Gia chủ Tư Không là người đầu tiên phá vỡ ý nghĩ xem diễn trò của mọi người, gia chủ nhà khác cũng lần lượt lên tiếng.
"Đúng đấy, gia chủ Lạc gia hà tất so đo với một đứa nhỏ, hay là bỏ đi!".
"Cần gì phải làm cho mọi chuyện nháo nhào như vậy, gia chủ Lạc ngừng tay lại đi".
"Lạc Ninh cũng đừng ồn ào nữa, như vậy tất cả mọi người còn dễ nhìn mặt nhau một chút".
Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra hôm nay gia chủ Lạc gia hoàn toàn không làm gì được Lạc Ninh, thế thì cần gì phải tiếp tục giằng co với nhau. Quan trọng hơn hết chính là nếu lát nữa Vua rắn gọi một bầy rắn ra, rồi làm bị thương những người ở đây thì sao? Gia chủ Lạc gia nghe những người này nói, lồng ngực như đang rỉ máu. Đám người này nói rằng ông ta một hai cứ muốn so đo với một đứa trẻ, bảo ông ta đừng tiếp tục làm loạn cơ đấy. Mắt họ mù cả rồi sao? Rõ ràng là Lạc Ninh không tôn trọng người lớn tuổi trước.
Phu nhân Lạc không nén được cơn giận khi nghe những lời họ nói, "Rõ ràng là Lạc Ninh kiếm chuyện trước, tại sao Lạc gia chúng tôi lại là bên phải nhẫn nhịn cho qua chuyện?".
Hôm nay thể diện của bà ta và chồng mình đã bị Lạc Ninh dẫm nát, cứ cho qua như vậy thì bà ta thật sự nuốt không trôi cơn giận này.
Lạc Ninh nở một nụ cười khinh miệt: "Là ai kiếm chuyện trước thì mọi người đều tai nghe mắt thấy cả mà".
"Lúc tôi mới tới đây, còn chưa kịp nói gì, người của Lạc gia các vị đã khơi mào rồi".
Tuy ban đầu cô không có ý định buông tha cho ba kẻ đầu sỏ ép buộc ba cô, nhưng chắc chắn cũng sẽ không chủ động gây chuyện và để lộ nhược điểm vào tay người khác. Thành ra chàng trai trẻ kia của Lạc gia lên tiếng trước lại rất hợp ý cô.
Phu nhân Lạc nghẹn họng, "Cô…".
Đồng thời trong lòng không khỏi giận chó đánh mèo lên người chàng trai trẻ tuổi đã lên tiếng khiêu khích Lạc Ninh trước.
Rõ ràng gia chủ Lạc gia cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chàng trai trẻ kia, ông ta lạnh lùng lườm lườm hắn. Tính toán trở về phải điều tra xem là ai đã xúi giục tên này mở miệng khiêu khích Lạc Ninh. Nếu hắn không nhiều chuyện thì Lạc gia cũng không mất mặt thế này.
Chàng trai trẻ kia cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của gia chủ, không khỏi rụt cổ. Hắn cũng hối hận lắm chứ, trước đó không nên nghe theo anh em trong nhà khích bác. Họ nói rằng chỉ cần hắn có thể ra oai phủ đầu Lạc Ninh ở đại hội giao lưu thì chắc chắn lão phu nhân và đại phu nhân sẽ coi trọng hắn. Nào ngờ Lạc Ninh không những có tài ăn nói mà còn độc mồm độc miệng, nói tới nỗi họ hoàn toàn không thể cãi lại. Hôm nay gia chủ và hai vị phu nhân mất hết thể diện, sau khi trở về hắn cũng tiêu đời rồi!
Gia chủ Tư Không thấy phu nhân Lạc không muốn nhường bước, ông khẽ cau mày, "Gia chủ Lạc gia, ông đừng quên những thoả thuận giữa chúng ta và phía lãnh đạo".
"Ai cầm tín vật lên đảo sẽ là khách quý của chúng ta, không cần biết Lạc Ninh có phải là cháu gái của ông hay không, chúng tôi chỉ làm việc dựa trên tín vật".
Gia chủ Lạc gia mặt nào cũng được, nhưng lại chiều vợ thái quá. Nếu phu nhân Lạc là một người lòng dạ rộng rãi và biết nhìn tình hình, thích thì cứ nuông chiều thôi. Nhưng nhìn xem mấy năm qua bà ta đã làm ra những chuyện gì rồi, không thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Lạc gia đã mất mặt lắm rồi, bà ta còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?
Con nhóc Lạc Ninh chẳng những độc mồm độc miệng mà còn hết sức thông minh, có thể dẫn dắt mọi chuyện để giành ưu thế về mình, người Lạc gia hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Hơn nữa cho dù không có tín vật thì người ta vẫn còn Vua rắn che chở, Lạc gia muốn bắt Lạc Ninh về tộc là chuyện không dễ chút nào.
Tuy sáu gia tộc lớn đều nhất trí đối ngoại, nhưng khúc mắc giữa Lạc Ninh và Lạc gia thực chất lại là chuyện nhà. Vốn dĩ từ đầu tới cuối ông cũng không có ý định nhúng tay vào, càng không có ác cảm với Lạc Ninh. Suy cho cùng, ba của Lạc Ninh bị người nhà ép bỏ vợ bỏ con, đổi lại là người khác cũng không nhịn được. Và sau khi Lạc Ninh lấy tín vật ra, ông mới quyết định đứng về phía Lạc Ninh không chút do dự.
Nghe gia chủ Tư Không nói, những người khác cũng lần lượt hoà giải. Gia chủ Minh gia nhìn gia chủ Lạc gia, nói ra những lời có chút ẩn ý: "Lão Lạc, nói gì đi nữa thì người ta cũng là khách, muốn xử lý chuyện nhà thì chờ sau khi kết thúc đại hội giao lưu rồi tính".
Bây giờ cần gì phải khăng khăng giải quyết tới cùng, chờ sau khi kết thúc đại hội giao lưu, Lạc gia muốn giải quyết chuyện này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Ai cũng nhận ra Lạc Ninh này rất khó chơi.
Phu nhân Lạc tức giận không nhịn được nữa, đang định nói thêm gì đó thì gia chủ Lạc gia đã giành nói trước.
"Được, bây giờ là lúc diễn ra đại hội giao lưu, Lạc gia chúng tôi thanh lý môn hộ cũng không thích hợp".
Ông ta nhìn sâu vào đôi mắt Lạc Ninh, "Còn chuyện gì nữa thì chờ kết thúc đại hội giao lưu chúng ta chấm dứt luôn đi".
Lạc Ninh mỉm cười sâu xa: "Các vị muốn chơi chiêu ám sát nữa à?".
Gia chủ Lạc gia khinh miệt, nói năng hùng hồn: "Lạc gia chúng ta xem thường những thủ đoạn khuất tất".
Ám sát một con nhóc miệng còn hôi sữa để làm gì, bị phát hiện chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao.
Lạc Ninh mân mê một miếng ngọc bội trong tay, cười nhưng không vui, quét mắt về phía Lâu Anh Hoa, lúc này mới nhìn gia chủ Lạc gia và nói: "Thế thì chưa chắc, nhà các vị thích chơi kiểu đó nhất còn gì".
"Nhắc tới ám sát, tôi không thể không khinh bỉ Lạc gia các vị ở trước mặt mọi người".
"Đường đường là gia tộc phong thủy cổ hàng đầu, không muốn công nhận mẹ tôi cũng không sao hết, nhưng các vị thật sự không nên xem bà ấy là mục tiêu".
Gia chủ Lạc gia cau mày: "Ý của cô là gì?".
Lạc gia của họ chưa từng cho người đến tìm Khương Tâm Hân. Trước khi hỏi câu này, gia chủ Lạc gia còn cố ý nhìn qua vợ mình, phu nhân Lạc lắc đầu, ông ấy mới thoáng yên lòng.
Lạc Ninh lấy điện thoại trong túi xách ra, rồi hỏi Lôi Lệ Phi: "Ở đây có máy chiếu không?".
Gia chủ Lạc gia linh cảm thấy chuyện chẳng lành, đang định lên tiếng ngăn cản.
Lôi Lệ Phi lập tức đáp lại: "Ở đây không có, nhưng bình thường dượng thích dùng máy chiếu để xem phim, hôm nay vừa hay có xách theo lên đảo đây".
"Mang máy chiếu tới cho cô Lạc đi". Ông ấy không quan tâm đến phản ứng của người khác, vội vàng nói với người phía sau.
Thật ra trước khi Lạc Ninh tới đây đã nhắc ông ấy chuẩn bị, nhưng tất nhiên là không thể nói ra trước mặt mọi người.
Gia chủ Lạc gia: "...".
Ông ấy có thể đánh chết đứa con rể này hay không? Tên khốn này chính là kẻ thích đâm bị thóc chọc bị gạo*.
(Cụm này hay nên giải thích thêm thôi, nguyên văn là 搅屎棍, dịch thô là "gậy thọc cứt". Từ này có nguồn gốc từ nông thôn, ngày trước trồng rau đều bón bằng phân người / động vật, người nông dân sẽ dùng 1 cái que / gậy để ngoáy đều lên sau đó mới bón. Sau này phát triển thành chỉ những kẻ chuyên đi đâm bị thóc chọc bị gạo, chỉ sợ thiên hạ thái bình nên thích đi gây sóng gió.)
Gia chủ nhà khác: "...", cái thằng Lôi Lệ Phi này thật sự không phải thứ tốt lành gì mà. Họ ở đây ra sức dập lửa, khó khăn lắm mới khiến gia chủ Lạc gia nhượng bộ, Lạc Ninh cũng sắp êm xuôi rồi. Tên khốn này lại muốn đổ thêm dầu vào lửa, thổi bùng lên ngọn lửa vừa mới tắt, đúng là "gậy thọc cứt" danh xứng với thực.
Vả lại sở thích kiểu gì thế này? Tới tham gia đại hội giao lưu có hai ngày mà còn mang theo máy chiếu, đang cố ý làm điều gì đó phải không?
Tuy họ cũng có chút tò mò Lạc Ninh muốn làm gì, nhưng sợ lát nữa cô và Lạc gia lại có chuyện nữa, nhỡ đâu không dàn xếp được thì sẽ rất phiền.
Chẳng mấy chốc, tay chân của Lôi Lệ Phu đã mang máy chiếu đến và bố trí xong hết. Lạc Ninh click vào video đã mở ra sẵn từ trước. Sau đó, video Lạc Hân Nhi chôn đồ trên núi trước đó được phát.
"Đây là những thứ Lạc Hân Nhi của Lạc gia các vị chôn ở trên núi nhà tôi, các vị đừng hòng chối cãi".
"Từ cách thi triển thuật pháp, có thể để cho các vị tiền bối của gia tộc khác xem thử, có phải là thủ pháp của Lạc gia các vị hay không".
Lúc đó sau khi phát hiện ra những thứ này, Lạc Ninh lập tức nảy ra ý định dùng chúng làm chứng cứ, cho nên đã lấy điện thoại ra quay video. Khi ấy cô chỉ nghĩ cho dù không có tranh chấp với Lạc gia cũng sẽ đưa cho ba của cô xem, để ông ấy thấy rõ bộ mặt thật của Lạc gia. Đúng là không ngờ, hôm nay lại có dịp dùng tới.
"Đúng đấy, gia chủ Lạc gia hà tất so đo với một đứa nhỏ, hay là bỏ đi!".
"Cần gì phải làm cho mọi chuyện nháo nhào như vậy, gia chủ Lạc ngừng tay lại đi".
"Lạc Ninh cũng đừng ồn ào nữa, như vậy tất cả mọi người còn dễ nhìn mặt nhau một chút".
Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra hôm nay gia chủ Lạc gia hoàn toàn không làm gì được Lạc Ninh, thế thì cần gì phải tiếp tục giằng co với nhau. Quan trọng hơn hết chính là nếu lát nữa Vua rắn gọi một bầy rắn ra, rồi làm bị thương những người ở đây thì sao? Gia chủ Lạc gia nghe những người này nói, lồng ngực như đang rỉ máu. Đám người này nói rằng ông ta một hai cứ muốn so đo với một đứa trẻ, bảo ông ta đừng tiếp tục làm loạn cơ đấy. Mắt họ mù cả rồi sao? Rõ ràng là Lạc Ninh không tôn trọng người lớn tuổi trước.
Phu nhân Lạc không nén được cơn giận khi nghe những lời họ nói, "Rõ ràng là Lạc Ninh kiếm chuyện trước, tại sao Lạc gia chúng tôi lại là bên phải nhẫn nhịn cho qua chuyện?".
Hôm nay thể diện của bà ta và chồng mình đã bị Lạc Ninh dẫm nát, cứ cho qua như vậy thì bà ta thật sự nuốt không trôi cơn giận này.
Lạc Ninh nở một nụ cười khinh miệt: "Là ai kiếm chuyện trước thì mọi người đều tai nghe mắt thấy cả mà".
"Lúc tôi mới tới đây, còn chưa kịp nói gì, người của Lạc gia các vị đã khơi mào rồi".
Tuy ban đầu cô không có ý định buông tha cho ba kẻ đầu sỏ ép buộc ba cô, nhưng chắc chắn cũng sẽ không chủ động gây chuyện và để lộ nhược điểm vào tay người khác. Thành ra chàng trai trẻ kia của Lạc gia lên tiếng trước lại rất hợp ý cô.
Phu nhân Lạc nghẹn họng, "Cô…".
Đồng thời trong lòng không khỏi giận chó đánh mèo lên người chàng trai trẻ tuổi đã lên tiếng khiêu khích Lạc Ninh trước.
Rõ ràng gia chủ Lạc gia cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chàng trai trẻ kia, ông ta lạnh lùng lườm lườm hắn. Tính toán trở về phải điều tra xem là ai đã xúi giục tên này mở miệng khiêu khích Lạc Ninh. Nếu hắn không nhiều chuyện thì Lạc gia cũng không mất mặt thế này.
Chàng trai trẻ kia cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của gia chủ, không khỏi rụt cổ. Hắn cũng hối hận lắm chứ, trước đó không nên nghe theo anh em trong nhà khích bác. Họ nói rằng chỉ cần hắn có thể ra oai phủ đầu Lạc Ninh ở đại hội giao lưu thì chắc chắn lão phu nhân và đại phu nhân sẽ coi trọng hắn. Nào ngờ Lạc Ninh không những có tài ăn nói mà còn độc mồm độc miệng, nói tới nỗi họ hoàn toàn không thể cãi lại. Hôm nay gia chủ và hai vị phu nhân mất hết thể diện, sau khi trở về hắn cũng tiêu đời rồi!
Gia chủ Tư Không thấy phu nhân Lạc không muốn nhường bước, ông khẽ cau mày, "Gia chủ Lạc gia, ông đừng quên những thoả thuận giữa chúng ta và phía lãnh đạo".
"Ai cầm tín vật lên đảo sẽ là khách quý của chúng ta, không cần biết Lạc Ninh có phải là cháu gái của ông hay không, chúng tôi chỉ làm việc dựa trên tín vật".
Gia chủ Lạc gia mặt nào cũng được, nhưng lại chiều vợ thái quá. Nếu phu nhân Lạc là một người lòng dạ rộng rãi và biết nhìn tình hình, thích thì cứ nuông chiều thôi. Nhưng nhìn xem mấy năm qua bà ta đã làm ra những chuyện gì rồi, không thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Lạc gia đã mất mặt lắm rồi, bà ta còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?
Con nhóc Lạc Ninh chẳng những độc mồm độc miệng mà còn hết sức thông minh, có thể dẫn dắt mọi chuyện để giành ưu thế về mình, người Lạc gia hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Hơn nữa cho dù không có tín vật thì người ta vẫn còn Vua rắn che chở, Lạc gia muốn bắt Lạc Ninh về tộc là chuyện không dễ chút nào.
Tuy sáu gia tộc lớn đều nhất trí đối ngoại, nhưng khúc mắc giữa Lạc Ninh và Lạc gia thực chất lại là chuyện nhà. Vốn dĩ từ đầu tới cuối ông cũng không có ý định nhúng tay vào, càng không có ác cảm với Lạc Ninh. Suy cho cùng, ba của Lạc Ninh bị người nhà ép bỏ vợ bỏ con, đổi lại là người khác cũng không nhịn được. Và sau khi Lạc Ninh lấy tín vật ra, ông mới quyết định đứng về phía Lạc Ninh không chút do dự.
Nghe gia chủ Tư Không nói, những người khác cũng lần lượt hoà giải. Gia chủ Minh gia nhìn gia chủ Lạc gia, nói ra những lời có chút ẩn ý: "Lão Lạc, nói gì đi nữa thì người ta cũng là khách, muốn xử lý chuyện nhà thì chờ sau khi kết thúc đại hội giao lưu rồi tính".
Bây giờ cần gì phải khăng khăng giải quyết tới cùng, chờ sau khi kết thúc đại hội giao lưu, Lạc gia muốn giải quyết chuyện này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Ai cũng nhận ra Lạc Ninh này rất khó chơi.
Phu nhân Lạc tức giận không nhịn được nữa, đang định nói thêm gì đó thì gia chủ Lạc gia đã giành nói trước.
"Được, bây giờ là lúc diễn ra đại hội giao lưu, Lạc gia chúng tôi thanh lý môn hộ cũng không thích hợp".
Ông ta nhìn sâu vào đôi mắt Lạc Ninh, "Còn chuyện gì nữa thì chờ kết thúc đại hội giao lưu chúng ta chấm dứt luôn đi".
Lạc Ninh mỉm cười sâu xa: "Các vị muốn chơi chiêu ám sát nữa à?".
Gia chủ Lạc gia khinh miệt, nói năng hùng hồn: "Lạc gia chúng ta xem thường những thủ đoạn khuất tất".
Ám sát một con nhóc miệng còn hôi sữa để làm gì, bị phát hiện chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao.
Lạc Ninh mân mê một miếng ngọc bội trong tay, cười nhưng không vui, quét mắt về phía Lâu Anh Hoa, lúc này mới nhìn gia chủ Lạc gia và nói: "Thế thì chưa chắc, nhà các vị thích chơi kiểu đó nhất còn gì".
"Nhắc tới ám sát, tôi không thể không khinh bỉ Lạc gia các vị ở trước mặt mọi người".
"Đường đường là gia tộc phong thủy cổ hàng đầu, không muốn công nhận mẹ tôi cũng không sao hết, nhưng các vị thật sự không nên xem bà ấy là mục tiêu".
Gia chủ Lạc gia cau mày: "Ý của cô là gì?".
Lạc gia của họ chưa từng cho người đến tìm Khương Tâm Hân. Trước khi hỏi câu này, gia chủ Lạc gia còn cố ý nhìn qua vợ mình, phu nhân Lạc lắc đầu, ông ấy mới thoáng yên lòng.
Lạc Ninh lấy điện thoại trong túi xách ra, rồi hỏi Lôi Lệ Phi: "Ở đây có máy chiếu không?".
Gia chủ Lạc gia linh cảm thấy chuyện chẳng lành, đang định lên tiếng ngăn cản.
Lôi Lệ Phi lập tức đáp lại: "Ở đây không có, nhưng bình thường dượng thích dùng máy chiếu để xem phim, hôm nay vừa hay có xách theo lên đảo đây".
"Mang máy chiếu tới cho cô Lạc đi". Ông ấy không quan tâm đến phản ứng của người khác, vội vàng nói với người phía sau.
Thật ra trước khi Lạc Ninh tới đây đã nhắc ông ấy chuẩn bị, nhưng tất nhiên là không thể nói ra trước mặt mọi người.
Gia chủ Lạc gia: "...".
Ông ấy có thể đánh chết đứa con rể này hay không? Tên khốn này chính là kẻ thích đâm bị thóc chọc bị gạo*.
(Cụm này hay nên giải thích thêm thôi, nguyên văn là 搅屎棍, dịch thô là "gậy thọc cứt". Từ này có nguồn gốc từ nông thôn, ngày trước trồng rau đều bón bằng phân người / động vật, người nông dân sẽ dùng 1 cái que / gậy để ngoáy đều lên sau đó mới bón. Sau này phát triển thành chỉ những kẻ chuyên đi đâm bị thóc chọc bị gạo, chỉ sợ thiên hạ thái bình nên thích đi gây sóng gió.)
Gia chủ nhà khác: "...", cái thằng Lôi Lệ Phi này thật sự không phải thứ tốt lành gì mà. Họ ở đây ra sức dập lửa, khó khăn lắm mới khiến gia chủ Lạc gia nhượng bộ, Lạc Ninh cũng sắp êm xuôi rồi. Tên khốn này lại muốn đổ thêm dầu vào lửa, thổi bùng lên ngọn lửa vừa mới tắt, đúng là "gậy thọc cứt" danh xứng với thực.
Vả lại sở thích kiểu gì thế này? Tới tham gia đại hội giao lưu có hai ngày mà còn mang theo máy chiếu, đang cố ý làm điều gì đó phải không?
Tuy họ cũng có chút tò mò Lạc Ninh muốn làm gì, nhưng sợ lát nữa cô và Lạc gia lại có chuyện nữa, nhỡ đâu không dàn xếp được thì sẽ rất phiền.
Chẳng mấy chốc, tay chân của Lôi Lệ Phu đã mang máy chiếu đến và bố trí xong hết. Lạc Ninh click vào video đã mở ra sẵn từ trước. Sau đó, video Lạc Hân Nhi chôn đồ trên núi trước đó được phát.
"Đây là những thứ Lạc Hân Nhi của Lạc gia các vị chôn ở trên núi nhà tôi, các vị đừng hòng chối cãi".
"Từ cách thi triển thuật pháp, có thể để cho các vị tiền bối của gia tộc khác xem thử, có phải là thủ pháp của Lạc gia các vị hay không".
Lúc đó sau khi phát hiện ra những thứ này, Lạc Ninh lập tức nảy ra ý định dùng chúng làm chứng cứ, cho nên đã lấy điện thoại ra quay video. Khi ấy cô chỉ nghĩ cho dù không có tranh chấp với Lạc gia cũng sẽ đưa cho ba của cô xem, để ông ấy thấy rõ bộ mặt thật của Lạc gia. Đúng là không ngờ, hôm nay lại có dịp dùng tới.
Danh sách chương