Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
Khi Ôn Nhu mở mắt là lúc căn phòng đã chìm trong màn đêm, người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh cô, trên đùi anh còn có cuốn sổ ghi chép.
"Chú..." Ôn Nhu giật giật ngón tay, cả người cô nặng nề.
"Tỉnh rồi à?" Cố Quyền dừng ghi chép, đặt cuốn sổ lên tủ đầu giường.
"Em muốn đi vệ sinh..." Ôn Nhu ngại ngùng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng của anh mang lại cảm giác an toàn.
"Tôi ôm em." Người đàn ông đứng dậy, đi đến chỗ Ôn Nhu.
"Em... Không cần đâu..." Ôn Nhu xấu hổ từ chối anh.
"Cô bé, chú không già đến mức không bế nổi em, yên tâm đi." Cố Quyền khẽ cười, bế cô gái nhỏ một cách dễ dàng.
Ôn Nhu ôm cổ anh, nằm trong lòng anh... vừa ngại vừa cảm động.
"Anh... không đi ra ngoài sao?" Cô ngồi trên bồn nhìn người đàn ông trước mắt, lắp bắp nói.
"Xấu hổ hả? Cô bé, còn nơi nào mà chú chưa thấy." Cố Quyền bật cười, anh thân sĩ xoay người lại.
Ôn Nhu che mặt coi như không nghe thấy... Nhưng cô muốn đi vệ sinh là thật...
"Chú..." Ôn Nhu gọi anh.
"Sao vậy?" Cố Quyền quay đầu, bắt gặp đôi mắt cô bé ửng đỏ, oan uất nhìn anh.
"Em... đi không ra." Ôn Nhu sắp khóc tới nơi rồi, chuyện gì thế này?
Người đàn ông ngồi xổm, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của cô gái, hai cánh hoa cũng sưng tấy theo... Quả nhiên anh không thể kiềm chế được.
"Cô bé, là do tôi coi nhẹ em... Thành thật xin lỗi..." Anh xoa xoa miệng huyệt an ủi cô gái.
"Chú... Anh làm gì." Ôn Nhu kẹp chân nhưng không ngăn cản được người đàn ông.
Cảm giác khó chịu ngày một dâng cao, cô không nhịn nổi, chất lỏng trong suốt ồ ạt chảy ra, Ôn Nhu bụm mặt khóc sụt sùi, Cố Quyền rửa tay, rút khăn giấy lau sạch sẽ cho cô, rửa bồn, sau đó dùng khăn lông ấm áp giúp cô giảm đau phía dưới.
"Em khóc cái gì?" Cố Quyền bế cô về phòng ngủ.
"Em... Không muốn nói chuyện với anh." Thiếu nữ che kín mặt, còn Cố Quyền buồn cười nhìn cô.
"Đói bụng chưa?" Anh đỡ cô nằm lên giường, cầm điện thoại hỏi.
"Ừm... Mấy giờ?" Ôn Nhu chậm rãi vươn tay... Khuôn mặt phiếm hồng... tựa như cô đã quên mất tình huống gì vừa xảy ra.
"8 giờ tối, trong nồi có cháo, tôi đi hâm nóng cho em." Không biết Cố Quyền ấn cái gì, thuận tay đưa điện thoại cho Ôn Nhu.
"Tự xem trước đi cô bé, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại." Cố Quyền hôn lên mặt cô gái, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Nhu nhìn màn hình chiếu [Peppa Pig*], anh thật sự coi cô như một đứa trẻ à... Ôn Nhu cười vui vẻ nghĩ trong đầu.
(*) Từ gốc: 小猪佩奇 Tiểu Trư Bội Kỳ - phim hoạt hình trên truyền hình dành cho lứa tuổi mầm non của Anh.
Cô ăn cháo xong xuôi, Cố Quyền dẫn cô đi đánh răng, quay trở về giường.
"Cô bé, chú bôi thuốc cho em." Không rõ anh tìm đâu ra một hộp thuốc, nhìn thuốc trong tay anh, Ôn Nhu thầm nuốt nước bọt.
"Sưng lên rồi, phải bôi thuốc mới được." Lòng bàn tay người đàn ông quét một ít thuốc màu trắng, Ôn Nhu bất chấp tất cả định bỏ trốn, dù sao cũng làm bước cuối cùng rồi... Cơ mà, cô xấu hổ muốn chui xuống đất đây này!
Ngón tay Cố Quyền nhẹ chạm vào hai cánh hoa hồng hào và tiểu huyệt sưng đỏ.
"Ngứa quá..." Miệng huyệt Ôn Nhu hơi co rụt lại.
"Sao lại chảy nước thế này, cô bé?" Cố Quyền cười thành tiếng.
"Chú!!!" Ôn Nhu thẹn quá hóa giận.
"Được được được, không chọc giận cô bé của chú nữa." Cố Quyền cười cười, nghiêm chỉnh bôi thuốc cho Ôn Nhu.
"Buồn ngủ sao?" Anh đi rửa tay, bây giờ Ôn Nhu mới phát hiện nơi đây không giống căn phòng vừa rồi.
"Hơi buồn ngủ..." Ôn Nhu cọ gối đầu, Cố Quyền lại gần cô, tắt đèn, sau đó ôm cô gái nhỏ vào lòng.
"Ngủ đi... Tôi ở đây." Cố Quyền hôn môi cô gái.
"Chú... Ngủ ngon." Ôn Nhu cười khúc khích, nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
"Cô bé ngủ ngon." Cố Quyền cũng cười theo cô.
- ----
Tác giả có lời muốn nói: Các anh em! Các nàng tiên đáng yêu! Bạn có thể ném trân châu cho tác giả đáng thương này không?
Quá 30 sẽ đăng thêm chương!!!!
Edit: Sam
- ----
Khi Ôn Nhu mở mắt là lúc căn phòng đã chìm trong màn đêm, người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh cô, trên đùi anh còn có cuốn sổ ghi chép.
"Chú..." Ôn Nhu giật giật ngón tay, cả người cô nặng nề.
"Tỉnh rồi à?" Cố Quyền dừng ghi chép, đặt cuốn sổ lên tủ đầu giường.
"Em muốn đi vệ sinh..." Ôn Nhu ngại ngùng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng của anh mang lại cảm giác an toàn.
"Tôi ôm em." Người đàn ông đứng dậy, đi đến chỗ Ôn Nhu.
"Em... Không cần đâu..." Ôn Nhu xấu hổ từ chối anh.
"Cô bé, chú không già đến mức không bế nổi em, yên tâm đi." Cố Quyền khẽ cười, bế cô gái nhỏ một cách dễ dàng.
Ôn Nhu ôm cổ anh, nằm trong lòng anh... vừa ngại vừa cảm động.
"Anh... không đi ra ngoài sao?" Cô ngồi trên bồn nhìn người đàn ông trước mắt, lắp bắp nói.
"Xấu hổ hả? Cô bé, còn nơi nào mà chú chưa thấy." Cố Quyền bật cười, anh thân sĩ xoay người lại.
Ôn Nhu che mặt coi như không nghe thấy... Nhưng cô muốn đi vệ sinh là thật...
"Chú..." Ôn Nhu gọi anh.
"Sao vậy?" Cố Quyền quay đầu, bắt gặp đôi mắt cô bé ửng đỏ, oan uất nhìn anh.
"Em... đi không ra." Ôn Nhu sắp khóc tới nơi rồi, chuyện gì thế này?
Người đàn ông ngồi xổm, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của cô gái, hai cánh hoa cũng sưng tấy theo... Quả nhiên anh không thể kiềm chế được.
"Cô bé, là do tôi coi nhẹ em... Thành thật xin lỗi..." Anh xoa xoa miệng huyệt an ủi cô gái.
"Chú... Anh làm gì." Ôn Nhu kẹp chân nhưng không ngăn cản được người đàn ông.
Cảm giác khó chịu ngày một dâng cao, cô không nhịn nổi, chất lỏng trong suốt ồ ạt chảy ra, Ôn Nhu bụm mặt khóc sụt sùi, Cố Quyền rửa tay, rút khăn giấy lau sạch sẽ cho cô, rửa bồn, sau đó dùng khăn lông ấm áp giúp cô giảm đau phía dưới.
"Em khóc cái gì?" Cố Quyền bế cô về phòng ngủ.
"Em... Không muốn nói chuyện với anh." Thiếu nữ che kín mặt, còn Cố Quyền buồn cười nhìn cô.
"Đói bụng chưa?" Anh đỡ cô nằm lên giường, cầm điện thoại hỏi.
"Ừm... Mấy giờ?" Ôn Nhu chậm rãi vươn tay... Khuôn mặt phiếm hồng... tựa như cô đã quên mất tình huống gì vừa xảy ra.
"8 giờ tối, trong nồi có cháo, tôi đi hâm nóng cho em." Không biết Cố Quyền ấn cái gì, thuận tay đưa điện thoại cho Ôn Nhu.
"Tự xem trước đi cô bé, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại." Cố Quyền hôn lên mặt cô gái, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Nhu nhìn màn hình chiếu [Peppa Pig*], anh thật sự coi cô như một đứa trẻ à... Ôn Nhu cười vui vẻ nghĩ trong đầu.
(*) Từ gốc: 小猪佩奇 Tiểu Trư Bội Kỳ - phim hoạt hình trên truyền hình dành cho lứa tuổi mầm non của Anh.
Cô ăn cháo xong xuôi, Cố Quyền dẫn cô đi đánh răng, quay trở về giường.
"Cô bé, chú bôi thuốc cho em." Không rõ anh tìm đâu ra một hộp thuốc, nhìn thuốc trong tay anh, Ôn Nhu thầm nuốt nước bọt.
"Sưng lên rồi, phải bôi thuốc mới được." Lòng bàn tay người đàn ông quét một ít thuốc màu trắng, Ôn Nhu bất chấp tất cả định bỏ trốn, dù sao cũng làm bước cuối cùng rồi... Cơ mà, cô xấu hổ muốn chui xuống đất đây này!
Ngón tay Cố Quyền nhẹ chạm vào hai cánh hoa hồng hào và tiểu huyệt sưng đỏ.
"Ngứa quá..." Miệng huyệt Ôn Nhu hơi co rụt lại.
"Sao lại chảy nước thế này, cô bé?" Cố Quyền cười thành tiếng.
"Chú!!!" Ôn Nhu thẹn quá hóa giận.
"Được được được, không chọc giận cô bé của chú nữa." Cố Quyền cười cười, nghiêm chỉnh bôi thuốc cho Ôn Nhu.
"Buồn ngủ sao?" Anh đi rửa tay, bây giờ Ôn Nhu mới phát hiện nơi đây không giống căn phòng vừa rồi.
"Hơi buồn ngủ..." Ôn Nhu cọ gối đầu, Cố Quyền lại gần cô, tắt đèn, sau đó ôm cô gái nhỏ vào lòng.
"Ngủ đi... Tôi ở đây." Cố Quyền hôn môi cô gái.
"Chú... Ngủ ngon." Ôn Nhu cười khúc khích, nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
"Cô bé ngủ ngon." Cố Quyền cũng cười theo cô.
- ----
Tác giả có lời muốn nói: Các anh em! Các nàng tiên đáng yêu! Bạn có thể ném trân châu cho tác giả đáng thương này không?
Quá 30 sẽ đăng thêm chương!!!!
Danh sách chương