Cuối thu mát mẻ, ánh nắng tươi sáng. Buổi trưa tươi đẹp, cảm xúc của Địch Lâm Thâm thì lại không quá tươi đẹp, thậm chí cảm thấy ông trời đang chơi hắn……
Hắn ngồi trên chiếc ghế tròn không có chỗ tựa lưng thấy hơi mệt, lại nhìn Ngu Đào trên giường bệnh bên cạnh, đúng thật là ngàn vạn câu nói nghẹn trong cổ họng, không biết nên nói câu nào trước mới tốt!
Chuyện là như này ——
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi khai giảng học kỳ mới. Qua cơm trưa, Địch Lâm Thâm và mấy đứa bạn học cùng nhau đánh bóng rổ trên sân bóng rổ nhỏ. Làm một thằng học tra, mỗi môn thi được trên hai con số đã là kỳ tích, học tập và hắn tựa như người xa lạ, nhưng chơi thể thao lại là tình yêu của hắn. Nhất là lên lớp 12, thời gian có thể hoạt động tự do vốn đã ít, vì thế với việc giữa trưa có thể chơi được một chút, Địch Lâm Thâm vẫn rất vui vẻ.
Mà làm một tên giáo bá, tính tình của Địch Lâm Thâm cũng rất kém, một lời không hợp liền đánh nhau, có thể đánh nhau thì tuyệt đối sẽ không dồn ép người ta, vì thế đúng lúc hắn đang chơi hăng say, thành viên đội đối phương cố ý đụng hắn, làm hắn mất bóng. Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng một khi hắn phát cáu, liền ném mạnh bóng đã vào tay qua bên cạnh, chuẩn bị trò chuyện đời người với đối phương, dùng tình thương của cha dạy đối phương làm người.
Ngay vào lúc hắn đang muốn túm cổ áo đối phương, đã nghe thấy các nữ sinh cạnh đấy thét chói tai. Quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Ngu Đào bị bóng rổ hắn ném đi đập trúng, té xuống từ trên cầu thang ngoài, đầu đập trên bậc thang, cả buổi cũng không thấy người đứng dậy.
Địch Lâm Thâm chửi một tiếng trong lòng, đánh ai không tốt, không đánh Ngu Đào, cái tên oan gia này mà dậy còn không phải muốn liều mạng với mình à? Cái trường rách này cũng vậy, thu nhiều học phí như thế, mà còn không vây hàng rào quanh sân bóng rổ, đúng là phá hoại!
“Ngu Đào xỉu rồi!” Không biết là ai sợ hãi kêu một tiếng.
Địch Lâm Thâm vừa nghe, cũng đi về phía đó.
Lúc này chủ nhiệm lớp họ đúng lúc đi về từ bên căn tin, thấy Ngu Đào nằm trên mặt đất, nhanh nhanh chạy qua. Sau khi phát hiện Ngu Đào đã hôn mê, từ trong lời miêu tả của bạn học mồm năm miệng mười ở đây, đoán sơ được tình huống, nhanh chóng cõng Ngu Đào dậy, gọi cái đứa ném bóng Địch Lâm Thâm, liền chạy ra cổng trường bắt taxi đi bệnh viện.
Địch Lâm Thâm cảm thấy mình có chút vô tội, hắn cũng không phải cố ý. Bằng không dù cho hắn đập bóng lên đầu chủ nhiệm lớp, cũng sẽ không đập vào Ngu Đào cái tên không dễ chọc này.
Qua một loạt kiểm tra, bác sĩ nói Ngu Đào cũng không có gì đáng ngại, chờ tỉnh rồi xem sao, nếu không có vấn đề thì có thể đi về.
Thầy chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, gọi điện liên lạc cha mẹ Ngu Đào.
Địch Lâm Thâm trông chừng trong phòng bệnh, trong lòng thấy mất tự nhiên nói không nên lời. Tuy chi phí kiểm tra đều là hắn trả, hắn không thiếu tiền, nhưng xài tiền vì Ngu Đào, hắn liền cảm thấy rất khó chịu.
Ngu Đào là học bá nổi tiếng ở trường, thường đứng nhất năm, thỉnh thoảng phát huy thất thường, cũng không rớt khỏi top 3. Nhưng học bá này khác với học bá trên nhận thức phổ biến của mọi người.
Ngu Đào quái gở, lạnh nhạt, tính tình kém, còn biết đánh nhau. Hoàn toàn không phải là một người yên mến bạn học, tốt bụng hiền lành, cũng không có bạn bè. Luôn một mình độc lai độc vãng, trừ khi lúc học thầy cô đặt câu hỏi, không thì sẽ chẳng nói câu nào trong lớp.
Có thể coi như là rất nhiều khuyết điểm, nhưng Ngu Đào học giỏi, còn rất cố gắng, vì thế các thầy cô đều rất thích cậu, dường như điều này với Ngu Đào mà nói là đủ rồi.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào là bạn cùng lớp, trường học ôm thái độ không kỳ thị, không đối xử khác biệt, cũng không thi hành cách chia lớp giỏi lớp yếu, chỉ là chia theo khối văn lý bình thường, sau đó cho máy tính xếp lớp ngẫu nhiên.
Sau lần chia lớp năm 11, hai người đã làm bạn học một năm, bình thường hoàn toàn không nói chuyện, trái lại đánh nhau thì từng đánh qua hai lần.
Địch Lâm Thâm nghĩ, nếu Ngu Đào không sao, lát nữa thầy chủ nhiệm về, hắn chắc là có thể về rồi. Đến lúc đó hắn đi chậm một chút, rồi đi dạo thêm lát, về đến trường thì tiết buổi chiều cũng đã học xong, đúng lúc về ăn cơm, chẳng phải sướng lắm à.
Ngu Đào giật giật mí mắt, Địch Lâm Thâm sửng sốt, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu.
Mắt Ngu Đào chậm rãi mở ra, chớp vài cái, nhìn bốn phía, rồi nhìn Địch Lâm Thâm, hỏi: “Cậu là ai? Đây là đâu?”
“Hả?” Địch Lâm Thâm giật khóe miệng. Mẹ nó, lúc đánh nhau đánh tay tao đánh muốn gãy xương, giờ giả bộ không biết với tao? Mày ngốc hay tao ngốc?!
Ngu Đào lại chớp chớp mắt, che đầu ngồi dậy, có vẻ hơi khó chịu.
Thầy Khuất chủ nhiệm mở cửa đi vào, thấy Ngu Đào đã tỉnh, cũng nở nụ cười yên lòng, “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Ngu Đào nhìn thầy Khuất, ngờ vực nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Chú là ai?”
“A?” Thầy Khuất bị hỏi lơ mơ.
Địch Lâm Thâm rốt cuộc cũng phát hiện Ngu Đào không phải đang chơi hắn, giả đò không quen biết hắn thì thôi, dù sao quan hệ của hai người trước giờ cũng không tốt lành gì. Nhưng cũng không đến mức ngay cả thầy chủ nhiệm cũng không quen đi? Từ đầu liền biết, thầy Khuất đối đãi Ngu Đào rất không tệ, Ngu Đào ngẫu nhiên cũng có thể nói mấy câu với thầy Khuất.
Vẫn là thầy Khuất phản ứng nhanh, lập tức chạy đi gọi bác sĩ.
Ngu Đào ngẩn ngơ nhìn người đàn ông vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, rồi quay lại nhìn về phía Địch Lâm Thâm.
Lúc này Địch Lâm Thâm mới phát hiện ánh mắt Ngu Đào có chút khác với trước. Trong ấn tượng của hắn, ánh mắt Ngu Đào luôn lạnh lùng, khinh thường, người sống chớ gần, làm hắn nhìn mà thấy tức cực. Nhưng mà bây giờ, ánh mắt Ngu Đào trong suốt, sạch sẽ, đầy thiện ý vô tội, làm hắn muốn nổi giận cũng không nổi được.
Môi giật giật, Địch Lâm Thâm suy tư hồi lâu, hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Ngu Đào xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi oán giận nói: “Đầu tôi đau quá……”
Giọng nói mềm mại ấy tựa như lông chim gãi lên đầu quả tim Địch Lâm Thâm, khiến tim hắn hơi ngứa. Không ẻo lả, rất êm tai, tựa như trẻ con nói chuyện.
“Vậy cậu có nhớ cậu là ai không?” Địch Lâm Thâm hỏi.
Ngu Đào nhíu mày nhìn hắn, “Tôi là Ngu Đào.”
“Thế cậu nhiêu tuổi? Học ở đâu?”
“Tôi mười bảy, học ở THPT Bác Minh.”
Địch Lâm Thâm thấy cậu đáp đúng, cứ như không bị sao cả.
“Gia đình cậu gồm những ai, cậu nhớ không?”
Ngu Đào sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu, sau đó nước mắt lã chã nhìn Địch Lâm Thâm, “Tôi… Tôi không nhớ. Làm sao bây giờ…”
Địch Lâm Thâm thấy cậu như vậy, cũng không như giả bộ, con người có giả vờ như thế nào, thì cũng không đến mức giọng điệu, ánh mắt và cảm giác cho hắn đều hoàn toàn điên đảo. Hiện giờ Ngu Đào trông như vô cùng đơn thuần, cũng rất dễ lừa, nhưng không biết vì sao, Địch Lâm Thâm cũng không muốn lừa Ngu Đào, có lẽ là lương tâm hắn phát giác? “Tôi bị sao vậy? Làm sao bây giờ? Tôi không nhớ nổi gì cả!” Ngu Đào bỗng khóc lớn lên.
Địch Lâm Thâm hoảng sợ, hắn từ nhỏ đến lớn, thì không có biện pháp với nước mắt của người khác nhất. Dưới tình hình chung là trốn xa chừng nào hay chừng đấy, nhưng giờ, hắn có hơi không đành lòng.
“Không sao đâu, sẽ nhớ ra thôi.” Địch Lâm Thâm cũng không biết an ủi người khác, thế nên lời này nghe vừa vô dụng vừa vô vị.
Ngu Đào hít hít mũi, khóc hức hức hỏi: “Vậy cậu là ai?”
Địch Lâm Thâm thở dài, “Tôi tên Địch Lâm Thâm, là bạn cùng lớp với cậu.”
“A.” Ngu Đào dùng tay dính nước mắt nắm lấy áo Địch Lâm Thâm, tựa như sợ người mình mới quen sẽ bỏ đi.
Địch Lâm Thâm có chút ghét bỏ mà nhìn tay Ngu Đào nắm áo hắn, nghĩ thầm: Không có nước mũi đâu nhỉ?
Bác sĩ vội vàng chạy tới, làm một loạt kiểm tra cho Ngu Đào, lại hỏi thăm tình hình. Cuối cùng kết luận —— sau khi Ngu Đào đập đầu, lựa chọn mất trí nhớ.
“Mất trí nhớ mà mình còn chọn được?” Làm một người chẳng biết gì về kiến thức y học, Địch Lâm Thâm không chút che dấu kiến thức hạn hẹp của mình, còn phát huy tinh thần không hiểu liền hỏi.
Thầy Khuất sâu sắc cảm thấy nếu Địch Lâm Thâm cũng có thể như vậy trên lớp thì thật tốt quá!
“Đây là một loại cơ chế phòng ngự tâm lý, mất trí nhớ có khi là bị kích thích, có khi là sau khi phần đầu bị va chạm. Thông thường lựa chọn mất trí nhớ, đều là quên những chuyện cậu ấy không muốn nhớ nhất, nói cách khác cậu ấy có bóng ma tâm lý rất mạnh với những chuyện đó, có thể bên ngoài không nhìn ra, nhưng một khi tới trình độ nhất định, sau khi bị kích thích phần ngoài, thì sẽ gây ra loại phòng ngự tâm lý này.” Bác sĩ nói.
“Nhưng cơ thể cậu ấy không có vấn đề, chấn động não cường độ thấp không phải chuyện lớn, trong não cũng không tụ máu, thế nên cũng đừng lo lắng quá. Không chừng hôm nào đó sẽ bất ngờ nhớ lại thôi.”
Thầy Khuất nhăn mi, trong lòng cũng có chút tự trách, mình từ lớp 10 đã là giáo viên chủ nhiệm của Ngu Đào. Ngu Đào tuy quái gở, không thích nói chuyện, nhưng những mặt khác đều không thành vấn đề, thậm chí còn làm rất tốt. Vì thế thầy luôn nghĩ đó là do tính cách của Ngu Đào, nhưng không ngờ là có vấn đề về tâm lý.
Ngu Đào đã lớp 12 rồi, là một trong những giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, trăm triệu lần không thể xảy ra chuyện gì được.
“Lúc nào thì cha mẹ cậu ấy đến?” Bác sĩ hỏi.
“Sắp rồi, đã chạy tới bệnh viện.” Thầy Khuất nói.
Bác sĩ gật đầu, “Chờ họ tới, bảo họ đến văn phòng tìm tôi, tôi sẽ nói với họ về vấn đề của đứa trẻ này.”
“Dạ, vất vả ngài rồi thưa bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, nên vậy.”
Ngu Đào co ro trên giường, trong mắt còn mang theo hơi nước, tựa như thỏ con mờ mịt bất an.
Ngu Đào mặt đẹp, mắt to, mũi cao, môi hồng, da cũng trắng, không như mấy cậu nam sinh choai choai ở độ tuổi này, trên dưới không sát, là thời điểm khó coi nhất.
Thầy Khuất đi đến cạnh giường, giọng điệu vô cùng nhu hòa, cũng rất kiên nhẫn mà nói với Ngu Đào: “Ngu Đào, thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp em, họ Khuất, tên Khuất Cố, em có thể gọi thầy là thầy Khuất.”
“Thầy Khuất……” Ngu Đào gọi một tiếng.
Thầy Khuất mỉm cười gật đầu, “Đừng lo, lát nữa cha mẹ em sẽ tới đây thôi.”
“Dạ…” Ngu Đào đáp một tiếng nho nhỏ.
Địch Lâm Thâm nhìn cậu, thật sự không thể nào tưởng tượng được Ngu Đào đánh nhau như mãnh hổ rời núi trước đây, giờ lại biến thành như vậy.
Địch Lâm Thâm lặng lẽ nhéo chân mình một cái —— Ui da! Đúng là con mẹ nó đau! Chắc chắn không phải là mơ!
Thầy Khuất ngồi cạnh giường, nói chuyện liên miên với Ngu Đào.
Địch Lâm Thâm chẳng nghe vào một câu, ý của bác sĩ đó, Ngu Đào có bóng ma, mới có thể xuất hiện việc lựa chọn mất trí nhớ. Hắn thật sự không biết cuối cùng là chuyện gì mà có thể khiến cho Ngu Đào có bóng ma lớn như thế. Nhưng nói lại, ai mà không có chút bóng ma? Ai mà lớn lên dễ dàng như vậy? Sao cứ yếu ớt thế chứ?
Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, cha mẹ Ngu Đào chạy tới.
Thầy Khuất đứng lên, vừa định nói rõ tình hình với cha mẹ Ngu Đào. Đã thấy Ngu Đào nhảy xuống giường như thỏ con, sau đó trốn đằng sau Địch Lâm Thâm.
Cha mẹ Ngu Đào bỗng im lặng cứng họng.
Địch Lâm Thâm vừa định hỏi cậu đang làm gì, liền thấy Ngu Đào nhô đầu ra từ sau hắn, nói với cha mẹ: “Mấy người là ai?! Sao tự nhiên xông vô đây? Tôi nói cho mấy người biết, đây là anh trai tôi, rất dữ, giống như Husky vậy đó, mấy người không thể bắt nạt tôi được đâu nhé!”
Địch – Husky – Lâm Thâm: “…”
Cha mẹ Ngu Đào sửng sốt, sau đó nhìn nhau hồi lâu đều không nói chuyện.
Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn Ngu Đào trốn sau hắn, cặp mắt to trắng đen rõ ràng của Ngu Đào đối diện với hắn, trái tim của Địch Lâm Thâm nhanh chóng đập theo ——
Cậu đang quyến rũ ai đó?! Anh cậu tôi đây không ăn loại này biết chưa?!
Hắn ngồi trên chiếc ghế tròn không có chỗ tựa lưng thấy hơi mệt, lại nhìn Ngu Đào trên giường bệnh bên cạnh, đúng thật là ngàn vạn câu nói nghẹn trong cổ họng, không biết nên nói câu nào trước mới tốt!
Chuyện là như này ——
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi khai giảng học kỳ mới. Qua cơm trưa, Địch Lâm Thâm và mấy đứa bạn học cùng nhau đánh bóng rổ trên sân bóng rổ nhỏ. Làm một thằng học tra, mỗi môn thi được trên hai con số đã là kỳ tích, học tập và hắn tựa như người xa lạ, nhưng chơi thể thao lại là tình yêu của hắn. Nhất là lên lớp 12, thời gian có thể hoạt động tự do vốn đã ít, vì thế với việc giữa trưa có thể chơi được một chút, Địch Lâm Thâm vẫn rất vui vẻ.
Mà làm một tên giáo bá, tính tình của Địch Lâm Thâm cũng rất kém, một lời không hợp liền đánh nhau, có thể đánh nhau thì tuyệt đối sẽ không dồn ép người ta, vì thế đúng lúc hắn đang chơi hăng say, thành viên đội đối phương cố ý đụng hắn, làm hắn mất bóng. Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng một khi hắn phát cáu, liền ném mạnh bóng đã vào tay qua bên cạnh, chuẩn bị trò chuyện đời người với đối phương, dùng tình thương của cha dạy đối phương làm người.
Ngay vào lúc hắn đang muốn túm cổ áo đối phương, đã nghe thấy các nữ sinh cạnh đấy thét chói tai. Quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Ngu Đào bị bóng rổ hắn ném đi đập trúng, té xuống từ trên cầu thang ngoài, đầu đập trên bậc thang, cả buổi cũng không thấy người đứng dậy.
Địch Lâm Thâm chửi một tiếng trong lòng, đánh ai không tốt, không đánh Ngu Đào, cái tên oan gia này mà dậy còn không phải muốn liều mạng với mình à? Cái trường rách này cũng vậy, thu nhiều học phí như thế, mà còn không vây hàng rào quanh sân bóng rổ, đúng là phá hoại!
“Ngu Đào xỉu rồi!” Không biết là ai sợ hãi kêu một tiếng.
Địch Lâm Thâm vừa nghe, cũng đi về phía đó.
Lúc này chủ nhiệm lớp họ đúng lúc đi về từ bên căn tin, thấy Ngu Đào nằm trên mặt đất, nhanh nhanh chạy qua. Sau khi phát hiện Ngu Đào đã hôn mê, từ trong lời miêu tả của bạn học mồm năm miệng mười ở đây, đoán sơ được tình huống, nhanh chóng cõng Ngu Đào dậy, gọi cái đứa ném bóng Địch Lâm Thâm, liền chạy ra cổng trường bắt taxi đi bệnh viện.
Địch Lâm Thâm cảm thấy mình có chút vô tội, hắn cũng không phải cố ý. Bằng không dù cho hắn đập bóng lên đầu chủ nhiệm lớp, cũng sẽ không đập vào Ngu Đào cái tên không dễ chọc này.
Qua một loạt kiểm tra, bác sĩ nói Ngu Đào cũng không có gì đáng ngại, chờ tỉnh rồi xem sao, nếu không có vấn đề thì có thể đi về.
Thầy chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, gọi điện liên lạc cha mẹ Ngu Đào.
Địch Lâm Thâm trông chừng trong phòng bệnh, trong lòng thấy mất tự nhiên nói không nên lời. Tuy chi phí kiểm tra đều là hắn trả, hắn không thiếu tiền, nhưng xài tiền vì Ngu Đào, hắn liền cảm thấy rất khó chịu.
Ngu Đào là học bá nổi tiếng ở trường, thường đứng nhất năm, thỉnh thoảng phát huy thất thường, cũng không rớt khỏi top 3. Nhưng học bá này khác với học bá trên nhận thức phổ biến của mọi người.
Ngu Đào quái gở, lạnh nhạt, tính tình kém, còn biết đánh nhau. Hoàn toàn không phải là một người yên mến bạn học, tốt bụng hiền lành, cũng không có bạn bè. Luôn một mình độc lai độc vãng, trừ khi lúc học thầy cô đặt câu hỏi, không thì sẽ chẳng nói câu nào trong lớp.
Có thể coi như là rất nhiều khuyết điểm, nhưng Ngu Đào học giỏi, còn rất cố gắng, vì thế các thầy cô đều rất thích cậu, dường như điều này với Ngu Đào mà nói là đủ rồi.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào là bạn cùng lớp, trường học ôm thái độ không kỳ thị, không đối xử khác biệt, cũng không thi hành cách chia lớp giỏi lớp yếu, chỉ là chia theo khối văn lý bình thường, sau đó cho máy tính xếp lớp ngẫu nhiên.
Sau lần chia lớp năm 11, hai người đã làm bạn học một năm, bình thường hoàn toàn không nói chuyện, trái lại đánh nhau thì từng đánh qua hai lần.
Địch Lâm Thâm nghĩ, nếu Ngu Đào không sao, lát nữa thầy chủ nhiệm về, hắn chắc là có thể về rồi. Đến lúc đó hắn đi chậm một chút, rồi đi dạo thêm lát, về đến trường thì tiết buổi chiều cũng đã học xong, đúng lúc về ăn cơm, chẳng phải sướng lắm à.
Ngu Đào giật giật mí mắt, Địch Lâm Thâm sửng sốt, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu.
Mắt Ngu Đào chậm rãi mở ra, chớp vài cái, nhìn bốn phía, rồi nhìn Địch Lâm Thâm, hỏi: “Cậu là ai? Đây là đâu?”
“Hả?” Địch Lâm Thâm giật khóe miệng. Mẹ nó, lúc đánh nhau đánh tay tao đánh muốn gãy xương, giờ giả bộ không biết với tao? Mày ngốc hay tao ngốc?!
Ngu Đào lại chớp chớp mắt, che đầu ngồi dậy, có vẻ hơi khó chịu.
Thầy Khuất chủ nhiệm mở cửa đi vào, thấy Ngu Đào đã tỉnh, cũng nở nụ cười yên lòng, “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Ngu Đào nhìn thầy Khuất, ngờ vực nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Chú là ai?”
“A?” Thầy Khuất bị hỏi lơ mơ.
Địch Lâm Thâm rốt cuộc cũng phát hiện Ngu Đào không phải đang chơi hắn, giả đò không quen biết hắn thì thôi, dù sao quan hệ của hai người trước giờ cũng không tốt lành gì. Nhưng cũng không đến mức ngay cả thầy chủ nhiệm cũng không quen đi? Từ đầu liền biết, thầy Khuất đối đãi Ngu Đào rất không tệ, Ngu Đào ngẫu nhiên cũng có thể nói mấy câu với thầy Khuất.
Vẫn là thầy Khuất phản ứng nhanh, lập tức chạy đi gọi bác sĩ.
Ngu Đào ngẩn ngơ nhìn người đàn ông vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, rồi quay lại nhìn về phía Địch Lâm Thâm.
Lúc này Địch Lâm Thâm mới phát hiện ánh mắt Ngu Đào có chút khác với trước. Trong ấn tượng của hắn, ánh mắt Ngu Đào luôn lạnh lùng, khinh thường, người sống chớ gần, làm hắn nhìn mà thấy tức cực. Nhưng mà bây giờ, ánh mắt Ngu Đào trong suốt, sạch sẽ, đầy thiện ý vô tội, làm hắn muốn nổi giận cũng không nổi được.
Môi giật giật, Địch Lâm Thâm suy tư hồi lâu, hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Ngu Đào xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi oán giận nói: “Đầu tôi đau quá……”
Giọng nói mềm mại ấy tựa như lông chim gãi lên đầu quả tim Địch Lâm Thâm, khiến tim hắn hơi ngứa. Không ẻo lả, rất êm tai, tựa như trẻ con nói chuyện.
“Vậy cậu có nhớ cậu là ai không?” Địch Lâm Thâm hỏi.
Ngu Đào nhíu mày nhìn hắn, “Tôi là Ngu Đào.”
“Thế cậu nhiêu tuổi? Học ở đâu?”
“Tôi mười bảy, học ở THPT Bác Minh.”
Địch Lâm Thâm thấy cậu đáp đúng, cứ như không bị sao cả.
“Gia đình cậu gồm những ai, cậu nhớ không?”
Ngu Đào sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu, sau đó nước mắt lã chã nhìn Địch Lâm Thâm, “Tôi… Tôi không nhớ. Làm sao bây giờ…”
Địch Lâm Thâm thấy cậu như vậy, cũng không như giả bộ, con người có giả vờ như thế nào, thì cũng không đến mức giọng điệu, ánh mắt và cảm giác cho hắn đều hoàn toàn điên đảo. Hiện giờ Ngu Đào trông như vô cùng đơn thuần, cũng rất dễ lừa, nhưng không biết vì sao, Địch Lâm Thâm cũng không muốn lừa Ngu Đào, có lẽ là lương tâm hắn phát giác? “Tôi bị sao vậy? Làm sao bây giờ? Tôi không nhớ nổi gì cả!” Ngu Đào bỗng khóc lớn lên.
Địch Lâm Thâm hoảng sợ, hắn từ nhỏ đến lớn, thì không có biện pháp với nước mắt của người khác nhất. Dưới tình hình chung là trốn xa chừng nào hay chừng đấy, nhưng giờ, hắn có hơi không đành lòng.
“Không sao đâu, sẽ nhớ ra thôi.” Địch Lâm Thâm cũng không biết an ủi người khác, thế nên lời này nghe vừa vô dụng vừa vô vị.
Ngu Đào hít hít mũi, khóc hức hức hỏi: “Vậy cậu là ai?”
Địch Lâm Thâm thở dài, “Tôi tên Địch Lâm Thâm, là bạn cùng lớp với cậu.”
“A.” Ngu Đào dùng tay dính nước mắt nắm lấy áo Địch Lâm Thâm, tựa như sợ người mình mới quen sẽ bỏ đi.
Địch Lâm Thâm có chút ghét bỏ mà nhìn tay Ngu Đào nắm áo hắn, nghĩ thầm: Không có nước mũi đâu nhỉ?
Bác sĩ vội vàng chạy tới, làm một loạt kiểm tra cho Ngu Đào, lại hỏi thăm tình hình. Cuối cùng kết luận —— sau khi Ngu Đào đập đầu, lựa chọn mất trí nhớ.
“Mất trí nhớ mà mình còn chọn được?” Làm một người chẳng biết gì về kiến thức y học, Địch Lâm Thâm không chút che dấu kiến thức hạn hẹp của mình, còn phát huy tinh thần không hiểu liền hỏi.
Thầy Khuất sâu sắc cảm thấy nếu Địch Lâm Thâm cũng có thể như vậy trên lớp thì thật tốt quá!
“Đây là một loại cơ chế phòng ngự tâm lý, mất trí nhớ có khi là bị kích thích, có khi là sau khi phần đầu bị va chạm. Thông thường lựa chọn mất trí nhớ, đều là quên những chuyện cậu ấy không muốn nhớ nhất, nói cách khác cậu ấy có bóng ma tâm lý rất mạnh với những chuyện đó, có thể bên ngoài không nhìn ra, nhưng một khi tới trình độ nhất định, sau khi bị kích thích phần ngoài, thì sẽ gây ra loại phòng ngự tâm lý này.” Bác sĩ nói.
“Nhưng cơ thể cậu ấy không có vấn đề, chấn động não cường độ thấp không phải chuyện lớn, trong não cũng không tụ máu, thế nên cũng đừng lo lắng quá. Không chừng hôm nào đó sẽ bất ngờ nhớ lại thôi.”
Thầy Khuất nhăn mi, trong lòng cũng có chút tự trách, mình từ lớp 10 đã là giáo viên chủ nhiệm của Ngu Đào. Ngu Đào tuy quái gở, không thích nói chuyện, nhưng những mặt khác đều không thành vấn đề, thậm chí còn làm rất tốt. Vì thế thầy luôn nghĩ đó là do tính cách của Ngu Đào, nhưng không ngờ là có vấn đề về tâm lý.
Ngu Đào đã lớp 12 rồi, là một trong những giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, trăm triệu lần không thể xảy ra chuyện gì được.
“Lúc nào thì cha mẹ cậu ấy đến?” Bác sĩ hỏi.
“Sắp rồi, đã chạy tới bệnh viện.” Thầy Khuất nói.
Bác sĩ gật đầu, “Chờ họ tới, bảo họ đến văn phòng tìm tôi, tôi sẽ nói với họ về vấn đề của đứa trẻ này.”
“Dạ, vất vả ngài rồi thưa bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, nên vậy.”
Ngu Đào co ro trên giường, trong mắt còn mang theo hơi nước, tựa như thỏ con mờ mịt bất an.
Ngu Đào mặt đẹp, mắt to, mũi cao, môi hồng, da cũng trắng, không như mấy cậu nam sinh choai choai ở độ tuổi này, trên dưới không sát, là thời điểm khó coi nhất.
Thầy Khuất đi đến cạnh giường, giọng điệu vô cùng nhu hòa, cũng rất kiên nhẫn mà nói với Ngu Đào: “Ngu Đào, thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp em, họ Khuất, tên Khuất Cố, em có thể gọi thầy là thầy Khuất.”
“Thầy Khuất……” Ngu Đào gọi một tiếng.
Thầy Khuất mỉm cười gật đầu, “Đừng lo, lát nữa cha mẹ em sẽ tới đây thôi.”
“Dạ…” Ngu Đào đáp một tiếng nho nhỏ.
Địch Lâm Thâm nhìn cậu, thật sự không thể nào tưởng tượng được Ngu Đào đánh nhau như mãnh hổ rời núi trước đây, giờ lại biến thành như vậy.
Địch Lâm Thâm lặng lẽ nhéo chân mình một cái —— Ui da! Đúng là con mẹ nó đau! Chắc chắn không phải là mơ!
Thầy Khuất ngồi cạnh giường, nói chuyện liên miên với Ngu Đào.
Địch Lâm Thâm chẳng nghe vào một câu, ý của bác sĩ đó, Ngu Đào có bóng ma, mới có thể xuất hiện việc lựa chọn mất trí nhớ. Hắn thật sự không biết cuối cùng là chuyện gì mà có thể khiến cho Ngu Đào có bóng ma lớn như thế. Nhưng nói lại, ai mà không có chút bóng ma? Ai mà lớn lên dễ dàng như vậy? Sao cứ yếu ớt thế chứ?
Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, cha mẹ Ngu Đào chạy tới.
Thầy Khuất đứng lên, vừa định nói rõ tình hình với cha mẹ Ngu Đào. Đã thấy Ngu Đào nhảy xuống giường như thỏ con, sau đó trốn đằng sau Địch Lâm Thâm.
Cha mẹ Ngu Đào bỗng im lặng cứng họng.
Địch Lâm Thâm vừa định hỏi cậu đang làm gì, liền thấy Ngu Đào nhô đầu ra từ sau hắn, nói với cha mẹ: “Mấy người là ai?! Sao tự nhiên xông vô đây? Tôi nói cho mấy người biết, đây là anh trai tôi, rất dữ, giống như Husky vậy đó, mấy người không thể bắt nạt tôi được đâu nhé!”
Địch – Husky – Lâm Thâm: “…”
Cha mẹ Ngu Đào sửng sốt, sau đó nhìn nhau hồi lâu đều không nói chuyện.
Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn Ngu Đào trốn sau hắn, cặp mắt to trắng đen rõ ràng của Ngu Đào đối diện với hắn, trái tim của Địch Lâm Thâm nhanh chóng đập theo ——
Cậu đang quyến rũ ai đó?! Anh cậu tôi đây không ăn loại này biết chưa?!
Danh sách chương