Ngạn Sơ nghĩ đến dáng vẻ mò mẫm trên đất hồi nãy của mình có chút ngốc nghếch, không khỏi ngượng ngùng gãi gãi mũi.

Cậu tìm đại một chủ đề để nói: “Chú thường xuyên câu cá ở đây sao ạ?”

Người đàn ông trung niên nhận ra sự bối rối của cậu bé, mỉm cười nói: “Lúc rảnh rỗi, một tuần đến đây một hai lần.”

Ngạn Sơ “ồ” lên một tiếng.

Ngón tay cậu nắm chặt gấu quần, định mở lời kết thúc cuộc trò chuyện này.

Nhưng người đàn ông trung niên lại hỏi ngược lại: “Hôm nay nắng không chói chang, sao cháu còn đeo kính râm?”

Ngạn Sơ đẩy cặp kính râm sắp rơi xuống, thuận miệng nói: “Mắt cháu không tốt, không nhìn được ánh sáng tự nhiên.”

Người đàn ông trung niên nhìn Ngạn Sơ, khoảng mười mấy giây sau, mới nói: “Cháu hơi giống một người bạn cũ của chú.”

Ngạn Sơ:? Vệ Đình Tiêu đã nhận ra tình hình ở chỗ Ngạn Sơ từ xa, vừa chạy đến, đúng lúc nghe được câu này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Tiến lên nắm lấy tay Ngạn Sơ, cười nói: “Xin lỗi chú, cháu phải đưa bạn trai về nhà ăn cơm rồi, chú cứ từ từ câu cá nhé.”

Ngạn Sơ: “…”

Ngạn Sơ có chút áy náy quay đầu lại gật đầu với người đàn ông đẹp trai kia, sau đó bị vị ảnh đế đang ghen tuông kéo đi.

Bóng dáng hai người trên con đường nhỏ ven hồ càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên khẽ cười: “Cặp đôi trẻ thú vị thật.”

Lúc này, một người đàn ông trạc tuổi ông ta cung kính cúi người gọi: “Tam gia, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên về thôi.”

“Ừ, giúp ta thu cần câu.” Người đàn ông trung niên đáp.

Im lặng một lúc rồi lại nói: “A Mậu, ông thấy giống không? Năm đó cậu ấy cũng trạc tuổi đứa nhỏ này.”

Giọng A Mậu vẫn luôn cung kính ôn hòa: “Giống hay không đều do tam gia ngài nghĩ như thế nào, thế giới này rất lớn, người nào cũng có, ngài… vẫn chưa quên được quá khứ sao?”

Đôi mắt phẳng lặng của người đàn ông trung niên nhìn về phía mặt hồ, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

Rất lâu sau, ông ta lướt qua chủ đề vừa nãy, nói một câu không liên quan.

“Triển lãm mỹ nghệ tuần sau đã chuẩn bị xong chưa?”

A Mậu nói: “Đã chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ để Tử Cầm báo cáo lại với ngài sau khi hoàn thành.”

“Ừ, về thôi.” Người đàn ông trung niên vỗ vỗ vạt áo Đường trang của mình, bước những bước chân vững chắc đi về phía cổng công viên Thiên Tinh.

Bên vệ đường, một chiếc Panamera màu đen đang đỗ, tài xế trong xe chủ động xuống xe mở cửa: “Tam gia.”

“Ừ.” Người đàn ông trung niên lên xe, đổi ý, dặn dò: “Đến Lãng Ngọc lâu xem sao, đã lâu rồi không đến đó.”

“Vâng, tam gia.”

Nếu người am hiểu nghe được ba chữ Lãng Ngọc lâu, chắc chắn sẽ biết đây là cửa hàng đồ cổ lớn nhất và có uy tín nhất ở Bắc Kinh, quy mô rất hoành tráng.

Là cửa hàng do Mạnh lão tam nhà họ Mạnh ở Hải thành đến Bắc Kinh mở cách đây mười lăm năm, vì thân phận và bối phận của ông ta, những người trong ngành đều gọi ông ta một tiếng Mạnh tam gia.

Mạnh Phó Thanh những năm này không chỉ kinh doanh đồ cổ, ông còn thành lập một công ty tên là Tư Mộc, chuyên phụ trách quảng bá văn hóa và nghệ thuật, bao gồm cả phòng tranh nghệ thuật, bảo tàng, nhà hát, v.v… Các phòng triển lãm dưới trướng ông ấy thường cần hợp tác với các nghệ thuật gia trong nhiều lĩnh vực khác nhau, có thể trưng bày, quảng bá hoặc bán đấu giá tác phẩm của những nghệ thuật gia này.

Tài xế sẽ không nhiều chuyện hỏi ông chủ đi đâu nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của ông chủ có chút buồn sau khi câu cá về.

Lãng Ngọc Lâu cả tháng cũng không đến một lần, không biết hôm nay tại sao lại đột nhiên nói muốn đến xem.

Xe từ từ khởi động, chạy vào đường chính, sau đó nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.



Kể từ khi Vệ Đình Tiêu kéo Ngạn Sơ đi, hai người im lặng suốt quãng đường, đi dạo chưa được bao lâu đã định về nhà.

“Anh sao vậy?” Ngạn Sơ dùng tay chọc chọc vào mặt Vệ Đình Tiêu đang phồng má.

Vệ Đình Tiêu nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia, quay người nói: “Sau này đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ ven đường, càng phải tránh xa những người đàn ông lớn tuổi.”

Ngạn Sơ nghiêng đầu, cố ý hỏi: “Tại sao?”

Cậu thấy dáng vẻ ghen tuông của Vệ Đình Tiêu rất thú vị.

Vệ Đình Tiêu dừng lại, nghiêm túc dạy dỗ: “Em đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ có mấy ông chú biến thái nảy sinh ý đồ xấu, em không biết khuôn mặt này của em hấp dẫn bao nhiêu ông chú già đâu.”

Ngạn Sơ thấy câu này rất quen tai, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, hình như Quan Sóc cũng từng nói như vậy.

Cậu đả kích chí mạng: “Vậy anh cũng là ông chú già sao?”

Cũng đang “thèm muốn” em.

Vệ Đình Tiêu nghẹn lời, bị chính lời nói của mình làm khó.

Hôm nay Ngạn Sơ sao lại ăn nói giỏi thế nhỉ? Thật muốn bịt miệng nhỏ này lại ngay tại chỗ.

“Tóm lại! Tóm lại là! Nhớ lời anh nói, gặp phải những kẻ có ý đồ xấu bắt chuyện, không cần phải lịch sự, cứ trực tiếp bỏ đi là được.”

Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng em không thấy chú câu cá hôm nay có gì là có ý đồ xấu.”

Mặc dù đối phương nhìn cậu một lúc, nhưng ánh mắt trong sáng, rất thẳng thắn, Ngạn Sơ không cảm thấy bất kỳ ác ý nào.

Cậu vẫn rất tin tưởng vào trực giác của mình, giống như lúc trước trên sân khấu, cậu cảm nhận được có người nhìn cậu với ánh mắt đầy địch ý.

“Ông ta đã nói em giống một người bạn cũ của ông ta, cách bắt chuyện cũ rích như vậy, cũng chỉ có em mới chịu tiếp tục nói chuyện với ông ta.”

Câu này có thể so sánh với “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi”, chẳng phải đều là lời mở đầu khi muốn tán tỉnh người khác sao?

Cũng chỉ có vợ hắn ngây thơ dễ bị lừa, hắn phải dặn dò cho kỹ.

Thấy Vệ Đình Tiêu thực sự tức giận không nhẹ, không muốn để đối phương lo lắng, Ngạn Sơ thu lại ý định trêu chọc hắn, an ủi: “Biết rồi, sau này em sẽ không tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa.”

Vốn hôm nay cậu cũng không định ở lại lâu.

Nhưng dù sao người đàn ông đẹp trai kia cũng giúp cậu nhặt kính, cậu quay người bỏ đi thì hình như cũng không được.

Đây chỉ là một sự cố, hai người vô tình va phải nhau, cũng không phải là cố ý, ai cũng không sai.

Ngạn Sơ cảm thấy đó là chuyện nhỏ, không cần phải quá để ý.

Nhưng nếu bạn trai rất để ý thì cậu đương nhiên vẫn sẽ ưu tiên cảm xúc của Vệ Đình Tiêu.

Ngạn Sơ dỗ dành một lúc thấy sắc mặt Vệ Đình Tiêu trở lại bình thường, lúc này mới cười.

“Đi thôi anh, mình về nhà ăn cơm, ba đang đợi ở nhà đấy.” Ngạn Sơ lắc lắc tay Vệ Đình Tiêu.

Lòng Vệ Đình Tiêu mềm nhũn, lúc này bình tĩnh lại hắn cảm thấy mình vừa nãy nói như vậy cũng có chút bá đạo.

Đối phương cho hắn một bậc thang để xuống, hắn liền nhân cơ hội kiềm chế cảm xúc, nắm lại tay nhỏ của Ngạn Sơ, nhẹ nhàng siết chặt.

“Ừ, mình về nhà nghỉ ngơi một lát, đúng lúc em nên nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi.” Vệ Đình Tiêu nói.

Hai người lên lầu, Ngạn Cẩn vẫn còn đang bận rộn trong bếp.

Vệ Đình Tiêu để Ngạn Sơ nằm trên ghế sofa, đặt đầu cậu lên đùi mình, cẩn thận nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cậu.

Sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cả hai mắt, Ngạn Sơ cảm nhận được cảm giác ẩm ướt trong mắt, yên lặng nhắm mắt nằm im.

Vệ Đình Tiêu dùng khăn giấy sạch lau khô thuốc nhỏ mắt chảy ra ở khóe mắt Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ nhắm mắt tiếp tục trò chuyện với Vệ Đình Tiêu.

“Em muốn tranh thủ tuần này đến thăm ba mẹ anh, bác gái lần trước đến bệnh viện thăm em rồi, thật ra em cũng đã chuẩn bị quà cho họ từ lâu.” Ngạn Sơ nói nhỏ.

“Được chứ, ở nhà luôn có người, em đến lúc nào cũng được, anh sẽ tranh thủ thời gian để về cùng em.” Vệ Đình Tiêu đáp.

“Chỉ là không biết ba em khi đó…” Ngạn Sơ do dự.

Không biết Ngạn Cẩn đã đến bên cạnh họ từ lúc nào, “Ba sẽ không đi, hai người trẻ tuổi các con tự đi sẽ thích hợp hơn.”

Ngạn Sơ còn chưa từng đến thăm nhà họ Vệ, quan hệ giữa cậu và Vệ Đình Tiêu bây giờ chỉ là người yêu, chưa đến lúc hai bên gia đình chính thức gặp mặt.

Nếu lần này đưa Ngạn Cẩn đi cùng, e là sẽ có chút khó xử.

Vệ Đình Tiêu nói: “Vậy được, cứ quyết định là thứ bảy tuần này đi, hôm đó anh không có việc gì.”

Ngạn Sơ gật đầu: “Vâng được ạ.”

Sau khi hai người bàn bạc xong, liền vui vẻ đi ăn cơm.

Buổi tối, Vệ Đình Tiêu gọi điện thoại nói chuyện này với Ứng Nguyệt Như.

Ứng Nguyệt Như rất vui.

Cười nói trong điện thoại: “Tiểu Sơ khổ sở khi nằm viện rồi, ta phải bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu canh bồi bổ mới được.”

“Mẹ nói với ba một tiếng, bảo ông ấy kiềm chế tính khí thất thường của mình, con không muốn Ngạn Ngạn đến nhà mình rồi bị ông ấy dọa, để lại ấn tượng không tốt.” Vệ Đình Tiêu dặn dò.

Ứng Nguyệt Như nói: “Ba con trước mặt người ngoài sẽ không như vậy đâu, nặng nhẹ ra sao, chắc chắn ông ấy tự biết trong lòng, con cũng vậy… luôn thích đối nghịch với ông ấy, ông ấy sống đến từng tuổi này, có một số tư tưởng và quan điểm khác với các con là chuyện bình thường, hai người các con nên bao dung lẫn nhau.”

Vệ Đình Tiêu ậm ờ cho qua chuyện.

Chỉ mong lão ba ở nhà đừng gây chuyện.

Nếu thực sựthổi râu trợn mắt trước mặt Ngạn Sơ thì hắn thật sự mất mặt lắm.



Thứ bảy.

Vệ Đình Tiêu tự mình đến đón Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ đeo kính râm mà Vệ Đình Tiêu chọn cho cậu, lần này cuối cùng cũng vừa vặn.

Ngạn Sơ soi gương hồi lâu, lần đầu tiên gặp ba mẹ Vệ Đình Tiêu, phải ăn mặc chỉnh tề, chú trọng hình tượng, giữ gìn thói quen tốt.

Vì vậy sau khi lên xe, Ngạn Sơ bắt đầu căng thẳng ngồi thẳng lưng, người cứng đờ, mím môi không cười.

Cùng với cặp kính râm trên mặt, trông giống như đàn em cố tình làm ra vẻ ngầu lòi đến đòi nợ bảo kê.

“Đừng căng thẳng, em cũng đã gặp mẹ anh rồi, bà ấy rất hiền lành, còn ba anh… cũng tạm được, em đừng sợ.”

Vệ Đình Tiêu cảm thấy ba hắn nên cảm ơn hắn, đã không tùy tiện nói xấu người lớn trước mặt Ngạn Sơ.

“Vâng, em không sợ, chỉ đang nghĩ xem làm sao để lại ấn tượng tốt với ba mẹ anh thôi.” Ngạn Sơ ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi.

“Mẹ anh có ấn tượng rất tốt với em, thật đấy, em cứ thoải mái là được, nhà anh không có quy tắc gì đặc biệt đâu.” Vệ Đình Tiêu nói thật.

Mặc dù Vệ Đình Tiêu nói như vậy nhưng Ngạn Sơ có nguyên tắc lễ nghĩa của riêng mình.

Nếu là ở Đại Quân, ca nhi gặp bề trên phải chú ý nhiều điều hơn, không được phép thất lễ.

Người hiện đại không có nhiều quy tắc như vậy nhưng người biết lễ nghĩa luôn khiến người ta có chút hảo cảm.

Với gia đình hào môn như nhà họ Vệ ở Kinh thành, Ngạn Sơ không tin là không có quy củ gì.

Vệ Đình Tiêu quen thói tùy tiện rồi, đó là vì hắn là con trai độc nhất của nhà họ Vệ, không ai quản được hắn.

Cậu là bạn trai mà Vệ Đình Tiêu đưa về nhà, tốt hơn hết là nên chú ý một chút đến tiểu tiết.

Với suy nghĩ cẩn thận như vậy, Ngạn Sơ không biết từ lúc nào đã đến nhà của Vệ Đình Tiêu.

Tê Vân Loan rất rộng, là một biệt thự tư nhân thực sự.

Phong cách tạo cảnh bên trong là phong cách Trung Hoa hiện đại, đi vào cửa là một con đường lát đá, bên dưới có dòng nước chảy qua, tiểu cảnh kiến trúc và non bộ ở sân trước được bố trí rất khéo léo.

Những thứ này mang đến cho Ngạn Sơ cảm giác yên bình, có chút giống như trở về sân nhỏ mà cậu ở ở Đại Quân.

Tuy nhiên thiết kế nội thất bên trong vẫn chủ yếu là phong cách hiện đại, dọc đường đều đặt một số bình gốm sứ dùng để trang trí.

“Nhìn là biết ba anh rất thích sưu tầm đồ cổ.” Ngạn Sơ vừa nhìn đã nhận ra chất lượng của những món đồ này đều rất tốt, chắc chắn giá trị không hề nhỏ.

Vệ Đình Tiêu lại nói một cách thờ ơ: “Rất vướng víu đúng không? Sớm muộn gì anh cũng sẽ vứt hết mấy thứ đồ bỏ đi này.”

Ngạn Sơ: “…” Quả là một đứa con hiếu thảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện