Khi Cù Mộ từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Đào Yêu ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha ăn bánh kem, trong khi mẹ hắn đang ríu rít bên cạnh, đôi mắt sáng ngời.

Nhìn thấy Cù Mộ xuống dưới Đào Yêu vội vàng gửi tín hiệu "cầu cứu" cho hắn, hy vọng hắn có thể cứu mình trong biển lửa, mẹ Cù thật là quá nhiệt tình, làm cậu không chút sức lực chống cự.

Cù Mộ mặc bộ quần áo ở nhà màu xám ngồi trên sô pha đối diện hai người, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Đào Yêu, hắn cười lạnh lấy điện thoại ra.

Đùa, làm sao hắn có thể giúp cậu chứ, đến hắn thậm chí còn không thể xử lý được mà.

Thấy Cù Mộ phồng má vì hắn không thèm liếc nhìn mình, cậu đặt đĩa đã ăn xong lên bàn, cùng trừng mắt nhìn phía Thẩm Yên, Cô à, bánh cô làm ngon lắm."



Nghe vậy Thẩm Yên cười híp mắt nói: "Cô biết bảo bối sẽ thích, sau này muốn ăn, liền tìm cô."

"Cảm ơn cô." Đào Yêu thẹn thùng, "Vậy cô ơi, muộn rồi, cô đi ngủ sớm đi, con không quấy rầy cô nữa."

Giọng điệu của Thẩm Yên có chút tiếc nuối, "Bây giờ mà đi sao? Không ở lại một lát sao?"

Đào Yêu nắm nắm chặt quần áo, "Không được đâu cô, mẹ con sắp tan tầm rồi."

Thẩm Yên hiểu rõ, xoa nhẹ đầu Đào Yêu, sai sử con trai nhà mình: "Được rồi, Cù Mộ, con đi đưa đưa bé con đi."

"Ở ngay sát bên cậu ta cũng không phải không có chân." Cù Mộ từ chối, hắn không muốn xuống dưới chút nào.

"Mau đi!" Thẩm Yên âm thầm ở một bên vung vung nắm đấm, trừng mắt nhìn con trai.

"Ai được được được, con đi!" Cù Mộ miễn cưỡng đứng dậy, Đào Yêu còn chưa kịp nói lời từ chối đã bị Cù Mộ xách cổ áo lôi ra ngoài cửa.

"Chú lùn nhỏ, nhóc có 1m75 sao?" Cù Mộ âm thầm khoa tay múa chân, giống như mới tới vai hắn, lùn mà ngu xuẩn.



Đào Yêu khẽ cau mày, nắm lấy bàn tay đang nắm cổ áo của Cù Mộ kéo ra, lại phát hiện dù thế nào cũng không thể cử động được, "Mình cao 1m76, 78 lận đó."

Cù Mộ buông tay ra, hếch cằm lên, "Không sao, mau trở về đi, thật sự rất phiền phức."

Đào Yêu không nhúc nhích, đứng ở nơi đó một hồi, gọi thiếu niên sắp đi tới cửa, chần chờ nói: "Cậu rất ghét mình sao?"

Cù Mộ sửng sốt, không thấy người lập tức vào phòng.

Đào Yêu nhíu mày, trong mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Bé cưng?" Thư Nhã đỗ xe thì nhìn thấy Đào Yêu đứng ở cửa.

Nghe vậy Đào Yêu quay đầu, thấy người liền ngoan ngoãn gọi: "Mẹ."

"Bé cưng ở bên ngoài làm gì vậy?" Thư Nhã xoa xoa đầu Đào Yêu rồi đi về phía cổng, nhẹ giọng hỏi.

Đào Yêu: "Cô Thẩm mời con ăn bánh kem, ăn rất ngon."

Sau khi vào nhà sau Thư Nhã chưa kịp nói gì đã nghe thấy con trai nói: "Mẹ đi làm cả ngày, nghỉ ngơi sớm đi."

Thấy con trai vào phòng, Thư Nhã cong ngón tay, cô đem bao đặt ở trên tủ giày giơ tay nhéo nhéo giữa mày, có chút mỏi mệt đi đến phòng khách ngồi xuống, nhìn cửa phòng Đào Yêu xuất thần.

Đào Uyên uống không nhiều lắm, nhưng ánh mắt vẫn là có chút tan rã, về đến nhà liền nhìn thấy vợ ngồi trên sô pha có chút cô đơn, hắn thở dài đi tới, cúi xuống hôn lên mặt vợ một cái rồi đưa cằm đặt trên vai cô, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tình trạng của bé cưng gần đây đã khá hơn rồi phải không?"

"Chỉ mong vậy." Thư Nhã lẩm bẩm, cô lôi kéo chồng ngồi xuống, hơi hơi nghiêng người dựa vào người đàn ông, Đào Uyên ôm Thư Nhã, hai người liền như vậy lẳng lặng ngây người một hồi, Thư Nhã thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông với vẻ mặt say khướt, xoa đầu hắn nhẹ giọng nói: "Em làm cho anh canh giải rượu nha, anh đi tắm trước đi."

Nhìn vợ trở lại bình thường không việc gì người đàn ông câu môi, "Được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện