"Không cần khách khí.”

Một tay Lý Chuẩn ôm eo cậu, không nhúc nhích.

Nhan Thanh nhớ tới, bàn tay đặt trên eo rõ ràng sử dụng nhiều lực, đè nặng không cho cậu cử động, Nhan Thanh không thể bò dậy mà ngày càng dán chặt.

Nhóc con lại vì ba ba khác của nó mà vui mừng, Nhan Thanh lại muốn khóc.

Thằng chó Lý Chuẩn này rốt cuộc muốn làm gì? “Vừa mới đi đâu vậy?” Lý Chuẩn xác nhận cậu không té bị thương, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Cái, cái gì đi chỗ nào? Tôi đâu có đi chỗ nào đâu."

"Ánh mắt cậu chột dạ kìa." Lý Chuẩn không lưu tình chút nào mà chọc thủng Nhan Thanh.

“Ai, ai chột dạ, tôi không có, cậu đừng có mà nói bừa." Nhan Thanh vì chứng minh mình không có chột dạ, trợn tròn mắt nhìn vào mắt Lý Chuẩn.

Một đôi mắt màu đen trong suốt đang toả sáng, thẳng tắp nhìn Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn bị nhìn chằm chằm đến mức trái tim lỡ nửa nhịp, ánh mắt đảo qua bờ môi căng mọng của cậu rồi cưỡng bách dời đi, giọng nói khàn khàn: "Lúc nãy ai kêu cậu là tiểu khả ái?"

Nhan Thanh chớp chớp mắt, nỗ lực tỏ vẻ vô tội, trong đầu lại giống như có hai chiếc xe đâm vào nhau, ma sát ra tia lửa.

Mẹ ơi, cuối cùng vẫn bị hắn nghe thấy được.

“Ha ha ha…… Cái gì tiểu khả ái chứ, chắc chắn cậu nghe lầm rồi." Nhan Thanh nhếch miệng, cười như một chuỗi chuông bạc êm tai, thừa dịp Lý Chuẩn ngây người thì nháy mắt đẩy hắn ra rồi đứng lên.

“Muốn nghe lại thanh âm vừa rồi không?" Lý Chuẩn ngồi dậy.

"Cậu còn ghi âm?” Nhan Thanh khiếp sợ.

"Ừm, quen tay." Lý Chuẩn giải thích.

Nhan Thanh: “……” Chó má, người bình thường khi nhận điện thoại ai lại ghi âm?

Cậu cắn chặt răng, lại vỗ vỗ quần áo, xoay người ngồi xổm xuống, ôm thùng giấy lên, nói: "Cảm ơn cậu mang cơm rang thịt bò cho tôi, nhưng mà lát nữa tôi phải về nhà chính rồi, nếu cậu không có việc gì thì có thể đi trước."

Ý tứ ngầm đuổi người vô cùng rõ ràng.

Nhưng vẫn thua người mặt dày.

Lý Chuẩn không rời đi, hắn đứng lên, nói: "Tôi ở lại giúp cậu hâm cơm."

“Không cần không cần, cậu đi về trước đi.”

Nhan Thanh còn tính toán lát nữa ăn cơm sẽ mở ra xem 【 Mình có bé con rồi 】 gửi sách gì qua, nếu Lý Chuẩn ở lại thì cậu xem cái rắm à.

"Lát nữa tôi đi, hâm xong cơm cho cậu tôi sẽ đi." Lý Chuẩn nhấc chân lên muốn đi về phía phòng bếp.

Nhan Thanh muốn giữ hắn lại nhưng quên trên tay mình còn ôm một chồng sách, không cẩn thận đụng đến eo, đau đến nhe răng trợn mắt kêu thảm thiết, thùng giấy trong tay cũng trực tiếp rơi xuống, rơi ra một đống sách.……

《 An thai dưỡng thai mỗi một ngày 》

《 Yêu bé còn từ khi còn thai giáo 》

《 Làm tốt thai giáo là bắt đầu giáo dục tốt 》

《 Dưỡng thai kỳ thật rất đơn giản 》

《 Những việc dựng phu cần chú ý 》

Hai người nghe được thanh âm, đồng thời nhìn về phía đống sách nằm hỗn độn trên mặt đất.

Không khí như chết lặng.

Nhan Thanh khẩn trương đến mức lông tơ đều dựng thẳng lên.

Lý Chuẩn ngồi xổm xuống, nhặt từng cuốn sách vào trong thùng, còn đọc ra tên mỗi quyển sách làm lỗ tai Nhan Thanh càng đỏ lên. 

Này có khác gì đang công khai xử tội đâu.

Hu hu hu, cậu chắc chắn là con riêng của vợ ông trời rồi.

Nếu không sao số cậu khổ như vậy?

Lý Chuẩn nhặt toàn bộ sách lên, thùng giấy bị hỏng mất rồi, hắn thuận tiện nhặt sách trong thùng ra, xếp thành một chồng chỉnh tề.

Nhặt được một nửa, trong một cuốn sách liền rơi ra một tấm card màu hồng nhạt.

TO 【 Ba ba chờ nhóc con 】,

Rất thích cậu, tặng cậu những quyển sách này, cố lên nha.

From【 Mình có bé con rồi 】

Nhan Thanh nhanh tay cướp tấm card về, lỗ tai đỏ như rướm máu, trong đầu như nổ tung chảo. 

Lý Chuẩn vỗ vỗ quyển sách 《 Phản ứng thường thấy của dựng phu 》.

"Mấy quyển này là cho anh dâu nhà cậu hả? Sao không trực tiếp gửi qua bên nhà chính luôn?" 

Nhan Thanh kinh ngạc, sau đó mừng như điên liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, tất cả mấy cuốn này đều là cho anh dâu tôi, là bạn trên mạng của anh ấy gửi qua, anh dâu sợ anh tôi sẽ ghen nên đưa địa chỉ gửi qua bên này cho tôi nhận hộ."

Đáp án tuyệt diệu, thế mà lúc đầu cậu không nghĩ ra. 

Ha ha ha ha ha ha.

Vui vẻ.

Nhan Thanh cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt cũng sáng lên vài phần, điều này làm cho Lý Chuẩn cảm thấy thật kỳ quái, nhưng kỳ ở chỗ nào thì hắn lại không nhận ra.

Trên người Nhan Thanh chưa từng lộ ra tin tức tố của Omega, bọn họ còn đã từng lăn giường, thời điểm kết hợp cũng không nhận ra. Chuyện này chắc chắn không thể liên tưởng người mang thai lại là cậu được.

Chỉ có thể xem lời Nhan Thanh nói là sự thật.

Lý Chuẩn ôm chồng sách lên, hỏi: "Sách để ở chỗ nào được? Để tôi cất giúp cậu."

Nhan Thanh nhìn thấy tay Lý Chuẩn đụng vào mấy quyển sách kia, tim đập dồn dập, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Liền, liền đặt ở phòng khách đi.”

Lý Chuẩn đặt sách ở phòng khách, đứng dậy mang cơm rang thịt bò đi hâm lại cho cậu.

Nhan Thanh lăn lộn lâu như vậy cũng đói bụng, ăn ngấu nghiến.

Lý Chuẩn làm cơm rang thịt bò vẫn thơm ngon như vậy, thu phục được cả cậu lẫn nhóc con trong bụng.

Thời điểm Nhan Thanh ăn cơm, Lý Chuẩn ngồi đối diện cậu, khoanh tay nhìn chằm chằm.

Nhan Thanh bị nhìn đến mức trong lòng chột dạ, thời điểm lùa cơm thì nhấc mí mắt lên liếc Lý Chuẩn một cái, hàm hồ nói: "Nhìn tôi làm gì ghê thế?"

"Cậu vừa mới đi đâu vậy?”

Lại là vấn đề này.

Còn để cho người ta ăn cơm hay không vậy?

Nhan Thanh cầm đũa chọc chọc cơm.

Cậu cho rằng mình đã chuyển đề tài rồi, không nghĩ tới Lý Chuẩn vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Tôi vừa mới đi siêu thị mua đồ, đúng rồi, là siêu thị, câu cậu vừa nghe là tiếng TV trong siêu thị phát ra, lúc nói chuyện với cậu thì vừa lúc tôi đang đi qua khu đồ điện tử.”

“Siêu thị?” Lý Chuẩn không chớp mắt nhìn cậu.

"Ừm.” Nhan Thanh làm bộ cúi đầu lùa cơm, che giấu nội tâm chột dạ.

Lý Chuẩn chờ Nhan Thanh ăn xong, rửa sạch hộp cơm rồi mang đi.

Nhan Thanh làm bộ không có việc gì, trên thực tế là luôn dỏng tai nghe. Nghe thấy tiếng đóng cửa thì xác định Lý Chuẩn đã đi rồi, lập tức chạy như bay đến phòng khách, mở những quyển sách kia ra, chọn quyển 《 Những việc dựng phu cần chú ý 》, nằm ở trên sô pha bắt đầu lật xem.

Lý Chuẩn về đến nhà, đổi giày ở huyền quan, mang đôi dép nâu đi trên sàn gỗ về hướng phòng bếp, đặt hộp cơm ở trên giá, lại mở tủ lạnh ra cầm một lon nước rồi đi về phòng khách.

Hắn ngồi ở giữa sô pha, một bên mở nắp chai, một bên call video với ba ba nhỏ Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu ăn mặc chính trang, có vẻ mới ra khỏi phòng họp, trên mặt còn có chút mệt mỏi.

"Con trai, lúc này gọi điện cho ba ba chắc là có chuyện gì rồi phải không?" Nguyễn Thu ngồi trên sô pha, ngồi bắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, cười ngâm ngâm nhìn Lý Chuẩn. 

"Con muốn ba ba giúp con tra âm tần một chút." Lý Chuẩn vừa nói vừa uống một ngụm nước.

"Âm tần gì? Con nói cụ thể xem nào?" Nguyễn Thu nói.

Lý Chuẩn đặt lon nước trong tay xuống bàn, bấm vài cái trên quang não, gửi một phần ghi âm cho Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu thu được ghi âm, trực tiếp click mở.

Nghe thấy Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh đối thoại, bên trong lại xen lẫn một câu: “Tiểu khả ái, chờ lâu rồi sao?”

Nguyễn Thu sờ sờ môi, khoé miệng nhếch lên, nói: "Con đây là bảo ba ba tìm gian, phu, cho con sao?"

Lý Chuẩn nghe thấy hai chữ gian phu, trực tiếp bóp bẹp lon nước vừa uống.

“Ba ba, có thể tìm được không?”

Nguyễn Thu nhận trà mà thư ký đưa, ưu nhã bưng lên, thổi thổi, nhấp môi, nói: "Có khu vực hạn định không?"

“Ở phụ cận chỗ con ạ, chắc khoảng tầm một giờ đi lại." Lý Chuẩn tính từ khi mình và Nhan Thanh cúp điện thoại cho đến khi cậu về thời gian không quá một tiếng, chắc cũng chỉ ở gần đó.

"Có phạm vi điều tra tỉ mỉ như vậy chắc là không có vấn đề gì, một tuần sau sẽ cho con kết quả."

Nguyễn Thu nói xong, cúp điện thoại.

Lý Chuẩn trực tiếp ném lon nước bị niết bẹp vào sọt rác.

Nhan Thanh xem xong 《 Những việc dựng phu cần chú ý 》 xong thì cũng qua hơn một giờ, lúc này anh cậu chắc cũng đã tan làm rồi.

Cậu nhanh tay gửi tin nhắn tạ tội với Nhan Quyết, thuận tiện tìm cớ không thể nào bắt bẻ.

Nhan Quyết không có trả lời, qua hơn nửa giờ mới trả lời một chữ "Ừ".

Nhan Thanh nhìn thấy tin nhắn, trong lòng có một tí xíu cô đơn.

Chờ cậu muốn xem một quyển sách khác thì đột nhiên Nhan Quyết gọi video qua.

Nhan Thanh bị dọa nhảy dựng, sách trong tay nện xuống đùi, đau đến mức cậu dùng sức chá xát, chờ trấn định lại mới nhận cuộc gọi.

Lọt vào trong tầm mắt chính là anh và anh dâu cậu.

Hai người ngồi một chỗ, anh cậu ôm Bạch Thư, Bạch Thư vẫy tay với màn hình, cười tủm tỉm nhìn Nhan Thanh.

“Tiểu Nhan, thân thể khá hơn chút nào không?”

Ban đầu Nhan Thanh lấy cớ là đau bụng do ăn lung tung.

Nhan Thanh sờ sờ bụng, nói: “Không có việc gì, uống thuốc xong thì khá hơn nhiều rồi."

“Vậy là tốt rồi, anh em y như đầu gỗ vậy, thấy em không thoải mái mà chẳng biết quan tâm chút nào." Bạch Thư ngồi bên cạnh Nhan Quyết, liên tiếp quở trách anh không đối xử tốt với Nhan Thanh. 

Nhan Thanh nhìn hai người ở chung vô cùng hài hoà, bỗng dưng lại cảm thấy cô đơn.

Cậu vừa mới xem xong một quyển sách, biết rằng sau khi mang thai thì dựng phu rất dễ trở nên bất an, do đó khát vọng một nửa kia làm bạn.

Tuy rằng cậu không có nửa kia, nhưng khi một mình ở trong nhà, bị hai người này thồn cẩu lương vào họng, cảm thấy cô đơn cũng là chuyện bình thường.

Nhan Thanh nghĩ kỹ cũng không còn cảm thấy hoảng loạn nữa.

Chỉ là khi cúp điện thoại, bỗng dưng muốn tìm người tâm sự.

Cậu gọi điện qua cho Từ Khải, khi y nhận điện thoại trông vô cùng đau khổ hỏi: "Nhan ca, có việc gì sao?" 

Khi nói chuyện còn có tiếng bủm bủm.

Nhan Thanh cách điện thoại cũng đều có thể cảm nhận được mùi thối.

"Mày tiêu chảy à?”

Từ Khải xoa bụng, vẻ mặt đau khổ, "Ừ, nửa tiếng rồi, chẳng biết sao luôn, rõ ràng cả ngày hôm nay tao không có ăn đồ gì lung tung cả."

Nhan Thanh: “……”

Nửa giờ trước không phải cậu nói với anh cậu mình bị đau bụng sao?

Đừng nói là nó ứng nghiệm trên người Khải Nhi nha.

“Ui, Nhan ca, bụng tai đau quá, không nói chuyện với mày nữa, cúp đây." Từ Khải nói xong, vội vã cúp điện thoại.

Khải Nhi đáng thương.

Nhan Thanh đồng tình ba giây xong thì lập tức gọi điện cho Vĩ Ngư.

Vĩ Ngư nhận điện thoại rất nhanh, nhưng còn chưa kịp nói gì thì tín hiệu đột nhiên gián đoạn.

Nhan Thanh vô ngữ, tiếp tục gọi cho người thứ ba, người thứ tư.....

Ai cũng xảy ra vấn đề.

Chờ đến khi cậu gọi hết một lượt danh sách bạn tốt, cuối cùng vẫn không thể tám chuyện cùng ai.

Dư lại duy nhất một người, đó là người ba khác của nhóc con.

Nhan Thanh liếc liếc mắt nhìn tên ghi chú "Lý Đại Đinh" mà cậu đặt cho Lý Chuẩn, sau đó cúi đầu nhìn vào bụng nhỏ, cắn răng nói: "Này nhóc con, con di truyền thể chất bug của ba ba lớn đúng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện