Lần đầu tiên ăn cơm cùng gia đình Lương Viễn Triết, Mục Nhiên khó tránh khỏi khẩn trương, hơn nữa chú Lương vẫn rất nghiêm túc, vì vậy cậu càng thêm khẩn trương, kết thúc một bữa cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Cơm nước xong xuôi, Lương Viễn Triết đưa Mục Nhiên vào phòng của mình, mở một túi bánh mì ra đưa cho cậu.
“Em về nhà đây.” Mục Nhiên có chút uể oải, đêm nay mình ngốc chết, không những nói ngọng, còn vụng về đánh đổ một chén canh!
“Không có việc gì.” Lương Viễn Triết ôm chầm cậu. “Em đã biểu hiện tốt lắm rồi, ít nhất mẹ của anh cũng rất thích em.”
Mục Nhiên rầu rĩ, cúi đầu cắn bánh mì.
“Buổi tối muốn ở lại đây không?” Lương Viễn Triết hỏi.
“Không cần, em vẫn nên trở về nhà thôi.” Mục Nhiên buông bánh mì trong tay. “Em đi trước đây.”
“Anh đưa em về.” Lương Viễn Triết lấy áo khoác.
Mục Nhiên gật gật đầu, đi theo hắn xuống lầu.
Trong phòng khách, cha mẹ Lương Viễn Triết đang xem tivi.
“Thưa chú dì, con về nhà ạ.” Mục Nhiên rất lễ phép.
“Lần sau lại đến chơi nha.” Ấn tượng của dì Lương đối với Mục Nhiên rất tốt.
“Cha mẹ, con đưa cậu ấy đi.” Lương Viễn Triết nói một tiếng, theo Mục Nhiên đi ra cửa.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Mục Nhiên rụt cổ, hắt xì một cái.
Lương Viễn Triết cởi khăn quàng cổ của mình xuống, vây quanh cổ Mục Nhiên.
“Được rồi, anh về đi.” Mục Nhiên dừng bước lại. “Em tự đi đến nhà ga được rồi.”
“Hôn một chút rồi đi.” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu.
“Bị người khác thấy thì làm sao giờ?” Tai Mục Nhiên nóng lên.
“Không ai phát hiện là được chứ gì?” Lương Viễn Triết bật cười, lôi kéo cậu đến một vườn hoa vắng người.
Ngọn đèn hôn ám mờ nhạt chiếu lên cây cối, lên đầu hai người tạo nên những quanh ảnh loang lổ.
Mục Nhiên hơi hơi ngửa đầu, rất phối hợp nhắm mắt lại, nhưng nụ hôn lại không rơi xuống như dự đoán. Thật lâu sau, Mục Nhiên hoài nghi mở to mắt, lại phát hiện Lương Viễn Triết đang mỉm cười nhìn mình.
“… Anh thật nhàm chán!” Mục Nhiên mặt đỏ bừng, xoay người muốn chạy.
“Bảo bối.” Lương Viễn Triết từ phía sau giữ chặt lấy cậu, giây tiếp theo đã hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Mùa đông ban đêm rất lạnh, trong lòng hai người lại vô cùng nóng bỏng.
Lại qua vài ngày, Trình Nặc và Vệ Lẫm kết thúc chuyến du lịch trở về, đến nhà Mục Nhiên nhận lại Thư Khắc.
“Ô ô…” Thư Khắc lưu luyến, liều mạng giơ móng vuốt bám vào Mục Nhiên.
“Ngoan nào, đừng nháo, không phải là không được gặp nhau nữa mà.” Mục Nhiên xoa xoa đầu nó.
Thư Khắc thực bi thương, có ý dùng chân trước che mặt, chẳng qua thật sự quá béo, cố gắng lắm cũng chỉ có thể miễng cưỡng đỡ được cái cằm.
“Phốc.” Vệ Lẫm cười phun.
Ánh mắt Thư Khắc ai oán, sâu kín nhìn mặt Vệ Lẫm.
“Nghe lời, Tiểu Nhiên phải lên đại học, không có thời gian chăm sóc mày.” Trình Nặc lắc lắc Thư Khắc, bắt nó đưa đến cho Vệ Lẫm ôm, bản thân thì thu dọn ổ chó và một ít đồ vụn vặt.
“Buổi tối gọi thêm Tiểu Viễn, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi?” Vệ Lẫm vỗ vỗ Mục Nhiên, “Coi như là cám ơn các em giúp anh chiếu cố con cún mập này.”
“Đêm nay cậu ấy phải đi thăm ông bà, đại khái không có thời gian.” Mục Nhiên cười cười. “Cũng không cần phải mời ăn cảm ơn gì, dù sao Thư Khắc cũng rất đáng yêu.”
“Vậy ba người chúng ta đi ăn.” Trình Nặc dọn dẹp mọi thứ xong, đưa tất cả cho Vệ Lẫm. “Anh đem mấy thứ này về nhà trước. Em và Tiểu Nhiên đến nhà hàng chờ anh.”
“Không thành vấn đề.” Vệ Lẫm khí lực rất lớn, một tay ôm Thư Khắc, tay kia thì mang theo ba túi nhựa lớn ra khỏi cửa.
“Đi ăn lẩu cay nha em?” Trình Nặc hỏi Mục Nhiên.
“Dạ.” Mục Nhiên không kiêng ăn, nuôi rất dễ.
“Sao lại rầu rĩ không vui, cãi nhau với cậu ấy à?” Trình Nặc đoán.
“Không có.” Mục Nhiên lắc đầu, Lương Viễn Triết sủng mình lên tận trời, làm sao có thể cãi nhau được.
“Không có thì đừng có buồn buồn rầu rầu nữa, anh mang em đến một quán lẩu cay siêu ngon, cam đoan ăn xong tâm tình sẽ tốt hơn nhiều!” Trình Nặc xoa xoa đầu cậu. “Cách nơi này cũng không xa, chúng ta đi bộ qua thôi, coi như hoạt động trước bữa ăn.”
Mục Nhiên gật gật đầu, cùng anh đi ra khỏi cửa.
Nhà hàng lẩu rất náo nhiệt ồn ào, hai người đi một vòng lớn mới tìm được chỗ ngồi ở góc tường.
“Hắt xì!” Mục Nhiên vừa ngồi xuống, đã bị mùi hạt tiêu dầu vừng nồng đậm làm cho hắt xì.
“A, em ăn cay được không?” Trình Nặc bật cười.
“Được ạ.” Mục Nhiên nhu nhu cái mũi, quay đầu nhìn bốn phía. “Quán ăn này khá kín đáo, làm sao anh tìm được?”
“Anh đã ăn ở đây được vài năm.” Trình Nặc cười. “Lúc ấy anh không có nhiều tiền, Vệ Lẫm cũng chỉ vừa xuất ngũ, không thể ăn được những món ăn đắt tiền. Tình cờ phát hiện quán ăn này, món ăn vừa rẻ vừa nhiều, liền thường xuyên đến đây ăn, sau này lại thành thói quen.”
“Anh ấy đến rồi.” Mục Nhiên vẫy tay về phía cửa. “Bên này!”
Vệ Lẫm không có lại gần, mà xếp hàng ở cửa mua hai bát cháo nhỏ.
“Không phải ăn lẩu sao?” Mục Nhiên thực buồn bực.
Trình Nặc tiếp nhận hai bát cháo từ tay Vệ Lẫm, đưa một chén cho Mục Nhiên, giải thích. “Quán này đồ ăn rất cay nóng, ăn một chén cháo trước, dạ dày sẽ thoải mái hơn.”
Mục Nhiên có chút ngoài ý muốn, không ngờ Vệ Lẫm nhìn qua cẩu thả, cũng có lúc lại cẩn thận như vậy.
Ba phần lẩu thơm ngào ngạt rất nhanh được bưng lên, Mục Nhiên cúi đầu ăn không nói gì. Bỗng thấy Trình Nặc rất nghiêm túc gắp toàn bộ sườn, thịt bò, tôm bóc vỏ cho Vệ Lẫm, chính mình chỉ giữ lại một chút thức ăn.
“Anh không ăn thịt sao?” Mục Nhiên hỏi. “Thảo nào gầy như vậy.”
Trình Nặc cười cười, không nói chuyện.
“Trước đây bọn anh đều ăn chung, cho nên Tiểu Nặc dưỡng thành thói quen, có đồ ăn ngon đều để cho anh.” Vệ Lẫm nhìn Trình Nặc, trong mắt có chút đau lòng lại có chút bất đắc dĩ.
“Có phải là vì anh đâu, vốn em không thích ăn mà.” Trình Nặc xoa bóp mũi Vệ Lẫm. “Mau ăn đi.”
“Các anh thật tốt.” Mục Nhiên có chút hâm mộ.
“Bọn anh có cái gì tốt chứ, em không biết thôi, đi theo hắn chỉ là chịu khổ.” Trình Nặc chọc Mục Nhiên. “Bạn trai nhỏ của em có tiền như vậy, phải là anh hâm mộ em mới đúng!”
Mục Nhiên nghe vậy cười cười, không có nói nữa, cảm xúc đã có chút thấp đi.
Tuy rằng Lương Viễn Triết chưa bao giờ nói, nhưng chính mình lại không ngốc, căn cứ vào những lời đồn đãi mơ hồ, cũng có thể đoán được một ít bối cảnh nhà hắn.
Người như vậy với mình như là hai thế giới, tương lai sẽ gặp rất nhiều gian nan, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.
“Sao phải u sầu.” Trình Nặc gắp cho cậu một miếng thịt bò. “Ăn xong tâm tình sẽ tốt, em muốn uống rượu không?”
“Không cần!” Mục Nhiên nhanh chóng lắc đầu, cảm giác say rượu này, cả đời thể nghiệm một lần là được rồi.
“Vậy thôi, ăn thật ngon đi, không nghĩ đến chuyện khác nữa!” Trình Nặc lắc lắc ly nước trái cây. “Cụng ly!”
“Dạ, cụng ly.” Mục Nhiên bị anh cuốn hút, quyết định đem chuyện không vui quẳng ra sau đầu.
Bữa cơm này đến tận đêm khuya mới kết thúc, đợi cho Mục Nhiên về đến nhà đã là mười giờ đêm.
Bụng ăn hơi no, không ngủ được, Mục Nhiên mở ra máy tính muốn lên mạng, lại phát hiện Lương Viễn Triết đang online.
[ Sao còn chưa ngủ? ] Lương Viễn Triết rất nhanh nhắn tin đến.
[ Vừa đi ăn lẩu với bọn anh Trình Nặc về. ]
[ Ngoan, ngủ sớm một chút đi, sáng mai anh có trận bóng, không thể mang bữa sáng đến cho em được. Em nhớ mua bánh mì mà ăn. ]
[ Đá ở đâu? ]
[ Tam Trung, trường học trước đây của anh. ]
[ Em cũng muốn đi xem… ⊙v⊙… ]
[ Em không cần lên lớp sao? ]
[ Trốn học nha, em có thể xin nghỉ phép. ]
[ A, được rồi, sáng mai anh đến đón em, nghỉ ngơi sớm một chút, 6h rời giường nha. ]
[ Ừ, ngủ ngon. ]
[ Bảo bối ngủ ngon. ]
Sau khi log out, Mục Nhiên ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt lên giường, thuận tiện đặt đồng hồ báo thức sáu giờ sáng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Nhiên buồn ngủ mắt mông lung đang đánh răng, Lương Viễn Triết cũng đã mang theo bữa sáng vào cửa.
“Bánh kẹp trứng gà?” Mục Nhiên khụt khịt.
“Ừ, còn có sữa đậu nành và canh bao.” Lương Viễn Triết đặt bữa sáng lên bàn. “Mau tới ăn đi, nếu không sẽ nguội.”
“Mấy giờ anh rời giường?” Nhìn đôi mắt thâm đen của hắn, Mục Nhiên nhíu mày.
“Bốn giờ, đường bên kia đang tu sửa, anh phải đi đường vòng.” Lương Viễn Triết đánh ngáp.
“Vậy sao lại không nói sớm, em tự mình đến sân bóng là được.” Mục Nhiên áy náy sờ sờ hắn.
“Không có việc gì đâu.” Lương Viễn Triết hôn cậu. “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Mục Nhiên thực ngoan ngoãn gật đầu, từng ngụm từng ngụm ăn bữa sáng.
“Đúng rồi, em nói với thầy giáo thế nào?” Lương Viễn Triết hỏi.
“Ăn ngay nói thật thôi.” Mục Nhiên khi ăn má phồng lên, như sóc con tham ăn.
“Em nói muốn đi xem anh đá bóng?” Lương Viễn Triết vui vẻ, loại lý do này cũng có được chấp thuận, học sinh giỏi quả thật có đặc quyền.
“Ừ, thầy bảo em cứ xem cho tốt vào, sau đó viết lại báo cáo.” Mục Nhiên uống vài hớp sữa đậu nành xong, cùng hắn rời khỏi nhà.
Trường học trước đây của Lương Viễn Triết cũng là trường trọng điểm của tỉnh, hai người vừa bước vào cổng trường, đã lập tức bị gọi lại.
“Lão đại, anh trở lại rồi!” Một nam sinh mặc đồng phục đá bóng chạy tới, vô cùng năng động và vui vẻ.
“Nhiên Nhiên, bọn họ là đồng đội trước đây của anh.” Lương Viễn Triết giới thiệu.
“Chào mọi người.” Vóc dáng Mục Nhiên khá nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hơn phân nữa chôn ở trong khăn quàng cổ, lại đội mũ, cho nên lúc nói ra mới biết được là nam sinh.
“Còn tưởng là chị dâu chứ!” Đồng đội trước đây trong nhóm thật thất vọng.
Mục Nhiên đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
“Rồi rồi rồi, mau chạy khởi động đi thôi.” Lương Viễn Triết cản người, nắm tay Mục Nhiên kéo vào đấu trường.
Nhớ đến lần trước Mục Nhiên bị bóng đập vào mũi, cho nên lần này Lương thiếu gia không dám cho cậu ngồi ở hàng dự bị, mà an bài cậu ở khu vực người xem.
“Cố lên!” Mục Nhiên cười tủm tỉm.
“Ừ, sau khi thắng trận này, anh mang em đi ăn.” Lương Viễn Triết giúp cậu choàng khăn, đi vào phòng thay đồ đổi đồng phục.
Tuy rằng lúc này nên là thời gian trên lớp, nhưng để thể hiện sự hoan nghênh đối với các trường khác, trường này đã cho học sinh nghỉ nửa ngày, tổ chức trận bóng cho mọi người xem.
Trên sân bóng trong nháy mắt ồn ào náo nhiệt, Mục Nhiên ngồi bên một đám đông nữ sinh líu ríu, đầu có chút choáng váng.
Sau một tiếng còi, trận đấu chính thức bắt đầu, Lương Viễn Triết đại khái là vì có Mục Nhiên ở đây, đá bóng dị thường dũng mãnh, mở màn không đến mười phút đã đột phá phòng thủ, ghi một bàn.
Các nữ sinh lập tức thét chói tai không ngừng, hận không thể đứng lên ủng hộ.
“Này này, các cậu không có lập trường hả?” Có nam sinh oán giận. “Trường đối phương ghi bàn, có cái gì mà hoan hô.”
“Đã lâu không thấy học trưởng đá bóng!” Nữ sinh A kích động. “Càng ngày càng đẹp trai nha!”
“Chỉ là cũng không biết vì sao lại chuyển trường.” Nữ sinh B tiếc nuối. “Hơn nữa anh ấy học tập cũng rất tốt, nghe nói anh ấy còn đứng đầu toàn khối đó!”
“Hả?” Mục Nhiên sửng sốt, đứng đầu toàn khối? Vậy hắn còn tìm mình học bổ túc làm gì?
Cẩn thận ngẫm lại, hình như là có chút không đúng, tuy rằng vấn đề hắn hỏi luôn rất ngu ngốc, nhưng lúc mình hỗ trợ giải đáp, năng lực lý giải của hắn cũng có chút kinh người.
“Bạn học.” Mục Nhiên hỏi nam sinh béo ngồi bên cạnh. “Cậu có biết Lương Viễn Triết không?”
“Biết chứ.” Nam sinh béo gật đầu, ngữ khí hâm mộ lẫn ghen tị. “Toàn trường đều biết, thầy cô cũng thích hắn, học tập hay thể dục cũng đều rất tốt!”
Quả nhiên là đã có âm mưu! Mục Nhiên nheo mắt lại.
Lương Viễn Triết chạy đến một nửa, đột nhiên hắt xì một cái.
Cơm nước xong xuôi, Lương Viễn Triết đưa Mục Nhiên vào phòng của mình, mở một túi bánh mì ra đưa cho cậu.
“Em về nhà đây.” Mục Nhiên có chút uể oải, đêm nay mình ngốc chết, không những nói ngọng, còn vụng về đánh đổ một chén canh!
“Không có việc gì.” Lương Viễn Triết ôm chầm cậu. “Em đã biểu hiện tốt lắm rồi, ít nhất mẹ của anh cũng rất thích em.”
Mục Nhiên rầu rĩ, cúi đầu cắn bánh mì.
“Buổi tối muốn ở lại đây không?” Lương Viễn Triết hỏi.
“Không cần, em vẫn nên trở về nhà thôi.” Mục Nhiên buông bánh mì trong tay. “Em đi trước đây.”
“Anh đưa em về.” Lương Viễn Triết lấy áo khoác.
Mục Nhiên gật gật đầu, đi theo hắn xuống lầu.
Trong phòng khách, cha mẹ Lương Viễn Triết đang xem tivi.
“Thưa chú dì, con về nhà ạ.” Mục Nhiên rất lễ phép.
“Lần sau lại đến chơi nha.” Ấn tượng của dì Lương đối với Mục Nhiên rất tốt.
“Cha mẹ, con đưa cậu ấy đi.” Lương Viễn Triết nói một tiếng, theo Mục Nhiên đi ra cửa.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Mục Nhiên rụt cổ, hắt xì một cái.
Lương Viễn Triết cởi khăn quàng cổ của mình xuống, vây quanh cổ Mục Nhiên.
“Được rồi, anh về đi.” Mục Nhiên dừng bước lại. “Em tự đi đến nhà ga được rồi.”
“Hôn một chút rồi đi.” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu.
“Bị người khác thấy thì làm sao giờ?” Tai Mục Nhiên nóng lên.
“Không ai phát hiện là được chứ gì?” Lương Viễn Triết bật cười, lôi kéo cậu đến một vườn hoa vắng người.
Ngọn đèn hôn ám mờ nhạt chiếu lên cây cối, lên đầu hai người tạo nên những quanh ảnh loang lổ.
Mục Nhiên hơi hơi ngửa đầu, rất phối hợp nhắm mắt lại, nhưng nụ hôn lại không rơi xuống như dự đoán. Thật lâu sau, Mục Nhiên hoài nghi mở to mắt, lại phát hiện Lương Viễn Triết đang mỉm cười nhìn mình.
“… Anh thật nhàm chán!” Mục Nhiên mặt đỏ bừng, xoay người muốn chạy.
“Bảo bối.” Lương Viễn Triết từ phía sau giữ chặt lấy cậu, giây tiếp theo đã hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Mùa đông ban đêm rất lạnh, trong lòng hai người lại vô cùng nóng bỏng.
Lại qua vài ngày, Trình Nặc và Vệ Lẫm kết thúc chuyến du lịch trở về, đến nhà Mục Nhiên nhận lại Thư Khắc.
“Ô ô…” Thư Khắc lưu luyến, liều mạng giơ móng vuốt bám vào Mục Nhiên.
“Ngoan nào, đừng nháo, không phải là không được gặp nhau nữa mà.” Mục Nhiên xoa xoa đầu nó.
Thư Khắc thực bi thương, có ý dùng chân trước che mặt, chẳng qua thật sự quá béo, cố gắng lắm cũng chỉ có thể miễng cưỡng đỡ được cái cằm.
“Phốc.” Vệ Lẫm cười phun.
Ánh mắt Thư Khắc ai oán, sâu kín nhìn mặt Vệ Lẫm.
“Nghe lời, Tiểu Nhiên phải lên đại học, không có thời gian chăm sóc mày.” Trình Nặc lắc lắc Thư Khắc, bắt nó đưa đến cho Vệ Lẫm ôm, bản thân thì thu dọn ổ chó và một ít đồ vụn vặt.
“Buổi tối gọi thêm Tiểu Viễn, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi?” Vệ Lẫm vỗ vỗ Mục Nhiên, “Coi như là cám ơn các em giúp anh chiếu cố con cún mập này.”
“Đêm nay cậu ấy phải đi thăm ông bà, đại khái không có thời gian.” Mục Nhiên cười cười. “Cũng không cần phải mời ăn cảm ơn gì, dù sao Thư Khắc cũng rất đáng yêu.”
“Vậy ba người chúng ta đi ăn.” Trình Nặc dọn dẹp mọi thứ xong, đưa tất cả cho Vệ Lẫm. “Anh đem mấy thứ này về nhà trước. Em và Tiểu Nhiên đến nhà hàng chờ anh.”
“Không thành vấn đề.” Vệ Lẫm khí lực rất lớn, một tay ôm Thư Khắc, tay kia thì mang theo ba túi nhựa lớn ra khỏi cửa.
“Đi ăn lẩu cay nha em?” Trình Nặc hỏi Mục Nhiên.
“Dạ.” Mục Nhiên không kiêng ăn, nuôi rất dễ.
“Sao lại rầu rĩ không vui, cãi nhau với cậu ấy à?” Trình Nặc đoán.
“Không có.” Mục Nhiên lắc đầu, Lương Viễn Triết sủng mình lên tận trời, làm sao có thể cãi nhau được.
“Không có thì đừng có buồn buồn rầu rầu nữa, anh mang em đến một quán lẩu cay siêu ngon, cam đoan ăn xong tâm tình sẽ tốt hơn nhiều!” Trình Nặc xoa xoa đầu cậu. “Cách nơi này cũng không xa, chúng ta đi bộ qua thôi, coi như hoạt động trước bữa ăn.”
Mục Nhiên gật gật đầu, cùng anh đi ra khỏi cửa.
Nhà hàng lẩu rất náo nhiệt ồn ào, hai người đi một vòng lớn mới tìm được chỗ ngồi ở góc tường.
“Hắt xì!” Mục Nhiên vừa ngồi xuống, đã bị mùi hạt tiêu dầu vừng nồng đậm làm cho hắt xì.
“A, em ăn cay được không?” Trình Nặc bật cười.
“Được ạ.” Mục Nhiên nhu nhu cái mũi, quay đầu nhìn bốn phía. “Quán ăn này khá kín đáo, làm sao anh tìm được?”
“Anh đã ăn ở đây được vài năm.” Trình Nặc cười. “Lúc ấy anh không có nhiều tiền, Vệ Lẫm cũng chỉ vừa xuất ngũ, không thể ăn được những món ăn đắt tiền. Tình cờ phát hiện quán ăn này, món ăn vừa rẻ vừa nhiều, liền thường xuyên đến đây ăn, sau này lại thành thói quen.”
“Anh ấy đến rồi.” Mục Nhiên vẫy tay về phía cửa. “Bên này!”
Vệ Lẫm không có lại gần, mà xếp hàng ở cửa mua hai bát cháo nhỏ.
“Không phải ăn lẩu sao?” Mục Nhiên thực buồn bực.
Trình Nặc tiếp nhận hai bát cháo từ tay Vệ Lẫm, đưa một chén cho Mục Nhiên, giải thích. “Quán này đồ ăn rất cay nóng, ăn một chén cháo trước, dạ dày sẽ thoải mái hơn.”
Mục Nhiên có chút ngoài ý muốn, không ngờ Vệ Lẫm nhìn qua cẩu thả, cũng có lúc lại cẩn thận như vậy.
Ba phần lẩu thơm ngào ngạt rất nhanh được bưng lên, Mục Nhiên cúi đầu ăn không nói gì. Bỗng thấy Trình Nặc rất nghiêm túc gắp toàn bộ sườn, thịt bò, tôm bóc vỏ cho Vệ Lẫm, chính mình chỉ giữ lại một chút thức ăn.
“Anh không ăn thịt sao?” Mục Nhiên hỏi. “Thảo nào gầy như vậy.”
Trình Nặc cười cười, không nói chuyện.
“Trước đây bọn anh đều ăn chung, cho nên Tiểu Nặc dưỡng thành thói quen, có đồ ăn ngon đều để cho anh.” Vệ Lẫm nhìn Trình Nặc, trong mắt có chút đau lòng lại có chút bất đắc dĩ.
“Có phải là vì anh đâu, vốn em không thích ăn mà.” Trình Nặc xoa bóp mũi Vệ Lẫm. “Mau ăn đi.”
“Các anh thật tốt.” Mục Nhiên có chút hâm mộ.
“Bọn anh có cái gì tốt chứ, em không biết thôi, đi theo hắn chỉ là chịu khổ.” Trình Nặc chọc Mục Nhiên. “Bạn trai nhỏ của em có tiền như vậy, phải là anh hâm mộ em mới đúng!”
Mục Nhiên nghe vậy cười cười, không có nói nữa, cảm xúc đã có chút thấp đi.
Tuy rằng Lương Viễn Triết chưa bao giờ nói, nhưng chính mình lại không ngốc, căn cứ vào những lời đồn đãi mơ hồ, cũng có thể đoán được một ít bối cảnh nhà hắn.
Người như vậy với mình như là hai thế giới, tương lai sẽ gặp rất nhiều gian nan, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.
“Sao phải u sầu.” Trình Nặc gắp cho cậu một miếng thịt bò. “Ăn xong tâm tình sẽ tốt, em muốn uống rượu không?”
“Không cần!” Mục Nhiên nhanh chóng lắc đầu, cảm giác say rượu này, cả đời thể nghiệm một lần là được rồi.
“Vậy thôi, ăn thật ngon đi, không nghĩ đến chuyện khác nữa!” Trình Nặc lắc lắc ly nước trái cây. “Cụng ly!”
“Dạ, cụng ly.” Mục Nhiên bị anh cuốn hút, quyết định đem chuyện không vui quẳng ra sau đầu.
Bữa cơm này đến tận đêm khuya mới kết thúc, đợi cho Mục Nhiên về đến nhà đã là mười giờ đêm.
Bụng ăn hơi no, không ngủ được, Mục Nhiên mở ra máy tính muốn lên mạng, lại phát hiện Lương Viễn Triết đang online.
[ Sao còn chưa ngủ? ] Lương Viễn Triết rất nhanh nhắn tin đến.
[ Vừa đi ăn lẩu với bọn anh Trình Nặc về. ]
[ Ngoan, ngủ sớm một chút đi, sáng mai anh có trận bóng, không thể mang bữa sáng đến cho em được. Em nhớ mua bánh mì mà ăn. ]
[ Đá ở đâu? ]
[ Tam Trung, trường học trước đây của anh. ]
[ Em cũng muốn đi xem… ⊙v⊙… ]
[ Em không cần lên lớp sao? ]
[ Trốn học nha, em có thể xin nghỉ phép. ]
[ A, được rồi, sáng mai anh đến đón em, nghỉ ngơi sớm một chút, 6h rời giường nha. ]
[ Ừ, ngủ ngon. ]
[ Bảo bối ngủ ngon. ]
Sau khi log out, Mục Nhiên ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt lên giường, thuận tiện đặt đồng hồ báo thức sáu giờ sáng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Nhiên buồn ngủ mắt mông lung đang đánh răng, Lương Viễn Triết cũng đã mang theo bữa sáng vào cửa.
“Bánh kẹp trứng gà?” Mục Nhiên khụt khịt.
“Ừ, còn có sữa đậu nành và canh bao.” Lương Viễn Triết đặt bữa sáng lên bàn. “Mau tới ăn đi, nếu không sẽ nguội.”
“Mấy giờ anh rời giường?” Nhìn đôi mắt thâm đen của hắn, Mục Nhiên nhíu mày.
“Bốn giờ, đường bên kia đang tu sửa, anh phải đi đường vòng.” Lương Viễn Triết đánh ngáp.
“Vậy sao lại không nói sớm, em tự mình đến sân bóng là được.” Mục Nhiên áy náy sờ sờ hắn.
“Không có việc gì đâu.” Lương Viễn Triết hôn cậu. “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Mục Nhiên thực ngoan ngoãn gật đầu, từng ngụm từng ngụm ăn bữa sáng.
“Đúng rồi, em nói với thầy giáo thế nào?” Lương Viễn Triết hỏi.
“Ăn ngay nói thật thôi.” Mục Nhiên khi ăn má phồng lên, như sóc con tham ăn.
“Em nói muốn đi xem anh đá bóng?” Lương Viễn Triết vui vẻ, loại lý do này cũng có được chấp thuận, học sinh giỏi quả thật có đặc quyền.
“Ừ, thầy bảo em cứ xem cho tốt vào, sau đó viết lại báo cáo.” Mục Nhiên uống vài hớp sữa đậu nành xong, cùng hắn rời khỏi nhà.
Trường học trước đây của Lương Viễn Triết cũng là trường trọng điểm của tỉnh, hai người vừa bước vào cổng trường, đã lập tức bị gọi lại.
“Lão đại, anh trở lại rồi!” Một nam sinh mặc đồng phục đá bóng chạy tới, vô cùng năng động và vui vẻ.
“Nhiên Nhiên, bọn họ là đồng đội trước đây của anh.” Lương Viễn Triết giới thiệu.
“Chào mọi người.” Vóc dáng Mục Nhiên khá nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hơn phân nữa chôn ở trong khăn quàng cổ, lại đội mũ, cho nên lúc nói ra mới biết được là nam sinh.
“Còn tưởng là chị dâu chứ!” Đồng đội trước đây trong nhóm thật thất vọng.
Mục Nhiên đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
“Rồi rồi rồi, mau chạy khởi động đi thôi.” Lương Viễn Triết cản người, nắm tay Mục Nhiên kéo vào đấu trường.
Nhớ đến lần trước Mục Nhiên bị bóng đập vào mũi, cho nên lần này Lương thiếu gia không dám cho cậu ngồi ở hàng dự bị, mà an bài cậu ở khu vực người xem.
“Cố lên!” Mục Nhiên cười tủm tỉm.
“Ừ, sau khi thắng trận này, anh mang em đi ăn.” Lương Viễn Triết giúp cậu choàng khăn, đi vào phòng thay đồ đổi đồng phục.
Tuy rằng lúc này nên là thời gian trên lớp, nhưng để thể hiện sự hoan nghênh đối với các trường khác, trường này đã cho học sinh nghỉ nửa ngày, tổ chức trận bóng cho mọi người xem.
Trên sân bóng trong nháy mắt ồn ào náo nhiệt, Mục Nhiên ngồi bên một đám đông nữ sinh líu ríu, đầu có chút choáng váng.
Sau một tiếng còi, trận đấu chính thức bắt đầu, Lương Viễn Triết đại khái là vì có Mục Nhiên ở đây, đá bóng dị thường dũng mãnh, mở màn không đến mười phút đã đột phá phòng thủ, ghi một bàn.
Các nữ sinh lập tức thét chói tai không ngừng, hận không thể đứng lên ủng hộ.
“Này này, các cậu không có lập trường hả?” Có nam sinh oán giận. “Trường đối phương ghi bàn, có cái gì mà hoan hô.”
“Đã lâu không thấy học trưởng đá bóng!” Nữ sinh A kích động. “Càng ngày càng đẹp trai nha!”
“Chỉ là cũng không biết vì sao lại chuyển trường.” Nữ sinh B tiếc nuối. “Hơn nữa anh ấy học tập cũng rất tốt, nghe nói anh ấy còn đứng đầu toàn khối đó!”
“Hả?” Mục Nhiên sửng sốt, đứng đầu toàn khối? Vậy hắn còn tìm mình học bổ túc làm gì?
Cẩn thận ngẫm lại, hình như là có chút không đúng, tuy rằng vấn đề hắn hỏi luôn rất ngu ngốc, nhưng lúc mình hỗ trợ giải đáp, năng lực lý giải của hắn cũng có chút kinh người.
“Bạn học.” Mục Nhiên hỏi nam sinh béo ngồi bên cạnh. “Cậu có biết Lương Viễn Triết không?”
“Biết chứ.” Nam sinh béo gật đầu, ngữ khí hâm mộ lẫn ghen tị. “Toàn trường đều biết, thầy cô cũng thích hắn, học tập hay thể dục cũng đều rất tốt!”
Quả nhiên là đã có âm mưu! Mục Nhiên nheo mắt lại.
Lương Viễn Triết chạy đến một nửa, đột nhiên hắt xì một cái.
Danh sách chương