Gia chủ Lạc gia thật sự cảm thấy đứa cháu gái Lạc Ninh này không có ai dạy dỗ đàng hoàng. Lần này nhất định phải bắt về gia tộc để từ từ mài nhẵn góc cạnh của nó, ông ta có rất nhiều cách khiến nó phải ngoan ngoãn. 

Vốn dĩ ông ta và các vị trưởng lão đã lên kế hoạch làm sao để bắt trói Lạc Ninh mang đi đâu vào đấy cả rồi, nhưng sau khi nghe được gia tộc Tư Không mời Lạc Ninh đến làm khách, không hiểu vì sao ông ta nảy sinh linh tính có chuyện chẳng lành. Ông ta không chia sẻ với bất kỳ ai, rằng ông ta đang cảm thấy lần này không được để Lạc Ninh rời đảo, nếu không nó sẽ trở thành mầm mống tai hoạ của nhà họ Lạc. Đồng thời ông ta không khỏi hối hận, trước kia đã dùng sai cách với Lạc Ninh, lẽ ra phải đón nó về gia tộc từ đầu mới đúng. Mỗi lần nghĩ tới nơi cấm địa còn đang giam cầm đứa con trai thứ không biết nghe lời, và có thể nổ tung bất cứ lúc nào như một quả bom nổ chậm, ông ta lại càng đau đầu hơn. 

Các vị trưởng lão nghe gia chủ Lạc gia nói xong, cả đám cũng hết sức đau đầu. Sao nhà họ Lạc lại sinh ra thứ nghiệp chướng này, bắt một người về cũng trở nên phiền phức. 

Trưởng lão hỏi: "Chúng ta có cần thay đổi kế hoạch không?". 

Gia chủ Lạc gia trầm tư một hồi, đáp lại: "Nếu ngày mai nhà Tư Không đứng ra cản trở thì nhờ tộc lão ra tay bắt nó đi". 

Các vị trưởng lão sửng sốt, "Tới mức phải mời tộc lão ra tay sao?". 

Lần này có một vị tộc lão âm thầm gia nhập vào đoàn của họ đến đây, những gia tộc khác không biết. Thông thường, không phải chuyện gì trọng đại, tộc lão sẽ không đích thân tham dự. 

Gia chủ Lạc gia khép mắt lại, lúc ông ta mở mắt ra đã mang theo vài phần quyết tâm, "Tôi cũng mong là không cần làm phiền đến tộc lão, nhưng không thể không đề phòng. Lần này nhất định phải bắt được Lạc Ninh về đây!". 

Ông ta nào muốn bẻ gãy đôi cánh của cháu gái ruột đâu, nhưng đứa cháu gái Lạc Ninh này thật sự quá ương bướng. Chẳng những thiên phú hơn người, mà còn có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, hành vi cử chỉ đều không đơn giản. Vì tương lai của nhà họ Lạc, ông ta không thể không làm vậy.

Nhận thấy gia chủ đang rất nghiêm túc, các vị trưởng lão cũng càng cẩn trọng, "Được!". 

Một trưởng lão hỏi: "Nên xử lý Lâu Anh Hoa thế nào? Giải về thẩm vấn hay sao?". 

Trong mắt bọn họ, tính ra chuyện của Lâu Anh Hoa còn nghiêm trọng hơn chuyện của Lạc Ninh. Phải chăng dạo này nhà họ Lạc đã mạo phạm  bề trên, sao tất cả đều ập tới cùng một lúc vậy. 

Nhắc tới Lâu Anh Hoa, con ngươi gia chủ nhà họ Lạc trở nên sâu thẳm không nhìn thấy rõ, "Bây giờ chúng ta tới đó thẩm vấn". 

Mấy năm nay người phụ nữ kia đã che giấu quá kín đáo, nếu Lạc Ninh và Lôi Lệ Phi không gây rối ở đại hội giao lưu lúc đó thì họ còn không nhận ra được Lâu Anh Hoa khác thường. Ẩn núp bao nhiêu năm trời, kế hoạch chắc chắn sẽ không đơn giản, điều này khiến gia chủ nhà họ Lạc nghĩ tới mà sợ.

Nhóm trưởng lão càng chú tâm vào vấn đề của Lâu Anh Hoa hơn, bèn đồng loạt đứng dậy và nói: "Đúng, đúng, chúng ta qua đó thẩm vấn trước đi, xem có thể phát hiện ra cái gì không".

Vì vậy, gia chủ nhà họ Lạc cầm đầu đám người đi tới viện được dùng để giam giữ Lâu Anh Hoa. 

"Gia chủ, các vị trưởng lão!". Người trông coi viện lập tức chào hỏi. 

Gia chủ Lạc hạ lệnh, "Mở cửa ra đi, chúng tôi tới đây để gặp Lâu Anh Hoa". 

"Vâng!". 

Người trông coi lập tức mở cửa, đám người gia chủ Lạc tiến vào. Nhìn thấy Lâu Anh Hoa nằm gục trên bàn, gia chủ Lạc linh cảm có chuyện chẳng lành. Ông ta lập tức đi tới đẩy thử một cái…

Cả người Lâu Anh Hoa ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thậm chí không còn hơi thở. 

Nhóm trưởng lão kinh hồn bạt vía, "Sao lại như vậy, Lâu Anh Hoa tự sát rồi sao?". 

Vài người vội vàng ngồi thụp xuống đất kiểm tra hơi thở và mạch đập của Lâu Anh Hoa. 

"Người đã chết rồi", sau đó đưa ra kết luận thế này. 

Sắc mặt cả đám hết sức khó coi, sao Lâu Anh Hoa có thể chết được? 

Họ còn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào mà người đã chết rồi, thế thì chẳng phải càng thêm phiền phức hay sao? 

Gia chủ Lạc nhíu chặt mày, bước lên và ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát người đang nằm trên mặt đất. Sau đó hạ lệnh: "Mời phu nhân tới". 

Người canh chừng viện lập tức đi mời phu nhân Lạc. Các vị trưởng lão không hiểu vì sao gia chủ muốn mời phu nhân tới đây, nhưng họ đoán rằng gia chủ làm vậy chắc chắn là có lý do của mình. 

Không lâu sau đó, phu nhân Lạc đi tới, sắc mặt không được tốt lắm. Khi nhìn thấy Lâu Anh Hoa đã chết còn đang nằm trên mặt đất, đầu tiên bà ta ngẩn ra, sau đó sắc mặt càng ảm đạm hơn. Bà ta cau mày cất tiếng hỏi: "Nó chết thế nào?". 

Gia chủ Lạc đứng dậy, đi tới dìu phu nhân một cách dịu dàng, "Nó được mình đón về và nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, tôi muốn nhờ mình kiểm tra giúp tôi đây có phải là Lâu Anh Hoa hay không". 

Phu nhân Lạc mím môi, hồi lâu bà ta mới nhìn sang mấy vị trưởng lão, nói: "Tôi muốn kiểm tra cơ thể của nó, làm phiền mấy người đi ra ngoài một lúc". 

Đương nhiên mấy vị trưởng lão không thích điều này, lập tức kéo nhau ra ngoài, còn rất chu đáo đóng cửa lại giúp.

Phu nhân Lạc từ từ ngồi xuống, đợi gia chủ Lạc quay đi, bà ta mới duỗi tay ra cởi quần áo của người nằm trên mặt đất, lật phần lưng lên nhìn kỹ. Rồi bà ta nhanh chóng kéo quần áo lại cho thi thể, đứng dậy và nói: "Không phải nó đâu". 

Gia chủ Lạc xoay người, trên mặt lộ ra sắc thái mọi chuyện đúng như suy đoán, "Mình chắc chắn chứ?". 

Phu nhân Lạc gật đầu, "Hồi nó mới đến nhà họ Lạc, lúc đó nó còn rất nhỏ, tôi cứ lo lắng nó sẽ sợ hãi, vì vậy đã từng tắm cho nó vài lần, nhìn thấy sau lưng của nó có một nốt ruồi son nhỏ". 

"Nhưng tôi không có hỏi nó chuyện này, có lẽ ngay cả bản thân nó cũng không biết được". 

Nốt ruồi son nhỏ không lộ liễu như vết bớt, bình thường người ta sẽ không để ý đến nó. Mà sau lưng của người này lại không có nốt ruồi son. 

Sắc mặt của phu nhân Lạc tái nhợt, cả người mềm nhũn dựa vào người gia chủ Lạc, "Tôi thật sự không ngờ nó lại là loại người này". 

Bỏ ra bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng Lâu Anh Hoa đều công cốc cả rồi. 

Gia chủ Lạc híp mắt, "Cũng không biết người ở đại hội giao lưu lúc đó là giả, hay sau khi bị giam ở đây mới ra chiêu treo đầu dê bán thịt chó". 

Nhưng cho dù là trường hợp nào cũng đều có những vấn đề rất lớn. 

Phu nhân Lạc nghe được những lời này, nghĩ ra gì đó lại ngồi xổm xuống, cẩn thận ngửi ngửi, "Có lẽ là bị đổi ở đây". 

"Mùi hương trên người cô ta không phải là Lâu Anh Hoa". 

Lúc ở đại hội giao lưu, bà ta có thể chắc chắn người đi cùng mình đúng là Lâu Anh Hoa. Phu nhân Lạc cũng xuất thân từ dòng dõi phong thủy, tuy năng lực phong thủy của bà ta khá bình thường, song vẫn có sở trường đặc biệt, đó là rất mẫn cảm với các mùi hương. Bà ta có thể dựa vào mùi hương mà phân biệt người, hoặc ngửi mùi hương để xác định danh tính,...Nhưng bà ta chỉ cho chồng mình biết chuyện này thôi, ngay cả Lâu Anh Hoa cũng không được biết. Gia chủ Lạc biết năng lực đặc biệt của vợ, cho nên lúc này mới cho người đi mời bà ta tới. 

Ông ta nắm tay phu nhân Lạc, "Vất vả cho phu nhân rồi". 

Phu nhân Lạc hỏi: "Mình định làm gì tiếp theo?". 

"Mình à, hay là như thế này đi, chúng ta cứ tuyên bố ra ngoài là Lâu Anh Hoa tự sát rồi, coi như kết thúc chuyện này ở đây". 

Trước kia phu nhân Lạc yêu thích con dâu cả Lâu Anh Hoa bao nhiêu, thì bây giờ bà ta chán ghét bấy nhiêu. Vả lại bởi vì Lạc Ninh và Lôi Lệ Phi dẫn dắt, bây giờ mỗi lần nhớ lại một số chuyện con dâu cả từng làm, bà ra cứ luôn cảm thấy bình thường con đàn bà đê tiện kia cũng cố ý hay vô tình gì đó quyến rũ chồng mình. Tuy bà ta biết rõ ràng đây là hiệu ứng tâm lý, nhưng không thể không cảm thấy khó chịu. Bà ta không muốn nhắc tới cái tên Lâu Anh Hoa này hay gặp lại người này thêm một lần nào nữa. Tuyên bố tự sát thì những chuyện phát sinh trước đó hay mất mặt ra sau cũng sẽ kết thúc cùng với cái chết của con rẻ mạt kia. 

Gia chủ Lạc có thể đoán ra suy nghĩ của vợ, ông ta biết rằng bởi vì chán ghét cho nên phu nhân mới muốn lừa mình dối người. Nhưng ông ta yêu thương vợ mình bao nhiêu năm nay, vì vậy không khỏi chiều theo ý muốn của vợ. 

Ông ta ôm phu nhân Lạc vào lòng và an ủi: "Được, nghe mình. Lát nữa tôi sẽ đi tuyên bố với người ngoài rằng Lâu Anh Hoa không còn mặt mũi nhìn đời nên đã tự sát rồi". 

Mượn chuyện này để "thuận nước đẩy thuyển" cũng tốt. Ông ta không muốn nhắc tới Lâu Anh Hoa không phải là vì chán ghét giống như vợ mình, mà là bởi vì ông ta muốn lợi dụng cái chết của Lâu Anh Hoa để điều tra cho rõ. Dẫu sao người cũng đã chạy trốn rồi, cứ nương theo kế hoạch của đối phương, còn có thể khiến họ buông lỏng cảnh giác. Ông ta tuyệt đối sẽ không để cho mầm mống tai hoạ tồn tại và uy hiếp nhà họ Lạc, nhất định phải tìm cho ra Lâu Anh Hoa và người đứng sau màn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện