Gia chủ Lạc gia có cùng suy nghĩ, ông ta không ngờ con dâu thoạt nhìn hiền lành đoan trang lại là loại người lẳng lơ dâm đãng. Ông ta cũng nghi ngờ mưu đồ của người đứng sau giật dây Lâu Anh Hoa không hề đơn giản, cho nên quyết định tối nay sẽ thẩm vấn cả đêm. Không biết là ai mơ tưởng Lạc gia, đây là một tai họa ngầm rất lớn. Đồng thời, ông ta không khỏi cảm thấy đau đầu, nếu con trai đang ở trong cấm địa biết được chuyện này, có lẽ còn phiền phức hơn nữa.
Trong lòng gia chủ Lạc gia nảy sinh ý tưởng giết chết Lâu Anh Hoa. Người phụ nữ kia ngụy trang bao nhiêu năm nay, khiến ông ta và vợ mình bị "quay như dế", phá hoại mối quan hệ giữa họ và con trai, cháu gái của mình, tuyệt đối không thể tha thứ.
Năm đó sau khi con trai qua đời, ông ta đã từng chủ động đề nghị Lâu Anh Hoa rời khỏi Lạc gia và tái giá, thậm chí còn bù đắp cho Lâu Anh Hoa một phần của hồi môn kếch xù. Nhưng Lâu Anh Hoa lại tỏ ra rất thâm tình đối với con trai cả, nói rằng muốn ở lại. Còn tuyên bố kiếp này sinh ra là người của Lạc Dực Kỳ, chết là ma đi theo bên cạnh Lạc Dực Kỳ. Nếu đuổi nó đi, chẳng khác nào muốn nó chết cho rồi. Lúc đó hai vợ chồng họ còn hết sức cảm động, cảm thấy bản thân không nhìn nhầm người. cho nên mới đồng ý. Nào ngờ ẩn sau cái "thâm tình" đó lại là mưu hèn kế bẩn.
Con đàn bà rẻ mạt đó dám cắm sừng con trai của ông ta, khiến ông ta hận không thể lập tức giết chết nó. Càng đáng giận hơn là gia tộc còn muốn con trai thứ hai cưới hỏi con chó cái lẳng lơ dâm đãng như Lâu Anh Hoa. Vừa nghĩ tới chuyện này, gia chủ Lạc gia lập tức cảm thấy những gì trước đó hai vợ chồng họ làm chẳng khác nào trò cười. Sau đó cảm thấy tức ngực, khí huyết không lưu thông, nếu không phải lúc này không thích hợp thì ông ta thật sự muốn phun ra một búng máu.
Gia chủ Lạc gia cảm nhận được ánh mắt xem kịch của người ở các gia tộc khác bắn tới, sao ông ta lại không biết trong lòng họ đang suy nghĩ gì. Vì vậy mới càng tức ngực, mới càng muốn phát điên, ông ta thật sự hối hận. Ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó nối gót Lâu gia, dẫn theo người trong nhà mình rời khỏi hội trường. Các gia tộc khác cũng sợ Lạc Ninh dòm ngó, cho nên lần lượt ra về.
--Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad: Autumnnolove, bản edit xuất hiện ở bất kỳ trang web nào khác là tự ý sao chép--
Người Lôi gia đã về hết rồi, chỉ còn lại mỗi Lôi Lệ Phi và Lôi Khâu. Thật ra Lôi Khâu cũng muốn theo về, nhưng cậu ta không dám. Cho dù là trưởng lão Lôi gia hay hậu duệ Lôi gia đều mang theo vẻ mặt như thể "chúng tôi không quen biết người này", khiến Lôi Lệ Phi không nói nên lời. Ông ấy chỉ thêm mắm dặm muối một chút thôi mà, họ có cần phải thái độ đến vậy không? Lạc Ninh nhìn vẻ mặt hoang mang của Lôi Lệ Phi, cười nói: "Dượng, xem ra con đường nhân duyên giữa người với người của dượng không thông thoáng cho lắm ha!".
Chẳng những người của các gia tộc khác ghét bỏ lão Lôi, mà người Lôi gia cũng không khác gì. Không thể không nói, lão Lôi ngụy trang rất giỏi. Đối với những chuyện trước đó ông ấy gây ra, ngay cả người nhà họ Lạc, đều chắc chắn là lão Lôi còn để bụng vụ ba cô đánh gãy chân mình nên mới trả thù Lạc gia. Hoàn toàn không nghĩ ra thực chất lão Lôi vẫn luôn phối hợp diễn kịch với ba cô.
Lôi Lệ Phi trợn trắng mắt lên, "Đó là do họ không có tầm nhìn".
Lạc Ninh cười cười: "Dượng, con thấy ba vợ của dượng không phải căm ghét dượng vừa vừa đâu, dượng phải cẩn thận một chút".
Lôi Lệ Phi nhướng mày, "Cháu gái, dượng thấy ông nội của con có rất nhiều thành kiến với con đó, con vẫn nên tự lo cho mình trước đi".
Ông ấy cảm thấy lần này Lạc Ninh muốn rời khỏi đảo có lẽ không phải là chuyện dễ dàng gì. Trước đó Lạc gia muốn bắt Lạc Ninh về để trừng phạt con bé, bây giờ Lạc Ninh lại thể hiện ra năng lực bẩm sinh và giá trị hơn người, nhưng con bé lại rất căm ghét Lạc gia. Lôi Lệ Phi đoán rằng Lạc gia không muốn nhìn thấy Lạc Ninh tiếp tục trưởng thành và mạnh hơn, có lẽ họ sẽ tìm cách bắt nhốt con bé trên đảo. Khi đó cho dù Lạc gia có làm ra chuyện gì cũng chỉ có thể nói rằng đó là việc riêng của nhà họ Lạc, nhưng gia tộc khác không có quyền can thiệp.
Lạc Ninh cũng tự hiểu trong lòng, "Không sao, con sẽ để ý họ, sẽ không trở về Lạc gia đâu".
Còn chuyện giả vờ bị bắt và đi theo người nhà họ Lạc trở về, Lạc Ninh hoàn toàn không hề nghĩ tới. Suy cho cùng, Lạc gia có truyền thừa ngàn năm, nền tảng gia tộc sừng sững ở đó. Đúng là thực lực hiện tại của Lạc Ninh mạnh, nhưng tới địa bàn của người ta, vẫn rất có khả năng bị nhốt ở Lạc gia mà không thể rời khỏi hòn đảo. Chẳng hạn như cấm địa của Lạc gia, bây giờ cô mà vào đó thì không có cách nào thoát ra. Trừ khi đạt tới "Thiên nhân hợp nhất", cô mới có thể không thèm dè chừng gì cả.
Thấy Lạc Ninh không hề khinh địch trước những chuyện vừa mới xảy ra, Lôi Lệ Phi mới yên tâm hơn.
"Thế thì tốt rồi, thực lực của Lạc gia không đơn giản như bề ngoài chúng ta nhìn thấy đâu".
"Lạc gia giỏi trận pháp nhất, trên đảo của gia tộc họ bố trí rất nhiều trận pháp, con mà vào đó thì khó lòng ra được".
Lôi Lệ Phi cười nói: "Trước đó chú Lôi còn lo lắng con sẽ nhân cơ hội này mà trở về Lạc gia để gặp ba con".
Không ngờ tuy Lạc Ninh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại xử sự vô cùng lý trí.
Lạc Ninh nhún vai: "Con đâu có ngu, mặc dù đúng là con rất muốn gặp ba con".
Cô nhìn Lôi Lệ Phi và hỏi: "Chú Lôi, chắc là chú và ba con có thể liên lạc với nhau đúng không?".
Lôi Lệ Phi bật cười: "Đứa nhỏ này thật là lanh lợi, sao con có thể thông minh thế này!".
So sánh con mình và Lạc Ninh, không biết nó bị Lạc Ninh bỏ xa bao nhiêu con phố.
Lạc Ninh khẽ cười: "Thừa hưởng từ gen của ba con đó. Vả lại sau khi ba con mất tích, mấy mẹ con con phải sống nương tựa vào nhau, không khôn ra thì đã bị người ta hại tới xương cốt chẳng còn rồi".
Lôi Lệ Phi cười ha ha, "Chú cảm thấy quan trọng nhất vẫn là vế sau".
Còn lâu ông ấy mới thừa nhận Lạc Ninh kế thừa điểm tốt của tên Lạc Dực Thừa kia, thế thì chẳng khác nào nói đứa con trai đần độn của ông ấy được thừa hưởng gen của ông ấy? Ông ấy thông minh cơ trí thế này, thằng con ngốc kia là phần tử bị đột biến gen...
"Con có chuyện muốn chú Lôi gửi lời tới ba con sao?", ông ấy hỏi.
Lạc Ninh gật đầu: "Làm phiền chú Lôi nhắn dùm ba con một câu, nói rằng người ông nội đốn mạt kia của con một mức muốn hại chết con, người nhà họ Lạc lúc nào cũng ức hiếp con, bảo ông ấy mau mau ra đây lấy lại công bằng cho con".
Dựa trên ký ức của Kỷ Tinh Hành, ba cô còn phải chờ thêm một đoạn thời gian rất dài nữa mới có thể ra ngoài, cho nên cần phải kích thích ông ấy đúng cách. Để bảo vệ con gái mình, chắc chắn ba cô sẽ nhanh chóng đạt tới cảnh giới "Thiên nhân hợp nhất" thôi.
Lôi Lệ Phi: "...", con nhóc này đúng là quyết liệt, bây giờ đã bắt đầu mách lẻo với ông già của nó rồi. Thảo nào trước đó một hai phải ép bên kia ra tay, thì ra là có bẫy ở đây.
Ông ấy cười ha hả. "Được, chú nhất định sẽ thay con chuyển lời".
Lôi Lệ Phi cũng tha thiết mong Lạc Dực Thừa nhanh chóng ra ngoài, một mình ông ấy ngoài này sắp không chống đỡ nổi nữa. Sau chuyện hôm nay, ông ấy cũng đã trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Lạc. Phải rồi, còn cả Lâu gia, nói không chừng bây giờ gia chủ Lâu gia còn đang âm thầm nguyền rủa ông ta đấy.
Haiz, ông ấy cũng không dễ dàng gì!
Lạc Ninh cười nói: "Vậy cảm ơn chú Lôi trước".
Lôi Lệ Phi nhướng mày: "Cảm ơn dượng thì đừng chỉ cảm ơn bằng miệng nha!".
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Chú muốn cả đan dược và pháp khí cao cấp sao?".
Lôi Lệ Phi tươi cười rạng rỡ với Lạc Ninh, "Cháu ngoan, dượng rất thích nói chuyện với những người thông minh như cháu".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã bàn bạc xong số lượng trao đổi. Lạc Ninh vẫn rất hào phóng với Lôi Lệ Phi, Lôi Lệ Phi cũng không lợi dụng Lạc Ninh, ông ấy dùng những món đồ có giá trị tương đương đổi lấy đan dược và pháp khí cao cấp từ cô.
Sau khi trở lại Lôi gia, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm ngồi trong sân tán gẫu. Lạc Ninh uống một ngụm nước trái cây và nói: "Nhiễm Nhiễm, kết thúc đại hội giao lưu rồi, chúng ta rời đảo thôi".
Hành động của Lâu Nhiễm Nhiễm trước đó chắc chắn đã làm cho gia chủ Lâu gia để bụng. Nếu cô ấy trở lại Lâu gia, chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay.
Lâu Nhiễm Nhiễm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế, sau này tôi sẽ đi theo anh Ninh khuấy đảo một phương".
Trước khi chưa có khả năng chắc chắn có thể phá hủy Lâu gia, cô ấy sẽ không ngu ngốc làm chuyện lấy trứng chọi đá.
Hai cô gái đang trò chuyện thì Lôi Khâu đi tới, cậu ta nhìn Lạc Ninh và nói: "Gia chủ Tư Không muốn mời cô qua đó làm khách".
Trong lòng gia chủ Lạc gia nảy sinh ý tưởng giết chết Lâu Anh Hoa. Người phụ nữ kia ngụy trang bao nhiêu năm nay, khiến ông ta và vợ mình bị "quay như dế", phá hoại mối quan hệ giữa họ và con trai, cháu gái của mình, tuyệt đối không thể tha thứ.
Năm đó sau khi con trai qua đời, ông ta đã từng chủ động đề nghị Lâu Anh Hoa rời khỏi Lạc gia và tái giá, thậm chí còn bù đắp cho Lâu Anh Hoa một phần của hồi môn kếch xù. Nhưng Lâu Anh Hoa lại tỏ ra rất thâm tình đối với con trai cả, nói rằng muốn ở lại. Còn tuyên bố kiếp này sinh ra là người của Lạc Dực Kỳ, chết là ma đi theo bên cạnh Lạc Dực Kỳ. Nếu đuổi nó đi, chẳng khác nào muốn nó chết cho rồi. Lúc đó hai vợ chồng họ còn hết sức cảm động, cảm thấy bản thân không nhìn nhầm người. cho nên mới đồng ý. Nào ngờ ẩn sau cái "thâm tình" đó lại là mưu hèn kế bẩn.
Con đàn bà rẻ mạt đó dám cắm sừng con trai của ông ta, khiến ông ta hận không thể lập tức giết chết nó. Càng đáng giận hơn là gia tộc còn muốn con trai thứ hai cưới hỏi con chó cái lẳng lơ dâm đãng như Lâu Anh Hoa. Vừa nghĩ tới chuyện này, gia chủ Lạc gia lập tức cảm thấy những gì trước đó hai vợ chồng họ làm chẳng khác nào trò cười. Sau đó cảm thấy tức ngực, khí huyết không lưu thông, nếu không phải lúc này không thích hợp thì ông ta thật sự muốn phun ra một búng máu.
Gia chủ Lạc gia cảm nhận được ánh mắt xem kịch của người ở các gia tộc khác bắn tới, sao ông ta lại không biết trong lòng họ đang suy nghĩ gì. Vì vậy mới càng tức ngực, mới càng muốn phát điên, ông ta thật sự hối hận. Ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó nối gót Lâu gia, dẫn theo người trong nhà mình rời khỏi hội trường. Các gia tộc khác cũng sợ Lạc Ninh dòm ngó, cho nên lần lượt ra về.
--Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad: Autumnnolove, bản edit xuất hiện ở bất kỳ trang web nào khác là tự ý sao chép--
Người Lôi gia đã về hết rồi, chỉ còn lại mỗi Lôi Lệ Phi và Lôi Khâu. Thật ra Lôi Khâu cũng muốn theo về, nhưng cậu ta không dám. Cho dù là trưởng lão Lôi gia hay hậu duệ Lôi gia đều mang theo vẻ mặt như thể "chúng tôi không quen biết người này", khiến Lôi Lệ Phi không nói nên lời. Ông ấy chỉ thêm mắm dặm muối một chút thôi mà, họ có cần phải thái độ đến vậy không? Lạc Ninh nhìn vẻ mặt hoang mang của Lôi Lệ Phi, cười nói: "Dượng, xem ra con đường nhân duyên giữa người với người của dượng không thông thoáng cho lắm ha!".
Chẳng những người của các gia tộc khác ghét bỏ lão Lôi, mà người Lôi gia cũng không khác gì. Không thể không nói, lão Lôi ngụy trang rất giỏi. Đối với những chuyện trước đó ông ấy gây ra, ngay cả người nhà họ Lạc, đều chắc chắn là lão Lôi còn để bụng vụ ba cô đánh gãy chân mình nên mới trả thù Lạc gia. Hoàn toàn không nghĩ ra thực chất lão Lôi vẫn luôn phối hợp diễn kịch với ba cô.
Lôi Lệ Phi trợn trắng mắt lên, "Đó là do họ không có tầm nhìn".
Lạc Ninh cười cười: "Dượng, con thấy ba vợ của dượng không phải căm ghét dượng vừa vừa đâu, dượng phải cẩn thận một chút".
Lôi Lệ Phi nhướng mày, "Cháu gái, dượng thấy ông nội của con có rất nhiều thành kiến với con đó, con vẫn nên tự lo cho mình trước đi".
Ông ấy cảm thấy lần này Lạc Ninh muốn rời khỏi đảo có lẽ không phải là chuyện dễ dàng gì. Trước đó Lạc gia muốn bắt Lạc Ninh về để trừng phạt con bé, bây giờ Lạc Ninh lại thể hiện ra năng lực bẩm sinh và giá trị hơn người, nhưng con bé lại rất căm ghét Lạc gia. Lôi Lệ Phi đoán rằng Lạc gia không muốn nhìn thấy Lạc Ninh tiếp tục trưởng thành và mạnh hơn, có lẽ họ sẽ tìm cách bắt nhốt con bé trên đảo. Khi đó cho dù Lạc gia có làm ra chuyện gì cũng chỉ có thể nói rằng đó là việc riêng của nhà họ Lạc, nhưng gia tộc khác không có quyền can thiệp.
Lạc Ninh cũng tự hiểu trong lòng, "Không sao, con sẽ để ý họ, sẽ không trở về Lạc gia đâu".
Còn chuyện giả vờ bị bắt và đi theo người nhà họ Lạc trở về, Lạc Ninh hoàn toàn không hề nghĩ tới. Suy cho cùng, Lạc gia có truyền thừa ngàn năm, nền tảng gia tộc sừng sững ở đó. Đúng là thực lực hiện tại của Lạc Ninh mạnh, nhưng tới địa bàn của người ta, vẫn rất có khả năng bị nhốt ở Lạc gia mà không thể rời khỏi hòn đảo. Chẳng hạn như cấm địa của Lạc gia, bây giờ cô mà vào đó thì không có cách nào thoát ra. Trừ khi đạt tới "Thiên nhân hợp nhất", cô mới có thể không thèm dè chừng gì cả.
Thấy Lạc Ninh không hề khinh địch trước những chuyện vừa mới xảy ra, Lôi Lệ Phi mới yên tâm hơn.
"Thế thì tốt rồi, thực lực của Lạc gia không đơn giản như bề ngoài chúng ta nhìn thấy đâu".
"Lạc gia giỏi trận pháp nhất, trên đảo của gia tộc họ bố trí rất nhiều trận pháp, con mà vào đó thì khó lòng ra được".
Lôi Lệ Phi cười nói: "Trước đó chú Lôi còn lo lắng con sẽ nhân cơ hội này mà trở về Lạc gia để gặp ba con".
Không ngờ tuy Lạc Ninh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại xử sự vô cùng lý trí.
Lạc Ninh nhún vai: "Con đâu có ngu, mặc dù đúng là con rất muốn gặp ba con".
Cô nhìn Lôi Lệ Phi và hỏi: "Chú Lôi, chắc là chú và ba con có thể liên lạc với nhau đúng không?".
Lôi Lệ Phi bật cười: "Đứa nhỏ này thật là lanh lợi, sao con có thể thông minh thế này!".
So sánh con mình và Lạc Ninh, không biết nó bị Lạc Ninh bỏ xa bao nhiêu con phố.
Lạc Ninh khẽ cười: "Thừa hưởng từ gen của ba con đó. Vả lại sau khi ba con mất tích, mấy mẹ con con phải sống nương tựa vào nhau, không khôn ra thì đã bị người ta hại tới xương cốt chẳng còn rồi".
Lôi Lệ Phi cười ha ha, "Chú cảm thấy quan trọng nhất vẫn là vế sau".
Còn lâu ông ấy mới thừa nhận Lạc Ninh kế thừa điểm tốt của tên Lạc Dực Thừa kia, thế thì chẳng khác nào nói đứa con trai đần độn của ông ấy được thừa hưởng gen của ông ấy? Ông ấy thông minh cơ trí thế này, thằng con ngốc kia là phần tử bị đột biến gen...
"Con có chuyện muốn chú Lôi gửi lời tới ba con sao?", ông ấy hỏi.
Lạc Ninh gật đầu: "Làm phiền chú Lôi nhắn dùm ba con một câu, nói rằng người ông nội đốn mạt kia của con một mức muốn hại chết con, người nhà họ Lạc lúc nào cũng ức hiếp con, bảo ông ấy mau mau ra đây lấy lại công bằng cho con".
Dựa trên ký ức của Kỷ Tinh Hành, ba cô còn phải chờ thêm một đoạn thời gian rất dài nữa mới có thể ra ngoài, cho nên cần phải kích thích ông ấy đúng cách. Để bảo vệ con gái mình, chắc chắn ba cô sẽ nhanh chóng đạt tới cảnh giới "Thiên nhân hợp nhất" thôi.
Lôi Lệ Phi: "...", con nhóc này đúng là quyết liệt, bây giờ đã bắt đầu mách lẻo với ông già của nó rồi. Thảo nào trước đó một hai phải ép bên kia ra tay, thì ra là có bẫy ở đây.
Ông ấy cười ha hả. "Được, chú nhất định sẽ thay con chuyển lời".
Lôi Lệ Phi cũng tha thiết mong Lạc Dực Thừa nhanh chóng ra ngoài, một mình ông ấy ngoài này sắp không chống đỡ nổi nữa. Sau chuyện hôm nay, ông ấy cũng đã trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Lạc. Phải rồi, còn cả Lâu gia, nói không chừng bây giờ gia chủ Lâu gia còn đang âm thầm nguyền rủa ông ta đấy.
Haiz, ông ấy cũng không dễ dàng gì!
Lạc Ninh cười nói: "Vậy cảm ơn chú Lôi trước".
Lôi Lệ Phi nhướng mày: "Cảm ơn dượng thì đừng chỉ cảm ơn bằng miệng nha!".
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Chú muốn cả đan dược và pháp khí cao cấp sao?".
Lôi Lệ Phi tươi cười rạng rỡ với Lạc Ninh, "Cháu ngoan, dượng rất thích nói chuyện với những người thông minh như cháu".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã bàn bạc xong số lượng trao đổi. Lạc Ninh vẫn rất hào phóng với Lôi Lệ Phi, Lôi Lệ Phi cũng không lợi dụng Lạc Ninh, ông ấy dùng những món đồ có giá trị tương đương đổi lấy đan dược và pháp khí cao cấp từ cô.
Sau khi trở lại Lôi gia, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm ngồi trong sân tán gẫu. Lạc Ninh uống một ngụm nước trái cây và nói: "Nhiễm Nhiễm, kết thúc đại hội giao lưu rồi, chúng ta rời đảo thôi".
Hành động của Lâu Nhiễm Nhiễm trước đó chắc chắn đã làm cho gia chủ Lâu gia để bụng. Nếu cô ấy trở lại Lâu gia, chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay.
Lâu Nhiễm Nhiễm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế, sau này tôi sẽ đi theo anh Ninh khuấy đảo một phương".
Trước khi chưa có khả năng chắc chắn có thể phá hủy Lâu gia, cô ấy sẽ không ngu ngốc làm chuyện lấy trứng chọi đá.
Hai cô gái đang trò chuyện thì Lôi Khâu đi tới, cậu ta nhìn Lạc Ninh và nói: "Gia chủ Tư Không muốn mời cô qua đó làm khách".
Danh sách chương