Mục Nhiên là bảo bảo ngoan, bị Lương Viễn Triết bắt đi ba ngày không lên lớp, trong lòng đầy cảm giác có lỗi. Vì vậy cả đêm Mục bảo bảo đều thực tự giác ở thư viện học đến mười giờ, cho đến khi người quản lý cũng tan tầm mới thu thập này nọ về ký túc xá.

Phòng ký túc xá lý chỉ có Lục Vũ Hạo, đang ngồi lên mạng bên bàn, trên mặt đất là một cái hộp siêu lớn.

“Đây là cái gì?” Mục Nhiên rất ngạc nhiên.

“Chuyển phát nhanh của cậu, lúc đưa tới cậu không ở đây, cho nên tôi ký nhận giúp cậu.”Lục Vũ Hạo trả lời.

“Của tôi?” Mục Nhiên ngoài ý muốn, nhìn nhìn cái thùng, thật sự là đề tên mình.

Người gởi là một trang web mua sắm, Mục Nhiên dùng dao nhỏ mở thùng, phát hiện bên trong đều là trang phục mùa đông thật dày, còn có một tấm thiệp trang web gởi kèm. Sau khi xem xong nội dung, Mục bảo bảo ngây ngô cười, trái tim trở nên ấm áp.

Cùng lúc đó, Lương thiếu gia đang ở trong văn phòng giáo viên phụ trách, mua sắm tưng bừng hết trang web này đến trang web khác.

“Vì sao em lại không về ký túc xá?” Anh họ giáo viên run rẩy hỏi.

“Anh câm miệng!” Lương Viễn Triết không thèm để ý hắn, tiếp tục nhấp chuột, không ngừng mua đồ cho tâm can nhà mình.

“Anh muốn nói cho bác—”

“Em đây liền làm thịt anh!”

Anh họ lệ rơi đầy mặt, những ngày này không dễ dàng mà trôi qua.

Vì vậy vài ngày sau, Mục Nhiên không ngừng nhận được chuyển phát, bưu kiện một thùng lại một thùng, ngoài áo quần giày dép, còn có thư và đồ ăn vặt, cuối cùng còn nhận được một con gấu Teddy siêu siêu lớn.

Mục bảo bảo có chút ngượng ngùng, đặt Teddy bự lên giường.

“Mục Nhiên Mục Nhiên, bạn gái cậu đối xử với cậu thật tốt nha?” Nhóm bạn cùng phòng vừa ăn đồ ăn vặt, vừa hâm mộ ghen tị.

“Ừ, tốt lắm.” Mục Nhiên trong lòng vui vẻ, bạn gái nha! Lục Vũ Hạo ngồi ở một bên lạnh mặt, một câu cũng không nói.

“Cậu muốn ăn không?” Mục Nhiên đưa cho hắn một túi cá khô.

“Không cần.” Lục Vũ Hạo cự tuyệt lạnh như băng.

Nhìn ra tâm tình hắn không tốt, Mục Nhiên thực thức thời ngậm miệng, lấy cá khô lại tự mình ăn.

Hoạt động ngoại khoá hữu nghị ở đại học rất nhiều, mà hot boy ở hệ hoá cũng rất ít, cho nên Mục Nhiên ở phòng 213 hiển nhiên cũng trở thành người được săn đón nhiều nhất.

“Tôi không muốn đi!” Mục Nhiên nằm trên giường, ôm Teddy bự kháng nghị.

“Không được, cậu là kiểu con trai mà các đàn chị thích nhất, nhất định phải đi!” Bạn cùng phòng A, B đồng tâm hiệp lực, tha Mục Nhiên trừ trên giường xuống đất.

Mục bảo bảo dở khóc dở cười, đành phải thỏa hiệp.

“Đúng rồi, Vũ Hạo đâu?” Bạn cùng phòng A tìm khắp nơi.

“Không biết, hắn gần đây xuất quỷ nhập thần, chắc là… có bạn gái?” Bạn cùng phòng B đoán. “Mục Nhiên, hắn có nói gì với cậu không?”

“Không có.” Mục Nhiên đổi giày rồi đứng lên. “Chúng ta đi trước hay chờ hắn?”

“Vậy thì tôi gọi điện cho hắn trước, dù sao cũng không nên đến muộn.” Bạn cùng phòng B sốt ruột muốn ngắm nữ sinh xinh đẹp, một phút chờ đợi cũng không đủ kiên nhẫn, lôi kéo mọi người ra khỏi cửa.

Tụ hội lần này tổ chức ở một quán bar, ngọn đèn mở nhạt, không khí an tĩnh, còn có ca sĩ hát nhạc cổ điển tiếng Anh. Hoàn cảnh này thật sự rất thích hợp để nói chuyện yêu đương, bởi vậy bạn cùng phòng A, B không bao lâu sau liền biến mất, không biết đã đến góc nào, để lại Mục bảo bảo một mình chán đến chết, ngồi ở trên sô pha uống nước.

“Mục Nhiên.” Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Lục Vũ Hạo?” Mục Nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra – cuối cùng cũng không cần ứng phó các cô gái muốn lại gần!

“Hôm nay có chút việc, xong mới tới đây.” Lục Vũ Hạo mở miệng nói chuyện trước, mùi rượu nồng đậm dâng lên.

“Cậu uống bao nhiêu rồi?” Mục Nhiên nhíu mày.

“Không nhiều, chỉ hơi choáng váng đầu.” Lục Vũ Hạo dựa vào người cậu, thần trí có chút hỗn loạn.

“Nếu không tôi đưa cậu về nha?” Mục Nhiên thử thăm dò.

“Được.” Lục Vũ Hạo nhấc chân lên nhưng đầu gối không đủ lực, lại ngã ngồi vào sô pha.

“Còn nói cậu không sao!” Mục Nhiên có chút bất đắc dĩ, giúp đỡ hắn đứng lên, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

May mắn ngoài quán bar còn có xe taxi, Mục Nhiên thật vất vả mới nhét được người vào. Lái xe sợ hắn nôn trong xe mình, một đường chạy như bay, rất nhanh về đến ký túc xá.

“Tiểu Nhiên.” Lục Vũ Hạo đau đầu choáng váng gọi cậu.

“Sao vậy?” Mục Nhiên buồn bực, người này nặng chết, còn cố tình đứng không nổi, cứ cọ cọ lên người mình, nặng quá!

“Tôi thích cậu…” Lục Vũ Hạo miệng hàm hàm hồ hồ.

Mục Nhiên không có nghe rõ, lấy chìa khoá ra mở cửa phòng, kéo người lên giường.

“Hộc, mệt chết tôi.” Mục Nhiên thở hồng hộc, muốn đến bàn lấy nước nhưng tay bị túm chặt lại.

“Cậu làm gì thế!” Mục Nhiên càng buồn bực, người này uống rượu xong tính tình tệ quá!

“Nhiên Nhiên.” Lục Vũ Hạo đè cậu lên giường, có chút vội vàng lung tung hôn xuống.

“Buông ra!” Mục Nhiên hoảng hồn, liều mạng đẩy hắn.

“Nhiên Nhiên, anh thích em, cho anh một cơ hội được không?” Mắt Lục Vũ Hạo đỏ ngầu, lý trí bị cồn đuổi đi không còn một mảnh. “Ở cùng một chỗ với anh, cái gì anh cũng có thể cho em. Mục Nhiên, Mục Nhiên, em đáp ứng anh đi.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Mục Nhiên bị doạ đến mặt trắng bệch, giãy dụa né tránh hắn, kinh hồn chạy ra khỏi cửa.

“Tên kia có gì tốt?” Lục Vũ Hạo ngồi xuống, có chút không khống chế được gầm nhẹ.

Mục Nhiên cũng không quay đầu lại, chạy khỏi ký túc xá, đầu óc loạn thành một đống. Vì tiền để ở phòng, hơn nữa cậu cũng không biết nên đi chạy đi đâu, đành phải tìm nơi nương tựa chỗ Tô Siêu Mĩ.

“Ai khi dễ cậu?” Tô Siêu Mĩ vốn đang ở ký túc xá ăn bưởi, chợt thấy Mục Nhiên hốc mắt đỏ bừng, nhất thời xù lông.

Trong phòng không còn ai khác, Mục Nhiên ngồi trên ghế, kể lại chuyện tình vừa rồi cho Tô Siêu Mĩ.

“Quả thực là hỗn đản!” Tô Siêu Mĩ nghe vậy tức giận, đưa một nửa trái bưởi trên tay cho Mục Nhiên, chính mình nổi giận đùng đùng xắn tay áo. “Cậu cứ ngồi ăn bưởi, còn tớ đi báo thù!”

“Đừng náo loạn.” Mục Nhiên dở khóc dở cười, vươn tay giữ chặt hắn.

“Vậy cậu đêm nay đừng trở về, tớ dẫn cậu về nhà chú tớ ngủ.” Tô Siêu Mĩ dọn dẹp vài thứ. “Ngài mai tớ giúp cậu xin rời khỏi ký túc xá, cậu cứ đi đi.”

“Không cần phiền như thế.” Mục Nhiên ngượng ngùng vì quấy rầy cậu ta. “Cậu cho tớ mượn hai trăm tệ, tớ—”

“Phiền toái cái gì, nghe tớ đi.” Tô Siêu Mĩ ngắt lời cậu. “Yên tâm đi, nhà chú tớ không ai ở cả, cậu có thể ở đến tháng sau, nơi đó cũng gần trường, chỉ cách một con phố!”

“… Cảm ơn cậu.” Mục Nhiên cảm kích, nếu không có cậu ta, đêm nay mình thật sự phải ăn ngủ ngoài đường rồi.

“Cảm tạ cái gì, chúng ta là bạn tốt mà!” Tô Siêu Mĩ dọn dẹp xong xuôi liền đưa Mục Nhiên về nhà chú mình.

Trải qua chuyện lộn xộn như vậy, Mục Nhiên tự nhiên buồn ngủ vô cùng, muốn ngủ thẳng đến tận sáng hôm sau. Tô Siêu Mĩ bật đèn nhỏ trên tường, nằm bên cạnh người cậu, muốn nói gì lại thôi, nom có vẻ khó chịu.

“Sao vậy?” Mục Nhiên bị cậu ta nhìn mà phát sợ.

“Cậu thích nam sinh, là thật sự nghiêm túc thích phải không?” Tô Siêu Mĩ vẫn còn rất ngạc nhiên.

“Đương nhiên là nghiêm túc.” Mục Nhiên bị hỏi có chút buồn bực. “Vì sao lại hỏi vậy?”

“Nhưng hai nam sinh ở cùng một chỗ, có phải hơi kỳ quái hay không?” Tô Siêu Mĩ không thể lý giải nổi.

“Đại khái có một chút.” Mục Nhiên rầu rĩ. “Không nhiều người có thể chấp nhận, ví dụ như cha mẹ hắn sẽ không thích tớ.”

“Như vậy không phải cậu sẽ mệt chết sao?” Tô Siêu Mĩ nhíu mày.

“Ừ, sẽ mệt chết, nhưng tớ không hề muốn buông tay.” Mục Nhiên vùi mặt vào gối đầu, rầu rĩ. “Trừ phi là hắn nói chia tay trước.”

“Không có khả năng đâu!” Tô Siêu Mĩ liên tục lắc đầu. “Hắn sẽ không!”

“Vì sao?” Mục Nhiên bật cười, quay đầu nhìn cậu ta. “Không phải cậu nói hắn hung dữ hả?”

“Dữ là một chuyện, thích cậu là chuyện khác.” Tô Siêu Mĩ lại gần mặt cậu, tiện thể cười hề hề. “Các cậu đã từng hôn chưa?”

Mục Nhiên mặt đỏ lên, lùi lùi vào chăn.

“Có rồi sao?” Tô Siêu Mĩ hâm mộ ghen tị. “Tớ còn chưa được hôn bạn gái!”

Mục bảo bảo quyết định giả chết – đâu chỉ là hôn thôi đâu…

“Mau nói cho tớ biết, các cậu hôn như thế nào?” Tô Siêu Mĩ túm cậu ra ngoài.

“Câu biến thái hả?” Mục Nhiên dở khóc dở cười.

“Không phải, ý của tớ là, không khí lúc đó thế nào, phải nói những gì?” Tô Siêu Mĩ chảy nước miếng, nếu học được, chính mình có thể trở về hôn hôn bạn gái nhỏ!

“Tự đi xem tiểu thuyết đi!”

“Tiểu thuyết giả lắm, tớ muốn nghe sự thật.”

“Tránh ra a a a a a!!”

“Là bạn tốt thì nói cho tớ biết!”

“…”

“Mục Nhiên Mục Nhiên Mục Nhiên!”

“Cậu thật đúng là…”

“Hề hề, nói mau nói mau!”

Mục bảo bảo khóc không ra nước mắt.

Buổi tối này, hai người nói chuyện tới đêm khuya mới nghỉ ngơi, buổi sáng tất nhiên cả hai đều trốn tiết, cho đến tận buổi chiều mới về trường.

Mục Nhiên tìm quản lý khoa, xin phép được đổi ký túc.

“Hiện tại muốn đổi, thì chỉ còn phòng ký túc hai người.” Giáo viên kiểm tra máy tính. “Phòng 215 toà E, được không?”

“Tất nhiên là được ạ!” Mục Nhiên còn chưa nói gì, Tô Siêu Mĩ đã thay cậu đáp ứng. Đầu tiên là giúp cậu nộp tiền thế chấp, sau đó lại cùng cùng nhau trở về thu thập hành lý.

“Cậu yên tâm, nếu tên hỗn đản đó còn khi dễ cậu, tớ sẽ thay cậu giáo huấn hắn.” Tô Siêu Mĩ hào khí vạn trượng. “Tớ đã luyện tập côn nhị khúc nha.”

Tuy rằng biết rõ côn nhị khúc có vẻ buồn cười, nhưng Mục Nhiên vẫn yên tâm hơn không ít, lấy chìa khoá mở cửa ra.

Phòng ký túc xá trống trơn, Mục Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vào thùng hành lý.

“Làm sao cậu có cái này!” Tô Siêu Mĩ bị Teddy siêu siêu bự doạ một phát.

“Cầm giùm tớ một chút!” Mục Nhiên đưa Teddy cho cậu ta, bản thân lại vội vàng nhét bộ quần áo cuối cùng vào túi, đứng lên vừa định đi, lại vừa lúc gặp được Lục Vũ Hạo mang đồ này nọ vào cửa.

“Cậu muốn làm gì?” Tô Siêu Mĩ thực dũng cảm, hung dữ bảo hộ phía trước Mục Nhiên.

“Cậu đi đâu?” Lục Vũ Hạo nhìn về phía Mục Nhiên, có chút sốt ruột. “Hôm nay tôi có gọi điện cho cậu, nhưng cậu tắt máy—”

“Không có gì.” Mục Nhiên ngắt lời hắn. “Tôi đi trước.”

“Không được!” Lục Vũ Hạo tiến lên muốn kéo cậu, lại bị Mục Nhiên né tránh.

“Này, cậu muốn đánh nhau có phải không?” Tô Siêu Mĩ xù lông, quay đầu tìm vũ khí khắp nơi.

“Tiểu Nhiên, ngày hôm qua tôi uống rất nhiều rượu, cậu cái gì cũng xem như là chưa nghe thấy được không?” Lục Vũ Hạo bất chấp có người ngoài, trong giọng nói có chút ý tứ cầu xin.

“Tôi đã xin đổi ký túc xong rồi.” Giọng Mục Nhiên rất thấp, cũng không nhìn hắn, kéo đồ ra ngoài.

“Tôi không cho cậu đi!” Thấy cậu cố ý muốn đổi ký túc xá, sắc mặt Lục Vũ Hạo âm trầm, nhanh chóng chắn cửa phòng lại.

“Cậu bị cái gì thế?” Tô Siêu Mĩ bốc hoả.

Lục Vũ Hạo lạnh lùng nhìn Tô Siêu Mĩ, liếc mắt một cái, ánh mắt có chút nguy hiểm.

“Cậu muốn làm gì?” Tô Siêu Mĩ một chút cũng không sợ hãi, trừng ngược lại.

“Đây không phải là việc của cậu, ra ngoài!” Lục Vũ Hạo chỉ vào cửa. “Tôi có lời muốn nói với Tiểu Nhiên, không liên quan đến cậu.”

“Đừng hòng!” Tô Siêu Mĩ kéo Mục Nhiên qua. “Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ có thể lại xằng bậy… Tôi có luyện võ!”

Lục Vũ Hạo không nói chuyện, chỉ nhìn Mục Nhiên. Mục Nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ đối diện với hắn.

Rõ ràng là có thể làm bạn tốt, vì sao lại muốn ồn ào thành như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện