Bởi vì chuyện trông coi bất lợi, Quỷ Vương sinh ra nghi ngờ với Chử Hâm, triệt mọi sự vụ của nàng ấy, gọi là tĩnh dưỡng nhưng thực chất lại là giam lỏng.

Trong khoảng thời gian này, có chuyện gì hắn cũng không thương lượng với Chử Hâm nữa, hết thảy đều tự mình làm chủ, tự tay làm lấy.

Thậm chí hắn còn không nhận ra lúc này bên cạnh hắn không có một con quỷ có thể thương lượng nào, tình hình kỳ lạ như vậy hắn cũng không cảm thấy có gì sai, mà ngược lại tác phong làm việc càng thêm không kiêng nể gì.

Chỉ trong mấy ngày nay, hết thảy quỷ quái trên dưới đều bị hắn làm khổ đảo lộn, thuộc hạ bề ngoài tỏ ra cung kính nhưng sau lưng lại âm thầm mắng toàn bộ tổ tông của Quỷ Vương, hận không thể đi đến phương Bắc gia nhập cùng hai vị Quỷ Vương khác.

Chỉ có Chử Hâm rất bình tĩnh, Quỷ Vương để nàng ấy tĩnh dưỡng nàng ấy lập tức tĩnh dưỡng, cũng không hỏi thêm bất cứ chuyện gì, tên nằm vùng do Quỷ Vương phái tới ngồi xổm ở đó mấy ngày không dám nhắm mắt nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng ngày hôm nay, Chử Hâm đóng cửa không ra đột nhiên vội vàng rời đi, tên nằm vùng đi theo như sói đói ngửi thấy mùi thịt, sau khi nghe được lời cảnh cáo khó hiểu của Chử Hâm, hắn lập tức báo cáo cho Quỷ Vương.

Dù sao trước đây cũng có tình cảm từng ở chung với Đại Vu Chúc, Quỷ Vương không thể hoàn toàn tin tưởng Chử Hâm, hắn không lo lắng Chử Hâm sẽ làm gì với hắn, chỉ là sợ đối phương sẽ nhất thời mềm lòng, giúp đỡ chuyển thế của Đại Vu Chúc thoát khỏi mình.

Không ai có thể ngăn được Quỷ Vương khi hắn phát bệnh đa nghi, hắn nhất quyết muốn đi xem rốt cuộc Chử Hâm đang giở trò quỷ gì, mặc dù những con quỷ được Chử Hâm sắp xếp ở chỗ đó tận tình khuyên bảo nhưng cuối cùng vẫn bị Quỷ Vương đá xuống núi.

Con quỷ kia vừa lăn vừa bò đi tìm Chử Hâm, báo tình huống cho nàng ấy, xin Chử Hâm tự mình đi khuyên Quỷ Vương.

"Ngươi không biết tính tình Quỷ Vương sao? Không cho hắn làm cái gì thì hắn càng muốn làm cái đó, ta có thể làm cái gì chứ?" Chử Hâm hững hờ nghịch điện thoại.

"Vậy, vậy Quỷ Vương đại nhân ở đó..."

"Đừng lo lắng cho hắn, ngươi cũng đi đi, có Quỷ Vương ở đó sẽ không có ai không có mắt dám đi ngang qua."

"Dạ..." Con quỷ kia vẫn có chút lo lắng, "Nhưng mà, ngài nói nơi đó sẽ rất nguy hiểm, chẳng phải như vậy sẽ làm Quỷ Vương đại nhân bị thương sao?"

"Các ngươi cho rằng Quỷ Xanh là kiến nhỏ như các ngươi sao? Sự nguy hiểm mà ta nhắc đến không là gì đối với Quỷ Vương cả, nhưng nếu các ngươi dính vào thì chỉ có một con đường là hồn phi phách tán."

"Đúng vậy, đúng vậy! Quỷ Vương đại nhân là sự tồn tại đến cỡ nào, là do đầu óc tôi không biết suy nghĩ, làm trò cười cho ngài rồi!" Con quỷ chợt nhận ra, thầm mắng mình thật ngu ngốc, nếu thật sự có chuyện gì, làm sao Chử Hâm đại nhân lại cần mình nhắc nhở?

"Ting..." Điện thoại của Chử Hâm rung lên.

"Ngươi trở về đi."

"Dạ."

Sau khi con quỷ rời đi, Chử Hâm triệu hồi ra một linh hầu nhỏ bằng lòng bàn tay đến giúp bản thân sử dụng điện thoại.

Linh hầu nhỏ mở tin nhắn thoại WeChat vừa gửi ra, trong điện thoại lập tức vang lên một giọng nói tùy tiện: "Sức khỏe của cô thế nào? Đã bình phục chưa?"

"Ở đây tôi có một ít linh dược đã tích cóp từ rất lâu trước kia, chắc vẫn còn dùng được, hay là tôi gửi cho cô một ít nhé?"

Chử Hâm mò mẫm đi tới bàn, kéo ra chiếc ghế duy nhất ngồi xuống, nhưng chỉ một động tác như vậy đã khiến một người từng vượt trội hơn hẳn Quỷ Đỏ bình thường như nàng ấy hơi hơi thở dốc.

"Không biết có dùng được không mà dám đưa cho người ta, chị ta đó, nhỡ đâu dùng rồi có chuyện thì phải làm sao bây giờ?" Mặc dù "phàn nàn" người bên kia điện thoại như thế nhưng Chử Hâm lại để cho linh hầu trả lời: Ừm.

Sau đó đính kèm một chuỗi địa chỉ.

"Bây giờ cô sống ở đây sao? Lần sau chờ tôi không bận nữa sẽ đi tìm cô chơi ha! Không cần chuẩn bị nhiều, để tôi đến ăn buffet nhà cô là được!" Giọng nói tùy tiện kia nghe có vẻ có chút hưng phấn.

Chử Hâm vỗ vỗ đầu linh hầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi để nó trả lời: Chỉ sợ không được, một thời gian nữa tôi sẽ ra nước ngoài, có lẽ sẽ rất lâu mới về, nhưng tôi sẽ chuẩn bị thật nhiều cá khô gửi qua cho cô.

"Hả? Sao lại phải đi? Còn muốn đi nước ngoài... Tôi không nói được ngoại ngữ, sau này muốn đi tìm cô chơi cũng khó..." Giọng nói bên kia lập tức trở nên chán nản.

"..."

Linh hầu nhỏ không nhận được chỉ thị hồi lâu ngẩng đầu nhìn chủ nhân đang có vẻ ngẩn người của mình, kéo kéo tay áo nàng ấy ý bảo nên trả lời.

Cạnh bàn Chử Hâm đang ngồi có một cửa sổ, đối diện với nơi nàng ấy đã ném quả cầu vàng xuống.

"Ầm ầm!" Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, khiến màng nhĩ Chử Hâm ù đi.

"A!" Linh hầu nhỏ sợ hãi kêu lên một tiếng, chui vào lòng Chử Hâm run bần bật.

Chử Hâm không nhìn thấy cho nên không biết tia sét vừa xuyên qua đám mây đen bao phủ nơi này hàng ngàn năm, xé nát quỷ khí tràn ngập khắp nơi trong không khí trong nháy mắt.

Nàng ấy không thể nhìn thấy nhưng mặt đất dưới chân nàng ấy và chiếc bàn dưới tay nàng ấy đều đang rung chuyển, đã rất lâu rồi nàng ấy không cảm nhận cơn thịnh nộ của sấm sét.

Nàng ấy ôm lấy cánh tay mình, có thể cảm thấy mình đang run nhẹ.

Nàng ấy nhớ ra rồi, lần cuối cùng nàng ấy nghe thấy tiếng sấm như vậy là khi nàng ấy còn rất nhỏ.

Đó là ngày mà Đại Vu Chúc vừa qua đời, các nàng không thể chạy thoát khỏi Sở quốc.

Khi đó, nàng ấy đang ôm hai chú mèo con bị truy binh của Sở vương làm cho bị thương, co ro trong một góc của một ngôi miếu, phía sau có vô số truy binh, trước mắt là trời phạt như muốn hủy diệt tất cả.

Mãi sau này nàng ấy mới biết quốc quân đời thứ nhất của Sở quốc cùng với Đại Vu Chúc của thế hệ đó đã đánh cắp vận mệnh đất nước, ngụy tạo ra mấy trăm năm thịnh vượng.

Nhưng đồ bị đánh cắp luôn phải được hoàn trả, nghiệp chướng tích lũy hàng trăm năm cuối cùng cũng bùng nổ ở thế hệ này, chỉ đáng thương cho những người dân vô tội của Sở quốc, rõ ràng không phải lỗi của bọn họ nhưng bọn họ phải gánh chịu hậu quả.

Trời phạt mang đến sấm sét không ngừng, mây đen che phủ mặt trời, bầu trời toàn bộ Sở quốc chưa từng quang đãng suốt mấy tháng trời, trời phạt còn mang đến động đất, lũ lụt và yêu ma hoành hành, sau trời phạt, Sở quốc bị các nước khác đánh chiếm mười không còn một.

Trong hoàn cảnh như vậy, các nàng may mắn chạy trốn đến một miếu thần, các miếu thần trên khắp Sở quốc đều lưu lại sức mạnh cuối cùng của Đại Vu Chúc để bảo vệ người dân Sở quốc, thiên tai và yêu ma vô pháp tiến vào.

Nàng ấy vẫn còn nhớ rõ ngày đó bên ngoài mưa to như trút nước, sấm sét liên tục, từng tiếng sấm rền khiến bản thân lúc nhỏ run lên vì sợ hãi, nhưng dù vậy, nàng ấy cũng không dám bịt ​​tai lại, vì không thể nhìn thấy cho nên phải lắng tai để nghe bên ngoài có tiếng bước chân hay không, phân biệt xem truy binh có tới hay không.

Đó là ngày tháng khiến người ta không nhìn thấy được hy vọng...

"Ầm ầm!" Lại một đạo sấm sét xuyên qua khói mù, khiến linh hầu nhỏ lại hét lên một tiếng.

Chử Hâm hoàn hồn từ ký ức ngắn ngủi, ngẩng đầu lên yên lặng cảm nhận sức mạnh như có thể hủy thiên diệt địa.

Sấm sét bình thường sẽ không có uy thế như vậy, chỉ có trời phạt và thần giận.

Thật là mạnh thái quá, nếu bị đòn này bổ trúng thì cơ hội sống sót của nàng ấy là bao nhiêu? Phó Du Thường, tạm thời gọi cái tên này trước đi, con cáo kia còn mời mình cùng thưởng thức, thật là đáng ghét.

Trong lòng nhắc mãi đáng ghét nhưng trên mặt Chử Hâm lại lộ ra hai phần vui vẻ.

Nàng ấy biết vì sao Phó Du Thường cố ý mời nàng ấy đến xem, không khó đoán đối phương đang nghĩ gì, nhưng Phó Du Thường cũng có chút không hiểu nàng ấy.

Nàng ấy đã chịu những ngày tháng dựa dẫm vào người khác đủ rồi! Càng không muốn trở thành gánh nặng cho người khác!

Cho dù là thần thì thế nào? Không phải cũng không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ sao? Đây là cơ hội duy nhất, nàng ấy không muốn đem tiền đặt cược vào người khác.

Nhưng... Có nên cho mình một cơ hội?

Số mệnh không thể thay đổi, đây là kết luận duy nhất mà nàng ấy đạt được sau khi nghiên cứu về Dòng sông Sinh mệnh mấy ngàn năm.

Nhưng Phó Du Thường là một biến số, bản thân không thể nhìn trộm Mệnh Tinh của cô, cũng không nhìn được quá khứ hay tương lai của cô, cứ thế đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộc Chiêu, làm cho mình ngày trước thiếu chút nữa luống cuống tay chân.

Nên cược vào biến số này không?

"Ting!"

Điện thoại lại rung lên.

Chử Hâm kéo linh hầu nhỏ đang đu trên quần áo mình xuống, để ở bên cạnh điện thoại.

"Không sao, không sao, nhớ cho tôi biết địa chỉ nhà mới của cô, đúng rồi, cô đi nước nào? Tôi định đăng ký một khóa học ngoại ngữ cấp tốc, nếu thật sự không được thì dùng điện thoại phiên dịch chắp vá cũng được!"

Giữa tiếng sấm vang rền, giọng nói vui sướng rộng rãi của người đó vẫn rõ ràng.

"Nói cô ấy đi học tiếng Anh đi. "

Sau khi nghe xong, linh hầu nhỏ lập tức vừa run rẩy vừa gõ chữ.

"Ầm ầm!"

Dường như tiếng sấm này hơi lệch vị trí, Chử Hâm thoáng cảm nhận một chút, xem ra có một tên nào đó đầu có vấn đề cũng bị nhắm ngay bởi vì đứng quá gần.

Nếu đuổi theo bổ như thế này, có phải là có thể đánh chết tên ngu ngốc có tiểu não và đại não chưa hoàn toàn phát triển kia không?

Chử Hâm tự hỏi một lát, mạng sống của Quỷ Vương lẽ ra sẽ không bị thiên lôi giết chết, nếu hắn bị đánh chết, đã nói lên dưới sự nhúng tay của Phó Du Thường, số mệnh bị thay đổi.

Nếu như vậy, bản thân tin tưởng Phó Du Thường là được.

Chử Hâm thật sự hy vọng lần này Phó Du Thường có thể giết chết Quỷ Vương, vô cùng vô cùng hy vọng...

Nhưng Quỷ Vương dù sao cũng là Quỷ Vương, hắn đã tạo không ít nghiệt, bị trời phạt cũng không ít, đã nghĩ ra được một bộ phương pháp sinh tồn độc đáo, sau khi sấm sét có thể sánh ngang với trời phạt tan biến, tuy Quỷ Vương bị bổ quá sức nhưng vẫn chưa đến mức phải cần đến con rối thế mạng.

Chử Hâm khẽ thở dài.

Quả nhiên Quỷ Xanh không dễ đối phó.

Một khi đã như vậy, nàng ấy chỉ có thể tiếp tục kế hoạch cũ của mình.

Dù thế nào đi chăng nữa, lần này nàng ấy sẽ không bao giờ là gánh nặng nữa, tuyệt đối sẽ không!

Chử Hâm lấy cây gậy dẫn đường ở bên cạnh, chống nó đi đến chỗ trời phạt mà không một con quỷ nào dám tới.

Quỷ Vương thật vất vả mới ăn mệt lớn như vậy, chật vật đến tận đây, sao nàng ấy không giữ chút kỷ niệm gì?

...

Hy vọng cô ấy hiểu ý của mình.

Sau khi Phó Du Thường đuổi đi nhiều tiếng nói luyên thuyên trong đầu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang nhìn về phương xa.

Tất cả mọi người đều là người văn minh nên không cần phải sử dụng thủ đoạn bạo lực, phải không?

Nếu Chử Hâm xảy ra chuyện gì chắc chắn Chiêu Chiêu sẽ rất đau lòng, để tránh cho chuyện này xảy ra, cô không ngại hạ thêm một tia sét nữa giáng xuống đầu Chử Hâm, đánh cho bất tỉnh rồi trói về, dù sao giữ lại một linh hồn hoàn chỉnh là được.

"Học tỷ, học tỷ!" Mộc Chiêu xông vào, giơ điện thoại di động lên, vẻ mặt bất an: "Có người lạ vừa gửi email cho em, trong đó có mấy hình ảnh rất kỳ lạ! Em đang bị đe dọa sao?"

Bức ảnh trong điện thoại đang giơ trước mặt Phó Du Thường cho thấy một mảnh đất cháy đen, như là bị sét đánh dày đặc, vô cùng thê thảm, mà ở giữa bức ảnh có một vật thể màu đen kỳ lạ, đang nằm rạp trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo rất buồn cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện