"Đại nhân... Ngài đừng buồn, chắc chắn là không phải lỗi của ngài! Có lẽ, có lẽ là do Sở vương ương ngạnh cuồng vọng đắc tội Dao Thần đại nhân, nếu chúng ta bắt Sở vương nhận tội, có lẽ... Có lẽ Dao Thần đại nhân có thể tha thứ cho chúng ta!" Tiểu Hủ không biết sự thật, cho rằng mọi việc vẫn còn có đường lui.

Nhưng Đại Vu Chúc biết không phải như vậy, vô dụng, thần linh không còn ưu ái vùng đất này nữa, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của ngài ấy.

Nhưng mà ngay cả khóc nàng ấy cũng không thể tùy ý, suy sụp tinh thần chỉ có thể là nhất thời, nàng ấy không có nhiều thời gian để một mình liếm vết thương, hiện thực không cho phép nàng ấy gục ngã.

Vẫn còn rất nhiều việc nàng ấy phải giải quyết, sau khi nàng ấy chết, tương lai của bọn nhỏ, nếu chiến tranh xảy ra, bách tính Sở quốc nên đi nơi nào.

Quả báo đang ập đến một cách khốc liệt, tất cả đều là nghiệt do vương thất tạo ra, không liên quan gì đến bách tính Sở quốc.

"Tiểu Hủ, tiếp theo ta muốn nói với ngươi một chuyện, ngươi phải nhớ kỹ từng lời ta nói."

"Ngài, ngài nói đi..." Tiểu Hủ lại gần, chăm chú lắng nghe.

"Hai đứa bé kia, vì nhiều lý do khác nhau mà thiên hạ không dung thứ..." Đại Vu Chúc nói xong, hít một hơi rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp: "Nếu có chuyện gì xảy ra với ta, ta đã chuẩn bị sẵn những vật cần thiết cho các ngươi, các ngươi lập tức đến Lương quốc ở phía bắc tìm bạn của ta, A Tầm biết nhà cô ấy ở đâu, Lương quốc... Vận mệnh quốc gia phồn thịnh, có thể đảm bảo 300 năm thái bình, đến lúc đó các ngươi có thể ẩn cư ở đó..."

Nghe được lời của Đại Vu Chúc như đang nói lời trăng trối, mắt tiểu Hủ lập tức đỏ bừng, nói: "Ngài đang nói cái gì vậy? Ngài còn ở chỗ này thì tôi sẽ không đi đâu cả! Ngài còn trẻ như vậy, còn có mấy chục năm nữa để sống, những thứ ngài nghĩ này còn quá sớm!"

"Nhớ kỹ lời ta nói." Đại Vu Chúc nắm tay cô nàng, vẻ mặt như mang theo một ít cầu xin.

Chủ tớ hai người giằng co, cho đến khi cô thị nữ nhỏ tuổi đỏ mắt gật đầu.

"Đại Vu Chúc, Thái tể đến thăm."

Náo loạn hôm nay không hề nhỏ, Sở vương quả thực đã đi quá xa, Thái tể vốn quen dọn dẹp cục diện rối rắm Sở vương để lại lập tức đến chỗ ở của Đại Vu Chúc.

"Đại Vu Chúc... Thân thể ngươi khỏe chứ?" Thái tể nhìn người đang nghỉ ngơi trên giường, cân nhắc lời nói, thận trọng hỏi.

"Không bằng Thái tể."

Đại Vu Chúc ăn ngay nói thật, so với thân thể không biết khi nào sẽ chết vì bệnh của chính mình, thân thể của lão Thái tể thực sự rất khỏe mạnh.

Nhưng trong lúc nhất thời, lão Thái tể không phân biệt được là Đại Vu Chúc là đang khen ngợi hay đang châm chọc mình, nhưng lúc này, chính mình là người có việc cầu cứu, cho dù người ta có châm chọc mình thì cũng phải cười làm lành.

"Vương thượng còn trẻ, tóm lại là có chút tùy hứng, hy vọng Đại Vu Chúc sẽ không chấp nhặt với Vương thượng."

Đại Vu Chúc bảo tiểu Hủ đi ra ngoài trước, chờ đến khi những người khác đều đi ra ngoài, nàng ấy mới cố gắng chống đỡ thân thể mình ngồi dậy.

Lão Thái tể là người nhìn Đại Vu Chúc và Sở vương lớn lên, cho dù Sở vương có như thế nào, nàng ấy vẫn có chút kính trọng với người đã phụ tá ba đời Sở vương.

"Lão Thái tể, mời ngồi. Việc hắn làm tự có trời phạt, còn chưa đến phiên ta."

"... Đừng nói những lời bậy bạ như vậy." Lão Thái tể nhìn Đại Vu Chúc, người ăn năn hối lỗi vẫn chưa từng tháo mặt nạ kể từ khi Sở vương kế vị, thở dài nói: "Ta biết ngươi đã phải chịu rất nhiều bất bình, chuyện này ta sẽ tìm cách để Vương thượng cử hành nghi thức tế lễ, cáo tội với Dao Thần."

"Nếu hắn nghe lời ngươi, vậy hắn không phải là Sở vương, Sở vương cũng có chút nghi kỵ ngươi, lão Thái tể, không bằng quy ẩn."

Lão Thái tể trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu kiên định nói: "Nguyên nhân chính là vì Vương thượng cần người phụ tá, cho nên lão phu mới không thể rời đi, Đại Vu Chúc... Dao Thần có hạ lời sấm truyền nào không?"

"Lời sấm truyền..." Sắc mặt Đại Vu Chúc ảm đạm một lát, "Đương nhiên là có."

"Lão Thái tể, ta sắp chết."

"... Đừng nói nhảm, ngươi có Dao Thần bảo vệ!" Lão Thái tể nhẹ gõ gậy chống xuống đất, nhưng ông ta thấy ánh mắt của Đại Vu Chúc không giống như đang nói giỡn hay đang bực bội... Là thật, nàng ấy sắp chết.

"Khi nào tìm người thừa kế? Lão phu giúp ngươi lo liệu."

Không ngờ Đại Vu Chúc lại lắc đầu, nói: "Không tìm, ngươi cũng biết rõ tâm tư của Vương thượng, hắn đưa Chử Hâm đến nơi này của ta, nói dối con bé không phải huyết thống vương tộc, hắn chỉ muốn cho con bé kế thừa vị trí Đại Vu Chúc mà thôi, từ đây thần quyền và vương quyền đều thuộc về hoàng thất, thuộc về một mình hắn."

"Các vị trí Đại Vu Chúc đều do Dao Thần lựa chọn, ngay cả Vương thượng cũng không có quyền quyết định người được chọn! Chuyện này lão phu sẽ không để Vương thượng làm bậy! Sở quốc, là được Dao Thần bảo vệ, không yêu ma quỷ quái ngoại lai nào có thể can thiệp!" Lời này của lão Thái tể làm cho người đàn ông đầu trọc không rõ lai lịch bên cạnh Sở vương bất mãn.

"Nhưng nhất định phải tìm được người thừa kế, truyền thừa của Đại Vu Chúc không thể gián đoạn."

"Nhưng ngươi vẫn còn trẻ... Thật sự không còn cách nào sao?"

Đại Vu Chúc ngồi ở bên giường, lắc đầu nhìn vẻ mặt tiếc nuối của ông ta.

"Lão Thái tể, ngươi vẫn chưa rõ, vận mệnh của ta có liên quan tới vận mệnh Sở quốc, sắp chết chính là ta, cũng là Sở quốc, đã đến lúc phải trả lại vận mệnh quốc gia mà Sở quốc đã đánh cắp."

Không khí yên tĩnh một lúc, sau đó lão Thái tể đột nhiên đứng dậy, thậm chí còn loạng choạng một chút.

"Có ý gì? Cái gì gọi là đánh cắp?"

"Sở quốc lẽ ra đã bị hủy diệt từ lâu, những gì bị đánh cắp luôn phải được hoàn trả, những năm tháng thịnh vượng của Sở quốc đều sẽ hóa thành phản phệ."

"Sau khi ta chết, Sở quốc sẽ tuẫn táng theo ta, Sở vương sẽ dùng mạng sống của hắn để trả giá cho tội ác của mình."

"Đây là lời sấm truyền." Đại Vu Chúc ngồi ở nơi đó, mặt nạ quỷ nổi bật khiến nàng ấy như thần như ma, nàng ấy tuyên bố vận mệnh tương lai của Sở quốc không chút thương tiếc, lạnh lùng như một người ngoài cuộc.

Cho dù thân hình gầy gò trầm trọng vì bệnh tật nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khí thế có thể khiến lão Thái tể kinh hồn bạt vía.

"Không..." Lão Thái tể phản ứng một lúc lâu mới tiêu hóa xong lời nói của Đại Vu Chúc.

Ông ta run rẩy bước đến trước mặt nàng ấy, ông ta đã nhìn thấy Sở quốc trong những thập kỷ thịnh vượng nhất, được hai đời Sở vương tin tưởng, làm sao có thể trơ mắt nhìn Sở quốc sụp đổ trước mắt mình? Thân hình già nua của ông ta ngồi xổm bên cạnh Đại Vu Chúc, bàn tay khô khốc nắm tay Đại Vu Chúc.

"Đại Vu Chúc, ngươi cũng từng gọi ta một tiếng ông nội, ta cũng đối đãi ngươi như cháu gái của mình, ngươi nói cho ông nội biết, đây... Thật sự không phải là những lời ngươi nói lúc tức giận, mà là lời sấm truyền của Dao Thần?"

Chơi trò tình cảm cũng vô ích, Đại Vu Chúc vẫn kiên định nói ra câu trả lời mà ông ta không mong muốn nhất: "Đúng vậy."

Lão Thái tể lập tức suy sụp ngã xuống đất, hơn nửa ngày không phản ứng lại.

"Sự tại nhân vi[1], rồi sẽ có cách, rồi sẽ có cách..." Lão Thái tể run rẩy chống gậy đứng dậy, lúc mới đến, tinh thần ông ta vẫn còn phấn chấn nhưng bây giờ ông ta như bị rút cạn sức sống, trở nên hơi uể oải.

[1] 事在人为: Yếu tố chủ chốt quyết định sự thành bại công việc là con người.

"Đại Vu Chúc, có cách nào không? Cho dù cái giá phải trả có lớn đến đâu... Dao Thần đại nhân cần loại tế phẩm nào, chúng ta đều có thể tìm cho ngài ấy, chỉ hy vọng thần linh sẽ rủ lòng thương..."

"Sở quốc tồn tại đến ngày nay, chỉ là bởi vì vị vua sáng lập đã dùng mọi thủ đoạn của mình che mắt trời cao, mới đổi được sự thịnh vượng trong mấy trăm năm. Bây giờ... Là trời phạt." Rủ lòng thương? Khóe miệng Đại Vu Chúc giật giật dưới chiếc mặt nạ, Sở quốc muốn Dao Thần rủ lòng thương? Nàng ấy còn không có, nói chi là Sở quốc? "Ta đã bất lực." Đại Vu Chúc biết lão Thái tể sẽ không chấp nhận sự thật này, còn sẽ dây dưa, nên nói: "Người tới, tiễn khách đi."

Hai linh đồng mang mặt nạ quỷ xuất hiện hai bên trái phải Đại Vu Chúc, bọn họ hi hi ha ha nâng lão Thái tể, lão Thái tể không muốn đi, vì vậy hai người trực tiếp ôm lão Thái tể lên đưa ông ta ra ngoài.

Đại Vu Chúc mệt mỏi nhắm mắt lại, trước mắt từ từ tối sầm lại.

"Đại Vu Chúc! Ngươi có cách đúng không? Coi như ta cầu xin ngươi! Cứu Sở quốc đi!"

"Ta sẽ không tiếp khách nữa, lão Thái tể cũng không cần phải tới nữa." Đại Vu Chúc nói với bóng lưng ông ta.

Linh đồng thay nàng ấy đóng cửa lại, sau đó ôm lão Thái tể ra tận cửa rồi mới thả xuống.

"Hai tiểu quỷ các ngươi... Cho lão phu vào!"

Tất nhiên hai linh đồng kia sẽ không đồng ý, sau khi làm mặt quỷ với lão Thái tể, bọn họ trực tiếp đóng cửa lại, dù lão Thái tể có gõ mạnh thế nào cũng không có ai ra mở.

"Học tỷ..." Nước mắt Mộc Chiêu ướt đẫm bộ lông, nàng bất lực nhìn Phó Du Thường đột nhiên phun ra một ngụm máu, nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng phương pháp cũ đơn thuần truyền linh lực vào thân thể học tỷ... Nhưng có vẻ như lần này không còn dùng tốt như trước nữa. truyện tiên hiệp hay

"Đã khá hơn rồi..." Sau khi phun máu ra, cơn đau không còn dữ dội như trước nữa, nhưng dường như có vô số cái miệng đang nói chuyện ầm ĩ trong đầu Phó Du Thường.

"Chúng ta nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài đi, không tìm được thân thể của em cũng được..." Mộc Chiêu dụi đầu vào má Phó Du Thường, chuyện lần này khiến lòng nàng sợ hãi, nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, nàng sẽ bị hù chết ở chỗ này.

"Chị đã có một số ý tưởng, chờ thêm một chút nữa là được..." Phó Du Thường an ủi Mộc Chiêu đang sợ hãi.

"Meo ô!" Mộc Chiêu sửng sốt, sau đó đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay Phó Du Thương, sau đó nhe răng xù lông với phương hướng nào đó.

"Xào xạc..." Lá cây bị thổi xào xạc trong gió, bầu không khí dần dần đông cứng lại.

Một sợi tóc trắng bị thổi lên, từ sau gốc cây, một bóng dáng nhỏ bé mò mẫm đi ra.

"Meo?" Một đứa trẻ?

Tóc trắng, mắt mù... Chử Hâm?

Đứa bé cầm một cây gậy dò đường đi từng chút một, dò dẫm xung quanh.

Khi Mộc Chiêu thấy được đứa trẻ, nàng bất giác thả lỏng người, nhưng giây tiếp theo, nàng nghĩ đến chính vị này sau khi trưởng thành đã gây ra rắc rối đưa các nàng đến nơi quỷ quái này, nàng đột nhiên lại xù lông tức giận.

Phó Du Thường nuốt máu tanh trong miệng xuống, đứng dậy tiến lên mấy bước vớt Mộc Chiêu về.

Ngoài các nàng và Ô Hạm Tầm mất tích, ở đây ít nhất còn có một người ngoài...

Người lợi dụng cơ thể của tiểu Hủ để nói vài câu với cô, không rõ thân phận, không rõ là bạn hay là địch, không thể loại trừ khả năng đó là Chử Hâm.

"Có thể cho em ôm mèo một cái được không?" Mặc dù cô bé không nhìn thấy nhưng ánh mắt lại không hề lệch mà dừng ở ngay lòng ngực của Phó Du Thường.

"Không phải còn có một con giống như vậy sao, em muốn ôm bao lâu cũng được." Phó Du Thường đang thử thăm dò cô bé.

Cô bé mỉm cười, nói: "Chị đang nói đến chị A Tầm sao? Không biết chị ấy đã chạy đi đâu, em không tìm thấy chị ấy."

Chị A Tầm? Mộc Chiêu sửng sốt, hóa ra trước đây bọn họ từng có quan hệ tốt như vậy.

"Hình như em ngửi thấy mùi máu, chị gái này có cần giúp đỡ không? Em có thể giúp chị tìm vu y."

"Không cần, cảm ơn lòng tốt của em."

"Được rồi, vậy... Em có thể ôm mèo được không?" Đứa trẻ có vẻ tương đối chấp nhất, đứng đó bất động chờ đợi câu trả lời của Phó Du Thường.

"... Mèo nhà chị khá nhút nhát, không thích bị người khác ôm, có thể cào em bị thương." Phó Du Thường uyển chuyển bày tỏ sự từ chối của mình.

"Dạ..." Đứa trẻ cúi đầu, dường như đôi mắt hơi đỏ lên, trông rất buồn bã.

Mộc Chiêu nhìn có chút mềm lòng, nhưng sắc mặt Phó Du Thường hơi tối sầm, nhẹ nhàng ấn đầu mèo vào lòng mình.

Dùng sức quá mạnh, quá có mục đích...

Tiếng bàn tính của Chử Hâm vang lên lớn đến mức cô có thể nghe thấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện