"Cmm, rốt cuộc mày là ai? Mày biết ông không? Mày..." Triệu tổng còn chưa kịp nói xong, đầu hắn đã bị ấn xuống sàn một cái "rầm", phát ra âm thanh giòn giã.
"Xin lỗi, xin lỗi! Vô tình trượt chân!" Mộc Chiêu "vô tình trượt chân" từ từ ngã xuống đất, tay nàng "vừa vặn" ấn vào đầu tên kia liên tục xin lỗi, "Nhưng mà Triệu tổng, sao anh có thể không nhận ra tôi chứ? Tôi buồn quá, tôi vẫn luôn rất nhớ anh, vô cùng muốn gặp anh đó!"
"Mày..." Triệu tổng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với Mộc Chiêu đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong giây phút đó, toàn thân hắn nổi da gà.
Hắn đương nhiên nhận ra người phụ nữ này là ai, người vợ được bảo vệ rất tốt của Phó Du Thường, sau khi kết hôn hiếm khi xuất hiện trong những dịp không cần thiết, nếu không có thảm kịch trước đó, chỉ sợ nàng khó mà lọt vào mắt công chúng.
Trong mắt người ngoài, nàng là một người "khởi tử hoàn sinh", vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra nên chưa công bố diễn biến ra ngoài, cho nên những người khác cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, khó tránh khỏi có một số người sẽ vui đùa độc miệng nói Mộc Chiêu là một lệ quỷ quay về báo thù, đúng như lời Triệu tổng vừa nói.
Triệu tổng nuốt khan, dù sao cũng là người từng xuất hiện trên di ảnh trong tang lễ cách đây không lâu, bây giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn, ít nhiều cảm thấy âm khí trên người nàng có chút dày đặc.
"Phó phu nhân? Cô, cô đừng đi quá xa!" Triệu tổng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng hắn cảm thấy trên lưng mình như có một ngọn núi, căn bản không thể động đậy. "Trên lưng tôi có cái gì vậy? Sao tôi không thể cử động được!"
"Phụt..." Mộc Chiêu không nhịn được cười ra tiếng, "Triệu tổng chưa từng nghe nói qua..."
"Bóng đè sao?"
Triệu tổng dừng lại, hắn nhìn về phía Mộc Chiêu, người phụ nữ nhìn như vô hại này đang nói chuyện với hắn nhưng lại không mở miệng.
Hắn dụi dụi mắt, cho rằng mình bị hoa mắt.
"Triệu tổng, tôi nhớ rất rõ những gì ông nói trong tang lễ, nói xấu người đã khuất là phải trả giá đắt, ông nói xem có đúng không?"
Trong mắt Triệu tổng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó đột nhiên bắt đầu thối rữa, lớp da mục nát bong ra từng mảnh, lộ ra thịt đỏ thịt đen, các loại côn trùng bò ra từ máu thịt, gặm cắn thịt nát thối rữa...
"Triệu tổng đừng đi, chúng ta còn chưa bàn chuyện làm ăn xong mà!" Mộc Chiêu phất phất tay với Hòn Than, bảo nó dịch chuyển khỏi người người này.
Áp lực như núi biến mất, Triệu tổng lập tức bật dậy, nhưng do đi không vững nên bất ngờ tông vào góc cua bên cạnh.
"Ma, ma!" Triệu tổng dựa vào góc tường, cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không thành vì chân quá mềm, không có sức.
"Đừng đến đây!"
Mộc Chiêu chỉ nhìn từ xa đã thấy tên biến thái này quen quen, ban đầu nàng không nhận ra, mãi đến khi hắn mở miệng, Mộc Chiêu mới nhận ra, không phải tên biến thái này chính là người hăng hái nói xấu vợ nàng nhất trong tang lễ hay sao? Đây không phải là thù mới hận cũ cùng lên?
"Ỏ, Triệu tổng, ông bị sao vậy? Không phải là phát bệnh tâm thần đó chứ? Thư ký! Mau đưa bác sĩ từ bệnh viện tâm thần tới!" Mộc Chiêu vội vàng gọi.
Thư ký nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Triệu tổng bị đạp ngã xuống đất, phu nhân ngồi xổm bên cạnh và cô học trò nhỏ vẫn luôn khóc.
Sau khi được học trò nghẹn ngào kể lại đại khái câu chuyện, sắc mặt thư ký tối sầm như có thể chảy ra nước, cô ấy cũng rất muốn đá hắn như phu nhân, nhưng chỉ làm như vậy thì quá nhẹ cho hắn!
Sau khi nghe Mộc Chiêu phân phó, thư ký lập tức kêu bảo vệ đến đỡ Triệu tổng vào phòng tiếp khách trước, sau đó báo cáo chuyện này cho Phó Du Thường.
Triệu tổng bị đỡ lên còn không ngừng kêu la: "Các người không thấy gì sao? Cô ta là ma! Các người thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn rời khỏi nơi quái quỷ này! Cmn, Phó Du Thường cô ta điên rồi! Tìm một con ma về..."
Miệng Triệu tổng lập tức bị bịt lại, tiếng hét điên cuồng của hắn đột ngột dừng lại.
Thư ký đến văn phòng của Phó Du Thường, nói lại những gì vừa xảy ra một cách chi tiết.
"Hắn không chỉ động tay động chân với tiểu Chước, còn xúc phạm phu nhân, đến bây giờ vẫn còn kêu gào."
Sao Phó Du Thường có thể không hiểu được suy nghĩ của thư ký đã đi theo cô nhiều năm như vậy, cũng thầm chấp nhận cô ấy muốn mượn tay mình để báo thù cho học trò của mình.
Ngay cả trợ lý trong công ty cô mà cũng dám động, gần đây họ Triệu kia cũng có chút lơ đãng, hắn tưởng rằng sau khi tống anh em hắn vào tù rồi thì có thể kê cao gối ngủ yên, nhưng hắn nào biết được những đứa con riêng mà cha hắn lén giấu bên ngoài còn nhiều hơn những người anh em mà hắn đã xử lý.
"Vậy, để cho học trò của cô về nghỉ ngơi một tuần, tiền lương sẽ được trả như bình thường, chuyện này tôi sẽ cho cô ấy một lời giải thích."
"Cảm ơn rất nhiều." Sắc mặt của thư ký cuối cùng cũng dịu lại một chút.
"Đúng rồi, tôi còn muốn nhờ cô đi làm một việc, chắc chắn trong công ty sẽ có rất nhiều lời đồn về sự trở lại của Chiêu Chiêu, cô hãy chú ý một chút, đừng để lan truyền một số lời đồn quá đáng, tôi sẽ đi gặp Triệu tổng kia."
"Vâng." Thư ký nhận nhiệm vụ, cùng Phó Du Thường đi ra khỏi văn phòng, lúc ra ngoài tìm học trò thì phát hiện cô nàng đã không còn ở chỗ cũ nữa, sau khi hỏi vài người thì mới biết được hóa ra cô nàng đã bị vị Phó phu nhân kia mang đi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, có lẽ phu nhân chỉ muốn an ủi cô nàng, có lẽ hai cô gái gần bằng tuổi nhau sẽ có nhiều chủ đề chung hơn, thư ký nghĩ tới đây liền không để ý tới nữa.
Chỉ là lúc này, ở một góc vắng vẻ nào đó, cảnh tượng mà thư ký cho là Mộc Chiêu sẽ an ủi học trò của mình lại không phải như cô ấy tưởng tượng.
"Tiểu Chước à." Mộc Chiêu bước đến gần tiểu trợ lý, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đáng thương sắp khóc của đối phương, rất giống một kẻ bắt nạt, "Lại đây nói cho tôi nghe xem, tại sao cô lại sợ tôi như vậy?"
Ngay lúc trợ lý đang định lắc đầu nói không có thì Mộc Chiêu bước tới, nói: "Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói nha, trẻ con nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây châm ~"
Tiểu trợ lý đang định lắc đầu lập tức cứng đờ tại chỗ.
Hai người nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau tiểu trợ lý, khiến cô nàng sợ hãi đứng thẳng dậy.
"Sao vậy?" Phản ứng của tiểu trợ lý quá lớn, đến mức Mộc Chiêu dừng lại theo bản năng.
"Cô ta, cô ta tới, cô ta tới..."
"Ai tới?" Mộc Chiêu nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy ai. Tì𝗆 đọc thê𝗆 tại { T𝗿 U𝗆T𝗿𝐮yệ𝗻﹒𝙫𝗻 }
Không ngờ, giây tiếp theo, tiểu trợ lý đột nhiên sụp đổ, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc lớn.
"Xin, xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi! Đừng khóc, tôi sẽ không hỏi nữa, được không?" Thứ khiến Mộc Chiêu bó tay nhất là nước mắt của người khác, lại còn là do mình chọc khóc, cảm giác tội lỗi trong lòng tăng lên nhiều lần.
"Cô ta tới hức... Tại sao lại muốn quấn lấy tôi! Có phải là tôi giết cô ta đâu, sao tôi lại xui xẻo đến vậy, cô ta muốn biến tôi thành kẻ chết thay hu hu hu..." Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện của tiểu trợ lý đều không thuận lợi, còn gặp phải rất nhiều chuyện khó tin, hôm nay còn bị một tên háo sắc quấy rối, áp lực chồng chất khiến cô nàng sụp đổ.
"Hả?" Mộc Chiêu cũng bối rối, giết cô nàng? Kẻ chết thay? Đây là chuyện gì vậy? Khi nàng hỏi câu hỏi này, có vẻ như nàng đã hỏi một điều gì đó rất khủng khiếp!
Mộc Chiêu ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu trợ lý, sờ đầu cô nàng, nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết, có muốn báo cảnh sát không? Tôi có thể nhờ chị gái của Phó tổng các cô đến giúp cô."
"Vô dụng, vô dụng..." Tiểu trợ lý tuyệt vọng lắc đầu, cảnh sát có thể khống chế người, nhưng có thể khống chế quỷ sao? Nếu quỷ muốn giết cô nàng, không ai có thể giúp cô nàng!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra thì tôi mới giúp cô nghĩ cách được! Nếu có nguy hiểm, cô không thể che giấu một mình, nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì sao?"
Dưới sự khuyên bảo tận tình của Mộc Chiêu, tiểu trợ lý đỏ mắt nhìn nàng, do dự hồi lâu mới nói ra một câu như muỗi kêu: "Ngài, ngài có tin trên đời này có ma quỷ không?"
Đây là một câu hỏi hay, Mộc Chiêu vòng tay qua vai cô nàng, bình tĩnh nói với vô nàng: "Tôi tin."
Dù sao bản thân mình cũng từng biến thành ma lang thang bên ngoài hồi lâu, chuyện này chắc chắn phải tin!
Tiểu trợ lý chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên hỏi một câu không thể hiểu được: "Ngài... Cũng là ma sao?"
"Hả?" Mộc Chiêu không hiểu ra sao, nghi hoặc nói: "Tôi đương nhiên là người rồi, cô sờ tay tôi xem, nóng hổi!"
Bởi vì trước đó liên tiếp bị hãi, tay tiểu trợ lý rất lạnh, khi chạm vào bàn tay ấm áp của Mộc Chiêu, cô nàng còn giống ma hơn.
"..." Tiểu trợ lý không thể tin được mà nhìn vào tay mình, sau đó lại chạm vào tay Mộc Chiêu, trợn mắt, đúng vậy, thật sự rất nóng!
"Xác định tôi là người rồi chứ? Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Tại sao cô lại nghĩ tôi là ma?" Mộc Chiêu vỗ nhẹ vào lưng tiểu trợ lý để cô nàng bình tĩnh lại.
"Vào một buổi tối cách đây không lâu, khi tôi, tôi về nhà..." Tiểu trợ lý không khỏi run rẩy khi nghĩ đến cảnh tượng đêm đó.
Đêm hôm đó, cô nàng cùng sư phụ tăng ca, lúc về thì trời đã tối, khi đi đến lầu dưới nhà mình, cô nàng đột nhiên phát hiện hình như có thứ gì đó đang chuyển động trong dải cây xanh bên cạnh, cô nàng nương ánh đèn nhìn sang, trông giống như một người mặc quần áo màu đỏ.
Bây giờ nghĩ lại, tiểu trợ lý hối hận muốn tự đấm mình vài phát, tại sao lúc đó cô nàng lại đi lên xem? Nếu không phải cô nàng đi tới, cô nàng sẽ không bị nữ quỷ áo đỏ ám, cũng sẽ không lo lắng mình sẽ mất mạng mỗi ngày!
"Tôi phải làm sao đây? Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ giết tôi!" Tiểu trợ lý rơi nước mắt.
Cô nàng cũng cố gắng tìm kiếm cái gọi là đại sư, nhưng đều là giả, không có tác dụng gì, còn suýt chọc giận nữ quỷ, suýt chút nữa đã chết trên đường!
Tiểu trợ lý không biết phải làm sao, cũng không có ai có thể giúp cô nàng, cô nàng đau khổ khóc lóc, cũng không để ý tới Mộc Chiêu đã lấy cánh tay mình qua.
Mộc Chiêu nhìn vết ấn trên cánh tay, suy nghĩ cẩn thận rồi ấn ngón tay cái vào phần dưới của vết ấn, trong tay nàng lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, sau đó nàng dùng ngón tay cái đẩy lên, vết ấn kia như bị cục tẩy xóa đi, không còn dấu vết gì cả.
"Được rồi, thế này thì cô ta sẽ không tìm thấy cô được nữa."
Tiểu trợ lý cảm thấy cánh tay mình nóng lên, vì thế khóc lóc cúi đầu nhìn thoáng qua... Không còn nữa?
Tiếng khóc của cô nàng đột ngột dừng lại, dùng tay kia dụi dụi con mắt, xác định bản thân không có nhìn nhầm.
Phu nhân của bọn họ... Hóa ra không phải ma mà là tiên nữ sao?
"Xin lỗi, xin lỗi! Vô tình trượt chân!" Mộc Chiêu "vô tình trượt chân" từ từ ngã xuống đất, tay nàng "vừa vặn" ấn vào đầu tên kia liên tục xin lỗi, "Nhưng mà Triệu tổng, sao anh có thể không nhận ra tôi chứ? Tôi buồn quá, tôi vẫn luôn rất nhớ anh, vô cùng muốn gặp anh đó!"
"Mày..." Triệu tổng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với Mộc Chiêu đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong giây phút đó, toàn thân hắn nổi da gà.
Hắn đương nhiên nhận ra người phụ nữ này là ai, người vợ được bảo vệ rất tốt của Phó Du Thường, sau khi kết hôn hiếm khi xuất hiện trong những dịp không cần thiết, nếu không có thảm kịch trước đó, chỉ sợ nàng khó mà lọt vào mắt công chúng.
Trong mắt người ngoài, nàng là một người "khởi tử hoàn sinh", vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra nên chưa công bố diễn biến ra ngoài, cho nên những người khác cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, khó tránh khỏi có một số người sẽ vui đùa độc miệng nói Mộc Chiêu là một lệ quỷ quay về báo thù, đúng như lời Triệu tổng vừa nói.
Triệu tổng nuốt khan, dù sao cũng là người từng xuất hiện trên di ảnh trong tang lễ cách đây không lâu, bây giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn, ít nhiều cảm thấy âm khí trên người nàng có chút dày đặc.
"Phó phu nhân? Cô, cô đừng đi quá xa!" Triệu tổng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng hắn cảm thấy trên lưng mình như có một ngọn núi, căn bản không thể động đậy. "Trên lưng tôi có cái gì vậy? Sao tôi không thể cử động được!"
"Phụt..." Mộc Chiêu không nhịn được cười ra tiếng, "Triệu tổng chưa từng nghe nói qua..."
"Bóng đè sao?"
Triệu tổng dừng lại, hắn nhìn về phía Mộc Chiêu, người phụ nữ nhìn như vô hại này đang nói chuyện với hắn nhưng lại không mở miệng.
Hắn dụi dụi mắt, cho rằng mình bị hoa mắt.
"Triệu tổng, tôi nhớ rất rõ những gì ông nói trong tang lễ, nói xấu người đã khuất là phải trả giá đắt, ông nói xem có đúng không?"
Trong mắt Triệu tổng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó đột nhiên bắt đầu thối rữa, lớp da mục nát bong ra từng mảnh, lộ ra thịt đỏ thịt đen, các loại côn trùng bò ra từ máu thịt, gặm cắn thịt nát thối rữa...
"Triệu tổng đừng đi, chúng ta còn chưa bàn chuyện làm ăn xong mà!" Mộc Chiêu phất phất tay với Hòn Than, bảo nó dịch chuyển khỏi người người này.
Áp lực như núi biến mất, Triệu tổng lập tức bật dậy, nhưng do đi không vững nên bất ngờ tông vào góc cua bên cạnh.
"Ma, ma!" Triệu tổng dựa vào góc tường, cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không thành vì chân quá mềm, không có sức.
"Đừng đến đây!"
Mộc Chiêu chỉ nhìn từ xa đã thấy tên biến thái này quen quen, ban đầu nàng không nhận ra, mãi đến khi hắn mở miệng, Mộc Chiêu mới nhận ra, không phải tên biến thái này chính là người hăng hái nói xấu vợ nàng nhất trong tang lễ hay sao? Đây không phải là thù mới hận cũ cùng lên?
"Ỏ, Triệu tổng, ông bị sao vậy? Không phải là phát bệnh tâm thần đó chứ? Thư ký! Mau đưa bác sĩ từ bệnh viện tâm thần tới!" Mộc Chiêu vội vàng gọi.
Thư ký nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Triệu tổng bị đạp ngã xuống đất, phu nhân ngồi xổm bên cạnh và cô học trò nhỏ vẫn luôn khóc.
Sau khi được học trò nghẹn ngào kể lại đại khái câu chuyện, sắc mặt thư ký tối sầm như có thể chảy ra nước, cô ấy cũng rất muốn đá hắn như phu nhân, nhưng chỉ làm như vậy thì quá nhẹ cho hắn!
Sau khi nghe Mộc Chiêu phân phó, thư ký lập tức kêu bảo vệ đến đỡ Triệu tổng vào phòng tiếp khách trước, sau đó báo cáo chuyện này cho Phó Du Thường.
Triệu tổng bị đỡ lên còn không ngừng kêu la: "Các người không thấy gì sao? Cô ta là ma! Các người thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn rời khỏi nơi quái quỷ này! Cmn, Phó Du Thường cô ta điên rồi! Tìm một con ma về..."
Miệng Triệu tổng lập tức bị bịt lại, tiếng hét điên cuồng của hắn đột ngột dừng lại.
Thư ký đến văn phòng của Phó Du Thường, nói lại những gì vừa xảy ra một cách chi tiết.
"Hắn không chỉ động tay động chân với tiểu Chước, còn xúc phạm phu nhân, đến bây giờ vẫn còn kêu gào."
Sao Phó Du Thường có thể không hiểu được suy nghĩ của thư ký đã đi theo cô nhiều năm như vậy, cũng thầm chấp nhận cô ấy muốn mượn tay mình để báo thù cho học trò của mình.
Ngay cả trợ lý trong công ty cô mà cũng dám động, gần đây họ Triệu kia cũng có chút lơ đãng, hắn tưởng rằng sau khi tống anh em hắn vào tù rồi thì có thể kê cao gối ngủ yên, nhưng hắn nào biết được những đứa con riêng mà cha hắn lén giấu bên ngoài còn nhiều hơn những người anh em mà hắn đã xử lý.
"Vậy, để cho học trò của cô về nghỉ ngơi một tuần, tiền lương sẽ được trả như bình thường, chuyện này tôi sẽ cho cô ấy một lời giải thích."
"Cảm ơn rất nhiều." Sắc mặt của thư ký cuối cùng cũng dịu lại một chút.
"Đúng rồi, tôi còn muốn nhờ cô đi làm một việc, chắc chắn trong công ty sẽ có rất nhiều lời đồn về sự trở lại của Chiêu Chiêu, cô hãy chú ý một chút, đừng để lan truyền một số lời đồn quá đáng, tôi sẽ đi gặp Triệu tổng kia."
"Vâng." Thư ký nhận nhiệm vụ, cùng Phó Du Thường đi ra khỏi văn phòng, lúc ra ngoài tìm học trò thì phát hiện cô nàng đã không còn ở chỗ cũ nữa, sau khi hỏi vài người thì mới biết được hóa ra cô nàng đã bị vị Phó phu nhân kia mang đi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, có lẽ phu nhân chỉ muốn an ủi cô nàng, có lẽ hai cô gái gần bằng tuổi nhau sẽ có nhiều chủ đề chung hơn, thư ký nghĩ tới đây liền không để ý tới nữa.
Chỉ là lúc này, ở một góc vắng vẻ nào đó, cảnh tượng mà thư ký cho là Mộc Chiêu sẽ an ủi học trò của mình lại không phải như cô ấy tưởng tượng.
"Tiểu Chước à." Mộc Chiêu bước đến gần tiểu trợ lý, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đáng thương sắp khóc của đối phương, rất giống một kẻ bắt nạt, "Lại đây nói cho tôi nghe xem, tại sao cô lại sợ tôi như vậy?"
Ngay lúc trợ lý đang định lắc đầu nói không có thì Mộc Chiêu bước tới, nói: "Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói nha, trẻ con nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây châm ~"
Tiểu trợ lý đang định lắc đầu lập tức cứng đờ tại chỗ.
Hai người nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau tiểu trợ lý, khiến cô nàng sợ hãi đứng thẳng dậy.
"Sao vậy?" Phản ứng của tiểu trợ lý quá lớn, đến mức Mộc Chiêu dừng lại theo bản năng.
"Cô ta, cô ta tới, cô ta tới..."
"Ai tới?" Mộc Chiêu nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy ai. Tì𝗆 đọc thê𝗆 tại { T𝗿 U𝗆T𝗿𝐮yệ𝗻﹒𝙫𝗻 }
Không ngờ, giây tiếp theo, tiểu trợ lý đột nhiên sụp đổ, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc lớn.
"Xin, xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi! Đừng khóc, tôi sẽ không hỏi nữa, được không?" Thứ khiến Mộc Chiêu bó tay nhất là nước mắt của người khác, lại còn là do mình chọc khóc, cảm giác tội lỗi trong lòng tăng lên nhiều lần.
"Cô ta tới hức... Tại sao lại muốn quấn lấy tôi! Có phải là tôi giết cô ta đâu, sao tôi lại xui xẻo đến vậy, cô ta muốn biến tôi thành kẻ chết thay hu hu hu..." Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện của tiểu trợ lý đều không thuận lợi, còn gặp phải rất nhiều chuyện khó tin, hôm nay còn bị một tên háo sắc quấy rối, áp lực chồng chất khiến cô nàng sụp đổ.
"Hả?" Mộc Chiêu cũng bối rối, giết cô nàng? Kẻ chết thay? Đây là chuyện gì vậy? Khi nàng hỏi câu hỏi này, có vẻ như nàng đã hỏi một điều gì đó rất khủng khiếp!
Mộc Chiêu ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu trợ lý, sờ đầu cô nàng, nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết, có muốn báo cảnh sát không? Tôi có thể nhờ chị gái của Phó tổng các cô đến giúp cô."
"Vô dụng, vô dụng..." Tiểu trợ lý tuyệt vọng lắc đầu, cảnh sát có thể khống chế người, nhưng có thể khống chế quỷ sao? Nếu quỷ muốn giết cô nàng, không ai có thể giúp cô nàng!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra thì tôi mới giúp cô nghĩ cách được! Nếu có nguy hiểm, cô không thể che giấu một mình, nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì sao?"
Dưới sự khuyên bảo tận tình của Mộc Chiêu, tiểu trợ lý đỏ mắt nhìn nàng, do dự hồi lâu mới nói ra một câu như muỗi kêu: "Ngài, ngài có tin trên đời này có ma quỷ không?"
Đây là một câu hỏi hay, Mộc Chiêu vòng tay qua vai cô nàng, bình tĩnh nói với vô nàng: "Tôi tin."
Dù sao bản thân mình cũng từng biến thành ma lang thang bên ngoài hồi lâu, chuyện này chắc chắn phải tin!
Tiểu trợ lý chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên hỏi một câu không thể hiểu được: "Ngài... Cũng là ma sao?"
"Hả?" Mộc Chiêu không hiểu ra sao, nghi hoặc nói: "Tôi đương nhiên là người rồi, cô sờ tay tôi xem, nóng hổi!"
Bởi vì trước đó liên tiếp bị hãi, tay tiểu trợ lý rất lạnh, khi chạm vào bàn tay ấm áp của Mộc Chiêu, cô nàng còn giống ma hơn.
"..." Tiểu trợ lý không thể tin được mà nhìn vào tay mình, sau đó lại chạm vào tay Mộc Chiêu, trợn mắt, đúng vậy, thật sự rất nóng!
"Xác định tôi là người rồi chứ? Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Tại sao cô lại nghĩ tôi là ma?" Mộc Chiêu vỗ nhẹ vào lưng tiểu trợ lý để cô nàng bình tĩnh lại.
"Vào một buổi tối cách đây không lâu, khi tôi, tôi về nhà..." Tiểu trợ lý không khỏi run rẩy khi nghĩ đến cảnh tượng đêm đó.
Đêm hôm đó, cô nàng cùng sư phụ tăng ca, lúc về thì trời đã tối, khi đi đến lầu dưới nhà mình, cô nàng đột nhiên phát hiện hình như có thứ gì đó đang chuyển động trong dải cây xanh bên cạnh, cô nàng nương ánh đèn nhìn sang, trông giống như một người mặc quần áo màu đỏ.
Bây giờ nghĩ lại, tiểu trợ lý hối hận muốn tự đấm mình vài phát, tại sao lúc đó cô nàng lại đi lên xem? Nếu không phải cô nàng đi tới, cô nàng sẽ không bị nữ quỷ áo đỏ ám, cũng sẽ không lo lắng mình sẽ mất mạng mỗi ngày!
"Tôi phải làm sao đây? Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ giết tôi!" Tiểu trợ lý rơi nước mắt.
Cô nàng cũng cố gắng tìm kiếm cái gọi là đại sư, nhưng đều là giả, không có tác dụng gì, còn suýt chọc giận nữ quỷ, suýt chút nữa đã chết trên đường!
Tiểu trợ lý không biết phải làm sao, cũng không có ai có thể giúp cô nàng, cô nàng đau khổ khóc lóc, cũng không để ý tới Mộc Chiêu đã lấy cánh tay mình qua.
Mộc Chiêu nhìn vết ấn trên cánh tay, suy nghĩ cẩn thận rồi ấn ngón tay cái vào phần dưới của vết ấn, trong tay nàng lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, sau đó nàng dùng ngón tay cái đẩy lên, vết ấn kia như bị cục tẩy xóa đi, không còn dấu vết gì cả.
"Được rồi, thế này thì cô ta sẽ không tìm thấy cô được nữa."
Tiểu trợ lý cảm thấy cánh tay mình nóng lên, vì thế khóc lóc cúi đầu nhìn thoáng qua... Không còn nữa?
Tiếng khóc của cô nàng đột ngột dừng lại, dùng tay kia dụi dụi con mắt, xác định bản thân không có nhìn nhầm.
Phu nhân của bọn họ... Hóa ra không phải ma mà là tiên nữ sao?
Danh sách chương