Lúc gia chủ đến cấm địa, đã thấy con trai đang dựa vào sô-pha uống rượu, dáng vẻ lười biếng, miệng vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa cười. Ông ta nhíu mày, nói: 

- Anh lấy rượu ở đâu ra thế? 

Vốn dĩ ông ta muốn nhốt con trai vào cấm địa để tự ngẫm lại mình và ưng thuận chuyện lập gia đình đó, chứ không phải tạo điều kiện cho thằng con bất hiếu này hưởng thụ. Mỗi lần đến đây, ông ta lại phát hiện cấm địa có thêm một số đồ vật như sô-pha, máy tính bảng, món ngon,... Bây giờ còn có cả rượu ngon để uống.

Lạc Dực Thừa uể oải lên tiếng đáp lại: 

- Uống tí rượu ấy mà, không cần ba phải để ý. 

- Bình thường không có việc gì là không bao giờ mò đến cửa, muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi. 

Gia chủ Lạc híp mắt nói: 

- Tôi thấy tâm tình của anh đang rất tốt thì phải? 

Mấy lần trước đến đây, những cảm xúc nôn nóng và buồn bực của con trai biểu hiện ra rất rõ, hôm nay vừa uống rượu vừa ngâm nga hát, tâm trạng hoàn toàn khác lúc trước. 

Trên mặt Lạc Dực Thừa lộ ra nụ cười tươi rói: 

- Con gái bảo bối của tôi giỏi giang cỡ nào, tôi đang vui vẻ thì tất nhiên là tâm trạng tốt rồi. 

Ông lại tỏ ra bất cần đời và nói: 

- Dù sao cũng phải cảm ơn ba, ngay cả bảo vật trấn trạch vô cùng quý báu của gia tộc như Đại Đao mà ba cũng không tiếc mang cho Ninh Ninh nhà tôi. Ba đúng là chơi quá sang. 

Sắc mặt gia chủ Lạc lập tức trở nên khó coi, nói: 

- Hoá ra anh đã biết tất cả mọi chuyện. 

Không biết là tên chó chết nào, chẳng những đưa cho thằng con bất hiếu này đủ thứ đồ dùng và thức ăn, còn báo cho biết mọi tin tức bên ngoài. Đừng để ông ta điều tra ra được, bằng không chắc chắn ông ta sẽ trị thật nghiêm. 

- Biết chứ, chuyện này có gì lạ đâu - Lạc Dực Thừa không thèm để ý, cười nói - Phải rồi, ba không cần phải đi điều tra xem là ai đã báo tin cho tôi, tôi sẽ nói cho ba biết ngay bây giờ. 

- Hai ngày qua em gái có đến thăm tôi, là con bé nói cho tôi biết đấy. 

- Nếu ba không sợ người trong gia tộc lên án ba không biết dạy con thì ba cứ việc xử phạt em gái đi. 

Lôi Lệ Phi nhờ em gái đến báo tin cho ông, nếu ba của ông đã hạ quyết tâm điều tra cẩn thận thì chắc chắn là không giấu được, chi bằng thẳng thắn ngay từ đầu. 

Sắc mặt của gia chủ Lạc trông hơi khó coi: 

- Anh… - Sao ông ta không nhận ra con trai đang cố tình nói vậy, đây là đang dồn ông ra vào thế không thể truy cứu trách nhiệm và trừng trị con gái. 

- Cánh của anh chị cứng cáp rồi nhỉ, anh thật sự cho rằng tôi không dám trừng phạt em gái của anh sao? - Ông ta hừ lạnh - Nếu tôi xử phạt Lạc Dực Hàm, người trong gia tộc chỉ có thể khen ngợi tôi công chính thôi. 

Mắt phượng của Lạc Dực Thừa nhướng lên, nói: 

- Đúng là ông rất công chính, buộc con gái chia tay với người mình yêu và kết hôn với người nhà họ Lôi, cuối cùng tuyệt vọng vì mất đi người yêu, vợ chồng bất hòa chỉ có thể về nhà mẹ đẻ chấp nhận một mình đau khổ.

- Buộc con trai bỏ vợ bỏ con, rồi loạn luân cho bằng được, cuối cùng lại là trò cười trong mắt mọi người.  

Lạc Dực Thừa cong môi nói tiếp: 

- Ba, ba và mẹ đúng là ghê gớm. Có lẽ ba và mẹ chính là cặp cha mẹ có một không hai trên thế giới này, làm cha làm mẹ rất tròn trách nhiệm đấy!  

Gia chủ bị những lời nói châm chọc này làm cho tức giận đến mức ngực cũng phập phồng, ông ta duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Dực Thừa và nói với vẻ mặt vô cùng tức giận: 

- Anh… Anh là đồ con bất hiếu, anh không chọc cho tôi tức chết thì anh còn chưa hài lòng đúng không. 

Hai mắt Lạc Dực Thừa trợn trắng: 

- Sự thật mất lòng.

- Người ta hay nói người tốt thì sống không thọ còn tai họa tồn tại mãi ngàn năm. Chắc chắn ba và mẹ của tôi có thể sống đến ngàn năm, còn sống để tức dài dài, ba yên tâm đi. 

- Cũng như mẹ tôi thường xuyên bị tức đến chết ngất đấy, ba dẫn bà ấy đi bệnh viện kiểm tra thử  xem, đảm bảo sức khỏe bà ấy còn khỏe mạnh hơn cả những người trẻ tuổi. 

Mặc dù trước khi đến đây, gia chủ Lạc đã biết không nghe được lời gì hay từ miệng đứa con trai này, nhưng ông ta vẫn bị chọc tức. Có con cái nhà ai mắng chửi cha mẹ của mình là mầm mống tai họa hay không? Ông ta đã gây ra tội ác tày trời thế nào mà lại sinh ra một đứa con như vậy chứ. 

Tuy vậy bỗng nhiên ông ta không biết nên phản bác thế nào, bởi lẽ tất cả những gì Lạc Dực Thừa nói đều là sự thật. Năm đó con gái thích một người ngoài, ông ta và vợ mình cử người cưỡng chế con gái trở về, rồi gả nó vào nhà họ Lôi theo đúng như kế hoạch ban đầu. Cuối cùng, người đàn ông mà con gái yêu thương đã mất, con gái và Lôi Lệ Phi sống không êm ấm, được con trai đón về nhà mẹ đẻ. Từ lúc con gái trở về nhà họ Lạc đến nay đã rất nhiều năm rồi, mỗi khi nhìn thấy ông ta và vợ, ngay cả một chữ cũng không muốn nói chứ đừng mơ gì tới gọi bọn họ là ba mẹ. Ông ta thật sự có chút áy náy với con gái mình. 

Về phần con trai, sau những chuyện xảy ra trong ngày hội giao lưu, “một nam thừa tự hai phòng” đã trở thành trò cười. Bởi vì suýt nữa thì ông ta đã tạo cơ hội cho con trai bị cắm sừng, cho nên ông ta cũng hơi cắn rứt. Vì vậy mới nhịn xuống những lời châm chọc của đứa con bất hiếu này. 

Ông ta hít vào một hơi thật sâu, hiếm khi thấy ông ta hiền từ, nói: 

- Hôm nay tôi tới đây không phải là để cãi nhau với anh. 

Ông ta chỉ còn một đứa con trai này thôi, không muốn đẩy nó càng ngày càng xa cách mình. Vả lại ông ta cũng biết con trai thích mềm mỏng không thích cứng rắn, cho nên ông ta quyết định thay đổi chiến thuật. 

Lạc Dực Thừa nhìn gia chủ Lạc bằng ánh mắt ngờ vực, sau đó xoa nhẹ hai bên cánh tay. 

- Ba già, ba đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng mềm mỏng đó, lòng tôi thấy hơi ớn lạnh, sợ quá! 

Gia chủ Lạc: 

- … 

Tự nhiên muốn bóp chết đứa con ngỗ ngược này cho rồi. 

Ông ta tức giận quát lên: 

- Câm miệng! 

Lạc Dực Thừa buông thõng hai tay, nói: 

- Giờ thì đúng rồi, lúc nãy tôi còn tưởng đâu là ba bị ma quỷ nhập vào, làm tôi sợ muốn chết. 

Gia chủ Lạc: 

- …

Ông ta cảm thấy một ngày nào đó ông ta sẽ bị thằng con ngỗ ngược này làm cho tức chết. Ông ta không vòng vo thêm nữa, cho đỡ bị Lạc Dực Thừa chọc giận. Gia chủ Lạc nghiêm mặt nói: 

- Dọn dẹp mọi thứ đi, đi ra ngoài với tôi. 

Lạc Dực Thừa nhướng mày, hỏi: 

- Ba không giam cầm tôi nữa à? Gia chủ Lạc gật đầu:

- Không, hôm nay sẽ thả anh ra ngoài. 

Bây giờ không còn chuyện một nam thừa tự hai phòng nữa, không cần bức bách con trai đồng ý thì tất nhiên cũng không cần phải nhốt nó lại. 

Lạc Dực Thừa bắt chéo hai chân, nói: 

- Ba thích nhốt thì nhốt, ba thích thả thì thả à? Tôi không cần sĩ diện chắc?

Gia chủ Lạc:

- …

Bỗng nhiên ông ta nhớ lại những lần xung đột giữa Lạc Ninh và người của Lạc gia, con nhóc kia cũng đã từng nói lời tương tự. Quả nhiên là cha nào con nấy, cái miệng thâm độc như nhau, tác phong làm việc cũng y hệt nhau. Tiếc là mọi thứ đều chĩa về phía ông ta, cho nên không tốt chút nào. 

Cả người gia chủ Lạc tỏa ra khí lạnh, nói: 

- Rốt cuộc là anh có đi hay không?

Lạc Dực Thừa lắc đầu: 

- Ở cấm địa có ăn có uống, ở lâu quen rồi, cho nên tôi thật sự không muốn ra ngoài. 

Trước đó có nghe Lôi Lệ Phi truyền tin, nói rằng Ninh Ninh nhà ông bị người ta bắt nạt. Ông già của ông còn dám ra tay với con gái bảo bối của ông, chuyện này khiến ông tức giận khôn cùng. Nhờ vậy mà ông đã sắp phá vỡ nút thắt, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mấy ngày nay ông đang nghỉ ngơi dưỡng sức, cốt yếu là muốn đánh sâu vào trong cảnh giới này. Điều kiện môi trường và những thứ đang áp chế cấm địa đã giúp ông rất nhiều trong việc đánh sâu vào cảnh giới. Mặc dù ông rất nhớ vợ và con, nhưng ông vẫn cố nén nỗi nhớ, định bụng thăng cấp lên trên Thiên Nhân Hợp Nhất rồi mới ra ngoài, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian. 

Từ sau khi bị nhốt vào cấm địa, ông mới nhận ra đứng trước thực lực tuyệt đối thì tất cả đều chẳng là gì cả. Bởi vì ông không địch lại tất cả tộc lão liên thủ, cho nên đành phải chấp nhận bị chia cắt với vợ con, trốn không thoát cảnh cha mẹ ép buộc, bị giam cầm ở nơi này không thể ra ngoài. Cho nên ông cần phải mạnh hơn, chờ sau khi lên đến Thiên Nhân Hợp Nhất rồi, không có ai ở nhà họ Lạc có thể ngăn cản được ông. Ông muốn đi thì đi, chứ không cần ông cụ thức tỉnh lương tâm và tới giải thoát cho mình. Không đúng, đâu thể nói là ba mình thức tỉnh lương tâm, chẳng qua là bị vả mặt cho nên mới tới đây làm vậy cho đỡ quê. 

Gia chủ Lạc nhìn con trai bằng ánh mắt sắc lạnh: 

- Anh chắc chắn không đi đúng không?

Ông ta thật sự không thể hiểu được đứa con ngỗ ngược này đang nghĩ gì trong đầu, chẳng phải trước đó ngày nào cũng nghĩ tới chuyện ra ngoài hay sao? Sao bây giờ có thể đi ra lại không chịu ra?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện