Thời gian tiết tự học buổi tối của năm ba cuối cấp được kéo dài đến mười rưỡi tối.

Phần lớn học sinh đều lựa chọn trọ tại trường, buổi tối về lại ký túc xá phải ôn tập tới tận khuya, 6 giờ sáng hôm sau rời giường, có thể nói là triền miên không biết ngày đêm.

Học sinh ngoại trú có thể không cần phải tham gia tiết tự học buổi tối, 5 giờ chiều là được về nhà.

Học sinh muốn nghiêm túc học hành sẽ không thả lỏng, về nhà rồi vẫn gắng sức học, chỉ lo sợ thời gian học kém người khác một chút, điểm thi đại học sẽ có thể thua người ta hàng mấy chục điểm.

Nhưng học tra không hề có những suy nghĩ băn khoăn này.

Học tra không biết sợ là gì.

Mỗi lớp đều có một vài học tra vĩnh viễn ôm lấy thành tích đếm ngược, Nghiêm Việt Sầm của lớp hai năm ba chính là một trong số đó.

Hắn là một cái gai có tiếng trong lớp học, ngay từ khi bước vào năm nhất đã không đem nội quy trường học để vào mắt.

Không mặc đồng phục, nhuộm một đầu tóc vàng, cãi giả giáo viên, trốn học đánh nhau hút thuốc…… Ngoại trừ không có bạn gái và không yêu sớm, tất cả các lỗi vi phạm đều đã trải nghiệm qua.

Nhưng bối cảnh gia đình hắn không tồi, cha là doanh nhân có tiếng ở thành phố, tuy rằng vẫn kém hơn Phó thị, nhưng cũng được coi là một nhân vật lớn dậm chân một cái có thể chấn động tam phương.

Trường học xét phạt vài lần, nhưng vẫn không đuổi học hắn.

Giáo viên coi hắn là một đứa học sinh hư hỏng, dứt khoát chỉ một nhắm một mở không quá để ý hắn.

Dù sao cũng có bối cảnh gia đình, Nghiêm Việt Sầm không thi đậu đại học tốt thì còn có thể được tống ra nước ngoài du học mạ vàng, học xong quay về làm cổ đông ở công ty nhà mình rồi được chia hoa hồng, làm một người giàu có rảnh rỗi.

Trong mắt giáo viên, hắn là một thiếu niên đang ở thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì.

Trong mắt bạn học, hắn là một tên lưu manh không học thức không nghề nghiệp.

Ngoại trừ khuôn mặt không có gì để chê, còn lại cả người chẳng có ưu điểm gì.

Nghiêm Việt Sầm cũng không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác về mình, khi tan học đi về tùy tiện cầm đá ném bừa.


Hắn gọi điện thoại cho tài xế trong nhà nói không cần đến đón, tài xế cũng thành thật không đến nữa, ngay cả một câu thăm hỏi ngoài lề cũng không có, lạnh lùng vô cảm không hề có hương vị tình người.

Giống hệt như ngôi nhà đó.

Hắn cũng không muốn trở về ngôi nhà lạnh như băng kia.

Tuy rằng hắn thong dong thoải mái lang thang không có mục tiêu ở chỗ này, không biết phải đi đâu.

Nghiêm Việt Sầm ngán ngẩm đá đá mấy viên đá dưới chân, bật mở lon Coca uống một hớp lớn.

Vừa định đá tiếp, hòn đá trên mặt đất bỗng nhiên bị một chiếc giày khác giẫm lên.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đã bị bốn người vây quanh.

“Nghiêm thiếu gia, một kỳ nghỉ hè không gặp nhau, tao nhớ mày lắm nha.” Một nam sinh thân hình cao to chặn đường hắn, dáng người cường tráng, trên mặt nổi đầy mụn.

Gã âm dương quái khí nói: “Tính ra tao cũng đã tóm được mày.”
Nghiêm Việt Sầm cao một mét tám, mắt một mí, đầu nhuộm vàng rực rỡ, bấm lỗ tai không ít, điển hình cho diện mạo thiếu niên bất lương.

Ngoại hình hắn không tồi, thời điểm khi nheo mắt nhìn ai đó liền toát ra hơi thở tàn nhẫn.

Hắn rất quen người trước mắt này, một gã xã hội bỏ học từ năm nhất, có xích mích với hắn.

Về phần nguyên nhân lôi nhau ra ‘ăn tết’ thì không ai còn nhớ rõ, lưu manh đánh nhau không cần lý do, không đánh nhau không phải người xã hội.

Dù sao thì kết quả vẫn là hắn đánh thắng, tẩn gã đó mặt mũi bầm dập.

Có lẽ gã này ghi hận hắn cả một học kỳ, hiện tại tìm thêm mấy người giúp đỡ trả thù.

Một đám ô hợp.

Nghiêm Việt Sầm không đem đám gà yếu này để vào mắt, trở tay vặn cánh tay của mụn trứng cá, một chân dẫm mạnh lên giày mụn trứng cá, không kiên nhẫn nói: “Muốn đánh thì đánh, sủa bậy gì đó?”
Mặt mụn trứng cá méo xệch, bị chế trụ không động đậy được, vội vàng hô hào đám hồ bằng cẩu hữu: “Còn chờ cái gì nữa? Lên đánh nó đi!”
Tiểu đệ nơm nớp lo sợ: “Anh Cường, muốn đánh thật à? Đó chính là Nghiêm, thiếu gia Nghiêm gia……” Ban đầu vốn chỉ tưởng rằng tới đây để hù dọa người ta, nếu thiếu gia kim tôn ngọc quý đây bị thương thật, sau đó truy cứu đuổi bắt, bọn họ ngược lại còn chẳng nhấm nháp được thứ gì.

“Nó là thiếu gia cái nỗi gì, mẹ kế nó chỉ ước gì đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà, cha nó thì nghe lời mẹ kế nó!” Vương Cường cười lạnh, “Hôm nay là thiếu gia, ngày mai nói không chừng lại thành tên ngủ đường!”
Chính mắt gã đã chứng kiến.

Nghiêm Việt Sầm đi học được hai năm, luôn được tài xế đưa đón, chưa bao giờ nhìn thấy phụ huynh, mỗi lần họp phụ huynh, trên vị trí ngồi cũng trống không.

Chỉ có một lần duy nhất cha hắn tự mình tới đón, Nghiêm Việt Sầm còn đang rất vui vẻ, giây tiếp theo đã nhìn thấy người phụ nữ bước xuống từ ghế phó lái.

Chưa kể, đời này Vương Cường chưa từng bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, trông như minh tinh trên TV, quả nhiên kẻ có tiền đều cưới được vợ đẹp.

Nghiêm Việt Sầm nhìn thấy người phụ nữ kia, nụ cười lập tức tan biến, lạnh lùng phun ra một câu: “Đồ đê tiện.”
Ngay tức khắc ăn một cái tát của cha hắn.

Vốn dĩ cha Nghiêm đang đưa vợ đi dạo trung tâm thương mại, tiện đường mới nhớ ra mình có một đứa con trai, thuận tay tới đón, không nghĩ tới Nghiêm Việt Sầm lại thiển cận như vậy.

Cha Nghiêm giận tím mặt, đưa người phụ nữ kia lên xe rồi bỏ đi, để lại một mình Nghiêm Việt Sầm đứng đó.

Sau sự kiện đó, Vương Cường không còn coi trọng vị Nghiêm thiếu gia này nữa.

Cái gì mà thiếu gia hư hỏng, nghe thì có vẻ uy nghiêm, trên thực tế còn chả bằng một cái rắm.

Các tiểu đệ nghe xong, cũng lớn gan dần, cầm gậy gộc múa may xông tới.

Nghiêm Việt Sầm cười lạnh một tiếng, trực tiếp vứt thẳng cái lon trên tay, đập trúng mặt một tên nhãi nhép, sau đó thành thạo tẩn mấy tên còn lại.

Đám người ai da úi da liên hồi, ngã phủ phục trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

Nghiêm Việt Sầm nhặt một cây gậy lên, cầm trên tay ước lượng, không nhanh không chậm nói: “Tao đếm đến ba, hoặc là cút, hoặc là tao đánh tiếp, một ——”
Hắn mới đếm một tiếng, bốn gã lưu manh vội vàng bò dậy, đẩy nhau ra khỏi tầm mắt của hắn.

Chiều tối gió rất lạnh, phần lớn học sinh đều ở lại trường học tham gia tiết tự học buổi tối, trên đường về nhà không có người đi, vô cùng yên tĩnh.

Mặt trời dần ngả về tây, Nghiêm Việt Sầm rũ mắt nhìn cái bóng lẻ loi của mình trên mặt đất, tùy tiện ném cây gậy sang một bên, dựa vào tường, châm cho mình một điếu thuốc.

.....!Chả thú vị gì cả.


Ngay khi ngọn lửa nổi lên, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói đáng yêu rõ ràng của thiếu niên.
[Kiểm tra đo lường chỉ số học tra và chỉ số chán đời của nhân vật mục tiêu đáp ứng điều kiện, tự động tiến hành buộc định ——]
Tay Nghiêm Việt Sầm run lên, bật lửa suýt chút nữa làm bỏng tay hắn.

“Ai?!” Nghiêm Việt Sầm nhìn trái phải xung quanh, đường phố vắng này chỉ có một mình hắn.

Chẳng lẽ trời chưa tối đã gặp phải ma?
[Xin chào ký chủ, hệ thống Học Bá xin tận tình phục vụ ngài.]
Lần này Nghiêm Việt Sầm xác định rằng, giọng nói này phát ra từ chính đầu hắn.

“Con mẹ nó, mày là cái quỷ gì vậy?” Nghiêm Việt Sầm thực sự bị sốc đến ngây người.

[Tôi là một sản phẩm công nghệ cao đến từ thế giới tương lai, không may rơi vào thế giới này, thấy ký chủ rất phù hợp với yêu cầu nên buộc định.

Ký chủ yên tâm, hệ thống Học Bá quyết tâm cải tạo mọi học tra trở thành học bá, nhất định sẽ giúp ký chủ trở thành một thiếu niên tích cực lạc quan tỏa sáng luôn hướng về phía trước!]
Nghiêm Việt Sầm mặt không cảm xúc: “Hệ thống Học Bá? Có thể giúp tao gian lận thi đại học à?”
[Không thể! Gian lận là hành vi không đúng đắn và không công bằng!]
Hệ thống Học Bá nghiêm túc nói.

“Mỗi ngày đều có thể cho tao chép bài tập à?’
[Cũng không thể, bài tập phải tự mình hoàn thành!]
“Vậy mày có thể làm cái gì?”
[Có thể chế tạo cho ký chủ những thứ như ngân hàng đề, bài giảng của những giáo viên nổi tiếng, khảo thí luyện thi…]
“Dừng, câm miệng.” Nghiêm Việt Sầm vừa nghe đã thấy to đầu, “Mày đi mời những bậc cao thủ khác đi.

Tao không có hứng thú với việc học hành.” Ngay cả cuộc sống sinh hoạt hằng ngày hắn còn không hứng thú nổi, nói gì đến học tập.

[Hệ thống Học Bá là bắt buộc, nếu không hoàn thành mục tiêu theo từng giai đoạn sẽ bị trừng phạt bằng điện giật.]
Hệ thống Học Bá tạm ngừng giây lát, ủy khuất nói.

[Tôi cũng đâu muốn vậy, nhưng lập trình của tôi được thiết lập như thế.]
Nghiêm Việt Sầm: “......”
Chọc phải chuyện lớn rồi.

_
Thời điểm khi Thích Bạch Trà về đến nhà đã là 11 giờ tối.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Kỳ Dạ ngồi trên sofa phòng khách u oán chờ cậu.

Tựa như một hòn vọng phu.

“......” Thích Bạch Trà gật đầu, “Để anh phải đợi lâu rồi.”
Bây giờ hai người chẳng cần dùng đến điện thoại, trực tiếp dùng ‘thần thoại’ để liên hệ trong đầu là được.

Chiều nay Thích Bạch Trà có nói, hôm nay là ngày tựu trường đầu tiên, cậu với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp phải ở lại kèm đám học sinh trong tiết tự học buổi tối, sẽ về rất muộn.

Kỳ Dạ hỏi: “Từ nay về sau mỗi ngày đều phải về muộn vậy sao?”
“Không đâu, chỉ có thứ hai thôi, tiết tự học buổi tối cùng ngày em trực ban.” Thích Bạch Trà nói.

Kỳ Dạ nhanh chóng tính toán: “Một năm có 52 cái thứ hai, mỗi lần về muộn 6 tiếng, một năm chính là 312 tiếng, 18720 phút, 1123200 giây…..”
Thích Bạch Trà: “Anh đủ rồi đó.”
Kỳ Dạ phẫn nộ: “Trường học chính là gậy đánh uyên ương! Chia rẽ hai mình!”
Thích Bạch Trà: “......”
“Anh không có việc riêng gì để làm à?” Thích Bạch Trà vừa bước vào đã nhìn thấy một chồng quyển trục màu đen chất đống trên bàn trà ở phòng khách.

“Làm việc quá là chán, phải có Trà Trà ở bên cạnh mới vui.” Kỳ Dạ tùy tay cầm lấy một quyển trục đọc lướt qua, sau đó lại ném sang chồng bên kia.

Hai chồng quyển trục chất cao như núi.

Thích Bạch Trà tò mò hỏi: “Hai chồng này có gì khác nhau?”
“Bên trái là chưa xem, bên phải là không muốn xử lý.” Kỳ Dạ nói, “Anh tình nguyện xử lý thứ gì sẽ dùng tà khí thiêu hủy.

Còn những thứ kia không xử lý cứ để đấy trong chốc lát sẽ tự động biến mất.”
Thích Bạch Trà thấy hắn không ngừng cầm lên rồi lại không ngừng ném xuống, không thiêu hủy lần nào, nhịn không được hỏi: “Anh không muốn xử lý sao?”
Kỳ Dạ lắc lắc đầu, thở dài nói: “Vì thế mới nói anh chán ghét làm việc.”
Thích Bạch Trà cũng ngồi trên sofa, bên cạnh Kỳ Dạ, tùy tay cầm lấy vài cuốn ở chồng quyển trục bên phải.

Trên quyển trục dùng thần ngữ, người thường tuyệt đối có nhìn cũng không hiểu được, thoạt nhìn cậu đọc cũng không trở ngại gì.

[Nếu mẹ tôi chết đi đi tốt rồi, bà già đó bệnh tật toàn thân, chỉ biết liên lụy tôi, một tháng tôi mệt đến chết đi sống lại tiền lương cũng chỉ có 3000, bắt đầu phải ăn cơm trắng rồi đây.]

[Phiền chết đi được, không phải chỉ vô ý đụng phải ai đó thôi sao? Thật hối hận vì không đâm chết hắn ngay tại chỗ, trực tiếp ném ra một khoản tiền chi trả tang lễ là được.

Bây giờ hắn bại liệt nửa chết nửa sống, người nhà hắn ngày nào cũng đến đòi tôi tiền thuốc men, quả thực là cái động không đáy, hy vọng hắn ta chết luôn đi, đừng có đến đòi tiền tôi nữa.]
[Tại sao tôi còn trẻ như vậy đã bị nhiễm HIV, rốt cuộc là cái tên chết tiệt nào lây bệnh cho tôi? Hừ, tốt hơn hết là tiếp tục ra ngoài tụ tập, truyền cho từng người từng người một, đừng ai nghĩ có thể tốt đẹp được.]
Những ác ý ghê người ngập tràn toàn bộ quyển trục, ai nhìn thấy cũng khó mà chịu nổi.

Càng khỏi phải kể đến Tuyết Thần trời sinh chính nghĩa.

Thích Bạch Trà nhíu mày siết chặt quyển trục, quay đầu nhìn Kỳ Dạ vẫn đang không ngừng ném quyển trục sang một bên.

Tà Thần mặt không cảm xúc, hiển nhiên là xem quen rồi, những tà niệm đó chẳng thể khiến hắn phải nhíu mày dù chỉ một chút.

Ai lại thích một công việc như thế này chứ?
Lắng nghe tà niệm khắp thế giới, biết rõ mọi thứ đều dơ bẩn, lại không thể quản toàn bộ.

Tà niệm vĩnh viễn tồn tại, những hành động xấu xa cũng sẽ luôn phát sinh trên mọi ngóc ngách của thế giới.

Chỉ có một vị thần, hắn biết tất cả mọi thứ, nhưng hắn lại không thể đứng ra ngăn cản bất cứ một việc gì.

Chức trách của Tà Thần là thực hiện tà niệm, không phải ngăn cản hành động xấu xa.

Đây là pháp tắc quy định, ai cũng phải tuân thủ, trước khi trở thành Chủ Thần, hắn không thể may mắn thoát khỏi.

Điều duy nhất Kỳ Dạ có thể làm, chính là không xử lý, vứt bỏ quyển trục tà niệm của từng người từng người, không thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.

Cho dù sẽ có một số người trong số họ tự mình hành động.

Thích Bạch Trà trầm mặc xem qua vài quyển, có chút đau lòng.

Vị thần bảo hộ của cậu, cũng đang dùng phương thức của riêng hắn để bảo hộ sinh linh của thế giới này.

Không hành động, chính là hành động lớn nhất.

“Em đừng xem, bẩn mắt lắm.” Kỳ Dạ rút lấy quyển trục trong tay Thích Bạch Trà.

Tay hắn bỗng nhiên ngừng lại, dùng tà khí đốt cháy một quyển trục.

Thích Bạch Trà nhìn kỹ lại, đó là tâm nguyện của một đứa nhỏ.

[Nếu có thể bất ngờ nhặt được một số tiền thì thật tốt quá, tôi muốn chữa bệnh cho cún con, tôi có thể dùng tình yêu với búp bê vải để trao đổi.]
Muốn bất ngờ nhặt được tiền là tham dục, cũng bị coi là tà niệm.

Nhưng dùng để chữa bệnh cho chú cún kia lại là việc thiện.

Cha mẹ đứa nhỏ không cho phép nó dùng mấy ngàn đồng tiền tiêu vặt để dành cho thú cưng, đứa nhỏ luống cuống đến nỗi rơi nước mắt, liền ước một câu như vậy khi đang làm bạn bên cạnh chú chó nhỏ ốm yếu.

Tà Thần thỏa mãn nguyện vọng của nó, thu lại đám búp bê vải không hề có giá trị đối với hắn.

Đây là một cuộc trao đổi, thù lao thế nào thì vẫn phải thu.

Kỳ Dạ ngồi nửa ngày mới hoàn thành một phần công việc, hiệu suất có thể nói là cực kỳ thấp.
Hắn bận rộn xong thì quay đầu lại, phát hiện thanh niên đang nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Trái tim Kỳ Dạ đập lỡ một nhịp, giả vờ bình tĩnh: “Sao thế? Có phải dáng dấp chồng em khi nghiêm túc làm việc vô cùng đẹp trai đúng không, Trà Trà thích ngắm?”
“Ừ, tiên sinh rất đẹp trai.” Thích Bạch Trà chậm rãi nở nụ cười, sát lại gần hôn hôn mặt hắn.

“Em thích tiên sinh nhất.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện