"Có thể vì bạn gái cũ."
Ôn Nhu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, suy nghĩ cẩn thận, 28 tuổi không có bạn gái cũ, sao có thể chứ... Vấn đề là...
"Vậy sao hai người đó lại kính rượu em?" Ôn Nhu rối rắm.
"Ừ? Là do họ cảm thấy em rất tốt." Cố Quyền cười thành tiếng.
"Chú, anh biết không, người phụ nữ thường hay miên man suy nghĩ đứng vị trí số 1, họ cho rằng bạn gái cũ là đề tài cấm, nếu nói phải nói rõ ràng, không thì thiên hạ sẽ đại loạn." Ôn Nhu bĩu môi: "Ồ, dù sao chú cũng chẳng ngỏ lời em làm bạn gái, ngày mai em trở về vậy."
Hai má cô gái nhỏ phồng lên, trông đáng yêu như một chú cá nóc.
"Cô bé, vẫn muốn đe dọa tôi à? Về nhà rồi nói, em muốn biết chuyện gì tôi cũng nói." Cố Quyền cười, Ôn Nhu hài lòng nhấp môi.
Về đến nhà, Ôn Nhu mặc áo sơ mi của người đàn ông ngồi trên sofa, trong tay còn cầm ly nước chuẩn bị nghe kể chuyện xưa.
"Em tò mò chuyện gì, cô bé?" Cố Quyền dựa vào ghế sofa, anh bật cười trước tư thế ngồi của cô.
"Bạn gái cũ làm gì? Bao nhiêu tuổi? Khi nào ở bên nhau? Khi nào chia tay?" Ôn Nhu hỏi một chuỗi câu thật dài.
"Ừm... Hiện tại có thể gọi là phu nhân nhà giàu, bằng tuổi tôi, là bạn học thời trung học, ở bên nhau sau khi tốt nghiệp lớp 12, khi tôi học nghiên cứu sinh thì chia tay."
"Vì sao?" Ôn Nhu nghiêng đầu, cô không nghĩ ra lý do chia tay với người đàn ông như Cố Quyền.
"Lúc đó tôi không cho được thứ cô ấy muốn." Cố Quyền không biểu hiện cảm xúc gì ra bên ngoài, anh nhìn ánh mắt cô gái, khuôn mặt trở nên dịu dàng.
"Ba tôi là bác sĩ, mẹ là giáo viên, hai người họ rất khiêm tốn. Mãi sau này lên đại học mới biết được tình huống trong nhà, tôi không tò mò quá vì họ là họ, tôi là tôi. Tốt nghiệp cấp ba, cô ấy thổ lộ với tôi, tôi thấy chuyện yêu đương không tệ lắm, thuận theo tự nhiên phát triển mối quan hệ... Cùng nhau học đại học ở nước ngoài, rất vất vả." Ngón tay Cố Quyền gõ lên sofa.
"Thật sự vất vả, tôi học liên tiếp từ cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, mỗi ngày ở trường không ngừng học tập, có thời gian rảnh sẽ đi làm thuê, quãng thời gian ấy còn mệt hơn, một ngày chỉ được ngủ mấy tiếng." Cố Quyền kể chuyện, nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ.
"Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?"
"Vất vả thật..." Ôn Nhu nhấp môi.
"May mắn thay cũng không vất vả nhiều, tôi không biết giới hạn của mình ở đâu... Cô ấy nghĩ rằng tôi quá bận rộn hoặc không muốn ngủ trong một căn phòng cho thuê, về sau hẹn hò với một anh chàng người Mỹ.
"Ngoại tình ư?"
"Có lẽ thế, tôi không rõ lắm, là do Lâm Nặc phát hiện rồi nói cho tôi biết, từ đó chúng tôi không liên lạc nữa, cả hai tự nhiên chia tay. Thật ra bên nhau chỉ vỏn vẹn hai năm, lúc Lâm Nặc hỏi Ngôn Hi có muốn kể tôi nghe việc cô ấy kết hôn hay không, cuối cùng vẫn chọn cách đầu tiên. Tôi không đi tìm, một là không có thời gian, hai là không có cảm giác."
Ôn Nhu chạy đến chỗ người đàn ông, cô ôm lấy anh, Cố Quyền kéo cô bé vào lòng.
"Sao vậy?"
"Muốn ôm chú." Ôn Nhu nhẹ nhàng cọ xát.
"Cô bé, chú nhìn xem chỗ đó còn sưng không?" Tay Cố Quyền bắt đầu ngọ nguậy.
"Cô bé không thấy sưng nữa..." Ôn Nhu đỏ mặt, in một nụ hôn lên yết hầu Cố Quyền.
Ôn Nhu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, suy nghĩ cẩn thận, 28 tuổi không có bạn gái cũ, sao có thể chứ... Vấn đề là...
"Vậy sao hai người đó lại kính rượu em?" Ôn Nhu rối rắm.
"Ừ? Là do họ cảm thấy em rất tốt." Cố Quyền cười thành tiếng.
"Chú, anh biết không, người phụ nữ thường hay miên man suy nghĩ đứng vị trí số 1, họ cho rằng bạn gái cũ là đề tài cấm, nếu nói phải nói rõ ràng, không thì thiên hạ sẽ đại loạn." Ôn Nhu bĩu môi: "Ồ, dù sao chú cũng chẳng ngỏ lời em làm bạn gái, ngày mai em trở về vậy."
Hai má cô gái nhỏ phồng lên, trông đáng yêu như một chú cá nóc.
"Cô bé, vẫn muốn đe dọa tôi à? Về nhà rồi nói, em muốn biết chuyện gì tôi cũng nói." Cố Quyền cười, Ôn Nhu hài lòng nhấp môi.
Về đến nhà, Ôn Nhu mặc áo sơ mi của người đàn ông ngồi trên sofa, trong tay còn cầm ly nước chuẩn bị nghe kể chuyện xưa.
"Em tò mò chuyện gì, cô bé?" Cố Quyền dựa vào ghế sofa, anh bật cười trước tư thế ngồi của cô.
"Bạn gái cũ làm gì? Bao nhiêu tuổi? Khi nào ở bên nhau? Khi nào chia tay?" Ôn Nhu hỏi một chuỗi câu thật dài.
"Ừm... Hiện tại có thể gọi là phu nhân nhà giàu, bằng tuổi tôi, là bạn học thời trung học, ở bên nhau sau khi tốt nghiệp lớp 12, khi tôi học nghiên cứu sinh thì chia tay."
"Vì sao?" Ôn Nhu nghiêng đầu, cô không nghĩ ra lý do chia tay với người đàn ông như Cố Quyền.
"Lúc đó tôi không cho được thứ cô ấy muốn." Cố Quyền không biểu hiện cảm xúc gì ra bên ngoài, anh nhìn ánh mắt cô gái, khuôn mặt trở nên dịu dàng.
"Ba tôi là bác sĩ, mẹ là giáo viên, hai người họ rất khiêm tốn. Mãi sau này lên đại học mới biết được tình huống trong nhà, tôi không tò mò quá vì họ là họ, tôi là tôi. Tốt nghiệp cấp ba, cô ấy thổ lộ với tôi, tôi thấy chuyện yêu đương không tệ lắm, thuận theo tự nhiên phát triển mối quan hệ... Cùng nhau học đại học ở nước ngoài, rất vất vả." Ngón tay Cố Quyền gõ lên sofa.
"Thật sự vất vả, tôi học liên tiếp từ cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, mỗi ngày ở trường không ngừng học tập, có thời gian rảnh sẽ đi làm thuê, quãng thời gian ấy còn mệt hơn, một ngày chỉ được ngủ mấy tiếng." Cố Quyền kể chuyện, nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ.
"Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?"
"Vất vả thật..." Ôn Nhu nhấp môi.
"May mắn thay cũng không vất vả nhiều, tôi không biết giới hạn của mình ở đâu... Cô ấy nghĩ rằng tôi quá bận rộn hoặc không muốn ngủ trong một căn phòng cho thuê, về sau hẹn hò với một anh chàng người Mỹ.
"Ngoại tình ư?"
"Có lẽ thế, tôi không rõ lắm, là do Lâm Nặc phát hiện rồi nói cho tôi biết, từ đó chúng tôi không liên lạc nữa, cả hai tự nhiên chia tay. Thật ra bên nhau chỉ vỏn vẹn hai năm, lúc Lâm Nặc hỏi Ngôn Hi có muốn kể tôi nghe việc cô ấy kết hôn hay không, cuối cùng vẫn chọn cách đầu tiên. Tôi không đi tìm, một là không có thời gian, hai là không có cảm giác."
Ôn Nhu chạy đến chỗ người đàn ông, cô ôm lấy anh, Cố Quyền kéo cô bé vào lòng.
"Sao vậy?"
"Muốn ôm chú." Ôn Nhu nhẹ nhàng cọ xát.
"Cô bé, chú nhìn xem chỗ đó còn sưng không?" Tay Cố Quyền bắt đầu ngọ nguậy.
"Cô bé không thấy sưng nữa..." Ôn Nhu đỏ mặt, in một nụ hôn lên yết hầu Cố Quyền.
Danh sách chương