Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
Biết bạn bè muốn trêu chọc anh, Cố Quyền đành treo máy.
"Lão Cố, tình huống gì đây? Tìm một cô bé đáng yêu khi nào đấy?" Diện mạo hai người khá giống nhau, cười rộ lên rất đẹp trai.
"Không, đây chỉ là một cô bé."
"À... Một cô bé, bây giờ được cậu nuôi dưỡng sao?" Lâm Nặc cười xấu xa.
"Đứng đắn chút, cô gái nhỏ vừa mới trưởng thành."
"Vừa trưởng thành là được rồi, cậu cũng nên tìm một người đi."
"Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm thì tới thành phố A đi, đừng có ném hết việc cho Ngôn Hi."
"Biết rồi, đây không phải là đi nghỉ phép sao? Có thể thư giãn được chứ?"
"Thư giãn từ New Zealand đến Washington, quá đủ cho cậu."
"Được rồi, ra ngoài ăn cơm không?
"Đi thôi, không dẫn theo bạn gái của cậu à?"
"Đang ngủ đấy." Lâm Nặc nhướng mày, để lộ nụ cười xấu xa, Cố Quyền liếc anh ta một cái, không nói gì, cầm điện thoại đi theo Lâm Nặc, một trước một sau ra khỏi phòng.
Ôn Nhu mở mắt lần nữa đã là ngày hôm sau, cô nhìn thời gian trò chuyện, hẳn là không lâu lắm, vả lại tóc chưa khô đã ngủ thiếp đi, bây giờ cảm thấy đau đầu.
Sau khi rửa mặt, cô nhắn tin cho Cố Quyền rồi làm điểm tâm, vừa dùng bữa xong, điện thoại đã hiển thị cuộc gọi nhỡ mười ba phút trước, Ôn Nhu bấm điện thoại, bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Chú, em mới ăn cơm." Cô gái cười chào hỏi.
Cố Quyền dựa vào đầu giường nhìn nụ cười của cô gái nhỏ, anh lập tức nhớ lại chuyện hôm qua... Yết hầu căng chặt.
"Ừ... Lát nữa làm gì?" Giọng người đàn ông trầm thấp.
"Không biết nữa, hẳn là ở nhà ôn bài."
"Người trong nhà đâu?"
Biểu tình Ôn Nhu cứng đờ, khẽ cười: "Em ở một mình, ba mẹ em tái hôn."
Cố Quyền không ngờ tới chuyện này: "Xin lỗi."
"Không sao đâu, anh muốn ngủ à?" Cô gái cười rất đẹp.
"Uống chút rượu, đầu hơi đau."
"Uống ít rượu thôi đó." Cô gái nằm sấp trên giường, chống cằm nhìn điện thoại, phong cảnh trước ngực lại bị anh bắt gặp.
"Cô bé, em nằm vậy sẽ che đi mất..." Hầu kết người đàn ông giật giật, Ôn Nhu cúi đầu, cổ áo quá thấp, cô nhanh chóng che ngực, xấu hổ không nói nên lời.
Căn phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh.
"Cô gái nhỏ, tôi muốn nhìn thấy em." Người đàn ông hạ giọng làm trái tim cô ngứa ngáy.
Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng, có một số chuyện cần phải hiểu biết từ lâu.
"Anh... Anh muốn xem cái gì?" Cô gái lắp bắp nói, ngồi dậy cầm điện thoại, đôi má phấn hồng tươi tắn đập vào mắt anh.
"Sao em lại trắng như vậy? Hửm?" Không biết là do rượu gây mê hay bản tính phóng túng vào ban đêm mà ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất ái muội.
"Em... Chú, anh muốn gì?" Ôn Nhu đỏ mặt, không biết phải làm thế nào?
"Cô gái nhỏ, cho tôi ngắm em, được không?"
Edit: Sam
- ----
Biết bạn bè muốn trêu chọc anh, Cố Quyền đành treo máy.
"Lão Cố, tình huống gì đây? Tìm một cô bé đáng yêu khi nào đấy?" Diện mạo hai người khá giống nhau, cười rộ lên rất đẹp trai.
"Không, đây chỉ là một cô bé."
"À... Một cô bé, bây giờ được cậu nuôi dưỡng sao?" Lâm Nặc cười xấu xa.
"Đứng đắn chút, cô gái nhỏ vừa mới trưởng thành."
"Vừa trưởng thành là được rồi, cậu cũng nên tìm một người đi."
"Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm thì tới thành phố A đi, đừng có ném hết việc cho Ngôn Hi."
"Biết rồi, đây không phải là đi nghỉ phép sao? Có thể thư giãn được chứ?"
"Thư giãn từ New Zealand đến Washington, quá đủ cho cậu."
"Được rồi, ra ngoài ăn cơm không?
"Đi thôi, không dẫn theo bạn gái của cậu à?"
"Đang ngủ đấy." Lâm Nặc nhướng mày, để lộ nụ cười xấu xa, Cố Quyền liếc anh ta một cái, không nói gì, cầm điện thoại đi theo Lâm Nặc, một trước một sau ra khỏi phòng.
Ôn Nhu mở mắt lần nữa đã là ngày hôm sau, cô nhìn thời gian trò chuyện, hẳn là không lâu lắm, vả lại tóc chưa khô đã ngủ thiếp đi, bây giờ cảm thấy đau đầu.
Sau khi rửa mặt, cô nhắn tin cho Cố Quyền rồi làm điểm tâm, vừa dùng bữa xong, điện thoại đã hiển thị cuộc gọi nhỡ mười ba phút trước, Ôn Nhu bấm điện thoại, bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Chú, em mới ăn cơm." Cô gái cười chào hỏi.
Cố Quyền dựa vào đầu giường nhìn nụ cười của cô gái nhỏ, anh lập tức nhớ lại chuyện hôm qua... Yết hầu căng chặt.
"Ừ... Lát nữa làm gì?" Giọng người đàn ông trầm thấp.
"Không biết nữa, hẳn là ở nhà ôn bài."
"Người trong nhà đâu?"
Biểu tình Ôn Nhu cứng đờ, khẽ cười: "Em ở một mình, ba mẹ em tái hôn."
Cố Quyền không ngờ tới chuyện này: "Xin lỗi."
"Không sao đâu, anh muốn ngủ à?" Cô gái cười rất đẹp.
"Uống chút rượu, đầu hơi đau."
"Uống ít rượu thôi đó." Cô gái nằm sấp trên giường, chống cằm nhìn điện thoại, phong cảnh trước ngực lại bị anh bắt gặp.
"Cô bé, em nằm vậy sẽ che đi mất..." Hầu kết người đàn ông giật giật, Ôn Nhu cúi đầu, cổ áo quá thấp, cô nhanh chóng che ngực, xấu hổ không nói nên lời.
Căn phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh.
"Cô gái nhỏ, tôi muốn nhìn thấy em." Người đàn ông hạ giọng làm trái tim cô ngứa ngáy.
Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng, có một số chuyện cần phải hiểu biết từ lâu.
"Anh... Anh muốn xem cái gì?" Cô gái lắp bắp nói, ngồi dậy cầm điện thoại, đôi má phấn hồng tươi tắn đập vào mắt anh.
"Sao em lại trắng như vậy? Hửm?" Không biết là do rượu gây mê hay bản tính phóng túng vào ban đêm mà ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất ái muội.
"Em... Chú, anh muốn gì?" Ôn Nhu đỏ mặt, không biết phải làm thế nào?
"Cô gái nhỏ, cho tôi ngắm em, được không?"
Danh sách chương