Vệ Đình Tiêu khó có được dịp nhìn thấy Ngạn Sơ hoạt bát như vậy.

Ngạn Sơ như thế này khiến lòng hắn càng ngứa ngáy, thật muốn véo má cậu một cái.

Vệ Đình Tiêu nghĩ vậy, cũng làm vậy.

Ngón tay đưa ra, đối phương cũng không hề phòng bị, mặc cho ngón cái và ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng véo lên làn da trắng nõn mịn màng.

Hành động này khiến cả hai cùng đứng sững tại chỗ.

Đầu ngón tay Vệ Đình Tiêu nóng ran, hắn chỉ cảm thấy chỗ vừa chạm vào mềm mại đến lạ.

Làn da non mềm như vậy, dù hắn dùng lực rất nhẹ, nhưng khi buông ra vẫn lưu lại một dấu vết ửng hồng.

Dấu vết đó theo thời gian dần dần trở lại như cũ, như đang che giấu hành vi vừa rồi của ai đó.

Ngạn Sơ không hiểu sao lại căng thẳng, chớp mắt nhanh chóng lập tức cúi đầu xuống.

Đến thế giới này rồi, cậu đã dần quen với việc thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể giữa những người bạn cùng giới.

Nhưng khi Vệ Đình Tiêu chạm vào cậu, tim cậu lại không nhịn được mà đập nhanh hơn.

Một cảm xúc gọi là xấu hổ dâng lên, khiến mặt cậu ửng hồng.

Vệ Đình Tiêu nhận ra sự lúng túng của Ngạn Sơ, cố ý trêu chọc bằng giọng điệu như thường lệ: “Sau này đừng gọi lung tung như vậy, sẽ xảy ra chuyện đấy.”

“Ừm…” Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói, “Muốn trêu anh một chút.”

“Trêu anh thì không sao, anh khá thoải mái, nhưng mà… nếu là em nói…” Vệ Đình Tiêu nhìn vào mắt Ngạn Sơ, “Anh dễ dàng coi là thật.”

Không khí xung quanh hai người như chậm lại, bầu không khí dần trở nên kỳ lạ.

Cho đến khi có một tên ngốc nghếch nào đó phá vỡ tất cả.

“Anh! Mau đến xem! Con xén tóc to quá!” Vệ Gia Hằng ngồi xổm trước một chiếc lá, gọi lớn Vệ Đình Tiêu.

Vệ Đình Tiêu: “…” Che mặt.

“Chà, cái râu này, giống như roi vậy, ngầu quá, côn trùng ở trên núi đúng là to thật, hồi nhỏ đi học thực hành môn tự nhiên cũng chưa từng thấy con xén tóc nào to như vậy.”

Vệ Gia Hằng vẫn còn lải nhải.

Vệ Đình Tiêu thì ngượng ngùng nói với Ngạn Sơ: “Nó cứ cái tính đấy, ồn ào lắm, em đừng để ý đến nó.”

Ngạn Sơ mỉm cười: “Rất hoạt bát, cũng không có gì không tốt, hồi nhỏ anh cũng vậy sao?”

Vệ Đình Tiêu vội vàng thanh minh: “Anh không có báo như nó, hồi nhỏ anh là vua của đám trẻ con trong khu, tất cả bọn trẻ đều nghe lời anh.”

Nói đến chuyện trước đây, đuôi Vệ Đình Tiêu lại bắt đầu vểnh lên.

Ngạn Sơ thuận miệng nói: “Bây giờ anh cũng là vua trong giới, anh là ảnh đế mà.”

“Chuyện đó không đáng nhắc đến, anh vào nghề sớm cộng thêm một số cơ hội, nói trắng ra là do may mắn, gặp được một đạo diễn tốt, một bộ phim hay, xác suất nổi tiếng chỉ sau một đêm là rất lớn.” Vệ Đình Tiêu giải thích.

“May mắn cũng là một phần của thực lực. Trong mắt em sự nỗ lực của anh mới chiếm tỷ trọng lớn hơn, có được một thần tượng như anh làm tấm gương, người hâm mộ của anh chắc hẳn rất hạnh phúc.” Ngạn Sơ rất chân thành nói.

Cậu không phải đang tâng bốc hay nịnh hót, trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, sau khi nói xong lại phát hiện ánh mắt Vệ Đình Tiêu thay đổi.

Ánh mắt đối phương nhìn cậu dần trở nên trìu mến.

“Vậy còn em? Em là fan của anh sao?” Vệ Đình Tiêu hỏi.

Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện siêu thoại từng bị Ngạn Sơ liên tục like, người này giấu cũng kỹ thật, bản tôn đã ở trước mặt cậu lâu như vậy rồi mà chưa từng đến xin chữ ký.

“Em… em không biết mình có tính là hay không.” Ngạn Sơ hơi ngượng ngùng, vì cậu chưa từng xem phim của Vệ Đình Tiêu.

“Em đã vào siêu thoại của anh rồi, còn liên tục like, chẳng lẽ vẫn chưa tính là sao? Hửm?”

Vệ Đình Tiêu quyết định vạch trần chuyện này, Ngạn Sơ vừa trêu chọc hắn, hắn cũng muốn trêu chọc lại cậu.

Cho dù Ngạn Sơ vì ngại ngùng mà không thừa nhận, hắn cũng chấp nhận. Dù sao chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm.

“Hả?”

Vẻ mặt xấu hổ hay ngượng ngùng trong tưởng tượng đều không xuất hiện. Ngạn Sơ chỉ hơi há miệng, trên mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Bây giờ là đang giả ngốc sao? Không đúng, Ngạn Sơ không biết nói dối kiểu này, chẳng lẽ hành động lúc đó thật sự là do công ty quản lý của Ngạn Sơ cố tình ăn theo độ hot của hắn để quảng bá sao?

“Anh… sao anh biết em đã vào siêu thoại Weibo của anh, nhưng mà… nhưng mà em chỉ xem qua thôi, không có like mà.” Ngạn Sơ khó hiểu.

Cậu suýt nữa thì tưởng Vệ Đình Tiêu có năng lực đặc biệt gì, sao lại phát hiện ra chuyện cậu làm từ rất lâu rồi một cách chính xác như vậy?

Vệ đại ảnh đế nhận ra chuyện này không đơn giản, trong đó có hiểu lầm sao?

Hắn tìm ra đoạn chat trong nhóm fan lúc đó, đưa ảnh chụp màn hình về việc Ngạn Sơ like cho cậu xem.

“Em không chỉ like bài đăng của fan anh, mà còn like một loạt.”

“Hả?!” Ngạn Sơ vội vàng mở Weibo của mình, “Cái này… xem như nào?”

Vệ Đình Tiêu vẫn nhanh tay hơn, hắn cầm lấy điện thoại của Ngạn Sơ, nhanh chóng mở mục 【Like/Lưu trữ】, bên trong hiển thị tất cả nội dung của 【Bài viết tôi đã thích】.

Hắn vừa lướt màn hình vừa cho Ngạn Sơ xem, “Đây, em xem em đã like bao nhiêu bài viết?”

“Á!”

Ngạn Sơ kêu lên một tiếng nhỏ, cổ và mặt đỏ bừng lên một cách rõ rệt.

Nghe thấy ba tiếng “á” với ba sắc thái khác nhau của Ngạn Sơ, Vệ Đình Tiêu chắc chắn đây là một sự hiểu lầm.

“Em… em không biết mình đã like những bài này, em cứ tưởng chỉ là đang xem…” Ngạn Sơ lắp bắp.

Vệ Đình Tiêu che miệng cười, “Vậy là trượt tay à?”

Ngạn Sơ: “…”

Cuối cùng cậu cũng hiểu được “quê chết” mà mọi người nói trên mạng là gì rồi, bây giờ cậu chính là có cảm giác như vậy, xấu hổ muốn độn thổ.

Nói là trượt tay, hình như cũng không hẳn, làm gì có ai trượt tay mà lại ấn like chắc nịch như vậy chứ?

Lúc đó cậu đúng là gà mờ về thiết bị điện tử, ngay cả phần mềm cũng không biết dùng, chỉ lướt qua siêu thoại của Vệ Đình Tiêu một chút đã gây ra tình huống ngượng ngùng như vậy.

Ghét quá, sau này cậu sẽ không dùng Weibo nữa.

Vệ Đình Tiêu thấy Ngạn Sơ từ ngượng ngùng chuyển sang dỗi hờn, cảm xúc trên mặt liên tục thay đổi, thật sự không nhịn được mà bật cười.

“Không sao, chuyện đã qua lâu rồi, không ai nhớ đâu, may mà nhờ có fan của anh, em còn chưa lên hot search, chuyện này rất ít người biết.”

Vệ Đình Tiêu dịu dàng xoa đầu cậu, giống như anh trai an ủi em trai vậy.

“May mà em đã giải nghệ rồi, đây thật sự là một quyết định sáng suốt.” Ngạn Sơ cũng tự cổ vũ bản thân, chẳng mấy chốc đã tự tiêu hóa được.

“Anh thấy em làm đúng, cứ đi theo con tim mình mách bảo, có những bông hoa cuối cùng sẽ nở rộ ở những lĩnh vực khác.”

Vệ Đình Tiêu thật ra muốn nói: Trong mắt anh, em luôn rất rực rỡ.

Ngay từ khi còn là một idol không được chú ý, hắn đã để ý đến cậu rồi.



Buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, trên bàn có rượu có thức ăn.

“Chú Ngạn, chú Chu, còn có bà, hôm nay thật sự làm phiền mọi người rồi, vất vả mọi người làm một bàn đồ ăn thịnh soạn như vậy, cháu kính mọi người một ly.”

Một ly rượu nhỏ, Vệ Đình Tiêu uống cạn.

“Tiểu Vệ à, cháu khách sáo quá rồi, nấu cơm đương nhiên là để chờ người đến ăn chứ, nhà chúng ta người không đông, cũng không có họ hàng qua lại, hai cháu đến nhà làm cho nhà cửa náo nhiệt hẳn lên!”

Chu Hoài Tú đã nhiều năm rồi không vui vẻ như hôm nay, nhìn thấy những đứa trẻ này, bà cảm thấy thoải mái trong lòng, cảm giác như mình cũng trẻ ra không ít.

Một lát sau, Vệ Gia Hằng cũng học theo anh trai mình kính rượu mọi người.

Về khoản ứng xử giao tiếp, nó thật sự phải học hỏi anh trai nhiều hơn.

Lúc mới đến còn rụt rè, giờ nó cũng dần thoải mái hơn, liên tục gọi “bà”, gọi “chú”, gọi rất vui vẻ.

Bữa cơm tất niên kéo dài tròn hai tiếng đồng hồ, màn đêm đã buông xuống.

TV trong nhà đang chiếu chương trình gala Xuân, kết hợp với không khí sum họp gia đình, tâm trạng của mọi người đều rất phấn khởi.

“Gala có nhiều ngôi sao như vậy, lẽ ra phải có anh mới đúng chứ?” Ngạn Sơ cảm thấy Vệ Đình Tiêu xuất hiện trên TV mới đúng.

Nhưng giờ phút này vị đại minh tinh này lại đang ngồi trong nhà cậu, ăn cơm cùng gia đình cậu, cảm giác thật kỳ lạ.

Người đàn ông này vốn nên là người không thể chạm tới, giờ lại ở ngay trước mắt…

“Vì bộ phim của đạo diễn Vũ, anh đã bảo người đại diện từ chối một số lời mời, tất cả các hoạt động không liên quan đến quay phim đều không tham gia, hơn nữa anh vốn cũng không có tài lẻ gì, thật lòng mà nói, thà để anh quay mười bộ phim mệt chết còn hơn là bắt anh lên hát.” Vệ Đình Tiêu than thở.

Trước đây hắn cũng đã từng tham gia một số chương trình gala của đài truyền hình tỉnh, đứng hát một bài đã là giới hạn lớn nhất của hắn rồi, những thứ khác thật sự không biết, cũng không quen.

Còn Ngạn Sơ… hát hò nhảy múa cũng không tệ…

Vệ Đình Tiêu tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của Ngạn Sơ, việc cậu có thích ca hát nhảy múa hay không và có hát hay nhảy giỏi hay không không liên quan gì đến nhau, hắn hy vọng Ngạn Sơ có thể làm chính mình, hướng tới ước mơ của mình.

Vút—— Đoàng——!

Khi tiếng chuông năm mới sắp vang lên, pháo hoa nổ vang trên bầu trời xa, Ngạn Sơ dẫn Vệ Đình Tiêu ra sân xem.

Pháo hoa này nhìn như rất gần, nhưng thật ra cách ngọn núi này khá xa.

“Chắc là ở huyện đang bắn, chúng ta ở đây cũng có thể nhìn thấy rõ.” Ngạn Sơ nói.

“Oa! Đẹp quá!” Vệ Gia Hằng vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim.

Vệ Đình Tiêu cũng ngây người nhìn những bông pháo hoa nở rộ trong màn đêm, cảm thấy khoảnh khắc này thật đẹp.

Hắn liếc nhìn khuôn mặt Ngạn Sơ, đôi mắt cậu phản chiếu những bông pháo hoa rực rỡ phía xa, từng bông từng bông lấp lánh rồi biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.

Thời gian xung quanh dường như đột nhiên chậm lại, cả tiếng ồn ào của cậu em trai bên cạnh cũng dần nhỏ dần và xa dần.

Có một kết giới bao quanh hắn và chàng trai trước mặt, những thứ còn lại đều bị chặn lại bên ngoài kết giới trong suốt.

Lúc này, chàng trai cũng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt không còn là pháo hoa nở rộ mà là hình bóng của nhau.

Trong thế giới nhỏ bé chỉ có hai người, Vệ Đình Tiêu nghe rõ tiếng tim mình đập.

Hắn hy vọng thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này, để hắn có thể tạm thời che giấu vẻ mặt căng thẳng của mình, cũng để hắn có thể tham lam nhìn thêm khuôn mặt của chàng trai một chút.

“Anh Đình Tiêu, năm mới vui vẻ!”

Cho đến khi lời chúc phúc này được gửi đi, Vệ Đình Tiêu mới bước ra khỏi kết giới của mình, thời gian chậm lại bắt đầu trôi đi bình thường, âm thanh xa dần bắt đầu rõ ràng trở lại.

Ngạn Sơ nở nụ cười trong sáng, nhìn hắn một cách thuần khiết và chân thành.

Đầu óc Vệ Đình Tiêu trống rỗng.

Câu “Chúc mừng năm mới” phía sau không biết có phải là do phản xạ có điều kiện mà nói ra hay không, nói chung hắn không kịp suy nghĩ.

Hắn hơi khô miệng, còn có chút chột dạ muốn chạy trốn.

Ngạn Sơ càng thuần khiết, lại càng khiến hắn bối rối.

Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, hắn lại có xung động muốn ôm cậu vào lòng.

Là do hắn độc thân quá lâu rồi, nên bây giờ cơ thể mới phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và khao khát sao?

Có ý nghĩ không đứng đắn với một người em trai nhỏ hơn mình 8 tuổi, Vệ Đình Tiêu cảm thấy khó tin.

Lẽ nào đúng như lời Lạc Tu nói?

Hắn là tên biến thái?

“Anh Đình Tiêu, anh mệt rồi sao? Anh không sao chứ?” Ngạn Sơ thấy Vệ Đình Tiêu cứ ngẩn người, không khỏi lo lắng hỏi.

Vệ Đình Tiêu lúng túng xua tay: “Không… không sao…”

Anh không phải mệt, anh chỉ là biến thái rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện