2.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Kỷ Tinh Hành nghe xong Lạc Ninh nói, cẩn thận hồi tưởng.
Ngày đó Bạc Tương Tương xuất hiện quả là vừa vặn, tốc độ lao tới trước mặt hắn chắn a-xit còn nhanh hơn vệ sĩ bên cạnh. Toàn bộ a-xit đều hất lên lưng cô, nhưng mà quần áo có vẻ rất dày, cho nên khi đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói không có gì trở ngại, chí có vùng da sau lưng hơi đỏ một chút, dùng nước sát trùng rửa qua một lần là có thể xuất viện.
Đầu óc Kỷ Tinh Hành đột nhiên trống rỗng, cho nên cái gọi là cứu hắn một mạng, kỳ thật là giả? Lạc Ninh thấy Kỷ Tinh Hành lâm vào trầm tư, cũng không tiện làm phiền hắn. Chờ xe tới biệt thự Kỷ gia, Kỷ Tinh Hành mới hồi phục tinh thần. Hắn mở cửa nói: "Tới nơi rồi!"
"Uhm!". Lạc Ninh cùng hắn xuống xe, dặn tài xế chờ cô trở lại.
Kỷ Tinh Hành nghe được lập tức nói: "Một hồi anh đưa em về."
Lạc Ninh lắc đầu: "Không cần!"
Kỷ Thành cảm thấy trong miệng có chút chua xót: "Vậy tùy em!". Bây giờ trong lòng hắn rất loạn.
Hai người cùng nhau tiến vào biệt thự, Kỳ Nguyệt Lan vẫn luôn ở phòng khách chờ, nhìn thấy Lạc Ninh, trên mặt bà lập tức lộ ra tươi cười ôn hòa lại thân thiết, chủ động đi tới kéo tay Lạc Ninh, nhìn một vòng từ trên xuống dưới: "Mới không gặp một thời gian, Ninh Ninh nhà chúng ta lại xinh đẹp hơn rồi!"
Thái độ lãnh đạm xa cách vốn luôn dành cho Kỷ Tinh Hành lúc này biến mất, Lạc Ninh cười nói: "Dì Lan cũng càng ngày càng xinh đẹp!"
Kỳ Nguyệt Lan lôi kéo Lạc Ninh đi vào bên trong: "Dì đang làm bánh trôi, đều là nhân mà con thích."
"Con tới giúp dì!"
"Được!". Kỳ Nguyệt Lan đã mấy tháng không gặp Lạc Ninh, lúc này bà muốn gần gũi cô một chút.
Hai người đi đến phòng bếp làm bánh trôi. Lạc Ninh hỏi: "Dì Lan, bệnh tình của Hỉ Hỉ thế nào?"
"Đã khá hơn nhiều, lúc trước là do nó cứ thường xuyên suy nghĩ tiêu cực nên mới như vậy". Kỳ Nguyệt Lan thở dài, lại nói: "Nhưng mà sau khi phát hiện có em bé, cuối cùng cũng chịu buông bỏ rồi."
"Hôm nào con tới thăm cô ấy". Lạc Ninh cùng Kỳ Hỉ quan hệ cũng không tệ. Chồng Kỳ Hỉ không may qua đời. Hai người này rất yêu nhau, Kỳ Hỉ không chịu nổi mất mát này nên mắc bệnh trầm cảm. Kỳ Hỉ là đứa con duy nhất của anh trai Kỳ Nguyên Lan, nửa năm trở lại đây bà luôn tới lui chăm sóc đứa nhỏ này, hai tháng trước còn dẫn cô ấy ra nước ngoài trị liệu. Cũng bởi vậy mà mới không biết chuyện hotsearch.
Kỳ Nguyệt Lan gật đầu cười nói: "Quan hệ của hai đứa không tệ, con đi tìm nó trò chuyện cũng tốt". Lạc Ninh là bà nhìn lớn lên, trước giờ vẫn yêu thương như con gái ruột, không tính là người ngoài.
Hai người vừa làm vừa nói chuyện phím, Lạc Ninh đang gói một cái bánh trôi, ngẩng đầu nói: "Dì Lan, con cùng Kỷ Tinh Hành đã chia tay."
Kỳ Nguyệt Lan tay khựng lại, không dám tin tưởng quay đầu nhìn cô: "Chuyện khi nào?"
"Nửa tháng trước". Lạc Ninh cũng dừng tay nhìn về phía Kỳ Nguyệt Lan.
Kỳ Nguyệt Lan tức giận nói: "Có phải nó khi dễ con hay không? Từ sau khi trở về càng ngày càng chướng khí, thật là làm dì tức chết!". Bà biết Lạc Ninh có bao nhiêu yêu thích con của mình, nhưng mà cãi đến chia tay, khẳng định là cái tên hỗn trướng kia sai.
Lạc Ninh thở dài, "Ngày kỉ niệm một năm, con làm một bàn đồ ăn chờ anh ấy, nhưng anh ấy lại xuất hiện cùng cô gái khác."
"Anh ấy cùng cô gái kia bị đội chó săn chụp được, tin tức lên hotsearch, lại bắt con đi đội cái nồi thay họ, con bởi vì chuyện này bị người trên mạng mắng thảm, cho nên không có đồng ý."
"Dì cũng biết từ lúc chúng con ở bên nhau, anh ấy trở nên lãnh đạm hơn, còn thường xuyên không kiên nhẫn với con, giờ còn trải qua chuyện này, tâm con cũng lạnh, không muốn tiếp tục nữa."
Từ nhỏ đến lớn Lạc Ninh có một nửa thời gian ngốc ở nhà dì Lan, đối phương thật sự có thể coi như một nửa mẹ của cô, cho nên cô mới có thể nói như vậy. Cô cùng Kỷ Tinh Hành chia tay, xác thật là bởi vì Bạc Tương Tương, cho nên cô cũng sẽ không giúp hắn che giấu.
Lạc Ninh cũng coi như là do một tay Kỳ Nguyệt Lan nuôi lớn, biết tính tình của cô rất bướng bỉnh, đã quyết định chuyện gì sẽ không quay đầu lại. Bà trầm mặc một lát lại hỏi: "Ninh Ninh, con xác định suy nghĩ cặn kẽ rồi sao?"
Lạc Ninh gật đầu, "Dạ, con xác định, hơn nữa sẽ không quay đầu lại."
Kỳ Nguyệt Lan thở dài: "Được, nếu con quyết định rồi, dì ủng hộ con."
"Chỉ tiếc là tiểu tử thúi Kỷ Tinh Hành kia không có phúc hưởng."
Bà làm mẹ, sao lại nhìn không ra con trai đối với Lạc Ninh tình sâu như biển, chỉ là thích làm ra vẻ, giờ đánh mất tình cảm này, bà nói thêm vài câu nó còn không cao hứng, hiện tại có hối hận cũng đã muộn. Tuy rằng bà rất muốn Lạc Ninh trở thành con dâu của mình, nhưng chắc chắn sẽ tôn trọng quyết định của cô. Ở trong lòng bà, Lạc Ninh vẫn luôn là cái áo bông nhỏ của bà. Những năm tháng gian nan nhất, nếu không có Khương Tâm Hân cùng Lạc Ninh làm bạn, bà cũng không biết chính mình có thể sống sót hay không.
"Ninh Ninh, nếu một năm sau, con vẫn xác định không cùng Tinh Hành ở bên nhau, vậy thì nhận dì làm mẹ nuôi được không?". Kỳ Nguyệt Lan đã sớm muốn nhận Lạc Ninh làm con gái. Lúc trước cũng là nhìn thấy cảm tình của Lạc Ninh cùng Kỷ Tinh Hành khá tốt, thanh mai trúc mã nếu có thể tu thành chính quả, không làm con gái thì làm con dâu cũng được. Bây giờ con dâu không có, vậy nhận làm con gái đi.
Lạc Nịnh cũng nàng gật đầu cười nói: "Dạ! Về sau con xem dì Lan như là mẹ nuôi của con."
Sau khi Kỳ Nguyệt Lan cùng Kỷ ba kết hôn, tình cảm luôn gặp trục trặc, hiểu lầm hết lần này đến lần khác. Bà mang bầu chạy tới huyện thành, té xỉu trước cửa nhà được mẹ Lạc Ninh cứu. Sau đó, dì Lan liền lưu lại huyện thành, dưới sự giúp đỡ của ba mẹ Lạc Ninh mở một cửa hàng bán hoa. Dì Lan cùng mẹ Lạc Ninh cũng trở thành khuê mật tình cảm khăng khít, hai người sinh hạ hài tử cùng nhau nuôi lớn, một tuần có bốn năm ngày Lạc Ninh đều đến nhà dì Lan ăn cơm, mối quan hệ giống như mẹ và con gái. Mấy năm trước, Kỷ ba tìm được mẹ con dì Lan, hai người gỡ bỏ khúc mắc liền mang theo Kỷ Tinh Hành trở về. Nhưng dì Lan cũng không có xa lánh nhà cô, sau khi ba Lạc Ninh mất tích càng ra sức chiếu cố mẹ con cô. Biết cô cùng Kỷ Tinh Hành ở bên nhau, dì Lan thập phần ủng hộ, còn thuyết phục Kỷ lão gia tử cùng Kỷ ba tán thành. Thời điểm cô cùng Kỷ Tinh Hành cãi nhau, dì Lan đều sẽ đứng về phía cô, phần yêu thương kia thật sự là từ nội tâm phát ra. Bởi vậy cô cũng không nghĩ tới bởi vì chuyện của Kỷ Tinh Hành mà xa cách dì Lan.
Kỳ Nguyệt Lan duỗi tay ôm Lạc Ninh: "Ninh Ninh quả nhiên là cái áo bông nhỏ của dì!"
"Đúng rồi, mẹ của con chuyển tới thành phố này rồi đúng không?"
Bà lại nói: "Dì đi theo Hỉ Hỉ đến viện điều dưỡng ở nước ngoài, bên kia tương đối hẻo lánh, di động không có tín hiệu. Hôm nay vừa về nước mới phát hiện mẹ con gọi cho dì mấy cuộc, còn gửi Wechat nữa."
"Nhưng mà lúc dì gọi lại thì di động lại tắt máy."
Lạc Ninh trả lời: "Dạ, con đem mẹ cùng em trai chuyển tới đây cùng sinh sống."
"Buổi sáng di động của mẹ không cẩn thận rơi xuống nước, giữ trưa con đã mua một cái mới, nhưng mà chưa có về nhà nên chưa thay giúp mẹ được, cũng khó trách dì gọi không được."
Kỳ Nguyệt Lan nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, bà còn lo lắng không biết bạn tốt có gặp chuyện gì không.
"Chuyển tới đây là tốt rồi, về sau dì đi dạo phố cũng có bạn, ngày mai dì sẽ dẫn mẹ con đi uống trà". Kỳ Nguyệt lan vui vẻ nói.
Lạc Ninh cũng vui vì mẹ của nàng có thể ra ngoài đi lại nhiều một chút, "Vậy thì tốt quá!"