Trong phòng, Mạnh Phó Thanh khẽ động, cậu thiếu niên nằm bên cạnh cũng theo đó mà cựa mình.

Ngạn Cẩn vẫn còn đang say giấc. Cậu theo bản năng lăn người chui tọt vào lòng ai kia.

Bỗng chốc người Mạnh Phó Thanh nóng bừng. Hắn cúi đầu nhìn thấy cánh tay của cậu thiếu niên đang đặt trên bụng mình, cứ như thể đang cố tình khống chế hắn vậy.

Hai người cứ thế này… bảo rằng không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Phó Thanh cũng chẳng tin nổi.

Nhưng mà quần áo trên người A Mộc vẫn còn nguyên vẹn, mình chắc…chưa làm chuyện gì cầm thú chứ? Trong lúc đầu óc Mạnh Phó Thanh đang hoạt động hết công suất, Ngạn Cẩn tỉnh dậy.

Mạnh Phó Thanh lập tức nhắm mắt “giả chết”.

Ngạn Cẩn nhẹ nhàng vén chăn lên. Lúc xuống giường, mắt cá chân đột nhiên nhói đau.

“Ư…” Cậu không nhịn được rên lên một tiếng.

Hóa ra tối hôm qua lúc bị tên say rượu này lôi lên giường, mắt cá chân của cậu đã va vào thành giường. Lúc đó bị người ta đè lên, cảm giác đau đớn bị sự hoảng sợ thay thế, mà lúc không đi lại cũng chẳng thấy đau gì.

Đến lúc này đặt chân xuống đất, cơn đau âm ỉ mới ập tới.

Ngạn Cẩn không hề biết rằng Mạnh Phó Thanh đang lén lút mở mắt nhìn mình.

Hắn nghe thấy tiếng cậu kêu đau, nhìn cậu tập tễnh đi về phía phòng tắm, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Mạnh tam thiếu gia vốn luôn kiêu ngạo, bỗng chốc bật dậy, người như muốn nứt ra.

Nếu hắn không làm chuyện gì cầm thú, sao A Mộc lại đau đến mức như vậy, dáng đi còn kì lạ thế kia?

Mạnh Phó Thanh vỗ mạnh vào mặt mình một cái, vội vàng thay quần áo.

Ngạn Cẩn đi vệ sinh xong, rửa mặt qua loa rồi định rời đi.

Tranh thủ lúc tên say rượu này còn chưa tỉnh, cậu phải chuồn lẹ thôi, thiếu niên thầm nghĩ.

Vừa mở cửa, cậu giật nảy mình khi nhìn thấy “vị thần giữ cửa” cao lớn đứng trước mặt. Cơ thể theo phản xạ lùi lại, vô tình lại động vào chỗ bị thương.

Mắt cá chân cậu lại nhói lên một trận đau.

Mạnh Phó Thanh lo lắng bước tới đỡ cậu, “Cậu… cậu không sao chứ? Chúng ta hôm qua…”

“Không có gì cả, tôi về đây.” Ngạn Cẩn hờ hững đẩy Mạnh Phó Thanh ra, bước chân vẫn tập tễnh.

Mạnh Phó Thanh sốt ruột bèn bế ngang cậu lên.

“Này, anh làm gì vậy!”

“Cậu bị thương rồi, sao tôi có thể để cậu đi được?”

“Tôi bị thương chẳng phải do anh hại sao!” Câu này của Ngạn Cẩn không sai.

Nếu không phải tối qua Mạnh Phó Thanh đột ngột kéo cậu, cậu cũng không bị va vào thành giường.

Chính miệng người trong cuộc đã thừa nhận, nghe vào tai Mạnh Phó Thanh thì…

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn chính là tên cầm thú say rượu loạn tính kia rồi.

Trong phút chốc, giọng hắn trở nên khàn đặc, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi… tôi đi mua thuốc, cậu đừng giận.”

Mạnh Phó Thanh đặt Ngạn Cẩn xuống ghế sofa, cả người như già đi chục tuổi.

Thấy hắn mặt mày đau khổ như sắp khóc đến nơi, Ngạn Cẩn hơi ngẩn người.

Say rượu phát rồ gì đó… cậu cũng không phải không thể hiểu, chỉ là không ngờ Mạnh Phó Thanh phản ứng mạnh đến vậy. Lời nói của mình lúc nãy, chẳng lẽ hung dữ lắm sao?

Mạnh Phó Thanh vừa nói xong câu “đừng giận” liền hận không thể tự tát mình một cái. Bị một gã say rượu cưỡng ép ai mà bình tĩnh được chứ? Huống hồ đó còn là bạn của mình.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, Mạnh Phó Thanh đột nhiên nắm lấy tay Ngạn Cẩn, giọng nói kiên quyết lạ thường: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Ngạn Cẩn: “?”

“Tôi không phải loại người tùy tiện, không có thói quen xấu, lịch sử tình trường bằng không. Tuy tôi chưa từng biết cách chăm sóc một người, nhưng từ giờ trở đi, tôi có thể học…”

“Chờ đã.” Ngạn Cẩn bịt miệng Mạnh Phó Thanh, giống như tối hôm qua hắn đã chặn họng cậu vậy, “Anh đang nói linh tinh gì thế?”

“Đang bày tỏ lòng mình.” Mạnh Phó Thanh vẫn nghiêm túc trả lời, “Tuy chuyện tối qua thật lố bịch, nhưng tôi thích cậu, trước đây không chắc chắn, nên mới…”

“Im miệng.” Ngạn Cẩn nhận ra đối phương đã hiểu lầm, “Tôi nói lại lần nữa, giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra cả.”



Mười phút sau, Ngạn Cẩn kể lại toàn bộ sự việc tối qua, từ lúc Mạnh Phó Thanh say rượu, cậu đến quán bar dỗ dành hắn, rồi đưa hắn về đây như thế nào.

Bao gồm cả việc mắt cá chân bị thương cũng là do Mạnh Phó Thanh gây ra.

Cậu thiếu niên chậm rãi nói từng chữ, sau đó ngẩng đầu lên phát hiện người trước mặt đã hóa đá.

Cậu giơ tay lên, lắc lắc trước mặt hắn, “Anh có nghe tôi nói không vậy?”

“… Ừ.” Mặt Mạnh Phó Thanh đỏ bừng.

Hắn có thể coi đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất đời mình.

Hắn vẫn chưa đủ hiểu cơ thể mình, lại tưởng rằng mình đã làm ra chuyện cưỡng bức người ta.

Và cũng chính vì hiểu lầm này mà hắn đã thổ lộ những suy nghĩ giấu kín trong lòng.

Lúc sáng tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cậu thiếu niên, Mạnh Phó Thanh thừa nhận mình đã thật sự rung động.

Mạnh Phó Thanh thấy xấu hổ, Ngạn Cẩn cũng chẳng khá hơn là bao.

Cậu không phải kẻ ngốc, EQ cũng không thấp đến mức đó, cậu hiểu ý tứ trong những lời nói của Mạnh Phó Thanh.

Lúc này vành tai cậu cũng nóng bừng, cậu không biết nên phản ứng thế nào chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không nghe thấy.

Thế nhưng Mạnh Phó Thanh lại muốn nhấn mạnh thêm lần nữa.

“A Mộc, những lời anh nói là thật lòng, không phải nói đùa, cũng không phải lừa gạt em.”

“…”

“Anh thích em.”

“……”
Một tuần sau đó, Mạnh Phó Thanh…

Hôm đó trước khi chia tay, Ngạn Cẩn chỉ nói một câu.

Thật ra bản thân cậu cũng chưa hiểu rõ.

Nhưng mà thích hay không thích, thì đã sao?

Cậu sẽ không ở lại thành phố này mãi mãi, đây là nhà của Mạnh Phó Thanh, chứ không phải bến đỗ của cậu.

Hôm đó, lúc cậu đang bày hàng, một cậu bé chạy đến.

Đưa cho Ngạn Cẩn một bông hoa và một phong thư.

“Cho anh ư?” Ngạn Cẩn chỉ vào mình.

Cậu bé gật đầu, “Một anh trai nhờ em đưa, anh ấy nói, anh có thể từ chối, nếu từ chối thì em lấy hoa về, vứt thư đi.”

Ngạn Cẩn nhận lấy hoa và thư.

Hoa còn rất tươi, dường như mới được hái sáng sớm, trên thư là nét chữ viết bằng bút máy rất đẹp.

Có những lời sến súa của tên ngốc kia, cũng có những lời tâm sự giản dị chân thành.

Mạnh Phó Thanh đã tiếp quản một vụ làm ăn của gia đình.

Hắn nói người nhà chê hắn quá nhàn rỗi, ép hắn phải làm việc.

Hắn không thể đến cùng cậu bày hàng nữa, cảm thấy rất áy náy và tiếc nuối.

Ngạn Cẩn nghĩ, như vậy cũng tốt, hai người nên tách nhau ra một thời gian để bình tĩnh lại.

Tối hôm đó bình hoa ở nhà có thêm một đóa hồng trắng.

Ý nghĩa của hoa hồng trắng là: ngây thơ thuần khiết, lãng mạn cao quý, và…

Anh xứng đôi với em.

Món quà như vậy, kể từ hôm đó mỗi ngày Ngạn Cẩn đều nhận được.

Một bông hoa, kèm theo một bức thư.

Bình đựng hoa hồng trắng ngày càng đầy, những tờ giấy viết thư trong ngăn kéo cũng ngày càng dày thêm.

Cho đến khi cả mùa xuân trôi qua…
Hôm nay bày hàng hơi muộn một chút.

Ngạn Cẩn vừa đặt đồ xuống chỗ quen thuộc, chuẩn bị mở hàng thì có hai người đàn ông mặc đồng phục đi tới.

“Ở đây không được phép bày hàng rong, nghe nói cậu ngày nào cũng đến đây bày hàng à?”

“Nộp phạt đi.”

Hai người kẻ tung người hứng, chẳng nói chẳng rằng liền yêu cầu Ngạn Cẩn nộp phạt.

Ngạn Cẩn thấy lạ, cậu đã tìm hiểu kĩ rồi, con phố này cho phép bày hàng rong, cậu mới đến đây, hơn nữa trước đây quản lý đô thị cũng chưa từng làm vậy, chỉ riêng hôm nay lại đến, còn nhắm thẳng vào cậu.

Rõ ràng là đang cố tình gây sự.

Cậu không chống đối ngay lập tức, mà hỏi một câu: “Phạt bao nhiêu?”

“Cậu bày ở đây mấy tháng rồi, phải phạt năm nghìn.”

Năm nghìn? Sao không đi cướp luôn đi?

Đến lúc này không cần nghĩ cũng biết, đây là cố tình kiếm chuyện.

“Tôi không có nhiều tiền như vậy.” 

“Vậy mấy thứ đồ này của cậu phải để lại.” Một trong hai người xông lên giật lấy túi của Ngạn Cẩn.

Bên trong là một đống đồ gỗ chạm khắc, cứ thế bị tịch thu.

Lúc trước nói phạt tiền, Ngạn Cẩn chưa có phản ứng gì mạnh mẽ, bây giờ bị giật túi cậu tức giận ngay lập tức.

Cậu lạnh lùng nhìn hai người đàn ông kia, “Trả túi lại cho tôi.”

“Nhóc con, cậu vi phạm quy định, biết không? Chỉ tịch thu đồ thôi là cậu may mắn rồi đấy, lẽ ra vừa tịch thu đồ vừa phạt tiền.”

“Trả lại cho tôi!” Ngạn Cẩn không thích xảy ra xung đột với người khác nhưng không có nghĩa là cậu nhút nhát.

Vừa rồi không chú ý bị đối phương giật mất túi, cậu vừa tự trách vừa tức giận.

Cậu đã chứng kiến người ở thành phố này vô lý đến mức nào rồi, lúc nãy lẽ ra nên xách túi chạy ngay, nói nhiều với bọn họ làm gì cho mất công.

Cậu xông tới định giật lại nhưng một mình khó địch nổi hai người.

Hai người kia thấy Ngạn Cẩn dám động thủ cũng nổi cáu.

Bọn chúng cao to lực lưỡng, dùng sức đẩy cậu thiếu niên ngã xuống đất.

Cánh tay Ngạn Cẩn đau rát nhưng không có thời gian để ý, cậu chống người dậy định xông lên tiếp.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay tên kia, nghiến răng ken két.

Dựa vào cái gì mà giữa đường cướp đồ của cậu, dựa vào cái gì mà ức hiếp người ta một cách vô lý như vậy.

Cậu chẳng còn gì cả, chỉ có mấy món đồ gỗ chạm khắc đó thôi, tại sao lại cướp cả chúng đi?

Người trầm lặng khi nổi điên cũng rất đáng sợ.

Ngạn Cẩn từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng đánh nhau, giờ phút này lại giống như một con thú nhỏ nổi giận, bất chấp tất cả mà cắn xé.

Cậu lao đến bên cạnh tên đang cầm túi, túm lấy túi của mình rồi giằng co, đối phương không buông tay cậu liền cắn vào tay hắn ta.

“A! Mẹ kiếp mày là chó à!”

Tên kia thấy đồng bọn bị cậu thiếu niên đeo bám liền giơ chân định đá vào đầu cậu.

Tiếng ồn ào khiến mọi người xung quanh dừng lại nhìn về phía này.

Ít nhiều cũng có người thấy cậu thiếu niên đáng thương, quản lý đô thị ở khu này vốn nổi tiếng ngang ngược, ỷ thế hiếp người.

Cú đá này nếu giáng xuống, cậu thiếu niên e là khó mà giữ được mạng.

Không xa.

Mạnh Phó Thanh nhìn thấy cảnh tượng tranh chấp liền nhanh chóng chạy về phía đó.

Mấy ngày nay hắn không đến tận mắt nhìn cậu, hôm nay vừa đến lại xảy ra chuyện này.

Hắn chưa từng thấy vẻ mặt hung dữ như vậy của cậu thiếu niên, trong lòng dâng lên một nỗi đau nhói.

Đôi chân đã dùng hết sức chạy tới nhưng vẫn trơ mắt nhìn cậu thiếu niên bị một tên trong số đó đá ngã xuống đất.

Mạnh Phó Thanh gần như muốn nứt mắt.

Hắn thấy cậu thiếu niên nằm im trên đất nhưng vẫn ôm chặt chiếc túi trong tay không buông.

Thấy hai tên kia vẫn muốn cướp túi, Mạnh Phó Thanh lao tới đấm cho chúng mấy cú.

“Mẹ kiếp! Mày là thằng nào?”

“Muốn bênh vực thằng nhóc này, tao khuyên mày nên cân nhắc kĩ càng.”

Hai tên này mới đến, không nhận ra cậu ấm nhà họ Mạnh, còn dùng uy quyền hù dọa người ta.

Mạnh Phó Thanh cười khẩy, “Trước khi tao đến, chúng mày muốn rời khỏi Hải Thị vẫn còn kịp, nhưng bây giờ…”

“Đã muộn rồi.”
Sau đó, Ngạn Cẩn không biết hai tên kia bị xử lý như thế nào.

Cậu chỉ nhớ mang máng mình được ai đó ôm vào lòng, người đó lo lắng gọi tên cậu.

Thật ra cậu không bị thương nặng, trước khi cú đá kia giáng xuống cậu đã kịp nghiêng đầu tránh đi.

Chỉ là lúc ôm túi ngã xuống đất người hơi choáng váng.

Cậu thợ mộc nhỏ bé trầm lặng cảm thấy mình vẫn không làm được người man rợ.

May là đã giật lại được túi, mà người cậu muốn gặp…

Vẫn còn ở đây.

Ngạn Cẩn nép vào lòng chàng trai, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Câu trả lời đã khiến cậu băn khoăn suốt cả mùa xuân bỗng chốc trở nên rõ ràng.

Nếu đã muốn làm một việc gì đó mà không màng đến hậu quả, vậy tại sao không phải là bây giờ.

Cậu thiếu niên 18 tuổi lựa chọn nhảy vào giấc mộng màu hồng mới được dệt, cho dù tương lai có phải đối mặt với nguy cơ tan vỡ bất cứ lúc nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện