“Ý kiến hay đấy, Từ Khải, không nghĩ đầu heo như mày còn có lúc có thể linh hoạt như vậy."

Vĩ Ngư vui cười đập tay lên vai Từ Khải.

Vẻ mặt Từ Khải kiêu ngạo, nói: “Tao vốn dĩ thông minh lắm, chỉ là mày khuyết thiếu một đôi mắt có thể phát hiện thôi."

“Chó má, mày chính là cái loại cho mày xán lạn mày liền nghĩ nhan sắc mình tràn lan, xấu mặt mà không biết xấu hổ."

"Con mẹ nó mày nói ai không biết xấu hổ? Cá mặn, hôm nay tao không chặt đứt đuôi cá của mày thì tao cùng họ với mày luôn."

Một lời không hợp liền đánh nhau, hai người lại lần nữa vặn thành một đoàn.

Khi bọn họ đánh nhau, trong lúc xô đẩy, Từ Khải liền bị ụp về phía Nhan Thanh, suýt nữa đụng vào bụng cậu, Lý Chuẩn nhanh tay lẹ mắt duỗi tay ngăn y lại.

Từ Khải đứng vững, quay đầu vừa muốn nói cảm ơn lại bị Lý Chuẩn ghét bỏ đẩy ra.

Từ Khải: “……”

Sao mình cảm thấy giống như bị Chuẩn ca ghét bỏ vậy? “Đừng náo loạn, chụp ảnh xong rồi còn về." Lý Chuẩn liếc mắt khiến Từ Khải và Vĩ Ngư đều an tĩnh lại.

Nhan Thanh ở bên cạnh nhìn, ở trong lòng xì một tiếng.

Khí tràng vai phản diện của Lý Ngạo Thiên đúng là còn mạnh hơn cả vai chính. 

Nếu không phải cậu đã đọc nguyên tác thì chắc cũng hoài nghi ai mới là vai chính thật sự.

"Chụp luôn sao? Nhan ca Chuẩn ca muốn tạo dáng như nào?" Khi Bạch Dương nói chuyện cùng bọn họ, ánh mắt đều dừng trên người Nhan Thanh.

“Tao biết tao biết.” Từ Khải vội giơ tay, nói: "Tao biết một tư thế rất thích hợp, chờ tao với Vĩ Ngư làm mẫu cho xem."

Từ Khải đã đọc qua bao nhiêu truyện CP, tình tiết truyện y có thể hạ bút thành văn.

Y lôi kéo Vĩ Ngư triển lãm tư thế cho Lý Chuẩn và Nhan Thanh nhìn.

Nhan Thanh nhìn nhìn, vẻ mặt biến thành ông lão xem di động ở tàu điện ngầm.jpg

"Bọn mày nghiêm túc đấy à?” Nhan Thanh nhìn tư thế của hai người bọn họ, cảm thấy Cừu Chí Phong chắc sẽ tức giận đến nổ tung.

Muốn cậu- kẻ luôn khiến lão đau đầu và Lý Chuẩn-người lão đặt ở đầu tim mà sủng làm tư thế này, chắc lão sẽ tức đến mức hộc máu mất. 

“Đúng vậy đúng vậy, thật k1ch thích, ngoài Cừu Chí Phong phẫn nộ thì CP fans sẽ gáy điên cuồng, không có hậu quả gì xấu cả."

Từ Khải cười hì hì nhìn Nhan Thanh, làm mặt quỷ ám chỉ, như đang chờ được khen.

“Tao cảm thấy…… Cái này, không tốt lắm đâu.” Nhan Thanh kháng cự theo bản năng.

“Không có gì đâu, mọi người đều là bạn bè, chơi đùa mà thôi, hơn nữa Chuẩn ca cũng là Alpha, trừ bỏ CP fans bị che mắt nghĩ là hôn và Cừu Chí Phong bị phẫn nộ che mắt thì sẽ không có ai nghĩ đây là sự thật.” Vĩ Ngư gấp không chờ nổi mà xoa tay tay, chờ xem náo nhiệt.

Nơi này, kích động nhất vẫn là Từ Khải.

Làm một CP fan thâm niên, truyện tranh mà mấy bà vẽ, y không dám nói đã đọc hết, nhưng ít nhất cũng đọc được 95%.

"Thế, thế thì cũng không hay lắm, tuy tao không để ý, nhưng Lý Chuẩn nhất định a, cậu ấy......"

Nhan Thanh nỗ lực muốn khỏi chụp ảnh này, lời còn chưa nói xong, thanh âm Lý Chuẩn lại át đi.

"Tôi không có ý kiến gì."

Nhan Thanh: “……”

Mong cậu có ý kiến, cảm ơn.

“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì khác thì chúng ta xác định luôn nhé, Chuẩn ca mau ôm lấy Nhan ca, học tư thế của tôi và Vĩ Ngư, kiss một cái." Từ Khải nói.

Lý Chuẩn đưa tay ra ôm lấy eo Nhan Thanh.

Nhan Thanh nghe được nửa câu sau của Từ Khải, quay đầu trừng mắt nhìn y một cái, nói: "Mày nói lại một lần cho bố, vừa rồi mày nói gì?"

Từ Khải đứng hình, nói: "Khụ khụ, là góc máy, góc máy, không phải thật sự."

“Nhan ca, chuẩn bị.” Vĩ Ngư nói.

Nhan Thanh nghiến răng, một chân nâng lên, để Lý Chuẩn ôm lấy.

Sau lưng bọn họ là cầu thang, nội dung bức ảnh là Nhan Thanh không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống được Lý Chuẩn ôm đỡ lấy, góc máy như hai người đang hôn môi.  

Người lý trí sẽ dễ dàng nhìn ra chân tướng, nhưng Cừu Chí Phong chắc chắn sẽ bị tức điên.

Nhan Thanh dựa vào Lý Chuẩn, nghe thấy trên người hắn có mùi hương chanh thơm mát, làm người say mê, hợp với gương mặt này, lực đánh vào thật lớn.

Tim Nhan Thanh đập loạn nhịp.

Chỗ tứ chi tiếp xúc, cho dù là cách một tầng quần áo thì độ ấm vẫn không ngừng tăng lên. 

Ánh mắt Lý Chuẩn vô cùng thâm thúy, còn ôn nhu sủng nịch, Nhan Thanh biết rõ đây là vì hiệu quả của ảnh chụp nhưng vẫn xấu hổ không dám nhìn thẳng, quay đầu không dám nhìn.

“Nhan ca, nhìn chằm chằm vào mắt Chuẩn ca đi, bốn mắt thâm tình đối diện, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt." Từ Khải ở phía xa ra hiệu.

Nhan Thanh ở trong lòng hỏi thăm cả mười tám đời tổ tiên nhà Từ Khải, nhưng không muốn người ta nhìn ra khác thường nên vẫn biểu hiện  bình tĩnh thong dong mà một Alpha nên có, phối hợp với trò khôi hài này.

Làm theo tư thế để chụp ảnh, động tác nhấc chân của Nhan Thanh hơi cứng đờ, còn không nghe thấy thanh âm chụp ảnh.

Lý Chuẩn vậy mà rất chuyên nghiệp, từ đầu tới cuối vẫn duy trì nguyên dạng, cánh mắt càng ngày càng liêu nhân, chỉ cần Lý Chuẩn dùng kỹ thuật diễn như này thì theo đuổi ai cũng không thành vấn đề.

Nhan Thanh tạo dáng có chút mệt, thân thể lung lay một chút, Lý Chuẩn nhanh tay ôm cậu, tay ôm eo cũng chặt hơn một chút.

Nhan Thanh bị buộc tới gần Lý Chuẩn, bụng nhỏ gắt gao đè ở trên người hắn.

Nhan Thanh dọa đến suýt chút nữa hít thở không thông, dán lại gần như vậy, Lý Chuẩn sẽ không chú ý tới chứ?

Cậu vừa định giãy giụa, khôi phục lại khoảng cách vừa rồi, nhưng còn không đợi cậu giãy giụa thì Từ Khải đã vội hét to: "Nhan ca, giữ yên tư thế đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."

Lý Chuẩn cong môi nở nụ cười nhìn Nhan Thanh.

"Cậu cười cái gì?” Nhan Thanh bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Chuẩn cười.

Vốn dĩ cậu sợ Lý Chuẩn phát hiện ra bụng của mình, cảm thấy mẫn cảm hơn rất nhiều, nhịn không được chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, rất sợ hắn hỏi ra một câu: "Cậu mang thai à?"

Tuy rằng biết rõ khả năng ấy rất thấp nhưng cậu vẫn nhịn không được mà lo lắng.

“Không cười cái gì, chỉ là cảm thấy cậu như vậy trông rất đáng yêu." Lý Chuẩn dán bụng cậu, bởi vì biết nơi có chứng cứ về việc hai người kết hợp, thả lỏng lực đạo, không có áp lên bụng Nhan Thanh nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách của hai người.

Tham lam mà cảm thụ sự tồn tại của bé con.

Phóng ra tin tức tố của mình để Nhan Thanh hấp thụ.

“Đáng yêu là từ không thể hình dung trên người Alpha cường tráng đâu." Nhan Thanh mạnh miệng nói.

Bọn họ chụp ảnh dựa vào góc máy, cho dù hai người nói chuyện thì cũng không ảnh hưởng đến việc chụp hình.

“Phải không? Alpha cường tráng?” Lý Chuẩn cười còn tươi hơn, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào bụng dưới của cậu.

Ám chỉ bụng Nhan Thanh đã không còn nằm trong phạm trù cường tráng nữa rồi.

Nhan Thanh vốn mẫn cảm, bị doạ run run, lắp bắp giải thích: "Này, này chỉ là do gần đây ăn quá nhiều, chờ mấy tháng nữa bố đây sẽ khôi phục lại thân thể cường tráng."

"Hiện tại cậu cũng rất cường tráng rồi." Lý Chuẩn dựa sát vào thêm, môi thiếu chút nữa chạm vào khoé môi Nhan Thanh. 

Nhan Thanh vừa muốn xù lông thì thanh âm chụp ảnh cũng vang lên.

Từ Khải thét to nói: “Xong rồi, ảnh chụp hoàn mỹ, góc độ vừa rồi, chậc chậc, tuyệt."

Nhan Thanh nghe vậy, giãy giụa rút chân về, nhưng cậu duy trì tư thế chụp ảnh quá lâu, khi thu chân lại quá mạnh, lảo đảo một chút, đâm đầu vào trong lòng Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn ôm chặt lấy Nhan Thanh, hai tay cậu lại vừa vặn cầm lấy dây quần hắn.

Đầu ngón tay có thể cảm giác được sự mềm mại bên trong.

Bởi vì thân thể trầm xuống, còn thuận tay kéo quần Lý Chuẩn xuống một đoạn, lộ ra cái quần màu đen.

Màu đen.

"Cạch cạch.”

Từ Khải theo bản năng bấm chụp ảnh.

Nhan Thanh nghe được tiếng chụp hình, nhảy dựng lên chạy tới đánh Từ Khải, uy hiếp y xoá mất tấm hình.

Từ Khải bô bô kêu la, chạy lung tung.

Nhan Thanh đuổi theo ở phía sau.

Từ Khải một bên chạy một bên nỗ lực gửi tấm ảnh vừa rồi ra ngoài, sau đó thở hồng hộc dừng lại, chờ Nhan Thanh lại đây đánh mình.

Từ Khải thở phì phò, nói: “Nhan ca, Nhan ca, đừng đánh, tao xóa.”

Y nói xong, làm trò trước mặt Nhan Thanh, xoá đi bức ảnh vừa rồi. 

Nhan Thanh nhìn thấy bức ảnh đã bị xoá, dùng sức đập vài cái lên lưng Từ Khải, thuận tiện báo thù y đưa ra mấy chủ ý kỳ quái.

"Dám chụp ảnh bố, đánh chết mày."

Từ Khải nhéo lỗ tai xin tha.

Cùng lúc đó, Lý Chuẩn nghe thấy tiếng rung, mở quang não ra, thấy được ảnh chụp mà vừa rồi Từ Khải gửi qua.

Phía sau ảnh chụp còn gửi thêm một sticker.

Khi bị đuổi đánh, còn kịp gửi đi hai tin nhắn........

Lý Chuẩn cong khóe môi, phóng đại ảnh chụp lên, sau khi xem xét xong thì bấm lưu lại, rồi trả lời Từ Khải.

【 Lý Chuẩn 】: Tốc độ tay của người độc thân mười tám năm, đỉnh!

Vài ngày sau, Từ Khải nhận được lễ vật từ Lý Chuẩn, là một bộ đồng phục màu trắng, bên trên còn có chữ ký của ngôi sao bóng rổ mà y thích nhất. 

Khi y mở quà ra, bên trong còn có một thiệp ghi chú viết một hàng chữ.

【 Không ngừng cố gắng —— Lý Chuẩn 】

Khi Từ Khải nhìn thấy tờ ghi chú thì hưng phấn phấn đến mức chạy như điên trong phòng.

Thời gian thăm hỏi gia đình chính thức bắt đầu.

Cừu Chí Phong làm một bảng xếp hạng, bên trên có ghi thông tin của gia đình, dựa theo khu vực của mỗi người, tách ra để thăm hỏi.

Nhan Thanh ở cùng một khu với Lý Chuẩn, hai người được an bài đi thăm hỏi cùng một ngày.

Nhan Thanh gửi địa chỉ mình ở cho Cừu Chí Phong, định lừa dối cho qua.

Kết quả sáng sớm, cậu liền nhận được điện thoại của anh trai.

"Thầy các em định đến thăm hỏi gia đình à?" Thanh âm Nhan Quyết trước sau như một, Nhan Thanh nghe thấy nhịn không được mà run run.

Đầu gối cũng mềm đi.

"Dạ, đúng vậy, anh bận như vậy thì không cần để ý đâu." Nhan Thanh nuốt nước miếng, thanh âm khẩn trương xuyên thấu từ micro truyền đến tai Nhan Quyết.

"Mày đang khẩn trương cái gì? Không phải chỉ là thăm hỏi gia đình thôi sao? Nam tử hán đại trượng phu, có cái này cũng sợ hãi, sau này sao có thể bảo vệ Omega của mình chứ?"

Không biết có phải có Bạch Thư ở bên cạnh, Nhan Thanh cảm giác được thanh âm của Nhan Quyết chậm đi một chút.

“Em không có khẩn trương.” Em chỉ sợ anh tới thôi.

Kết quả càng sợ cái gì thì càng trúng cái đó. 

Câu nói tiếp theo của Nhan Quyết là: “Anh và chủ nhiệm lớp mày hẹn nhau vào sáu giờ chiều, trước nửa giờ anh sẽ qua đó, mày chuẩn bị trước đi."

“Anh, anh không qua cũng không sao đâu." Nhan Thanh cảm thấy trời sắp sụp rồi.  

Cậu vốn tưởng rằng lần này có thể lừa dối cho qua, ai biết tên tiện nhân Cừu Chí Phong kia thông báo cho anh cậu trước. 

Anh cậu gần đây bận như vậy, nếu không phải Cừu Chí Phong gọi điện thông báo thì chắc chắn anh sẽ không biết chuyện này. 

"Người lớn không ở nhà thì sao gọi là thăm hỏi gia đình? Mày giỡn đấy à?" Nhan Quyết thay đổi một bên tai nghe điện thoại, cầm lấy bàn tay Bạch Thư đang ngo ngoe rục rịch.

Thuận thế nhéo nhéo vào lòng bàn tay y.

“Em có thể tìm ba ba.” Sớm biết có chuyện như vậy thì cậu đã sớm đi tìm ba ba rồi.

Cậu tình nguyện để ba ba tới cũng không muốn anh cậu lại đây.

“Ba ba gần đây rảnh sao?" Nhan Quyết hỏi.

“Có ạ, bộ phim điện ảnh của ba ba đã đóng máy, bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi.” Nhan Thanh nói.

"Vậy cũng không được, ba ba đang nghỉ ngơi thì đừng lấy mấy việc này phiền ba ba, ba lớn cũng sẽ không để ba nhỏ chạy qua đây đâu."

"Ò.” Nhan Thanh không tình nguyện nói.

“Anh và anh dâu mày sẽ cùng qua đó." Nhan Quyết nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm.

"Được, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Nhan Thanh lập tức vui vẻ.

Có anh dâu ở đây thì anh cậu chỉ là con hổ giấy.

Nhan Thanh cúp điện thoại, hưng phấn chạy từ phòng ngủ đi ra phòng khách, khi nhìn thấy Lý Chuẩn, gấp không chờ nổi nói: "Anh tôi và anh dâu chiều nay sẽ lại đây, Cừu Chí Phong muốn hẹn bọn họ 6 giờ chiều sẽ thăm hỏi gia đình.”

Lý Chuẩn vừa mới làm xong canh chua, đưa qua cho Nhan Thanh.

Nhan Thanh tiếp nhận, uống uống một bát, trong mắt đầy hưng phấn: "Ngon quá! Nhà cậu có hẹn thăm hỏi gia đình không?"

Nhan Thanh vẫn rất hứng thú với tinh tặc đoàn, nếu ba lớn Lý Chuẩn lại đây, cậu chắc chắn sẽ tìm cách đi ngắm nhìn đoàn trưởng tinh tặc nổi danh toàn vũ trụ sẽ như thế nào. 

Nhưng mà Lý Chuẩn lắc đầu, nói: “Không có, ba lớn và ba nhỏ tôi rất bận, bọn họ còn ở xa nữa, sẽ không đến đây đâu."

"Ồ, vậy cũng tốt, như vậy sẽ không cần ứng phó Cừu Chí Phong, nếu anh tôi không tới thì cuối tuần tôi cũng chẳng nhìn đến lão, giờ nghĩ đến mặt lão là tôi lại tức."

Dám khinh thường bố đây.

Chờ thi đại học xong, bố đây sẽ vả cho mặt mấy người sưng lên.

“Cơm trưa muốn ăn cái gì?” Lý Chuẩn hỏi.

"Cơm rang thịt bò." Nhan Thanh không chút do dự nói.

“…… Ăn cái khác, chay mặn phối hợp thì mới có thể cân bằng dinh dưỡng." Lý Chuẩn vẫn luôn nhớ kỹ nội dung cuốn "Những việc dựng phu cần chú ý".

“Vậy cậu làm đi, tôi về phòng đọc sách." Nhan Thanh nhìn thời gian, bỗng nhiên nhớ tới một việc quan trọng, nói xong thì vội vã chạy vào phòng.

Cậu dọn thư phòng ra để Lý Chuẩn ở, máy tình bàn vẽ thì dọn hết về phòng mình. 

Truyện tranh ở trên mạng của cậu cũng thuận lợi bắt đầu, hôm nay biên tập còn hẹn cậu ra bản thảo mới. 

Vừa rồi ứng phó điện thoại của Nhan Quyết, thiếu chút nữa liền quên mất, Nhan Thanh chạy nhanh về phòng, lén lút đóng cửa lại.

Cậu không dám khóa cửa, sợ bị Lý Chuẩn hoài nghi.

Sau đó nhanh chóng mở máy tính ra.

【 Biên tập Tiểu Béo 】: Có onl không? Online không?

【 Biên tập Tiểu Béo 】: Người đâu? Người đâu?

【 Biên tập Tiểu Béo 】: [ Khảm đao ][ Khảm đao ]

Biên tập của Nhan Thanh là người rất thích lải nhải.

Cậu chỉ là đến muộn năm phút, mở trò chuyện ra thì đã thấy Tiểu Béo gửi tin nhắn cho cậu 99+.

Người này quá điên cuồng.

Nhưng trừ việc đối phương hay lải nhải thì vị biên tập này vẫn rất tốt.

【 Tiểu con quay 】: Chào anh.

【 Biên tập Tiểu Béo 】: A a a a, cuối cùng cậu cũng tới, sao lại lâu vậy? Thiếu chút nữa tôi báo nguy rồi.

【 Tiểu con quay 】: Tôi mới chỉ đến muộn năm phút.

【 Biên tập Tiểu Béo 】: Năm phút sao? A a a, tôi cho rằng đã qua một thế kỷ rồi.

【 Tiểu con quay 】:……

Biên tập nói nhiều, Nhan Thanh vẽ suốt một giờ cuối cùng mới xong bản thảo.

Mắc tè kinh khủng.

Không kịp tắt máy tính, liền nhanh chân chạy vào WC.

Chờ cậu vào WC, Lý Chuẩn vừa lúc từ phòng bếp đi ra.

“Nhan Nhan?”

Lý Chuẩn ở phòng khách kêu to vài tiếng, không nghe cậu đáp lại, lại nhìn cửa phòng ngủ rộng mở.

Hắn suy đoán Nhan Thanh ngủ quên trong đó, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.

Nhan Thanh nghẹn quá lâu, thời gian xả lũ rất dài.

Cửa WC cách âm rất tốt, cậu hoàn toàn không nghe thấy Lý Chuẩn gọi mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện