Không thể giải đáp được mâu thuẫn trong lòng, Vân Tử Túc hít thở không thông, thái dương cũng bắt đầu co giật đau đớn. Tận đến khi Vô Tự Ấn truyền ra tiếng kêu yếu ớt, cậu mới gắng gượng lấy lại tinh thần.
Vân Thôn đã tỉnh.
Vân Tử Túc ôm Vân Thôn ra khỏi Vô Tự Ấn, lớp lông mềm mại ấm áp phủ lên đầu ngón tay lạnh như băng của cậu, tạm thời truyền qua một chút hơi ấm.
Cậu kiểm tra giúp Vân Thôn, dưới tác dụng của linh tuyền, vết thương trên miệng và chân của nhóc con đã hồi phục. Tuy nhiên hình như nó còn chưa quen lắm, cứ mải cúi đầu liếm liếm đệm thịt và móng vuốt của mình.
Song cũng may là, tinh thần của mèo báo nhỏ đã ổn định lại, qua khế ước giữa người và mèo, nó còn cố gắng báo cáo phát hiện của mình cho Vân Tử Túc.
Vân Thôn nói, trên người Hàn Dịch giả có một luồng năng lượng mà nó cực kỳ chán ghét, nó vừa cắn lên, tức khắc bị luồng năng lượng này thiêu bỏng.
Vân Tử Túc dò hỏi nó, liệu có phải vì lôi linh căn trên người Hàn Dịch nên Vân Thôn mới thấy khó chịu hay không, nhưng Vân Thôn biểu đạt thái độ phủ định rất rõ ràng. Mặc dù nó không biết sức mạnh trên người Hàn Dịch là gì, nhưng nó phân biệt được, đây hoàn toàn là đồ xa lạ.
Hơn nữa mặc dù trên người có lôi là thứ oán linh sợ hãi nhất, nhưng nhờ khôi linh mà mùi của Hàn Dịch vẫn rất thơm, cũng rất mê người. Trên người Hàn Dịch giả không có mùi thơm này--- dù có mùi, cũng là loại hình Vân Thôn hoàn toàn căm ghét.
Vân Thôn biết gần đấy thông tin, sau khi gắng gượng chịu đựng báo cáo với Vân Tử Túc, mèo báo nhỏ còn đang phục hồi tức thì bắt đầu mệt mỏi. Vân Tử Túc vuốt lông cho nó, chờ nó ngủ say, mới cẩn thận đặt mèo báo nhỏ trở về Vô Tự Ấn.
Năng lượng khiến cho Vân Thôn cảm thấy không thoải mái, lại không giống lôi... Vân Tử Túc cau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ kẻ giả mạo này là thể hỗn hợp của những vật cực dương.
Oán linh tính đục, dù Vân Thôn có thể duy trì tỉnh táo nhờ sự giúp đỡ của cậu, nhưng nó vẫn tương khắc với kiểu năng lượng cực dương này, nếu quả thật là sức mạnh chính diện như vậy, thì tại sao lại phải ngụy trang thành Hàn Dịch? Vân Tử Túc suy tư hồi lâu, tận đến khi Thẩm Thu Vãn qua tìm người, cậu mới đi ra từ trong xó xỉnh.
"Bọn tôi vẫn đang truy tìm kẻ xúi giục đám học sinh ở vườn quốc gia," Thẩm Thu Vãn nói, "Tuy nhiên chỗ bạn tôi vừa tra ra được tài liệu liên quan đến ảnh trong gương, tiền bối muốn nghe chứ?"
May mà không gian độc lập bên trong nhà ma tương đối nhiều, bọn họ đi tìm một địa điểm khác tiện nói chuyện hơn. Sau khi Vân Tử Túc bày kết giới, Thẩm Thu Vãn liền mau chóng chuyển lời nghe được lại cho Vân Tử Túc.
"Loại tà thuật được sử dụng gọi là gương giả, từ ngoại hình đến mùi hương, đại khái nó đều có thể bắt chước y hệt." Thẩm Thu Vãn nói, "Giả gương là một loại linh thể, một trong những phương thức của tà thuật này là thu thập đồ vật chí âm, quy tụ thành một thể tương tự như oán linh. Âm trọc được tập hợp càng mạnh, gương giả càng giống bản thể, sức mạnh của nó cũng càng lớn."
Vân Tử Túc hỏi: "Phương thức khác là?"
Chắc chắn Hàn Dịch giả không dùng phương thức này, nếu không Vân Thôn đã có thể xử lý gã bằng một cú nuốt.
Quả nhiên, Thẩm Thu Vãn tiếp tục: "Phương thức khác vừa vặn ngược lại, thu gom năng lượng chí dương. Chờ đến khi gương giả hình thành, sẽ tiến hành vấy bẩn nó, gương giả được sinh ra theo cách này, thậm chí còn mạnh hơn cách thứ nhất."
Anh ta thở dài, nói: "Nhưng mà bạn tôi nói, sách vở ghi chép thức cách tiến hành tà thuật cụ thể đã lưu lạc khắp nơi, cậu ấy cũng chỉ tìm được vài ba tin tức vụn vặt ngoài lề, không biết quá trình được thực hiện cụ thể thế nào."
Vân Tử Túc khoát tay, nói: "Vậy thì chuyện của A Dịch hẳn là tập hợp năng lượng cực dương?"
Thẩm Thu Vãn gật đầu: "Tối qua tôi điều tra bát tự của Hồ Tra Nam, anh ta ra đời vào lúc dương khí thịnh, hơn nữa Hồ Tra Nam đang tuổi tráng niên, máu anh ta chắc chắn có thể coi là vật chí dương."
"Còn gì nữa?" Vân Tử Túc hỏi, "Cậu bé chết hôm nay, ngực cậu ấy bị mổ phanh, thứ bị cướp đi là hồn thể phải không?"
"Đại khái là vậy," Thẩm Thu Vãn nói, "Tuổi tác của Tiếu Nam Hợi hơi nhỏ, chưa tiết nguyên dương, mà cũng không quá bé, chính là giai đoạn hồn thể tinh khiết nhất."
"Đoàn người cao tuổi trong miếu hoang thì sao?" Vân Tử Túc hỏi, "Mặc dù bọn họ đã hôn mê, nhưng cũng tỉnh lại rất nhanh, không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn ngay tại chỗ. Dù có cộng toàn bộ tinh khí của bọn họ lại cũng không thể vượng hơn mấy người trẻ tuổi..."
"Chuyện miếu hoang, khả năng là tín ngưỡng."
Thẩm Thu Vãn nói: "Mỗi người bọn họ đều cầu một nguyện vọng, hơn nữa lập tức nằm mơ, thành viên đội Hồ thành nói với tôi, dù sau khi trở về thân thể các ông bà trở nên yếu kém, nhưng vẫn tin lời cầu nguyện của mình sẽ ứng nghiệm. Sức mạnh ý nghĩ tập trung lại, cũng tạo thành nguồn năng lượng vô cùng đáng gờm."
Nếu bọn họ đoán không sai, ba địa điểm này cung cấp ba loại năng lượng chí dương, tụ hợp thành gương giả, ngụy trang Hàn Dịch.
"Bạn tôi bảo, càng hấp thu được nhiều mùi hương và linh lực từ bản gốc, độ tương đồng của gương giả càng lớn." Thẩm Thu Vãn nói, "Đến cuối cùng, ngay cả tu sĩ vượt trội về tu vi cũng không thể nhìn ra sự khác biệt."
Sắc mặt Vân Tử Túc trở nên khó coi.
Lúc xông vào nhà, Hàn Dịch giả đã đi qua nhà họ Hàn và công ty đủ lâu để đổi trắng thay đen. Thậm chí nó còn to gan nghĩ đến chuyện hôn Vân Tử Túc----- bởi trên người Vân Tử Túc cũng dính không ít mùi hương của Hàn Dịch.
Vậy giờ thì sao? Nó đã tiến hóa đến trình độ nào?
Đột nhiên cậu mở miệng: "Bạn anh biết công dụng của gương giả không?"
Thẩm Thu Vãn như muốn nói điều gì, vẻ mặt có chút không chắc chắn.
Vân Tử Túc lại nói: "Có phải để đoạt xác không?"
Thẩm Thu Vãn kinh hãi.
Vân Tử Túc đã tin chắc năm phần.
Thực ra, dù là ở Tu linh giới, đoạt xác cũng còn lâu mới dễ dàng được như tưởng tượng. Nếu muốn làm tu hú chiếm tổ, thì trước tiên phải đánh sập ý thức của bản gốc, hơn nữa còn phải nhổ cỏ tận rễ, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn về sau. Nhưng ý thức và thân xác cùng sinh cùng sống, há có thể nói nhổ là nhổ? Trừ khi giống trường hợp của Vân Tử Túc, gửi hồn vào cơ thể thai nhi chưa thành hình vừa mới chết, bằng không nếu cưỡng chế đoạt xác, dù là tu sĩ có tu vi vượt trội hơn hẳn, cũng không nắm chắc một trăm phần trăm.
Nhưng tình huống của Vân Tử Túc lại là duyên phận, hơn nữa nhỡ đâu thai nhi không được sinh ra, và không ai rõ linh căn là gì, thì phí công đoạt xác cũng chẳng có lợi ích.
Vậy nên, theo những gì bọn họ vừa thảo luận, kính giả chính là công cụ tuyệt đỉnh được chuẩn bị dành riêng cho việc đoạt xác----
"Tập hợp năng lượng cực đoan mà sống, rồi tiếp tục hấp thu hơi thở của bản gốc, hấp thu càng nhiều, lại càng y hệt. Đến khi gương giả hoàn toàn thành hình, khó phân biệt thật giả, là có thể thay thế bản gốc, đến lúc ấy, khi ý thức và sức mạnh bản gốc đều đã bị tiêu trừ sạch sẽ, sẽ có kẻ ngư ông đắc lợi, đoạt thân xác của người ta một cách suôn sẻ."
Vân Tử Túc suy luận cụ thể, nói năng lưu loát, nhưng tàn bạo nơi chân mày khóe mắt ngày càng nồng đặc.
"Phải không?"
Thẩm Thu Vãn thở dài: "Tôi chỉ biết gương giả có thể thay thế bản gốc, mà cũng chưa nghĩ đến vấn đề sẽ bị người khác lợi dụng."
Vân Tử Túc cười nhạt: "Tu vi A Dịch cũng chỉ mới đạt đến tầng hai Luyện Khí, ngoại trừ lôi linh căn, trên người anh ấy có cái gì đáng giá một phen hao tâm tổn sức lợi dụng như vậy?"
Cậu nhìn Thẩm Thu Vãn, âm sắc đặc biệt lạnh lùng: "Anh biết tại sao từ đầu đến giờ vẫn không bắt được kẻ tình nghi mấu chốt, đúng chứ? Cái nồi này chẳng có cách nào đẩy cho người Chính Thống tông được, là bên phe các anh có kẻ phản bội. Khi ở Khương Đường chỉ có người của ngũ đại tông môn, nếu không phải tin tức bị lộ, người của Chính Thống tông sẽ không biết chuyện A Dịch là lôi linh căn, sân sau nhà các người, chỉ sợ đã sớm bị đốt cho trơ trụi."
Thẩm Thu Vãn không có lời nào biện minh, anh ta biết mình không thể chối bỏ sự tồn tại của nội gián.
"Quán bar, miếu hoang, nhà ma, ba trường hợp này đều do tu sĩ lừa gạt hãm hại người thường, những kẻ này xuất thân từ đâu, có phải từ Ngũ đại tông môn các người không đây?"
Vân Tử Túc lạnh nhạt nói: "Đạo sĩ bán hương cho Tỉnh Anh, hướng dẫn viên du lịch của đoàn người cao tuổi, du khách trong vườn quốc gia, chỉ cần có một kẻ bị các anh phát hiện ra, là lại có thêm một khả năng một tên nội gián bị bại lộ, các anh sẽ bắt bọn chúng à, làm sao các anh có khả năng bắt được?"
Thẩm Thu Vãn nắm quyền: "Tôi đã bảo A Liên tìm kẻ trong vườn quốc gia, cậu ấy..."
Vân Tử Túc giơ tay ngắt lời anh ta: "Chuyện của các anh, không cần kể với tôi, cáo từ."
Cậu xoay người rời khỏi, còn là đi về hướng cổng công viên. Thẩm Thu Vãn sững sờ, cũng may vào thời khắc sau chót, rốt cuộc anh ra cũng phản ứng lại.
"Tiền bối!" Anh ta gọi một tiếng, vội theo sau, "Có phải cậu có mục tiêu tình nghi không?"
Xung quanh không người, Thẩm Thu Vãn vẫn nhỏ giọng, anh ta nói với vẻ thành khẩn, "Tôi muốn đi cùng cậu."
Vân Tử Túc quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Thẩm Thu Vãn nghiêm túc nói: "Tiền bối, cậu không biết tình hình tông môn, nếu nội gián có tiếp xúc với nghi phạm, tôi có thể giúp được cậu."
Anh ta cười khổ, lại nói: "Hơn nữa tôi đã nhận lời các cậu giữ bí mật chuyện lôi linh căn, bây giờ tin tức bị lộ, tôi cũng nên chuộc tội. Tuy nhiên quan trọng nhất hiện giờ, vẫn là cùng tiền bối truy tìm hung thủ."
Vân Tử Túc không nói một lời, đến tận khi Thẩm Thu Vãn theo chân cậu ra khỏi công viên, cậu mới mở lời: "Anh có năng lực bắt kịp tôi rồi nói."
Thẩm Thu Vãn vội gật đầu: "Được."
Anh ta còn thu hoạch được thêm một lời cảnh cáo từ Vân Tử Túc.
"Nhưng nếu có kẻ khác ngoài anh xuất hiện, tôi sẽ không nương tay."
_____________
Sáu giờ tối, trụ sở công ty đã sớm qua giờ tan tầm dần dần tĩnh lặng lại.
Phòng trợ lý vẫn sáng đèn, Chu Đặc cầm tài liệu đã xử lý trong tay, sau khi dọn dẹp xong xuôi, y liếc đồng hồ đeo tay một cái, khi chắc chắn đã đến thời điểm, mới đứng dậy đóng cửa.
Trước khi khóa kín cửa phòng, Chu Đặc còn đẩy cửa ra một lần, bên ngoài yên lặng không người, y dùng ánh mắt gần như tham lam nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc cách đó không xa.
Cửa phòng nơi đó đóng kín, không một tiếng động, giống như một tòa lâu đài xinh đẹp mê người.
Chu Đặc dời mắt, đi đến bên cửa sổ, kéo kín rèm cửa.
Y tiếp tục bước đến cạnh bàn, cầm di động, bấm một dãy số.
Khi điện thoại được kết nối, Chu Đặc vội mở miệng, giọng nói của y ngổn ngang tình tự, cực kỳ phức tạp.
Kỳ vọng, nôn nóng, mong mỏi sắp thành sự thật, cảm xúc kịch liệt vô cùng tận bị đè nén đến vặn vẹo gớm ghiếc.
Y hỏi: "Hàn tiên sinh của tôi ở đâu?"
_______________
Tác giả có lời: Trước đó Chu Đặc cố tình gọi là Hàn tiên sinh trước mặt Vân Tử Túc, trong khi mọi người đều gọi là tổng giám đốc Hàn.
Vân Tử Túc: Ngươi không biết thế nào là sức mạnh.
Vân Thôn đã tỉnh.
Vân Tử Túc ôm Vân Thôn ra khỏi Vô Tự Ấn, lớp lông mềm mại ấm áp phủ lên đầu ngón tay lạnh như băng của cậu, tạm thời truyền qua một chút hơi ấm.
Cậu kiểm tra giúp Vân Thôn, dưới tác dụng của linh tuyền, vết thương trên miệng và chân của nhóc con đã hồi phục. Tuy nhiên hình như nó còn chưa quen lắm, cứ mải cúi đầu liếm liếm đệm thịt và móng vuốt của mình.
Song cũng may là, tinh thần của mèo báo nhỏ đã ổn định lại, qua khế ước giữa người và mèo, nó còn cố gắng báo cáo phát hiện của mình cho Vân Tử Túc.
Vân Thôn nói, trên người Hàn Dịch giả có một luồng năng lượng mà nó cực kỳ chán ghét, nó vừa cắn lên, tức khắc bị luồng năng lượng này thiêu bỏng.
Vân Tử Túc dò hỏi nó, liệu có phải vì lôi linh căn trên người Hàn Dịch nên Vân Thôn mới thấy khó chịu hay không, nhưng Vân Thôn biểu đạt thái độ phủ định rất rõ ràng. Mặc dù nó không biết sức mạnh trên người Hàn Dịch là gì, nhưng nó phân biệt được, đây hoàn toàn là đồ xa lạ.
Hơn nữa mặc dù trên người có lôi là thứ oán linh sợ hãi nhất, nhưng nhờ khôi linh mà mùi của Hàn Dịch vẫn rất thơm, cũng rất mê người. Trên người Hàn Dịch giả không có mùi thơm này--- dù có mùi, cũng là loại hình Vân Thôn hoàn toàn căm ghét.
Vân Thôn biết gần đấy thông tin, sau khi gắng gượng chịu đựng báo cáo với Vân Tử Túc, mèo báo nhỏ còn đang phục hồi tức thì bắt đầu mệt mỏi. Vân Tử Túc vuốt lông cho nó, chờ nó ngủ say, mới cẩn thận đặt mèo báo nhỏ trở về Vô Tự Ấn.
Năng lượng khiến cho Vân Thôn cảm thấy không thoải mái, lại không giống lôi... Vân Tử Túc cau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ kẻ giả mạo này là thể hỗn hợp của những vật cực dương.
Oán linh tính đục, dù Vân Thôn có thể duy trì tỉnh táo nhờ sự giúp đỡ của cậu, nhưng nó vẫn tương khắc với kiểu năng lượng cực dương này, nếu quả thật là sức mạnh chính diện như vậy, thì tại sao lại phải ngụy trang thành Hàn Dịch? Vân Tử Túc suy tư hồi lâu, tận đến khi Thẩm Thu Vãn qua tìm người, cậu mới đi ra từ trong xó xỉnh.
"Bọn tôi vẫn đang truy tìm kẻ xúi giục đám học sinh ở vườn quốc gia," Thẩm Thu Vãn nói, "Tuy nhiên chỗ bạn tôi vừa tra ra được tài liệu liên quan đến ảnh trong gương, tiền bối muốn nghe chứ?"
May mà không gian độc lập bên trong nhà ma tương đối nhiều, bọn họ đi tìm một địa điểm khác tiện nói chuyện hơn. Sau khi Vân Tử Túc bày kết giới, Thẩm Thu Vãn liền mau chóng chuyển lời nghe được lại cho Vân Tử Túc.
"Loại tà thuật được sử dụng gọi là gương giả, từ ngoại hình đến mùi hương, đại khái nó đều có thể bắt chước y hệt." Thẩm Thu Vãn nói, "Giả gương là một loại linh thể, một trong những phương thức của tà thuật này là thu thập đồ vật chí âm, quy tụ thành một thể tương tự như oán linh. Âm trọc được tập hợp càng mạnh, gương giả càng giống bản thể, sức mạnh của nó cũng càng lớn."
Vân Tử Túc hỏi: "Phương thức khác là?"
Chắc chắn Hàn Dịch giả không dùng phương thức này, nếu không Vân Thôn đã có thể xử lý gã bằng một cú nuốt.
Quả nhiên, Thẩm Thu Vãn tiếp tục: "Phương thức khác vừa vặn ngược lại, thu gom năng lượng chí dương. Chờ đến khi gương giả hình thành, sẽ tiến hành vấy bẩn nó, gương giả được sinh ra theo cách này, thậm chí còn mạnh hơn cách thứ nhất."
Anh ta thở dài, nói: "Nhưng mà bạn tôi nói, sách vở ghi chép thức cách tiến hành tà thuật cụ thể đã lưu lạc khắp nơi, cậu ấy cũng chỉ tìm được vài ba tin tức vụn vặt ngoài lề, không biết quá trình được thực hiện cụ thể thế nào."
Vân Tử Túc khoát tay, nói: "Vậy thì chuyện của A Dịch hẳn là tập hợp năng lượng cực dương?"
Thẩm Thu Vãn gật đầu: "Tối qua tôi điều tra bát tự của Hồ Tra Nam, anh ta ra đời vào lúc dương khí thịnh, hơn nữa Hồ Tra Nam đang tuổi tráng niên, máu anh ta chắc chắn có thể coi là vật chí dương."
"Còn gì nữa?" Vân Tử Túc hỏi, "Cậu bé chết hôm nay, ngực cậu ấy bị mổ phanh, thứ bị cướp đi là hồn thể phải không?"
"Đại khái là vậy," Thẩm Thu Vãn nói, "Tuổi tác của Tiếu Nam Hợi hơi nhỏ, chưa tiết nguyên dương, mà cũng không quá bé, chính là giai đoạn hồn thể tinh khiết nhất."
"Đoàn người cao tuổi trong miếu hoang thì sao?" Vân Tử Túc hỏi, "Mặc dù bọn họ đã hôn mê, nhưng cũng tỉnh lại rất nhanh, không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn ngay tại chỗ. Dù có cộng toàn bộ tinh khí của bọn họ lại cũng không thể vượng hơn mấy người trẻ tuổi..."
"Chuyện miếu hoang, khả năng là tín ngưỡng."
Thẩm Thu Vãn nói: "Mỗi người bọn họ đều cầu một nguyện vọng, hơn nữa lập tức nằm mơ, thành viên đội Hồ thành nói với tôi, dù sau khi trở về thân thể các ông bà trở nên yếu kém, nhưng vẫn tin lời cầu nguyện của mình sẽ ứng nghiệm. Sức mạnh ý nghĩ tập trung lại, cũng tạo thành nguồn năng lượng vô cùng đáng gờm."
Nếu bọn họ đoán không sai, ba địa điểm này cung cấp ba loại năng lượng chí dương, tụ hợp thành gương giả, ngụy trang Hàn Dịch.
"Bạn tôi bảo, càng hấp thu được nhiều mùi hương và linh lực từ bản gốc, độ tương đồng của gương giả càng lớn." Thẩm Thu Vãn nói, "Đến cuối cùng, ngay cả tu sĩ vượt trội về tu vi cũng không thể nhìn ra sự khác biệt."
Sắc mặt Vân Tử Túc trở nên khó coi.
Lúc xông vào nhà, Hàn Dịch giả đã đi qua nhà họ Hàn và công ty đủ lâu để đổi trắng thay đen. Thậm chí nó còn to gan nghĩ đến chuyện hôn Vân Tử Túc----- bởi trên người Vân Tử Túc cũng dính không ít mùi hương của Hàn Dịch.
Vậy giờ thì sao? Nó đã tiến hóa đến trình độ nào?
Đột nhiên cậu mở miệng: "Bạn anh biết công dụng của gương giả không?"
Thẩm Thu Vãn như muốn nói điều gì, vẻ mặt có chút không chắc chắn.
Vân Tử Túc lại nói: "Có phải để đoạt xác không?"
Thẩm Thu Vãn kinh hãi.
Vân Tử Túc đã tin chắc năm phần.
Thực ra, dù là ở Tu linh giới, đoạt xác cũng còn lâu mới dễ dàng được như tưởng tượng. Nếu muốn làm tu hú chiếm tổ, thì trước tiên phải đánh sập ý thức của bản gốc, hơn nữa còn phải nhổ cỏ tận rễ, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn về sau. Nhưng ý thức và thân xác cùng sinh cùng sống, há có thể nói nhổ là nhổ? Trừ khi giống trường hợp của Vân Tử Túc, gửi hồn vào cơ thể thai nhi chưa thành hình vừa mới chết, bằng không nếu cưỡng chế đoạt xác, dù là tu sĩ có tu vi vượt trội hơn hẳn, cũng không nắm chắc một trăm phần trăm.
Nhưng tình huống của Vân Tử Túc lại là duyên phận, hơn nữa nhỡ đâu thai nhi không được sinh ra, và không ai rõ linh căn là gì, thì phí công đoạt xác cũng chẳng có lợi ích.
Vậy nên, theo những gì bọn họ vừa thảo luận, kính giả chính là công cụ tuyệt đỉnh được chuẩn bị dành riêng cho việc đoạt xác----
"Tập hợp năng lượng cực đoan mà sống, rồi tiếp tục hấp thu hơi thở của bản gốc, hấp thu càng nhiều, lại càng y hệt. Đến khi gương giả hoàn toàn thành hình, khó phân biệt thật giả, là có thể thay thế bản gốc, đến lúc ấy, khi ý thức và sức mạnh bản gốc đều đã bị tiêu trừ sạch sẽ, sẽ có kẻ ngư ông đắc lợi, đoạt thân xác của người ta một cách suôn sẻ."
Vân Tử Túc suy luận cụ thể, nói năng lưu loát, nhưng tàn bạo nơi chân mày khóe mắt ngày càng nồng đặc.
"Phải không?"
Thẩm Thu Vãn thở dài: "Tôi chỉ biết gương giả có thể thay thế bản gốc, mà cũng chưa nghĩ đến vấn đề sẽ bị người khác lợi dụng."
Vân Tử Túc cười nhạt: "Tu vi A Dịch cũng chỉ mới đạt đến tầng hai Luyện Khí, ngoại trừ lôi linh căn, trên người anh ấy có cái gì đáng giá một phen hao tâm tổn sức lợi dụng như vậy?"
Cậu nhìn Thẩm Thu Vãn, âm sắc đặc biệt lạnh lùng: "Anh biết tại sao từ đầu đến giờ vẫn không bắt được kẻ tình nghi mấu chốt, đúng chứ? Cái nồi này chẳng có cách nào đẩy cho người Chính Thống tông được, là bên phe các anh có kẻ phản bội. Khi ở Khương Đường chỉ có người của ngũ đại tông môn, nếu không phải tin tức bị lộ, người của Chính Thống tông sẽ không biết chuyện A Dịch là lôi linh căn, sân sau nhà các người, chỉ sợ đã sớm bị đốt cho trơ trụi."
Thẩm Thu Vãn không có lời nào biện minh, anh ta biết mình không thể chối bỏ sự tồn tại của nội gián.
"Quán bar, miếu hoang, nhà ma, ba trường hợp này đều do tu sĩ lừa gạt hãm hại người thường, những kẻ này xuất thân từ đâu, có phải từ Ngũ đại tông môn các người không đây?"
Vân Tử Túc lạnh nhạt nói: "Đạo sĩ bán hương cho Tỉnh Anh, hướng dẫn viên du lịch của đoàn người cao tuổi, du khách trong vườn quốc gia, chỉ cần có một kẻ bị các anh phát hiện ra, là lại có thêm một khả năng một tên nội gián bị bại lộ, các anh sẽ bắt bọn chúng à, làm sao các anh có khả năng bắt được?"
Thẩm Thu Vãn nắm quyền: "Tôi đã bảo A Liên tìm kẻ trong vườn quốc gia, cậu ấy..."
Vân Tử Túc giơ tay ngắt lời anh ta: "Chuyện của các anh, không cần kể với tôi, cáo từ."
Cậu xoay người rời khỏi, còn là đi về hướng cổng công viên. Thẩm Thu Vãn sững sờ, cũng may vào thời khắc sau chót, rốt cuộc anh ra cũng phản ứng lại.
"Tiền bối!" Anh ta gọi một tiếng, vội theo sau, "Có phải cậu có mục tiêu tình nghi không?"
Xung quanh không người, Thẩm Thu Vãn vẫn nhỏ giọng, anh ta nói với vẻ thành khẩn, "Tôi muốn đi cùng cậu."
Vân Tử Túc quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Thẩm Thu Vãn nghiêm túc nói: "Tiền bối, cậu không biết tình hình tông môn, nếu nội gián có tiếp xúc với nghi phạm, tôi có thể giúp được cậu."
Anh ta cười khổ, lại nói: "Hơn nữa tôi đã nhận lời các cậu giữ bí mật chuyện lôi linh căn, bây giờ tin tức bị lộ, tôi cũng nên chuộc tội. Tuy nhiên quan trọng nhất hiện giờ, vẫn là cùng tiền bối truy tìm hung thủ."
Vân Tử Túc không nói một lời, đến tận khi Thẩm Thu Vãn theo chân cậu ra khỏi công viên, cậu mới mở lời: "Anh có năng lực bắt kịp tôi rồi nói."
Thẩm Thu Vãn vội gật đầu: "Được."
Anh ta còn thu hoạch được thêm một lời cảnh cáo từ Vân Tử Túc.
"Nhưng nếu có kẻ khác ngoài anh xuất hiện, tôi sẽ không nương tay."
_____________
Sáu giờ tối, trụ sở công ty đã sớm qua giờ tan tầm dần dần tĩnh lặng lại.
Phòng trợ lý vẫn sáng đèn, Chu Đặc cầm tài liệu đã xử lý trong tay, sau khi dọn dẹp xong xuôi, y liếc đồng hồ đeo tay một cái, khi chắc chắn đã đến thời điểm, mới đứng dậy đóng cửa.
Trước khi khóa kín cửa phòng, Chu Đặc còn đẩy cửa ra một lần, bên ngoài yên lặng không người, y dùng ánh mắt gần như tham lam nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc cách đó không xa.
Cửa phòng nơi đó đóng kín, không một tiếng động, giống như một tòa lâu đài xinh đẹp mê người.
Chu Đặc dời mắt, đi đến bên cửa sổ, kéo kín rèm cửa.
Y tiếp tục bước đến cạnh bàn, cầm di động, bấm một dãy số.
Khi điện thoại được kết nối, Chu Đặc vội mở miệng, giọng nói của y ngổn ngang tình tự, cực kỳ phức tạp.
Kỳ vọng, nôn nóng, mong mỏi sắp thành sự thật, cảm xúc kịch liệt vô cùng tận bị đè nén đến vặn vẹo gớm ghiếc.
Y hỏi: "Hàn tiên sinh của tôi ở đâu?"
_______________
Tác giả có lời: Trước đó Chu Đặc cố tình gọi là Hàn tiên sinh trước mặt Vân Tử Túc, trong khi mọi người đều gọi là tổng giám đốc Hàn.
Vân Tử Túc: Ngươi không biết thế nào là sức mạnh.
Danh sách chương