Ăn sáng xong hai người thay quần áo cùng đi học, Cù Mộ ghé mắt nhìn mắt Đào Yêu, khuôn mặt trắng nõn gần trong gang tấc.
Như là cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt của thiếu niên Đào Yêu nghiêng mắt nhìn lại, mắt trong mang theo ý mềm.
Cù Mộ đưa mắt nhìn đường đi, mặt thối hừ một tiếng, "Nhìn cái gì?"
Đào Yêu: "......"
Xe vững vàng dừng ở cổng trường, mới vừa đem Đào Yêu xách xuống liền nghe được một giọng nói giả tạo:
"Anh Mộ ơi ~"
Cả hai người đều nổi da gà, Cù Mộ không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Đào Yêu tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một thiếu niên cao lớn chân dài đạp xe đạp, thật quen mắt a.
"Hello nhóc đáng yêu, lại gặp mặt a." Lệ Ngang ngưỡng cười đối với Đào Yêu vẫy vẫy tay.
Nghe vậy Đào Yêu lập tức nhớ ra đây là ai, "Xin chào."
"Đi thôi!" Cù Mộ cầm lấy cặp sách của Đào Yêu tự mình bước đi, Đào Yêu bị xách đi vội vàng theo bước chân Cù Mộ.
"Cù Mộ, Cù Mộ chậm một chút.".
||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||
"Đồ chân ngắn." Cù Mộ liếc xéo cậu một cái rồi tiếp tục bước đi.
Đào Yêu: "...... Cậu mới ngắn."
Cù Mộ hừ cười hai tiếng, "Tôi ngắn? Tôi toàn thân trên dưới trong ngoài chỗ nào so với nhóc cũng dài hơn."
Đỗ xe xong, không có người trả lời, hắn không nhịn được hỏi, Cù Mộ liền nhấn đầu Đào Yêu cúi xuống, "Không tin? Buổi tối trở về so thử?"
Đào Yêu đầu lưỡi có chút thắt lại: "So......" So chỗ nào? "Ha?" Cù Mộ đứng dậy, "Được, nhóc chờ tới buổi tối đi."
Hai người ngồi một lúc lâu mới ngồi vào chỗ của mình, Lệ Ngang vừa mới vào lớp, ngồi ở gần phía trước, vừa ngồi xuống liền nghịch điện thoại, ngay sau đó là điện thoại của Cù Mộbắt đầu chuyển sang chế độ "rung", thông tin rung liên tục, không được một phút đã có gần chục tin nhắn, Cù Mộ liếc nhìn một cái nói: "Thấy sắc quên nghĩa, mặc kệ mày rầm rì linh tinh" trực tiếp bật tắt tiếng và ném nó trở lại cặp sách.
Khi giờ giải lao sắp bắt đầu Lệ Ngang đang cuộn tròn ở hộc bàn cầm điện thoại di động chém giết tứ phía, một bóng đen đổ xuống đầu cậu khiến trong lòng lộp bộp, ném điện thoại trở lại ngăn kéo, nhặt tờ giấy kiểm tra trên tay ngồi thẳng dậy.
Lúc này một giọng nữ từ đỉnh đầu truyền đến, xung quanh có tiếng cảm thán rất nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn, mày ngài thanh tú mặc đồng phục màu xanh trắng.
Trái tim căng thẳng của Lệ Ngang lập tức thả lỏng, nếu không phải là giáo viên thì được rồi.
Cậu ném tờ giấy kiểm tra trong tay xuống, trong mắt có chút không vui, "Tìm tôi?"
"Ừ." Cô gái giơ tay, đặt một chiếc hộp vuông vức lên bàn cậu, "Cái này cho cậu."
Mọi người xung quanh thấy thế sôi nổi ồn ào, Đào Yêu có chút kinh ngạc nhìn nữ sinh.
Lệ Ngang nhìn hộp cơm trên bàn nhướng mày, rất nhiều cô gái tìm đến cậu tỏ tình nhưng chỉ có một mình cô là đưa cơm, cậu nghi ngờ hỏi: "Cậu bỏ thuốc vào à?"
Phải chăng là yêu đến mức muốn chết vì tình.
Diệp Bắc Sơ nhìn hắn một cái thật sâu không nói chuyện, ánh mắt rơi vào hàng cuối cùng, hướng cậu ngoắc ngón tay, "Út cưng tới đây, tôi tìm cậu có chút việc."
Cù Mộ vốn dĩ thờ ơ đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa nói chuyện với nhau trong lòng dựng thẳng, kêu thân mật như vậy, còn út cưng nữa chứ!
Những người xung quanh không thể hiểu được, đây cuối cùng là đang tỏ tình với ai, đôi mắt Lệ Ngang chớp cũng không chớp nhìn ngoài cửa, tình huống đây là như thế nào vậy?
"Có chuyện gì vậy Bắc Bắc?" Đào Yêu nghi hoặc nói.
"Hôm nay tôi phải về, bé út cậu hôm nay về nhà sớm một chút đi, gần đây vất vả rồi." Diệp Bắc Sơ nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mặt Đào Yêu, thầm nghĩ quả nhiên thật mềm.
Đào Yêu ngượng ngùng gật đầu, móc kẹo trong túi ra: "Bắc Bắc ăn kẹo."
Trà Cúc Dưa Leo
"Ai da, trên người còn mang theo kẹo nữa hả." Diệp Bắc Sơ bật cười, duỗi tay lấy hai viên, "Cất lại đi, mình về lớp trước."
Nhìn thấy người vào lớp Đào Yêu mới quay về phòng học, vừa ngồi xuống liền bị một bàn tay to nhéo một bên má.
"Ôi??? Làm sa vậy???" Đào Yêu mờ mịt nhìn về phía Cù Mộ, có chút líu lưỡi nói.
Đôi mắt của Cù Mộ đen đến tỏa sáng, đôi mắt sắc bén dường như đâm thủng Đào Yêu.
Nghe được Đào Yêu hai tay hắn đột nhiên buông mặt ra, nhìn khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, hắn thầm rủa tay mình không biết nặng nhẹ gì cả.
Đào Yêu xoa xoa mặt, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Cù Mộ: "Làm sao vậy?"
Động tĩnh hai người không nhỏ, bạn học chung quanh đều tò mò mà nhìn hai người, Cù Mộ nhíu mày nhìn chằm chằm vết đỏ kia trên mặt Đào Yêu nhìn một lát liền quay đầu lại không nói chuyện nữa.
Đào Yêu c thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu xoa mặt hai lần, cảm thấy có chút áy náy, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc lớp bao bì bên ngoài, còn chưa bỏ vào trong miệng thì kẹo cứng cùng với giấy gói đã bị một bàn tay to lấy đi.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy hình ảnh Cù Mộ nhét kẹo vào miệng.
Đào Yêu: "......"
Đào Yêu hơi cuộn ngón tay đặt trên đùi, chờ Cù Mộ quay người lại bóc một viên kẹo khác nhét vào miệng, ngẩng đầu nhìn cái gáy được cắt tỉa gọn gàng của Cù Mộ, trong mắt cảm xúc phức tạp.
Buổi sáng Đào Yêu bị Cù Mộ tràn ngập cảm xúc khó tả, từng viên kẹo sắp vào miệng đều bị "cướp ngấu nghiến", cuối cùng vỏ kẹo bị ném trả lại trên bàn.
"......"
Ngoài cửa sổ thời tiết oi ả không có gió, mặc dù mỗi ngày trường trung học ba bài tập vẫn tiếp tục như thường, nhưng mỗi lần đều phải chạy bốn vòng quanh sân chơi, khiến cho học sinh rên rỉ hết lần này đến lần khác.
Sau buổi tập thể dục buổi chiều, các học sinh lần lượt trở lại lớp với khuôn mặt đỏ bừng, Lệ Ngang hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, tay hướng vào trong hộc bàn tìm, bình nước không sờ được ngược lại sờ đến một cái hộp vuông vức, lấy ra tới là một cái hộp cơm, hộp cơm vẫn còn ấm lắm.
Đầu Lệ Ngang tòan là mờ mịt, đây là đưa cơm tới nghiện rồi?
"Chu cha, Lệ Ngang này đào hoa dữ dằn ta." Những người xung quanh nhìn thấy thế thì trêu ghẹo, "Những bông hoa của lớp ba tự mình đưa cơm thật làm người hâm mộ a."
"Đừng có mà lộn xộn, nói bậy gì chứ." Lệ Ngang nhíu mày, cậu liếc nhìn vào hộp cơm trưa từ buổi sáng vẫn còn nguyên vẹn trong hộc bàn.
Nghĩ bạn nữ mang đồ ăn đến cho cậu cũng thật xinh đẹp, nhưng cậu lại thích những cô gái dịu dàng hơn.
Huống hồ ai biết trong bữa ăn có độc hay không, cho đến khi hộp cơm bị ném vào thùng rác Đào Yêu mới nhíu mày ngẩng đầu, có chút không vui nhìn về phía Lệ Ngang.
Nghe thấy vang Cù Mộ theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Đào Yêu, gặp người vẻ mặt ngưng trọng trong lòng đập bình bịch.
Đào Yêu là bị Cù Mộ kêu dừng lại, thiếu niên đạp xe đậu bên cạnh cậu, đôi mắt đen láy sáng lên vì ánh đèn đường, "Lên đây!"
Đào Yêu không chút do dự kiễng chân ngồi trên thanh ngang, nắm chặt phía sau Khẽ nói: "Cảm ơn Cù Mộ."
Xác nhận người đã ngồi yên Cù Mộ dùng lực, đạp xe êm ru, gió đêm mang theo chút mát mẻ gần cuối hè, gió thổi vài sợi tóc trước trán Đào Yêu lộ ra mặt mày tinh xảo của thiếu niên.
Cù Mộ thả chậm tốc độ, kìm nén sự kỳ lạ không thể giải thích được trong lòng, tất cả thái độ của hắn đối với Đào Yêu bây giờ đều quá bất bình thường.
Về đến nhà Đào Yêu xuống xe cảm ơn liền đi bộ về nhà, chưa đi được một bước thì đã bị túm lấy dây đeo vai của chiếc cặp sách.
Đào Yêu nghi hoặc quay đầu, lọt vào trong tầm mắt đó là Cù Mộ cười ác liệt.
Cười đến trong lòng Đào Yêu dựng tóc gáy, "Sao, sao vậy?"
"Có phải nhóc đã quên cái gì hay không?" Cù Mộ câu môi để sát vào người.
Quên cái gì?
Đào Yêu suy nghĩ một chút, cũng không phát hiện chính mình quên cái gì, đơn giản khiêm tốn thỉnh giáo, "Mình quên cái gì?"
Cù Mộ nhướng mày, gằn từng chữ: "So, lớn, nhỏ."
Như là cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt của thiếu niên Đào Yêu nghiêng mắt nhìn lại, mắt trong mang theo ý mềm.
Cù Mộ đưa mắt nhìn đường đi, mặt thối hừ một tiếng, "Nhìn cái gì?"
Đào Yêu: "......"
Xe vững vàng dừng ở cổng trường, mới vừa đem Đào Yêu xách xuống liền nghe được một giọng nói giả tạo:
"Anh Mộ ơi ~"
Cả hai người đều nổi da gà, Cù Mộ không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Đào Yêu tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một thiếu niên cao lớn chân dài đạp xe đạp, thật quen mắt a.
"Hello nhóc đáng yêu, lại gặp mặt a." Lệ Ngang ngưỡng cười đối với Đào Yêu vẫy vẫy tay.
Nghe vậy Đào Yêu lập tức nhớ ra đây là ai, "Xin chào."
"Đi thôi!" Cù Mộ cầm lấy cặp sách của Đào Yêu tự mình bước đi, Đào Yêu bị xách đi vội vàng theo bước chân Cù Mộ.
"Cù Mộ, Cù Mộ chậm một chút.".
||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||
"Đồ chân ngắn." Cù Mộ liếc xéo cậu một cái rồi tiếp tục bước đi.
Đào Yêu: "...... Cậu mới ngắn."
Cù Mộ hừ cười hai tiếng, "Tôi ngắn? Tôi toàn thân trên dưới trong ngoài chỗ nào so với nhóc cũng dài hơn."
Đỗ xe xong, không có người trả lời, hắn không nhịn được hỏi, Cù Mộ liền nhấn đầu Đào Yêu cúi xuống, "Không tin? Buổi tối trở về so thử?"
Đào Yêu đầu lưỡi có chút thắt lại: "So......" So chỗ nào? "Ha?" Cù Mộ đứng dậy, "Được, nhóc chờ tới buổi tối đi."
Hai người ngồi một lúc lâu mới ngồi vào chỗ của mình, Lệ Ngang vừa mới vào lớp, ngồi ở gần phía trước, vừa ngồi xuống liền nghịch điện thoại, ngay sau đó là điện thoại của Cù Mộbắt đầu chuyển sang chế độ "rung", thông tin rung liên tục, không được một phút đã có gần chục tin nhắn, Cù Mộ liếc nhìn một cái nói: "Thấy sắc quên nghĩa, mặc kệ mày rầm rì linh tinh" trực tiếp bật tắt tiếng và ném nó trở lại cặp sách.
Khi giờ giải lao sắp bắt đầu Lệ Ngang đang cuộn tròn ở hộc bàn cầm điện thoại di động chém giết tứ phía, một bóng đen đổ xuống đầu cậu khiến trong lòng lộp bộp, ném điện thoại trở lại ngăn kéo, nhặt tờ giấy kiểm tra trên tay ngồi thẳng dậy.
Lúc này một giọng nữ từ đỉnh đầu truyền đến, xung quanh có tiếng cảm thán rất nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn, mày ngài thanh tú mặc đồng phục màu xanh trắng.
Trái tim căng thẳng của Lệ Ngang lập tức thả lỏng, nếu không phải là giáo viên thì được rồi.
Cậu ném tờ giấy kiểm tra trong tay xuống, trong mắt có chút không vui, "Tìm tôi?"
"Ừ." Cô gái giơ tay, đặt một chiếc hộp vuông vức lên bàn cậu, "Cái này cho cậu."
Mọi người xung quanh thấy thế sôi nổi ồn ào, Đào Yêu có chút kinh ngạc nhìn nữ sinh.
Lệ Ngang nhìn hộp cơm trên bàn nhướng mày, rất nhiều cô gái tìm đến cậu tỏ tình nhưng chỉ có một mình cô là đưa cơm, cậu nghi ngờ hỏi: "Cậu bỏ thuốc vào à?"
Phải chăng là yêu đến mức muốn chết vì tình.
Diệp Bắc Sơ nhìn hắn một cái thật sâu không nói chuyện, ánh mắt rơi vào hàng cuối cùng, hướng cậu ngoắc ngón tay, "Út cưng tới đây, tôi tìm cậu có chút việc."
Cù Mộ vốn dĩ thờ ơ đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa nói chuyện với nhau trong lòng dựng thẳng, kêu thân mật như vậy, còn út cưng nữa chứ!
Những người xung quanh không thể hiểu được, đây cuối cùng là đang tỏ tình với ai, đôi mắt Lệ Ngang chớp cũng không chớp nhìn ngoài cửa, tình huống đây là như thế nào vậy?
"Có chuyện gì vậy Bắc Bắc?" Đào Yêu nghi hoặc nói.
"Hôm nay tôi phải về, bé út cậu hôm nay về nhà sớm một chút đi, gần đây vất vả rồi." Diệp Bắc Sơ nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mặt Đào Yêu, thầm nghĩ quả nhiên thật mềm.
Đào Yêu ngượng ngùng gật đầu, móc kẹo trong túi ra: "Bắc Bắc ăn kẹo."
Trà Cúc Dưa Leo
"Ai da, trên người còn mang theo kẹo nữa hả." Diệp Bắc Sơ bật cười, duỗi tay lấy hai viên, "Cất lại đi, mình về lớp trước."
Nhìn thấy người vào lớp Đào Yêu mới quay về phòng học, vừa ngồi xuống liền bị một bàn tay to nhéo một bên má.
"Ôi??? Làm sa vậy???" Đào Yêu mờ mịt nhìn về phía Cù Mộ, có chút líu lưỡi nói.
Đôi mắt của Cù Mộ đen đến tỏa sáng, đôi mắt sắc bén dường như đâm thủng Đào Yêu.
Nghe được Đào Yêu hai tay hắn đột nhiên buông mặt ra, nhìn khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, hắn thầm rủa tay mình không biết nặng nhẹ gì cả.
Đào Yêu xoa xoa mặt, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Cù Mộ: "Làm sao vậy?"
Động tĩnh hai người không nhỏ, bạn học chung quanh đều tò mò mà nhìn hai người, Cù Mộ nhíu mày nhìn chằm chằm vết đỏ kia trên mặt Đào Yêu nhìn một lát liền quay đầu lại không nói chuyện nữa.
Đào Yêu c thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu xoa mặt hai lần, cảm thấy có chút áy náy, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc lớp bao bì bên ngoài, còn chưa bỏ vào trong miệng thì kẹo cứng cùng với giấy gói đã bị một bàn tay to lấy đi.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy hình ảnh Cù Mộ nhét kẹo vào miệng.
Đào Yêu: "......"
Đào Yêu hơi cuộn ngón tay đặt trên đùi, chờ Cù Mộ quay người lại bóc một viên kẹo khác nhét vào miệng, ngẩng đầu nhìn cái gáy được cắt tỉa gọn gàng của Cù Mộ, trong mắt cảm xúc phức tạp.
Buổi sáng Đào Yêu bị Cù Mộ tràn ngập cảm xúc khó tả, từng viên kẹo sắp vào miệng đều bị "cướp ngấu nghiến", cuối cùng vỏ kẹo bị ném trả lại trên bàn.
"......"
Ngoài cửa sổ thời tiết oi ả không có gió, mặc dù mỗi ngày trường trung học ba bài tập vẫn tiếp tục như thường, nhưng mỗi lần đều phải chạy bốn vòng quanh sân chơi, khiến cho học sinh rên rỉ hết lần này đến lần khác.
Sau buổi tập thể dục buổi chiều, các học sinh lần lượt trở lại lớp với khuôn mặt đỏ bừng, Lệ Ngang hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, tay hướng vào trong hộc bàn tìm, bình nước không sờ được ngược lại sờ đến một cái hộp vuông vức, lấy ra tới là một cái hộp cơm, hộp cơm vẫn còn ấm lắm.
Đầu Lệ Ngang tòan là mờ mịt, đây là đưa cơm tới nghiện rồi?
"Chu cha, Lệ Ngang này đào hoa dữ dằn ta." Những người xung quanh nhìn thấy thế thì trêu ghẹo, "Những bông hoa của lớp ba tự mình đưa cơm thật làm người hâm mộ a."
"Đừng có mà lộn xộn, nói bậy gì chứ." Lệ Ngang nhíu mày, cậu liếc nhìn vào hộp cơm trưa từ buổi sáng vẫn còn nguyên vẹn trong hộc bàn.
Nghĩ bạn nữ mang đồ ăn đến cho cậu cũng thật xinh đẹp, nhưng cậu lại thích những cô gái dịu dàng hơn.
Huống hồ ai biết trong bữa ăn có độc hay không, cho đến khi hộp cơm bị ném vào thùng rác Đào Yêu mới nhíu mày ngẩng đầu, có chút không vui nhìn về phía Lệ Ngang.
Nghe thấy vang Cù Mộ theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Đào Yêu, gặp người vẻ mặt ngưng trọng trong lòng đập bình bịch.
Đào Yêu là bị Cù Mộ kêu dừng lại, thiếu niên đạp xe đậu bên cạnh cậu, đôi mắt đen láy sáng lên vì ánh đèn đường, "Lên đây!"
Đào Yêu không chút do dự kiễng chân ngồi trên thanh ngang, nắm chặt phía sau Khẽ nói: "Cảm ơn Cù Mộ."
Xác nhận người đã ngồi yên Cù Mộ dùng lực, đạp xe êm ru, gió đêm mang theo chút mát mẻ gần cuối hè, gió thổi vài sợi tóc trước trán Đào Yêu lộ ra mặt mày tinh xảo của thiếu niên.
Cù Mộ thả chậm tốc độ, kìm nén sự kỳ lạ không thể giải thích được trong lòng, tất cả thái độ của hắn đối với Đào Yêu bây giờ đều quá bất bình thường.
Về đến nhà Đào Yêu xuống xe cảm ơn liền đi bộ về nhà, chưa đi được một bước thì đã bị túm lấy dây đeo vai của chiếc cặp sách.
Đào Yêu nghi hoặc quay đầu, lọt vào trong tầm mắt đó là Cù Mộ cười ác liệt.
Cười đến trong lòng Đào Yêu dựng tóc gáy, "Sao, sao vậy?"
"Có phải nhóc đã quên cái gì hay không?" Cù Mộ câu môi để sát vào người.
Quên cái gì?
Đào Yêu suy nghĩ một chút, cũng không phát hiện chính mình quên cái gì, đơn giản khiêm tốn thỉnh giáo, "Mình quên cái gì?"
Cù Mộ nhướng mày, gằn từng chữ: "So, lớn, nhỏ."
Danh sách chương