Lý Chuẩn bỗng nhiên dí sát vào gần Nhan Thành, nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Nhan Thanh bị nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, lùi ra sau, nói: "Cậu muốn làm gì? Tr.ên mặt tôi có dính gì à?"
Lý Chuẩn duỗi tay sờ vào mặt cậu, nói: “Quả nhiên, hôm nay mặt cậu rất mịn, cậu rửa mặt bằng sữa hả?"
Nhan Thanh: “…… Không có, cậu nhìn lầm rồi."
Dâu tây của đại ca quả nhiên không thể tùy tiện ăn.
Cái này hiệu quả cũng cũng quá nhanh đi, cũng may cậu không ăn hết ba hộp, bằng không đến lúc đó sẽ ẻo không chịu được.
“Không có lầm, có phải hôm nay cậu ăn gì không?" Lý Chuẩn dí sát vào mặt Nhan Thanh, làm bộ muốn ngửi một chút. Nhan Thanh chột dạ, sợ hắn ngửi thấy mùi tin tức tố tr.ên người mình, vội vàng lùi ra xa.
"Cái gì tôi cũng không ăn." Nhan Thanh trốn đến trong góc sô pha, không còn chỗ trốn, cậu liền cầm lấy hai bao khô bò nhảy dựng lên, nói: "Tôi còn có việc, về trước đây.”
Nói xong liền xoay người ch.ạy.
Nhan Thanh mang hai bao khô bò trở về, bởi vì ăn quá ngon mà số lượng lại ít, thực quý trọng ăn cả đêm, ban đầu muốn để lại một bao để ngày mai ăn, kết quả khi ôn bài lại có chút thèm ăn, sau đó liền ăn hết.
Không thể lấy được một nửa khô bò, Nhan Thanh ở trong mộng đau lòng đánh Lý Chuẩn một trận.
"Cộc cộc cộc.”
Nhan Thanh ngủ đến mơ mơ màng màng, thời điểm mí còn chưa thể mở ra thì sáng sớm đã có người gõ cửa.
Người bên ngoài không có quyền h.ạn, Cơ Khí quản gia không chịu mở cửa.
Nhan Thanh cũng không muốn rời giường, cho rằng đợi trong chốc lát người nọ sẽ rời đi, kết quả vẫn "gõ cộc cộc cộc" không ngừng. Nhan Thanh bị ồn ào đến đau cả đầu, gian nan bò dậy, mang cái đầu tổ chim đi ra ngoài mở cửa.
Một bên ngáp một bên lấy đôi mắt Lý Chuẩn ăn mặc vô cùng có tinh thần, nói: “Có việc gì sao?”
Nếu là tới đưa khô bò liền tha thứ cho việc cậu sáng sớm như vậy đã đánh thức bố.
“Không phải nói hôm nay bắt đầu ch.ạy bộ cùng tôi sao? Cậu quên rồi à?" Lý Chuẩn mặc một bộ đồ thể thao màu xám trắng, nhìn dáng người hắn trông vô cùng thon dài.
Nhan Thanh bị hắn nhắc nhở mới nhớ tới chuyện này, nhưng hiện tại cậu cũng không muốn động đậy, chỉ muốn quay trở lại giường trực tiếp ngủ nướng, vì thế quyết đoán cự tuyệt, “Không đi, tôi cảm thấy hơi mệt, cần phải ngủ thêm một giấc."
Cậu nói xong định quay vào trong nhà, còn định thuận tiện đóng nửa lại, nhưng còn chưa kịp đóng lại đã bị Lý Chuẩn một tay chống ván cửa chen đi vào, trước tiếp kéo cậu đến phòng tắm, đẩy vào.
"Rửa mặt đi, tôi đi tìm quần áo cho cậu, thay xong thì chúng ta ch.ạy bộ."
Nhan Thanh: “……”
Có thể không làm bạn bè nữa có được không?
Tuy rằng cậu cực lực kháng cự, nhưng thái độ Lý Chuẩn vô cùng kiên quyết, chỉ tốn không đến hai mươi phút đã có thể kéo cậu ra ngoài ch.ạy bộ một giờ.
Nhan Thanh mệt như chó.
Lâu lắm không hoạt động, bỗng nhiên có một ngày có thể hoạt động, tất cả bộ phận tr.ên cơ thể đều không thích ứng, mệt rã rời.
“Mệt mỏi quá, ngày mai là thứ hai, sẽ phải đi học, có thể không ch.ạy không?" Tr.ên đường trở về, Nhan Thanh thở hổn hển hỏi Lý Chuẩn.
"Tôi bồi cậu cùng ch.ạy đến trường.” Lý Chuẩn nói.
Hoàn toàn đem đường lui của Nhan Thanh phá hỏng.
Sáng thứ hai, Nhan Thanh bị Lý Chuẩn thúc giục, đau khổ bò dậy, rửa mặt xong thay đồng phục, một đường ch.ạy chậm tới trường.
Ở cổng trường gặp được Từ Khải, Từ Khải cùng Vĩ Ngư kề vai sát cánh tới trường học, thời điểm nhìn thấy Nhan Thanh, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Từ Khải lúc kinh lúc rống đi tới, khiếp sợ nhìn Nhan Thanh, nói: “Nhan ca, là mày thật sao? Hiện tại mày đang thanh tỉnh sao? Không phải là mộng du đến trường đi."
Nhan Thanh: “……” Nếu phải chọn ra ai là thằng bạn tồi nhất thì cậu sẽ chọn ra Từ Khải.
Vĩ Ngư cũng vô cùng khiếp sợ, nói: "Lần đầu tiên tao thấy mày vào 7 giờ sáng ở trường đấy."
Nhan Thanh: “…… Học tra thì không thể trở nên cần mẫn một lần sao?"
Từ Khải nói: “Không, Nhan ca, mày không phải học tra, tuần sau thi tháng tao còn phải dựa vài mày nữa. Lần này ba mẹ tao nói, nếu tao có thể tăng mười h.ạng thì tiền tiêu vặt của tao sẽ lên gấp bội."
Từ khi Nhan Thanh bắt đầu bí mật phụ đạo cho Từ Khải, thành tích Từ Khải liền bắt đầu thẳng tắp bay lên, mỗi lần thi cử đều có tiến bộ, nhiều lần tiến bộ đều có thể nhận được phần thưởng mà bố mẹ cổ vũ.
Này cũng làm Từ Khải đối với học tập càng ngày càng có hứng thú.
Thành tích tiến bộ cũng càng lúc càng lớn.
"Mua đồ ăn ngon cho bố bố liền phụ đạo cho mày." Nhan Thanh nói.
“Nhan ba ba muốn ăn cái gì? Cứ việc mở miệng.” Từ Khải hào khí vạn trượng.
Dù sao sau khi tiến bộ, tiền tiêu vặt cũng gấp bội, đến lúc đó Nhan Thanh muốn ăn cái gì y đều có thể đưa đưa đưa.
"Khô bò Kham Tháp Tinh rất ngon, lát nữa tao gửi mày hình ảnh bao bì, nếu tao giúp mày tăng tiền tiêu vặt, vậy thì mày phải bao thầu một năm ăn vặt của tao." Nhan Thanh cười tủm tỉm nói.
“Không thành vấn đề.”
Từ Khải hứa hẹn, nhếch miệng cười rộ lên, so với nhặt được tiền còn vui vẻ hơn.
Học tra một khi nhận được chỗ tốt của thành tích tiến bộ, ví dụ như ánh mắt của bạn học, lời tán dương của thầy cô, còn được ba mẹ khen thưởng, điều gì cũng khiến cho Từ Khải có thêm động lực học tập.
Nhan Thanh nói xong, dư quang liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái.
Bố đây đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi mà người này không có chút phản ứng nào sao? Ai nói đưa cho bố đây một nửa khô bò hả?
Cậu chỉ vụng trộm lấy đi hai bao, nhiều thêm một bao cũng không có.
Hừ ╭(╯^╰)╮
Dỗi!
Bốn người đi tới phòng học, Nhan Thanh đi tới chỗ ngồi, nằm bì chuẩn bị ngủ một lát trước khi vào học. Kết quả khi cậu chuẩn bị mở ngăn kéo chuẩn bị lấy sách ra thì đụng phải một bao đồ ăn.
Nhan Thanh tò mò, móc bao đồ ăn ra ngoài.
Là khô bò của Kham Tháp Tinh.
Bao bì cùng với bao cậu lấy ở nhà Lý Chuẩn giống nhau như đúc.
Nhan Thanh nhìn bao bì của khô bì liền nhịn không được nuốt nước miếng, thứ đồ này ăn quá ngon, so với dâu tây còn khiến người ta nghiện hơn.
Cậu gấp không chờ nổi mở ra, ăn một khối, một bên nhấm nháp một bên hỏi Lý Chuẩn: "Là cậu cho tôi sao?"
Khoé môi Lý Chuẩn hơi hơi nhếch lên vẻ ghét bỏ, nói: "Không phải cậu thích ăn hay sao? Khen thưởng cậu buổi sáng kiên trì ch.ạy bộ đó."
Nhan Thanh lại bắt một khối nhét vào trong miệng, ăn đến phê pha, nói: "Loại khen thưởng này mỗi ngày đều có sao?"
“Nếu cậu muốn thì có thể." Lý Chuẩn cười cười.
Môi Nhan Thanh bị cay đến mức tê dại, nói: "Vậy tôi muốn ăn sạch khô bò nhà cậu."
“Vậy chắc cậu phải ăn hết cả đời này, nhà máy sản xuất khô bò này là do ba ba tôi đầu tư."
Nhan Thanh: “……”
Giàu vô nhân tính.
"Tôi sẽ bao thầu một năm đồ ăn vặt cho cậu, cho cậu ăn khô bò cả đời, thành ý trở thành bạn bè như này có đủ không?" Lý Chuẩn bỗng nhiên nói.
Nhan Thanh chớp chớp mắt, suy tư một lát, thử tính mở miệng nói: “Lý Chuẩn, không phải cậu ăn dấm của Từ Khải chứ? Cậu đúng là, sao chiếm hữu d.ục giữa bạn bè cũng lớn như vậy? Nhưng như vậy không tốt, cậu nên sửa đi, tôi với Từ Khải quen nhau lâu hơn nhưng tôi sẽ tận lực đối xử công bằng, đều xem mọi người là huynh đệ tốt."
Lý Chuẩn: “……”
_____________
Nhan Thanh bị nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, lùi ra sau, nói: "Cậu muốn làm gì? Tr.ên mặt tôi có dính gì à?"
Lý Chuẩn duỗi tay sờ vào mặt cậu, nói: “Quả nhiên, hôm nay mặt cậu rất mịn, cậu rửa mặt bằng sữa hả?"
Nhan Thanh: “…… Không có, cậu nhìn lầm rồi."
Dâu tây của đại ca quả nhiên không thể tùy tiện ăn.
Cái này hiệu quả cũng cũng quá nhanh đi, cũng may cậu không ăn hết ba hộp, bằng không đến lúc đó sẽ ẻo không chịu được.
“Không có lầm, có phải hôm nay cậu ăn gì không?" Lý Chuẩn dí sát vào mặt Nhan Thanh, làm bộ muốn ngửi một chút. Nhan Thanh chột dạ, sợ hắn ngửi thấy mùi tin tức tố tr.ên người mình, vội vàng lùi ra xa.
"Cái gì tôi cũng không ăn." Nhan Thanh trốn đến trong góc sô pha, không còn chỗ trốn, cậu liền cầm lấy hai bao khô bò nhảy dựng lên, nói: "Tôi còn có việc, về trước đây.”
Nói xong liền xoay người ch.ạy.
Nhan Thanh mang hai bao khô bò trở về, bởi vì ăn quá ngon mà số lượng lại ít, thực quý trọng ăn cả đêm, ban đầu muốn để lại một bao để ngày mai ăn, kết quả khi ôn bài lại có chút thèm ăn, sau đó liền ăn hết.
Không thể lấy được một nửa khô bò, Nhan Thanh ở trong mộng đau lòng đánh Lý Chuẩn một trận.
"Cộc cộc cộc.”
Nhan Thanh ngủ đến mơ mơ màng màng, thời điểm mí còn chưa thể mở ra thì sáng sớm đã có người gõ cửa.
Người bên ngoài không có quyền h.ạn, Cơ Khí quản gia không chịu mở cửa.
Nhan Thanh cũng không muốn rời giường, cho rằng đợi trong chốc lát người nọ sẽ rời đi, kết quả vẫn "gõ cộc cộc cộc" không ngừng. Nhan Thanh bị ồn ào đến đau cả đầu, gian nan bò dậy, mang cái đầu tổ chim đi ra ngoài mở cửa.
Một bên ngáp một bên lấy đôi mắt Lý Chuẩn ăn mặc vô cùng có tinh thần, nói: “Có việc gì sao?”
Nếu là tới đưa khô bò liền tha thứ cho việc cậu sáng sớm như vậy đã đánh thức bố.
“Không phải nói hôm nay bắt đầu ch.ạy bộ cùng tôi sao? Cậu quên rồi à?" Lý Chuẩn mặc một bộ đồ thể thao màu xám trắng, nhìn dáng người hắn trông vô cùng thon dài.
Nhan Thanh bị hắn nhắc nhở mới nhớ tới chuyện này, nhưng hiện tại cậu cũng không muốn động đậy, chỉ muốn quay trở lại giường trực tiếp ngủ nướng, vì thế quyết đoán cự tuyệt, “Không đi, tôi cảm thấy hơi mệt, cần phải ngủ thêm một giấc."
Cậu nói xong định quay vào trong nhà, còn định thuận tiện đóng nửa lại, nhưng còn chưa kịp đóng lại đã bị Lý Chuẩn một tay chống ván cửa chen đi vào, trước tiếp kéo cậu đến phòng tắm, đẩy vào.
"Rửa mặt đi, tôi đi tìm quần áo cho cậu, thay xong thì chúng ta ch.ạy bộ."
Nhan Thanh: “……”
Có thể không làm bạn bè nữa có được không?
Tuy rằng cậu cực lực kháng cự, nhưng thái độ Lý Chuẩn vô cùng kiên quyết, chỉ tốn không đến hai mươi phút đã có thể kéo cậu ra ngoài ch.ạy bộ một giờ.
Nhan Thanh mệt như chó.
Lâu lắm không hoạt động, bỗng nhiên có một ngày có thể hoạt động, tất cả bộ phận tr.ên cơ thể đều không thích ứng, mệt rã rời.
“Mệt mỏi quá, ngày mai là thứ hai, sẽ phải đi học, có thể không ch.ạy không?" Tr.ên đường trở về, Nhan Thanh thở hổn hển hỏi Lý Chuẩn.
"Tôi bồi cậu cùng ch.ạy đến trường.” Lý Chuẩn nói.
Hoàn toàn đem đường lui của Nhan Thanh phá hỏng.
Sáng thứ hai, Nhan Thanh bị Lý Chuẩn thúc giục, đau khổ bò dậy, rửa mặt xong thay đồng phục, một đường ch.ạy chậm tới trường.
Ở cổng trường gặp được Từ Khải, Từ Khải cùng Vĩ Ngư kề vai sát cánh tới trường học, thời điểm nhìn thấy Nhan Thanh, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Từ Khải lúc kinh lúc rống đi tới, khiếp sợ nhìn Nhan Thanh, nói: “Nhan ca, là mày thật sao? Hiện tại mày đang thanh tỉnh sao? Không phải là mộng du đến trường đi."
Nhan Thanh: “……” Nếu phải chọn ra ai là thằng bạn tồi nhất thì cậu sẽ chọn ra Từ Khải.
Vĩ Ngư cũng vô cùng khiếp sợ, nói: "Lần đầu tiên tao thấy mày vào 7 giờ sáng ở trường đấy."
Nhan Thanh: “…… Học tra thì không thể trở nên cần mẫn một lần sao?"
Từ Khải nói: “Không, Nhan ca, mày không phải học tra, tuần sau thi tháng tao còn phải dựa vài mày nữa. Lần này ba mẹ tao nói, nếu tao có thể tăng mười h.ạng thì tiền tiêu vặt của tao sẽ lên gấp bội."
Từ khi Nhan Thanh bắt đầu bí mật phụ đạo cho Từ Khải, thành tích Từ Khải liền bắt đầu thẳng tắp bay lên, mỗi lần thi cử đều có tiến bộ, nhiều lần tiến bộ đều có thể nhận được phần thưởng mà bố mẹ cổ vũ.
Này cũng làm Từ Khải đối với học tập càng ngày càng có hứng thú.
Thành tích tiến bộ cũng càng lúc càng lớn.
"Mua đồ ăn ngon cho bố bố liền phụ đạo cho mày." Nhan Thanh nói.
“Nhan ba ba muốn ăn cái gì? Cứ việc mở miệng.” Từ Khải hào khí vạn trượng.
Dù sao sau khi tiến bộ, tiền tiêu vặt cũng gấp bội, đến lúc đó Nhan Thanh muốn ăn cái gì y đều có thể đưa đưa đưa.
"Khô bò Kham Tháp Tinh rất ngon, lát nữa tao gửi mày hình ảnh bao bì, nếu tao giúp mày tăng tiền tiêu vặt, vậy thì mày phải bao thầu một năm ăn vặt của tao." Nhan Thanh cười tủm tỉm nói.
“Không thành vấn đề.”
Từ Khải hứa hẹn, nhếch miệng cười rộ lên, so với nhặt được tiền còn vui vẻ hơn.
Học tra một khi nhận được chỗ tốt của thành tích tiến bộ, ví dụ như ánh mắt của bạn học, lời tán dương của thầy cô, còn được ba mẹ khen thưởng, điều gì cũng khiến cho Từ Khải có thêm động lực học tập.
Nhan Thanh nói xong, dư quang liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái.
Bố đây đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi mà người này không có chút phản ứng nào sao? Ai nói đưa cho bố đây một nửa khô bò hả?
Cậu chỉ vụng trộm lấy đi hai bao, nhiều thêm một bao cũng không có.
Hừ ╭(╯^╰)╮
Dỗi!
Bốn người đi tới phòng học, Nhan Thanh đi tới chỗ ngồi, nằm bì chuẩn bị ngủ một lát trước khi vào học. Kết quả khi cậu chuẩn bị mở ngăn kéo chuẩn bị lấy sách ra thì đụng phải một bao đồ ăn.
Nhan Thanh tò mò, móc bao đồ ăn ra ngoài.
Là khô bò của Kham Tháp Tinh.
Bao bì cùng với bao cậu lấy ở nhà Lý Chuẩn giống nhau như đúc.
Nhan Thanh nhìn bao bì của khô bì liền nhịn không được nuốt nước miếng, thứ đồ này ăn quá ngon, so với dâu tây còn khiến người ta nghiện hơn.
Cậu gấp không chờ nổi mở ra, ăn một khối, một bên nhấm nháp một bên hỏi Lý Chuẩn: "Là cậu cho tôi sao?"
Khoé môi Lý Chuẩn hơi hơi nhếch lên vẻ ghét bỏ, nói: "Không phải cậu thích ăn hay sao? Khen thưởng cậu buổi sáng kiên trì ch.ạy bộ đó."
Nhan Thanh lại bắt một khối nhét vào trong miệng, ăn đến phê pha, nói: "Loại khen thưởng này mỗi ngày đều có sao?"
“Nếu cậu muốn thì có thể." Lý Chuẩn cười cười.
Môi Nhan Thanh bị cay đến mức tê dại, nói: "Vậy tôi muốn ăn sạch khô bò nhà cậu."
“Vậy chắc cậu phải ăn hết cả đời này, nhà máy sản xuất khô bò này là do ba ba tôi đầu tư."
Nhan Thanh: “……”
Giàu vô nhân tính.
"Tôi sẽ bao thầu một năm đồ ăn vặt cho cậu, cho cậu ăn khô bò cả đời, thành ý trở thành bạn bè như này có đủ không?" Lý Chuẩn bỗng nhiên nói.
Nhan Thanh chớp chớp mắt, suy tư một lát, thử tính mở miệng nói: “Lý Chuẩn, không phải cậu ăn dấm của Từ Khải chứ? Cậu đúng là, sao chiếm hữu d.ục giữa bạn bè cũng lớn như vậy? Nhưng như vậy không tốt, cậu nên sửa đi, tôi với Từ Khải quen nhau lâu hơn nhưng tôi sẽ tận lực đối xử công bằng, đều xem mọi người là huynh đệ tốt."
Lý Chuẩn: “……”
_____________
Danh sách chương