Thứ mạnh mẽ hơn bản năng chính là trái tim
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà tụt xuống khỏi người Kỳ Dạ, đưa lưng về phía hắn, sâu xa nói: "Anh đúng là người tốt."
Nắm tay của cậu siết lên rồi lại siết xuống, khí chất ôn hòa đều bị Kỳ Dạ kích động phun ra hỏa khí.
Kỳ Dạ vội vàng lại gần xoa xoa bả vai cho Thích Bạch Trà: "Anh sai rồi anh sai rồi, tất cả đều là tại anh."
Thích Bạch Trà không muốn để ý đến hắn.
Kỳ Dạ đảm bảo nói: "Giờ anh gỡ luôn."
Hắn nói được làm được, lập tức mở giao diện liên lạc thần minh hủy bỏ trạng thái chặn, vừa mở ra mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
......!Không nghi ngờ gì thêm, những chuyện này cuối cùng đều do Tuyết Thần xử lý.
Kỳ Dạ: Biết vậy chẳng nhìn.
Hắn không vội vã kiểm tra những tin nhắn chưa đọc, dù sao cũng đều là quá khứ rồi, bây giờ vẫn còn một chuyện khác quan trọng hơn.
Thích Bạch Trà ngồi bên mép giường hờn dỗi, trong đầu bỗng truyền đến một âm thanh thông báo.
[Tà Thần thế giới 999 mời bạn thêm bạn tốt]
Giao diện liên lạc thần minh là một phần mềm công tác xã giao có tên là "Thần thoại", có thể trực tiếp sử dụng trong đầu thần minh, ý nghĩa giống như tên của nó, truyền lời giữa các thần minh.
Chỉ cần mở thanh tìm kiếm, nhập số thứ tự của thế giới, là có thể tìm thấy tất cả các thần minh ở thế giới đó và tiến hành liên lạc với bọn họ.
Nếu như thế giới bản thổ bắt được sinh vật dị thế lại không hỏi rõ được số thế giới, còn có thể chụp ảnh đưa lên diễn đàn cộng đồng, nhờ thần minh các thế giới xác định rõ.
Giữa các thần minh có thể thêm bạn tốt.
Ban đầu vốn chỉ có thể truyền âm bình thường và giao lưu bằng văn bản, sau khi thêm bạn tốt, còn có thể thêm chức năng video, truyền hình ảnh và định vị.
Nói tóm lại, thần minh bản thổ và thần minh dị thế giao tiếp với nhau đều qua công việc, không có chuyện gì thì không cần liên hệ, nếu muốn thêm chút tán gẫu vui vẻ trong công việc mới nên thêm bạn tốt, tương tự như cư dân mạng trong thế giới con người không hay gặp bạn offline.
Phần lớn thêm bạn tốt đều là thần minh thế giới bản thổ.
Trong cột bạn tốt của Thích Bạch Trà có rất nhiều thần minh thế giới 999, còn một nhóm nhỏ tập hợp các vị Tự Nhiên Chi Thần, trưởng nhóm là Nhật Thần, cậu cũng tham gia nhóm nhỏ đó với tư cách là quản trị viên.
Ngoài ra còn xen lẫn một số Vạn Vật Chi Thần, Kỳ Nguyện Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần tham gia cuộc trò chuyện.
Nhân duyên của Tuyết Thần —— hoặc nói là thần duyên —— vô cùng tốt.
Nhưng rồi các thần minh lần lượt lâm vào trầm miên, nhóm trò chuyện đã từng ồn áo náo nhiệt cũng dần trở nên tĩnh mịch, thời gian hiển thị tin nhắn gần nhất là 800 năm trước.
Chỉ còn ảnh đại diện của Tuyết Thần vẫn luôn sáng.
Ngược lại, danh sách của Tà Thần trống rỗng, không có lấy một người bạn.
Thậm chí ngay cả nhóm trò chuyện cũng chỉ có một nhóm lớn bao gồm các vị thần, tên nhóm là "Nhóm thông cáo vạn thần".
Trưởng nhóm của nhóm thông cáo vạn thần là Chủ Thần, không có quản trị viên, thành viên trong nhóm là toàn bộ thần minh trên khắp các thế giới.
Một khi có thần minh tân sinh, đều sẽ tự động gia nhập vào nhóm này, thần minh đã ngã xuống cũng sẽ không bị out khỏi nhóm, bảo lưu lại ảnh đại diện, thần vị và họ tên, nơi đây vĩnh viễn có một vị trí của bọn họ.
Trừ khi là thần minh sa đọa, sẽ tự động out nhóm hoặc Chủ Thần tự tay thanh lý môn hộ.
Tác dụng của nhóm thông cáo vạn thần chính là đưa ra các thông báo, toàn thể thành viên đều được đặt trong trạng thái cấm ngôn.
Một khi xuất hiện sự kiện trọng đại, Chủ Thần sẽ tag @tất cả thành viên, toàn bộ thần minh nghe theo hiệu lệnh, giúp đỡ phối hợp.
Có điều từ khi Tuyết Thần ra đời cho tới giờ, trong đại thế giới xưa nay vẫn chưa từng xuất hiện sự kiện trọng đại gì cần Chủ Thần đưa ra thông báo, cho nên cái nhóm lớn này tới giờ vẫn chưa hề có một tin nhắn nào.
Toàn bộ ảnh đại diện đều là bổn tướng của bọn họ, chỉ có ảnh đại diện của Chủ Thần là một mảnh đen thui, quả nhiên là chúa tể của các vị thần, không thể nhòm ngó.
Nếu như Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ chịu khó tìm kiếm thông tin tư liệu của đối phương trong "Thần thoại" một lần từ trước thì đã không nhận biết thân phận của nhau muộn như thế này, nhưng đáng tiếc rằng, hai vị đây trước kia chưa từng giao thiệp, ai cũng không muốn chủ động tìm kiếm.
Hiện tại Thích Bạch Trà đang rất tức giận, nhìn thấy Tà Thần gửi lời mời thêm bạn tốt, không chút do dự nhấn từ chối.
Kỳ Dạ nhận được thông báo [Đối phương đã từ chối lời mời thêm bạn tốt của bạn], cũng không ngoài ý muốn, kiên nhẫn gửi thêm một lần nữa, còn gửi thêm icon hai tay chắp trước ngực để chứng minh.
Ý là: Thêm đi mà, xin em đấy.
Lúc này Thích Bạch Trà mới không còn ngây thơ từ chối nữa, nhấn đồng ý.
Từ chối một lần là để tỏ rõ thái độ tức giận của cậu, muốn đối phương phải nhanh chóng đến dỗ dành.
Không cần thiết phải từ chối hai lần.
Kỳ Dạ lập tức gửi đến một icon quỳ xuống, sau đó nhanh chóng đặt Tuyết Thần vào vị trí đặc biệt quan tâm, đổi biệt danh của cậu thành "Trà Trà bảo bối".
Lúc này Trà Trà đã là người duy nhất trong danh sách bạn tốt của hắn.
Kỳ Dạ ngắm đi ngắm lại, cảng thấy rất hài lòng.
Thích Bạch Trà cũng lẳng lặng đưa Kỳ Dạ vào vị trí đặc biệt quan tâm, đặt vào nhóm riêng, ghi chú "Tà Thần tiên sinh thiếu đánh".
Sau đó gửi lại một icon.
Vì vậy, một cuộc đại chiến icon bắt đầu.
Tà Thần: Quỳ xuống.jpg
Tuyết Thần: Tủi thân.jpg
Tà Thần: Ôm ôm.jpg
Tuyết Thần: Phẫn nộ.jpg
Tà Thần: Anh sai rồi.jpg
Tuyết Thần: Em cho phép anh chạy trước ba mươi chín mét.jpg
Tà Thần gần như hồi âm chỉ trong vài giây, gửi liền tù tì ba icon.
Tà Thần: Dâng đao cho lão đại.jpg
Tà Thần: Dâng trà cho lão đại.jpg
Tà Thần: Dâng xì gà cho lão đại.jpg
Kỳ Dạ gửi xong tin nhắn, cẩn thận ngó sắc mặt của Thích Bạch Trà.
Đáng tiếc rằng Thích Bạch Trà đưa lưng về phía hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy gò má xinh đẹp tinh tế và mái tóc dài trắng tuyết mềm mượt nhẵn nhụi như tơ tằm, đôi môi mím chặt của thiếu niên.
Kỳ Dạ cảm nhận được sự run sợ trong lòng, sợ bị kết án tử hình.
Thích Bạch Trà nhìn icon cuối cùng "Dâng xì gà cho lão đại" kia, chợt nhớ tới điếu xì gà bữa nọ.
Kỳ Dạ cúi người dùng xì gà đang cháy trong miệng hắn rồi châm lửa cho cậu, hai người bọn họ đối diện nhau giữa làn khói thuốc, cũng không chạm vào nhau, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả hôn môi.
Kỳ Dạ đang ở đằng sau nắm lấy vai cậu, bọn họ ngồi cùng trên một chiếc giường, nhưng không nói chuyện cùng nhau, ngược lại giao lưu trên giao diện "thần thoại".
Cảnh tượng dường như có chút tái hiện lại.
Cậu nhớ trước kia cậu và Kỳ Dạ cùng ăn thịt nướng ở một quán ven đường, cũng ngồi cùng một bàn, cúi đầu trêu chọc nhau trong trạng thái vòng bạn bè.
Bây giờ phát triển thành thả icon trong đầu nhau.....!
Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc tắt giao diện liên lạc.
Cậu khẳng định đã bị lây bệnh từ tên Kỳ Dạ trẻ trâu thiểu năng trí tuệ này, hai thần minh có số tuổi tính bằng đơn vị vạn năm, giờ lại làm cái chuyện ấu trĩ như này.
Kỳ Dạ không dám nhìn thẳng Thích Bạch Trà, vẫn luôn cố gắng liếc rồi lại liếc, thấy vẻ mặt của đối phương còn lạnh hơn ban nãy, đáy lòng chợt run lên.
Trà Trà tức giận rồi, Tà Thần đại nhân đang bắt đầu suy nghĩ xem quỳ xuống đống mẩu băng có khả thi hay không.
Vì để Trà Trà nguôi giận, núi đao biển lửa hắn cũng xông pha.
Ai ngờ được thiếu niên ngồi an tĩnh trong chốc lát, liền xoay người ôm chầm lấy hắn.
Mái tóc dài trắng như tuyết uốn lượn thả xuống giường, thiếu niên vùi vào hõm cổ hắn rầu rĩ nói: "Em thực sự rất muốn giận anh, để anh biết được sự lợi hại của em."
".....!Nhưng em không nỡ, dù là thế nào cũng không nỡ."
Thích Bạch Trà tức giận nói: "Nghĩ đến em lại càng tức hơn."
Cậu cắn một nhát vào bả vai Kỳ Dạ như để hả giận, không đau không ngứa.
Trên người Kỳ Dạ đã có rất nhiều dấu vết gì đó rồi, trên lưng thậm chí còn có vài vết cào.
Kỳ Dạ cúi đầu duỗi ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cậu, không nhịn được cười.
Hắn cảm thấy Trà Trà như vậy vô cùng đáng yêu.
Rõ ràng chính là một bé mèo nhà ngoan ngoãn, nhưng lại muốn học mèo hoang nhỏ giương nanh múa vuốt, bé mèo rất muốn khoe khoang bộ vuốt nhọn cào cào chủ nhân nhưng lại không nỡ, hàm răng nho nhỏ không cắn xuống, trước đó còn tự mình khóc meo meo.
Đương nhiên đây chỉ là một ví dụ, Kỳ Dạ cũng không dám xưng hắn là chủ nhân của Trà Trà.
Trong và đục vốn là thiên địch, chính tà vẫn luôn cùng tồn tại cân bằng.
Tình yêu giữa Tuyết Thần và Tà Thần nghe cứ như một câu chuyện mơ mộng giữa ban ngày, lại giống như tình yêu bất tử giữa thần ánh sáng và thần bóng tối.
Dựa theo logic bình thường, bọn họ phải trải qua một quá trình tương ái tương sát, không ngừng tranh chấp với nhau, tranh giành, bất hòa, thỏa hiệp, cùng trải qua muôn vàn khó khăn hiểm trở để đến được với nhau.
Trên thực tế, có thể cũng không quá gian nan để đi hết một quá trình không oanh oanh liệt liệt như vậy.
Bọn họ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, bình thản và ấm áp như một cặp tình nhân bình thường nhất trên thế giới, mặc dù sau khi bại lộ thân phận cũng chưa từng để ý.
Kỳ Dạ đương nhiên không cần để ý đến thứ này.
Pháp tắc quy định trong đục đối ngược nhau, nhưng hắn không thèm quan tâm đến cái gì gọi là quy củ trên đời, cũng không có tín ngưỡng đi ngược lại với chính đạo.
Bản năng khiến hắn không thích thanh khí, bản năng cũng khiến hắn yêu thương Trà Trà.
Hắn yêu bằng cả con tim mình, vượt qua tất cả những oán niệm hắn chán ghét.
Kỳ Dạ lo lắng Thích Bạch Trà sẽ để ý thân phận hắn.
Vốn dĩ nhân loại rất e ngại thứ được gọi là "Tà" này, đám thần minh cao thượng chính nghĩa lại càng bài xích tà khí.
Thời kỳ Hỗn Độn, thanh khí và trọc khí ngày ngày đều quấn lấy nhau đánh lộn, vô cùng ngứa mắt nhau.
Thanh khí hóa thần sớm hơn, sớm hơn hắn đủ mấy vạn năm.
Thời điểm khi hắn vẫn còn là một luồng trọc khí cũng đã mơ hồ có ý thức.
Những thần minh hóa thân từ thanh khí đều chán ghét hắn, chê hắn bẩn thỉu, nhìn mà ô uế cả đôi mắt, nghe thấy phải bịt mũi, không tiêu diệt được hắn, chung quy lại vẫn phải xua đuổi hắn xuống tận lòng đất mới cam tâm.
Hắn suốt ngày phải trốn đông trốn tây, cũng không hề ưa thích gì đám thanh khí.
Những thần minh kia rõ ràng đã tự xưng là chính đạo, rồi lại không thể tha cho hắn, cái gì gọi là khoan dung chính nghĩa chứ.
Hắn chưa từng làm một việc ác nào, cũng không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ vì trời sinh thuộc tích của hắn là tà, liền định sẵn cả đời bị xa lánh, như một con chuột trốn trong cống ngầm bị thần thần hô đánh.
Kỳ Dạ không quan tâm đến bất kỳ cái nhìn đánh giá nào của các thần minh khác, duy nhất chỉ lo lắng Thích Bạch Trà ghét bỏ nó.
Người hắn yêu nhất, cũng chính là sự tồn tại trong sáng, thanh cao và thuần khiết nhất thế gian.
Kỳ Dạ suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Trà Trà, em không chê thân phận của anh sao? Anh là Tà Thần....."
Thích Bạch Trà ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt vẫn còn sót lại cơn giận dữ chưa tiêu biến, liền nóng giận: "Anh hỏi cái gì vậy? Lo lắng vớ vẩn cái gì? Em mà ghét bỏ anh, còn nằm cùng anh ở đây nhiều ngày vậy sao?"
Kỳ Dạ không tự tin nói: "Pháp tắc có thể quy định, thanh và trọc trời sinh đã đối địch nhau....."
Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: "Nhưng pháp tắc không hề nói, yêu hận vượt lên tất cả."
Ánh mắt Kỳ Dạ sáng lên: "Có lý."
Thanh và trọc trời sinh đối địch, anh và em nhất kiến chung tình.
Hắn không quan tâm, hắn tuyên bố Trà Trà đối với hắn chính là nhất kiến chung tình, lần đầu tiên gắp hắn, Trà Trà đã đồng ý làm bạn trai hắn rồi.
"Em không biết anh còn để ý vấn đề này." Thích Bạch Trà quở trách hắn, "Em yêu linh hồn anh, chứ không phải yêu thân xác anh.
Sao có thể vì lý do này mà....." Mà không thích anh.
"Linh hồn của anh là trọc khí." Kỳ Dạ yên lặng nhắc nhở.
"Trọc khí thì sao chứ?" Thích Bạch Trà tiếp tục quở trách, "Thứ mạnh mẽ hơn bản năng chính là trái tim."
Bé ngoan Kỳ Dạ ngoan ngoãn nghe lời, đáy mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trà Trà thấy hắn như vậy, nhớ tới trước kia đồng bạn của cậu nhắc đến Tà Thần, chung quy lại đều mang theo phiến diện.
Tại thời kỳ Hỗn Độn, thanh khí và trọc khí tranh đấu dài lâu, cho nên từ thời viễn cổ đến thời thượng cổ, thần minh hóa thân từ thanh khí đều coi trọc khí là địch.
Bấy giờ trọc khí chưa hóa hình, ngày tháng trôi qua tất nhiên rất khổ cực.
Khi đó Tuyết Thần còn ngủ say trong núi tuyết, những sự kiện này đều nghe được từ miệng đám bạn bè.
Nghĩ đến những ngày tháng trước khi tiên sinh nhà mình hóa hình, Kỳ Dạ trong lòng Thích Bạch Trà đột nhiên biến thành một hình ảnh nhỏ bé đáng thương, khiến cậu có chút đau lòng.
Chẳng trách Kỳ Dạ lại có câu hỏi này.
"Cứ cho rằng em không yêu anh, không quen biết anh, trước đó những việc anh chân chính làm ra khiến em không thể nào tiếp thu được." Thích Bạch Trà dịu dàng nhìn vào mắt hắn, "Em cũng sẽ không lấy lý do vì thuộc tính, linh hồn, thần cách trời sinh của anh mà phán xử anh.
Anh vô tội."
Chỉ có mình Tuyết Thần cho rằng, Tà Thần là một vị thần bình thường nghe tà niệm.
Trong mắt những thần minh khác, Kỳ Dạ chính là vẻ bề ngoài của Tà Ác Chi Thần.
Linh hồn của hắn là trọc khí, trọc khí chính là tà ác, mặc kệ hắn có thực sự làm điều ác hay không.
Đây là pháp tắc quy định, không một ai sẽ nghi vấn về pháp tắc.
Kỳ Dạ đã sống vạn năm nay, mặc dù hai tai không hỏi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng hắn có thể biết được rõ ràng những đặt điều phiến diện của đám thần minh đó đối với Tà Thần, đây là lần đầu tiên hắn nghe được lý luận như này.
Hắn chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt một hồi lâu, trong lòng chợt hiểu được tại sao giữa vô số thanh khí, Tuyết Thần lại là một tia tinh khiết trong trẻo nhất.
Trà Trà của hắn, quả thực rất thuần khiết.
Kỳ Dạ cảm động đến nỗi vạn lần muốn bày tỏ với cậu: "Trà Trà....."
Thích Bạch Trà đột nhiên lại lạnh mặt xuống: "Anh vẫn đừng nên có nói chuyện, nói một lần em lại tức giận một lần."
"......" Kỳ Dạ liền ngậm miệng, trong lòng thầm vui sướng.
Thích Bạch Trà nhìn dáng vẻ hắn vui mừng cứ như trẻ con, trong đầu đem ghi chú "Tà Thần tiên sinh thiếu đánh" đổi thành "Tà Thần tiên sinh thiếu thốn tình yêu", đổi xong lại cảm thấy không hợp lý lắm, lần nữa đổi thành "Tà Thần tiên sinh của em".
Tà Thần tiên sinh rất thiếu đánh, cũng rất thiếu thốn tình yêu.
Thích Bạch Trà thầm nhủ trong lòng.
Ta yêu hắn, ta đến yêu hắn.
+++++++
Haizzzzzzz~~~~~~
Chính chính tà tà, lòng người khó đoán.....!
21/08/2021.
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà tụt xuống khỏi người Kỳ Dạ, đưa lưng về phía hắn, sâu xa nói: "Anh đúng là người tốt."
Nắm tay của cậu siết lên rồi lại siết xuống, khí chất ôn hòa đều bị Kỳ Dạ kích động phun ra hỏa khí.
Kỳ Dạ vội vàng lại gần xoa xoa bả vai cho Thích Bạch Trà: "Anh sai rồi anh sai rồi, tất cả đều là tại anh."
Thích Bạch Trà không muốn để ý đến hắn.
Kỳ Dạ đảm bảo nói: "Giờ anh gỡ luôn."
Hắn nói được làm được, lập tức mở giao diện liên lạc thần minh hủy bỏ trạng thái chặn, vừa mở ra mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
......!Không nghi ngờ gì thêm, những chuyện này cuối cùng đều do Tuyết Thần xử lý.
Kỳ Dạ: Biết vậy chẳng nhìn.
Hắn không vội vã kiểm tra những tin nhắn chưa đọc, dù sao cũng đều là quá khứ rồi, bây giờ vẫn còn một chuyện khác quan trọng hơn.
Thích Bạch Trà ngồi bên mép giường hờn dỗi, trong đầu bỗng truyền đến một âm thanh thông báo.
[Tà Thần thế giới 999 mời bạn thêm bạn tốt]
Giao diện liên lạc thần minh là một phần mềm công tác xã giao có tên là "Thần thoại", có thể trực tiếp sử dụng trong đầu thần minh, ý nghĩa giống như tên của nó, truyền lời giữa các thần minh.
Chỉ cần mở thanh tìm kiếm, nhập số thứ tự của thế giới, là có thể tìm thấy tất cả các thần minh ở thế giới đó và tiến hành liên lạc với bọn họ.
Nếu như thế giới bản thổ bắt được sinh vật dị thế lại không hỏi rõ được số thế giới, còn có thể chụp ảnh đưa lên diễn đàn cộng đồng, nhờ thần minh các thế giới xác định rõ.
Giữa các thần minh có thể thêm bạn tốt.
Ban đầu vốn chỉ có thể truyền âm bình thường và giao lưu bằng văn bản, sau khi thêm bạn tốt, còn có thể thêm chức năng video, truyền hình ảnh và định vị.
Nói tóm lại, thần minh bản thổ và thần minh dị thế giao tiếp với nhau đều qua công việc, không có chuyện gì thì không cần liên hệ, nếu muốn thêm chút tán gẫu vui vẻ trong công việc mới nên thêm bạn tốt, tương tự như cư dân mạng trong thế giới con người không hay gặp bạn offline.
Phần lớn thêm bạn tốt đều là thần minh thế giới bản thổ.
Trong cột bạn tốt của Thích Bạch Trà có rất nhiều thần minh thế giới 999, còn một nhóm nhỏ tập hợp các vị Tự Nhiên Chi Thần, trưởng nhóm là Nhật Thần, cậu cũng tham gia nhóm nhỏ đó với tư cách là quản trị viên.
Ngoài ra còn xen lẫn một số Vạn Vật Chi Thần, Kỳ Nguyện Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần tham gia cuộc trò chuyện.
Nhân duyên của Tuyết Thần —— hoặc nói là thần duyên —— vô cùng tốt.
Nhưng rồi các thần minh lần lượt lâm vào trầm miên, nhóm trò chuyện đã từng ồn áo náo nhiệt cũng dần trở nên tĩnh mịch, thời gian hiển thị tin nhắn gần nhất là 800 năm trước.
Chỉ còn ảnh đại diện của Tuyết Thần vẫn luôn sáng.
Ngược lại, danh sách của Tà Thần trống rỗng, không có lấy một người bạn.
Thậm chí ngay cả nhóm trò chuyện cũng chỉ có một nhóm lớn bao gồm các vị thần, tên nhóm là "Nhóm thông cáo vạn thần".
Trưởng nhóm của nhóm thông cáo vạn thần là Chủ Thần, không có quản trị viên, thành viên trong nhóm là toàn bộ thần minh trên khắp các thế giới.
Một khi có thần minh tân sinh, đều sẽ tự động gia nhập vào nhóm này, thần minh đã ngã xuống cũng sẽ không bị out khỏi nhóm, bảo lưu lại ảnh đại diện, thần vị và họ tên, nơi đây vĩnh viễn có một vị trí của bọn họ.
Trừ khi là thần minh sa đọa, sẽ tự động out nhóm hoặc Chủ Thần tự tay thanh lý môn hộ.
Tác dụng của nhóm thông cáo vạn thần chính là đưa ra các thông báo, toàn thể thành viên đều được đặt trong trạng thái cấm ngôn.
Một khi xuất hiện sự kiện trọng đại, Chủ Thần sẽ tag @tất cả thành viên, toàn bộ thần minh nghe theo hiệu lệnh, giúp đỡ phối hợp.
Có điều từ khi Tuyết Thần ra đời cho tới giờ, trong đại thế giới xưa nay vẫn chưa từng xuất hiện sự kiện trọng đại gì cần Chủ Thần đưa ra thông báo, cho nên cái nhóm lớn này tới giờ vẫn chưa hề có một tin nhắn nào.
Toàn bộ ảnh đại diện đều là bổn tướng của bọn họ, chỉ có ảnh đại diện của Chủ Thần là một mảnh đen thui, quả nhiên là chúa tể của các vị thần, không thể nhòm ngó.
Nếu như Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ chịu khó tìm kiếm thông tin tư liệu của đối phương trong "Thần thoại" một lần từ trước thì đã không nhận biết thân phận của nhau muộn như thế này, nhưng đáng tiếc rằng, hai vị đây trước kia chưa từng giao thiệp, ai cũng không muốn chủ động tìm kiếm.
Hiện tại Thích Bạch Trà đang rất tức giận, nhìn thấy Tà Thần gửi lời mời thêm bạn tốt, không chút do dự nhấn từ chối.
Kỳ Dạ nhận được thông báo [Đối phương đã từ chối lời mời thêm bạn tốt của bạn], cũng không ngoài ý muốn, kiên nhẫn gửi thêm một lần nữa, còn gửi thêm icon hai tay chắp trước ngực để chứng minh.
Ý là: Thêm đi mà, xin em đấy.
Lúc này Thích Bạch Trà mới không còn ngây thơ từ chối nữa, nhấn đồng ý.
Từ chối một lần là để tỏ rõ thái độ tức giận của cậu, muốn đối phương phải nhanh chóng đến dỗ dành.
Không cần thiết phải từ chối hai lần.
Kỳ Dạ lập tức gửi đến một icon quỳ xuống, sau đó nhanh chóng đặt Tuyết Thần vào vị trí đặc biệt quan tâm, đổi biệt danh của cậu thành "Trà Trà bảo bối".
Lúc này Trà Trà đã là người duy nhất trong danh sách bạn tốt của hắn.
Kỳ Dạ ngắm đi ngắm lại, cảng thấy rất hài lòng.
Thích Bạch Trà cũng lẳng lặng đưa Kỳ Dạ vào vị trí đặc biệt quan tâm, đặt vào nhóm riêng, ghi chú "Tà Thần tiên sinh thiếu đánh".
Sau đó gửi lại một icon.
Vì vậy, một cuộc đại chiến icon bắt đầu.
Tà Thần: Quỳ xuống.jpg
Tuyết Thần: Tủi thân.jpg
Tà Thần: Ôm ôm.jpg
Tuyết Thần: Phẫn nộ.jpg
Tà Thần: Anh sai rồi.jpg
Tuyết Thần: Em cho phép anh chạy trước ba mươi chín mét.jpg
Tà Thần gần như hồi âm chỉ trong vài giây, gửi liền tù tì ba icon.
Tà Thần: Dâng đao cho lão đại.jpg
Tà Thần: Dâng trà cho lão đại.jpg
Tà Thần: Dâng xì gà cho lão đại.jpg
Kỳ Dạ gửi xong tin nhắn, cẩn thận ngó sắc mặt của Thích Bạch Trà.
Đáng tiếc rằng Thích Bạch Trà đưa lưng về phía hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy gò má xinh đẹp tinh tế và mái tóc dài trắng tuyết mềm mượt nhẵn nhụi như tơ tằm, đôi môi mím chặt của thiếu niên.
Kỳ Dạ cảm nhận được sự run sợ trong lòng, sợ bị kết án tử hình.
Thích Bạch Trà nhìn icon cuối cùng "Dâng xì gà cho lão đại" kia, chợt nhớ tới điếu xì gà bữa nọ.
Kỳ Dạ cúi người dùng xì gà đang cháy trong miệng hắn rồi châm lửa cho cậu, hai người bọn họ đối diện nhau giữa làn khói thuốc, cũng không chạm vào nhau, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả hôn môi.
Kỳ Dạ đang ở đằng sau nắm lấy vai cậu, bọn họ ngồi cùng trên một chiếc giường, nhưng không nói chuyện cùng nhau, ngược lại giao lưu trên giao diện "thần thoại".
Cảnh tượng dường như có chút tái hiện lại.
Cậu nhớ trước kia cậu và Kỳ Dạ cùng ăn thịt nướng ở một quán ven đường, cũng ngồi cùng một bàn, cúi đầu trêu chọc nhau trong trạng thái vòng bạn bè.
Bây giờ phát triển thành thả icon trong đầu nhau.....!
Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc tắt giao diện liên lạc.
Cậu khẳng định đã bị lây bệnh từ tên Kỳ Dạ trẻ trâu thiểu năng trí tuệ này, hai thần minh có số tuổi tính bằng đơn vị vạn năm, giờ lại làm cái chuyện ấu trĩ như này.
Kỳ Dạ không dám nhìn thẳng Thích Bạch Trà, vẫn luôn cố gắng liếc rồi lại liếc, thấy vẻ mặt của đối phương còn lạnh hơn ban nãy, đáy lòng chợt run lên.
Trà Trà tức giận rồi, Tà Thần đại nhân đang bắt đầu suy nghĩ xem quỳ xuống đống mẩu băng có khả thi hay không.
Vì để Trà Trà nguôi giận, núi đao biển lửa hắn cũng xông pha.
Ai ngờ được thiếu niên ngồi an tĩnh trong chốc lát, liền xoay người ôm chầm lấy hắn.
Mái tóc dài trắng như tuyết uốn lượn thả xuống giường, thiếu niên vùi vào hõm cổ hắn rầu rĩ nói: "Em thực sự rất muốn giận anh, để anh biết được sự lợi hại của em."
".....!Nhưng em không nỡ, dù là thế nào cũng không nỡ."
Thích Bạch Trà tức giận nói: "Nghĩ đến em lại càng tức hơn."
Cậu cắn một nhát vào bả vai Kỳ Dạ như để hả giận, không đau không ngứa.
Trên người Kỳ Dạ đã có rất nhiều dấu vết gì đó rồi, trên lưng thậm chí còn có vài vết cào.
Kỳ Dạ cúi đầu duỗi ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cậu, không nhịn được cười.
Hắn cảm thấy Trà Trà như vậy vô cùng đáng yêu.
Rõ ràng chính là một bé mèo nhà ngoan ngoãn, nhưng lại muốn học mèo hoang nhỏ giương nanh múa vuốt, bé mèo rất muốn khoe khoang bộ vuốt nhọn cào cào chủ nhân nhưng lại không nỡ, hàm răng nho nhỏ không cắn xuống, trước đó còn tự mình khóc meo meo.
Đương nhiên đây chỉ là một ví dụ, Kỳ Dạ cũng không dám xưng hắn là chủ nhân của Trà Trà.
Trong và đục vốn là thiên địch, chính tà vẫn luôn cùng tồn tại cân bằng.
Tình yêu giữa Tuyết Thần và Tà Thần nghe cứ như một câu chuyện mơ mộng giữa ban ngày, lại giống như tình yêu bất tử giữa thần ánh sáng và thần bóng tối.
Dựa theo logic bình thường, bọn họ phải trải qua một quá trình tương ái tương sát, không ngừng tranh chấp với nhau, tranh giành, bất hòa, thỏa hiệp, cùng trải qua muôn vàn khó khăn hiểm trở để đến được với nhau.
Trên thực tế, có thể cũng không quá gian nan để đi hết một quá trình không oanh oanh liệt liệt như vậy.
Bọn họ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, bình thản và ấm áp như một cặp tình nhân bình thường nhất trên thế giới, mặc dù sau khi bại lộ thân phận cũng chưa từng để ý.
Kỳ Dạ đương nhiên không cần để ý đến thứ này.
Pháp tắc quy định trong đục đối ngược nhau, nhưng hắn không thèm quan tâm đến cái gì gọi là quy củ trên đời, cũng không có tín ngưỡng đi ngược lại với chính đạo.
Bản năng khiến hắn không thích thanh khí, bản năng cũng khiến hắn yêu thương Trà Trà.
Hắn yêu bằng cả con tim mình, vượt qua tất cả những oán niệm hắn chán ghét.
Kỳ Dạ lo lắng Thích Bạch Trà sẽ để ý thân phận hắn.
Vốn dĩ nhân loại rất e ngại thứ được gọi là "Tà" này, đám thần minh cao thượng chính nghĩa lại càng bài xích tà khí.
Thời kỳ Hỗn Độn, thanh khí và trọc khí ngày ngày đều quấn lấy nhau đánh lộn, vô cùng ngứa mắt nhau.
Thanh khí hóa thần sớm hơn, sớm hơn hắn đủ mấy vạn năm.
Thời điểm khi hắn vẫn còn là một luồng trọc khí cũng đã mơ hồ có ý thức.
Những thần minh hóa thân từ thanh khí đều chán ghét hắn, chê hắn bẩn thỉu, nhìn mà ô uế cả đôi mắt, nghe thấy phải bịt mũi, không tiêu diệt được hắn, chung quy lại vẫn phải xua đuổi hắn xuống tận lòng đất mới cam tâm.
Hắn suốt ngày phải trốn đông trốn tây, cũng không hề ưa thích gì đám thanh khí.
Những thần minh kia rõ ràng đã tự xưng là chính đạo, rồi lại không thể tha cho hắn, cái gì gọi là khoan dung chính nghĩa chứ.
Hắn chưa từng làm một việc ác nào, cũng không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ vì trời sinh thuộc tích của hắn là tà, liền định sẵn cả đời bị xa lánh, như một con chuột trốn trong cống ngầm bị thần thần hô đánh.
Kỳ Dạ không quan tâm đến bất kỳ cái nhìn đánh giá nào của các thần minh khác, duy nhất chỉ lo lắng Thích Bạch Trà ghét bỏ nó.
Người hắn yêu nhất, cũng chính là sự tồn tại trong sáng, thanh cao và thuần khiết nhất thế gian.
Kỳ Dạ suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Trà Trà, em không chê thân phận của anh sao? Anh là Tà Thần....."
Thích Bạch Trà ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt vẫn còn sót lại cơn giận dữ chưa tiêu biến, liền nóng giận: "Anh hỏi cái gì vậy? Lo lắng vớ vẩn cái gì? Em mà ghét bỏ anh, còn nằm cùng anh ở đây nhiều ngày vậy sao?"
Kỳ Dạ không tự tin nói: "Pháp tắc có thể quy định, thanh và trọc trời sinh đã đối địch nhau....."
Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: "Nhưng pháp tắc không hề nói, yêu hận vượt lên tất cả."
Ánh mắt Kỳ Dạ sáng lên: "Có lý."
Thanh và trọc trời sinh đối địch, anh và em nhất kiến chung tình.
Hắn không quan tâm, hắn tuyên bố Trà Trà đối với hắn chính là nhất kiến chung tình, lần đầu tiên gắp hắn, Trà Trà đã đồng ý làm bạn trai hắn rồi.
"Em không biết anh còn để ý vấn đề này." Thích Bạch Trà quở trách hắn, "Em yêu linh hồn anh, chứ không phải yêu thân xác anh.
Sao có thể vì lý do này mà....." Mà không thích anh.
"Linh hồn của anh là trọc khí." Kỳ Dạ yên lặng nhắc nhở.
"Trọc khí thì sao chứ?" Thích Bạch Trà tiếp tục quở trách, "Thứ mạnh mẽ hơn bản năng chính là trái tim."
Bé ngoan Kỳ Dạ ngoan ngoãn nghe lời, đáy mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trà Trà thấy hắn như vậy, nhớ tới trước kia đồng bạn của cậu nhắc đến Tà Thần, chung quy lại đều mang theo phiến diện.
Tại thời kỳ Hỗn Độn, thanh khí và trọc khí tranh đấu dài lâu, cho nên từ thời viễn cổ đến thời thượng cổ, thần minh hóa thân từ thanh khí đều coi trọc khí là địch.
Bấy giờ trọc khí chưa hóa hình, ngày tháng trôi qua tất nhiên rất khổ cực.
Khi đó Tuyết Thần còn ngủ say trong núi tuyết, những sự kiện này đều nghe được từ miệng đám bạn bè.
Nghĩ đến những ngày tháng trước khi tiên sinh nhà mình hóa hình, Kỳ Dạ trong lòng Thích Bạch Trà đột nhiên biến thành một hình ảnh nhỏ bé đáng thương, khiến cậu có chút đau lòng.
Chẳng trách Kỳ Dạ lại có câu hỏi này.
"Cứ cho rằng em không yêu anh, không quen biết anh, trước đó những việc anh chân chính làm ra khiến em không thể nào tiếp thu được." Thích Bạch Trà dịu dàng nhìn vào mắt hắn, "Em cũng sẽ không lấy lý do vì thuộc tính, linh hồn, thần cách trời sinh của anh mà phán xử anh.
Anh vô tội."
Chỉ có mình Tuyết Thần cho rằng, Tà Thần là một vị thần bình thường nghe tà niệm.
Trong mắt những thần minh khác, Kỳ Dạ chính là vẻ bề ngoài của Tà Ác Chi Thần.
Linh hồn của hắn là trọc khí, trọc khí chính là tà ác, mặc kệ hắn có thực sự làm điều ác hay không.
Đây là pháp tắc quy định, không một ai sẽ nghi vấn về pháp tắc.
Kỳ Dạ đã sống vạn năm nay, mặc dù hai tai không hỏi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng hắn có thể biết được rõ ràng những đặt điều phiến diện của đám thần minh đó đối với Tà Thần, đây là lần đầu tiên hắn nghe được lý luận như này.
Hắn chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt một hồi lâu, trong lòng chợt hiểu được tại sao giữa vô số thanh khí, Tuyết Thần lại là một tia tinh khiết trong trẻo nhất.
Trà Trà của hắn, quả thực rất thuần khiết.
Kỳ Dạ cảm động đến nỗi vạn lần muốn bày tỏ với cậu: "Trà Trà....."
Thích Bạch Trà đột nhiên lại lạnh mặt xuống: "Anh vẫn đừng nên có nói chuyện, nói một lần em lại tức giận một lần."
"......" Kỳ Dạ liền ngậm miệng, trong lòng thầm vui sướng.
Thích Bạch Trà nhìn dáng vẻ hắn vui mừng cứ như trẻ con, trong đầu đem ghi chú "Tà Thần tiên sinh thiếu đánh" đổi thành "Tà Thần tiên sinh thiếu thốn tình yêu", đổi xong lại cảm thấy không hợp lý lắm, lần nữa đổi thành "Tà Thần tiên sinh của em".
Tà Thần tiên sinh rất thiếu đánh, cũng rất thiếu thốn tình yêu.
Thích Bạch Trà thầm nhủ trong lòng.
Ta yêu hắn, ta đến yêu hắn.
+++++++
Haizzzzzzz~~~~~~
Chính chính tà tà, lòng người khó đoán.....!
21/08/2021.
Danh sách chương