"Oa, cái này uống ngon quá! Là bạn học kia của em làm thật sao?" Bạch Thư uống xong còn li3m khoé miệng.

Người tạo ra canh chua này chính là một dựng phu, bởi vì khi mang thai cảm thấy khó chịu nên mân mê rất lâu để làm ra, chuyên môn chế tạo canh chua cho người mang thai, nếu ai mang thai uống thì sẽ cảm thấy vô cùng ngon, còn người bình thường thì lại cảm thấy chua không chịu nổi.

"Là cậu ấy làm, bình này của em cũng thế, rất ngon! Em mới uống một thời gian thì cảm thấy ăn uống rất ngon, nghĩ đến gần đây anh không ăn được gì nên mang đến cho anh nếm thử, nếu hiệu quả thì em bảo cậu ấy nấu nhiều hơn rồi mang qua cho anh."

Nhan Thanh vui như mình là người được khen vậy.

Đắc ý vênh váo kết quả quên luôn chuyện mình cũng uống canh chua.

Bạch Thư lại uống một ngụm, trong lòng còn nghi vấn, nhưng lại không trực tiếp hỏi ra, chỉ là ánh mắt nhịn không được ngó qua bụng Nhan Thanh, thường thường còn so với bụng mình.

Nhan Thanh cũng không có chú ý tới động tác nhỏ của y.

Hai người sung sướng mà vượt qua một ngày.

Nhan Thanh sợ Nhan Quyết, trước khi đến giờ anh về thì vội lấy cớ chạy về nhà.

Nhan Thanh chân trước mới vừa đi, Nhan Quyết liền về tới.

"Anh đã trở về."

Bạch Thư đi tới, đứng ở huyền quan hôn Nhan Quyết một cái, sau đó đưa một ly canh chua đặt vào tay anh, nói: "Anh nếm thử đi!"

Nhan Quyết uống một ngụm, mặt mày nhăn nhúm, thiếu chút nữa nhổ nha, nhưng bắt gặp ánh mắt mong chờ của Bạch Thư thì anh vẫn cố gắng nuốt xuống.

"Thế nào? Uống được không?" Bạch Thư gấp không chờ nổi hỏi.

"Là em làm sao?" Nhan Quyết hỏi lại.

"Không phải, Nhan Nhan mang lại đây, là bạn học kia của em ấy nấu, anh thấy có ngon không?"

Bạch Thư vòng ra sau lưng Nhan Quyết, giúp anh cởi áo khoác ra.

"Quá chua, nếu không thích uống thì nói rõ với nó, không cần miễn cưỡng chính mình." Nhan Quyết cho rằng Bạch Thư cũng cảm thấy chua như mình.

Bạch Thư treo tây trang lên giá áo ở huyền quan, giật mình nói: "Anh cảm thấy không ngon thật sao? Nói thật với em."

"Quá chua, uống không ngon, thứ này chắc là không có ai thích đâu." Nhan Quyết kéo lỏng cà vạt ra.

"Vậy kỳ quái, Nhan Nhan nói gần đây em ấy rất hay uống, còn cảm thấy rất ngon, em còn cho rằng không chỉ có người mang thai cảm thấy ngon, nhưng anh lại bảo uống không ngon." Bạch Thư nhéo nhéo cằm, thanh âm không lớn, giống như là lầm bầm lầu bầu.

"Nhan Nhan nói nó thích uống cái thứ chua lòm này sao? Khẩu vị của nó trở nên thiên chua như vậy từ bao giờ?" Nhan Quyết còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

"Đúng vậy, cho nên em mới cảm thấy có chút kỳ quái, nhà anh thật sự không có Omega sao? Kết quả đo lường của Nhan Nhan có bị lỗi hay không? Hay thật ra em ấy không phải là Alpha mà là một Omega?" Bạch Thư hỏi ra câu hỏi mà mình nghẹn cả ngày ra.

Ban ngày ở cùng Nhan Thanh y liền cảm thấy nhiều điểm không thích hợp.

Y cảm thấy Nhan Nhan không giống một Alpha, rất nhiều điểm trên người cậu càng giống như một Omega.

Nhưng y ngại không dám hỏi Nhan Thanh luôn, chỉ có thể đợi buổi tối Nhan Quyết về thì hỏi anh.

"Nhà mình chỉ có Alpha thôi, ba ba nhỏ thì rất thích Omega, khi Nhan Nhan mới sinh vừa nhỏ vừa gầy, bị ba nhỏ nuôi như một Omega vậy. Nhưng thằng nhóc kia đừng nói là Omega, nó càng như một Alpha nghịch ngợm, nếu không thì với cái tính kia thì tìm đâu ra Alpha thích nó chứ?"

Nhan Quyết nâng cằm Bạch Thư lên, hôn lên cánh môi mềm mại của y một cái.

"Phải không? Nhưng em cảm thấy bạn học Alpha kia rất thích Nhan Nhan nhà mình, cậu nhóc còn nấu canh chua cho Nhan Nhan, em nghe Nhan Nhan nói từ khi cậu ấy vào ở thì đều là nhóc ấy nấu cơm, nhận thầu ba bữa một ngày của Nhan Nhan."

Bạch Thư lên giọng, lại nói: "Anh không phát hiện gần đây Nhan Nhan hơi béo không? Hôm nay bọn em cùng tập yoga, thấy bụng em ấy phồng lên. Theo lý thuyết thì Nhan Nhan vẫn còn là thiếu niên, ngày nào cũng vận động nhiều như vậy, hệ tiêu hoá cũng tốt thì sẽ không dễ dàng béo bụng mới đúng."

"Nó béo?" Nhan Quyết nhớ lại lần mang sủi cảo đến nhà cho cậu.

Anh không tưởng tượng nổi hình ảnh Nhan Thanh béo là như thế nào.

"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng phải không? Nhưng mà đây là sự thật, hôm nay em thấy bụng em ấy nhô lên, khoảng tầm...... như vậy."

Vốn dĩ Bạch Thư muốn dùng tay miêu tả Nhan Thanh béo bụng như nào, nhưng khoa tay múa chân một lúc thì y phát hiện kéo áo mình ra sau càng tiện, kéo bó áo ra sau, lộ ra bụng nhỏ hơi hơi nhô lên.

"Cũng tựa tựa như bụng của em vậy, nhưng nhỏ hơn một chút."

"Em đang mang thai mà, nó thì chắc không béo chỗ này đi?" Nhan Quyết không hoài nghi lời Bạch Thư nói, chỉ là cảm thấy y có khả năng nhìn lầm, anh vuốt v e khuôn mặt Bạch Thư, nói: "Em ăn cơm tối chưa?"

"Vẫn chưa, chờ anh trở về." Bạch Thư đẩy tay Nhan Quyết ra, không để anh tiếp tục lộn xộn, tiếp tục nói đề tài vừa rồi: "Em nói thật đó, nếu không phải anh tin tưởng Nhan Nhan là Alpha thì em còn hoài nghi em ấy đang mang thai."

"Mang thai? Alpha không có khả năng mang thai." Nhan Quyết càng thêm xác định Bạch Thư chỉ là không cẩn thận nhìn lầm, anh xoa nhẹ lên đầu y hai cái, nói: "Anh đi làm cơm, em muốn ăn gì?"

"Đêm nay không cần anh nấu, vốn là em định ăn cùng Nhan Nhan nhưng em ấy sợ anh nên về trước rồi."

"Sợ anh làm gì? Anh cũng đâu có ăn nó đâu." Nhan Quyết đi theo sau Bạch Thư đi về phía phòng khách.

"Sợ anh làm mặt quạu, anh lúc nào cũng nghiêm khắc với nó, nó không sợ anh được sao? Anh nên học hỏi em một chút, Bạch Dương không sợ em, từ nhỏ nó đã thích chơi với em rồi, trước khi lên cấp ba nó toàn ngủ với em đấy." Bạch Thư rót cho Nhan Quyết một ly nước.

Nhan Quyết uống một ngụm, vừa vặn áp đi cảm giác chua lòm lúc đầu.

Nhan Quyết ngồi ở trên sô pha, nhớ lại hồi còn nhỏ, nói: "Hồi nhỏ Nhan Nhan cũng rất dính anh, nhưng sau này lớn lên liền không nghe lời."

"Nói nó không nghe lời, sao em lại thấy bởi vì anh đánh nó nên nó mới bắt đầu không dính lấy anh nữa." Bạch Thư mới vừa nói xong, chuông cửa vang lên, y nói: "Chắc là cơm hộp đến rồi, em đi mở cửa."

......

Nhan Thanh ra khỏi cửa liền lập tức gửi tin nhắn cho Lý Chuẩn.

【0.0】: Tôi về liền đây.

【 Học tập chớ quấy rầy 】: Muốn tôi đi đón cậu không? 【0.0】: Không cần, tôi bắt xe về là được.

【 Học tập chớ quấy rầy 】: Trên đường cẩn thận.

Khi Nhan Thanh ra ngoài, Lý Chuẩn vẫn luôn đọc truyện tranh CP của hai người.

Có một APP truyện tranh, có vô số truyện, còn có mục tag truyện tranh CP.

Lý Chuẩn chủ yếu là tìm mục truyện tranh CP để tìm truyện tranh về hai người bọn họ.

Trừ cái này ra, còn có một khu có mục đồng nghiệp.

Lý Chuẩn thường xem bên truyện tranh CP nhưng lâu lâu cũng đọc truyện tranh đồng nghiệp.

Từ khi hắn mở ra phần truyện này liền mê mẩn, mỗi khi không có truyện mới đều mò sang bên mục này đọc.

Gần đây hắn có đu một tác giả mới tên là 【 Tiểu con quay 】, phong cách vẽ của tác giả này đẹp hơn rất nhiều so với các tác giả khác.

Cốt truyện không rắc rối, thuộc về truyện tranh ngọt, nhưng nội dung lại chọc đến tâm hắn.

Đồng nghiệp vẽ nhân vật chính cũng lớp 12, hai người cũng là bạn cùng bàn như hắn và Nhan Thanh.

Truyện tranh này vừa mới cập nhật, cốt truyện bắt đầu từ việc hai người mâu thuẫn xung đột, tuy rằng nội dung vẽ không nhiều lắm nhưng Lý Chuẩn vẫn rất thích phong cách của tác giả này, cho nên vừa nhìn hắn đã thêm truyện vào thư viện, còn thưởng cho đối phương không ít tiền.

Hiện tại hắn là người nhận danh bá chủ số một cho truyện tranh của tác giả 【 Tiểu con quay 】

Lý Chuẩn rất thích tranh của Tiểu con quay, mỗi lần mở APP truyện tranh ra đều nhịn không được kiểm tra xem người ta đã cập nhật chương mới chưa.

Nhưng mỗi lần đều mất hứng đi về.

Chỉ có thể đọc bình luận cho đỡ thèm.

Cũng may truyện này hấp dẫn rất nhiều người, mỗi lần đi vào đều đọc được nhiều bình luận mới, lâu lâu có người còn viết đoạn truyện ngắn ở trong khu bình luận.

Lý Chuẩn nhìn thấy đều sẽ chọc vào xem.

Đối với Lý Chuẩn mà nói, khuyết điểm duy nhất của tác giả 【 Tiểu con quay 】 chính là cập nhật quá chậm.

Bình quân nửa tháng mới có một chương, đã thế cốt truyện còn rất ngắn.

Hắn nhìn thấy có người suy đoán trong khu bình luận tác giả Tiểu con quay vẫn còn là học sinh nên không có thời gian vẽ.

Kết hợp với tốc độ mà 【 Tiểu con quay 】 cập nhật, cũng như bối cảnh trong truyện, Lý Chuẩn phỏng đoán người này chắc là học sinh trong trường bọn họ.

Là CP fan của hắn và Nhan Thanh.

Nếu có thể tìm được bà này thì có lẽ hắn sẽ có thể biết nhiều nội dung truyện tranh thú vị hơn.

Chỉ tiếc, tác giả cập nhật chậm, tin tức cũng ít đến đáng thương, chỉ có ba chữ "Tiểu con quay" và một nhãn tác giả mới.

Trừ cái này ra, thì không tìm ra bất cứ thứ gì.

Lý Chuẩn thích tác phẩm của đối phương nhưng không có cách nào tìm được người thật.

Lý Chuẩn không thấy cập nhật, out ra nhìn tác giả khác cập nhật truyện tranh, hắn vừa đọc xong chương mới thì nhận được tin nhắn Nhan Thanh đang về.

Lý Chuẩn nhìn tin nhắn của cậu, đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Khi Nhan Thanh về đến nhà, cơm tối vẫn chưa xong.

"Tôi về rồi đây!" Nhan Thanh đổi giày ở huyền quan, đi vào trong.

Lý Chuẩn đang bận rộn ở phòng bếp, Nhan Thanh đi vè phía bếp, dựa vào cạnh cửa, hít mùi thức ăn, nói: "Nay cậu nấu gì mà thơm vậy?"

"Tôi hầm thịt bò, còn chưa xong, cậu đi xem phim trước đi, khi nào xong tôi gọi."

"Được." Nhan Thanh ngoan ngoãn đáp ứng, đi về phía trước, còn thuận tay lấy một quả cà chua mà Lý Chuẩn đã rửa sạch.

Nhan Thanh đến phòng khách, mở TV, chuẩn bị tìm phim hay để xem.

Cậu vừa chuyển vài kênh, còn chưa chọn được kênh nào xem thì đã thấy quang não trên tay vang lên.

Nhan Thanh nhìn thoáng qua quang não, màn hình hiển thị số của Từ Khải.

"Khải Nhi có việc gì sao?"

"Hu hu hu, Nhan ba ba, tao bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi, bây giờ không có nơi để về, mày cho tao qua ở ké nha." Thanh âm Từ Khải kêu khóc truyền đến, còn có khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi kia.

"Sao mày lại bị bố mẹ đuổi khỏi nhà? Chẳng lẽ mày làm chuyện gì táng tận lương tâm sao?" Nhan Thanh gác chân lên bàn trà, cắn một miếng cà chua.

Nước cà chua chảy xuống ngón tay, cậu liếc mắt nhìn, m*t đầu ngón tay vào.

"Tao không có, chỉ là tao khai khống thứ hạng lên, bọn họ biết chân tướng từ Cừu Chí Phong liền tức giận đuổi tao ra khỏi nhà, còn thu lại con xe tặng tao lần trước."

"Thảm như vậy?"

Nhan Thanh cười vui sướng khi người gặp hoạ.

Cậu cảm thấy chuyện của Từ Khải còn thú vị hơn cả TV.

"Nhan ca, mày còn cười tao hu hu hu........ Giờ tao vẫn chưa ăn cơm tối, mẹ tao vốn làm một bàn đồ ăn ngon để khao tao, kết quả chưa kịp ngồi xuống đã bị bả lấy roi đuổi ra ngoài."

"Ha ha ha ha, cho nên bác gái cố ý nấu một bàn đồ ăn ngon để dụ mày, sau đó đuổi mày đi trước mặt mọi người sao? Mày đã bị đánh còn không được ăn đồ ăn mình thích, đói bụng bị đuổi ra khỏi nhà sao?"

Quá độc ác.

Thật sự quá độc ác.

Ha ha ha ha.

"Hu hu hu......" Từ Khải thảm hề hề mà khóc lên.

Nhan Thanh nỗ lực nghẹn cười, thiếu chút nữa không nín được, khi nói chuyện còn mang theo ý cười, nói: "Được rồi, tao biết rồi, Lý Chuẩn vừa mới nấu cơm, để tao bảo cậu ấy nấu nhiều chút."

Cúp điện thoại xong, Từ Khải vẻ mặt khiếp sợ, y không thể tin được lỗ tai của mình.

Nhan ca và Chuẩn ca đang ở chung sao?

Ở cùng nhau, còn phụ trách nấu cơm, không phải sống chung thì còn là gì nữa?

Quá bạo rồi đi.

Đợi lát nữa đến nhà Nhan ca, có phải y sẽ nhìn thấy hình ảnh hai người ở bên nhau không?

Trong căn nhà kia, có phải đều là dấu vết của hai người ân ái không?

OMG!

Hiện trường bản real....

Trong đầu Từ Khải hiện lên vô số truyện tranh mà y từng đọc qua, mấy bà đó đa số am hiểu ghs, làm y tốn hết bao nhiêu khăn giấy.

Nhan Thanh cúp điện thoại xong, lại đi đến cửa phòng bếp, nói với Lý Chuẩn: "Lý Chuẩn, Từ Khải bị mẹ nó đuổi ra ngoài, lát nữa sẽ đến đây, có còn chưa ăn cơm, cậu có thể nấu nhiều hơn chút được không?"

"Y bị người nhà đuổi sao không đi tìm Vĩ Ngư? Không phải Vĩ Ngư rất thân với cậu ta sao?"

"Đúng vậy, nhưng nhà Vĩ Ngư nhiều người lắm, đi qua không tiện. Còn ở đây chỉ có chúng ta, chỉ có tôi với cậu nên cũng không phải ngại." Nhan Thanh nói.

Lý Chuẩn bị một câu "chúng ta" lấy lòng, tâm tình nháy mắt tốt lên.

"Cậu ấy thích ăn cái gì?"

"Từ Khải như lợn, ăn tạp lắm, nấu cái gì cũng ăn được, cậu cứ nấu như bình thường nhưng nấu nhiều hơn chút là được."

Khi Từ Khải tới, trong tay còn xách theo túi hoa quả, là vừa mua từ trong siêu thị.

Y mang một đôi dép lê, nửa trên mặc áo khoác bông lộ vai, nửa dưới mặc một cái quần xà lỏn vừa to vừa dày.

Nhan Thanh mở cửa ra, nhìn thấy tạo hình này của y, nhìn không được mà chế nhạo: "Mày trộm mặc quần áo của người lớn trong nhà đấy à?"

Từ Khải mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, đưa túi trái cây cho Nhan Thanh, nói: "Không hề!"

"Mày bị đuổi ra khỏi nhà, sao còn mua trái cây cho tao?"

Từ Khải mua chính là nho đen, vừa đúng là loại mà gần đây Nhan Thanh thích nhất.

Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.

"Đi ngang qua nhìn thấy, nhớ tới mày thích ăn nên tao mua luôn." Từ Khải nói.

Nhan Thanh xách theo túi nho đi vào phòng bếp, nói với Từ Khải ở phía sau: "Mày xem phim ở phòng khách hay chơi game trước đi, tao rửa nho đã."

"Cảm ơn Nhan ca."

Từ Khải đợi ở phòng khách một lúc vẫn không thấy Nhan Thanh ra, nghĩ thầm không biết hai người có trộm hôn ở phòng bếp không?

Không phải trong truyện tranh đều vẽ như vậy sao?

Y xem qua bao nhiêu truyện tranh, cũng thấy nhiều phiên bản hôn nhau trong phòng bếp.

Từ Khải duỗi dài cổ muốn rình coi nhất cử nhất động trong bếp.

Phòng bếp.

"Từ Khải tới rồi?" Lý Chuẩn nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

"Tới rồi, còn mua nho đen đến, cậu tránh ra để tôi rửa đi."

Khi Nhan Thanh nói, Lý Chuẩn vừa vặn đứng ở bên bồn rửa rửa tay.

"Để tôi rửa nho cho."

Lý Chuẩn dứt khoát nhận túi nho trong tay Nhan Thanh, cho vào rổ rồi rửa sạch.

Gần đây Nhan Thanh bị Lý Chuẩn nuôi béo trắng lên, cũng càng ngày càng lười, có thể không động thủ tuyệt không động thủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện