Kassandra lập tức nhập vai.

Nhập vai "Kate Rowan" – cô gái dễ mến, hướng ngoại và hòa đồng.

Không ai có thể giấu hoàn toàn xuất thân gia đình với những người cùng trang lứa. Là con của một gia đình đơn thân, từ nhỏ Kassandra đã không tránh khỏi những ánh nhìn dò xét, dù vô tình hay cố ý. Cách cô đối mặt là trở thành một học sinh gương mẫu – nhiệt tình, thân thiện nhưng cũng có chút khác biệt.

Khi vào đại học, đến tận đầu bên kia đất nước, nơi không ai biết cô từ thời cấp ba, cô đã định buông bỏ thói quen này. Khi ở bên Apollo, cô cũng chưa từng cố tỏ ra mình là ai khác.

Thế nhưng khi những ánh mắt tò mò lần lượt đổ dồn về phía mình, Kassandra gần như phản xạ có điều kiện mà tự động "kích hoạt chế độ".

"Chào," Cô nở một nụ cười rạng rỡ với Apollo, "Anh đợi lâu chưa?"

Anh có vẻ ngẩn ra đôi chút vì nụ cười ấy. "Không đâu, anh cũng mới đến thôi." Anh chưa kịp nói gì thêm với Kassandra thì đã bị cuốn vào vòng chào hỏi với Medea và nhóm bạn của cô.

Có khá nhiều người lần đầu tiên gặp Apollo, nên lại là một vòng giới thiệu nữa. Cuối cùng khi thoát ra, Apollo cúi người hỏi nhỏ Kassandra: "Em muốn uống gì? Như mọi khi – nước có ga? Hay thử thứ gì khác?"

Thái độ tự nhiên của anh và cách anh dùng từ "như mọi khi" khiến không ít người bắt đầu chú ý hơn.

Đó là một dấu hiệu tốt – Apollo cũng muốn công khai việc họ đang hẹn hò. Kassandra bắt nhịp ngay: "Hôm nay em muốn thử thứ gì đó đặc biệt. Anh chọn đi."

"Vậy thì... socola nóng hay trà?"

Kassandra nhìn quanh, thấy mọi người đều đang cầm những ly nước lạnh, bật cười: "Sao toàn là đồ uống nóng vậy?"

"Vì tay em dễ bị lạnh." Nói rồi Apollo rời đi để lấy đồ uống.

Chưa kịp đi khuất, một loạt câu hỏi hướng về phía Kassandra.

"Cậu và Apollo thân nhau lắm à?"

"Mới quen gần đây thôi," Kassandra liếc qua Medea, "Nhờ cậu ấy đấy."

Medea phối hợp tiết lộ: "Vậy mà hôm qua mình mới biết hai người đang qua lại với nhau đấy."

Cô ấy nói đủ to để mọi người xung quanh đều nghe được.

Có người lập tức tò mò hỏi: "Hai người đang hẹn hò thật à?"

Đúng lúc ấy Apollo trở lại với hai lon nước có ga vị trái cây. Có chút tiếc nuối, anh nói: "Rõ ràng là ở những buổi tiệc thế này sẽ không có máy pha cà phê hay túi trà rồi. Của em này, nhiệt độ phòng." Anh kiểm tra hương vị rồi đưa lon nước cho Kassandra.

Lần hẹn ở công viên trên núi, Kassandra đã chọn vị này từ máy bán hàng tự động.

"Vừa rồi mọi người đang nói gì thế?" Anh hỏi, bật nắp lon.

Kassandra cười nhẹ: "Họ hỏi em và anh có đang hẹn hò không."

Apollo nhướng mày: "Chẳng phải chúng ta đang hẹn hò sao?"

Cô đáp lại rất vô tội: "Em đâu có phủ nhận đâu mà."

Nghe vậy, anh cười khẽ rồi đưa nước lên uống.

Trong môi trường đông người, Apollo khá ít nói. Nhưng chỉ cần anh đứng đó, luôn có ai đó tìm cách bắt chuyện, hoặc hướng cuộc trò chuyện về phía anh để tìm kiếm phản ứng hay sự đồng tình. Kassandra cũng không yên ổn gì – là gương mặt mới đang hẹn hò với Apollo, cô phải trải qua một vòng giới thiệu, xã giao không hồi kết.

Phần lớn là tò mò vô hại, nhưng cũng có vài lời khiến người ta khó chịu.

Ví dụ như: "Áo khoác của cậu xinh thật, mua ở đâu vậy? À mình từng nghe đến chỗ đó rồi, giá hơi rẻ nên mình nghĩ chất lượng chắc không tốt lắm. Nhưng mà nhìn cậu mặc lại thấy hợp thật đấy."

Hoặc: "Nghe nói cậu đang hẹn hò với Apollo – đã gặp gia đình cậu ấy chưa? Mình từng ăn tối ở nhà họ rồi, ai cũng thân thiện cực kỳ. Mình từng nói chưa nhỉ? Bọn mình học cùng cấp ba."

Kassandra có cảm giác mình bước nhầm vào một bộ phim truyền hình hạng ba – lố bịch và kỳ quặc. Hóa ra ngoài đời thật vẫn có người đối đầu trực diện với người mới gặp lần đầu mà chẳng hề che giấu.

Cô không đến mức tức giận vì những lời châm chọc hay khoe khoang ấy, nhưng việc liên tục bị săm soi, đánh giá khiến cô mệt mỏi dần. Chưa đến nửa tiếng, cô đã muốn về nhà. Mà nghĩ kỹ lại thì, từ nãy đến giờ, cô và Apollo cũng chưa nói được mấy câu.

"Mai em có tiết phải không, để anh đưa em về nhé," Apollo đột ngột ghé sát tai cô thì thầm, "Anh cần không khí trong lành, đám đông sắp khiến anh ngộp thở rồi. Cứu anh với."

Kassandra không nhịn được bật cười khẽ.

Đó có lẽ là nụ cười thật lòng đầu tiên của cô trong buổi tối hôm nay.

"Đi thôi." Anh tự nhiên nhận lấy túi xách của cô rồi nắm tay cô kéo đi.

Medea vừa mới biến mất một lúc, giờ quay lại với dáng vẻ chủ tiệc, thấy hai người định chuồn liền kéo Kassandra lại: "Khoan đã, Kassandra, cậu còn chưa gặp Jason. Mình phải giới thiệu hai người chứ. Đi nào, anh ấy ở trên lầu."

Nghe vậy Apollo hơi cau mày.

"Cho em mượn Kassandra 5 phút, hoặc anh lên cùng cũng được."

"Tôi đợi ở đây được rồi."

Thế là Kassandra theo chân Medea lên tầng hai của căn hộ dạng duplex.

"Trông có vẻ suôn sẻ nhỉ?" Medea đi phía trước, không quay lại.

Kassandra im lặng một lúc mới đáp: "Chắc là vậy."

Medea bất ngờ quay đầu, lọn tóc xoăn quét ngang mũi Kassandra khiến cô phản xạ chớp mắt liên tục.

"Trông cậu mệt lắm rồi, chắc đúng là nên về," Medea vỗ nhẹ tay cô, "Hẹn hò với chàng hoàng tử trong lòng mọi người là thế đấy, đừng để bụng. Chờ đến khi cậu thật sự nắm chắc anh ấy, mấy người đó sẽ biết điều hơn thôi."

Kassandra khẽ lắc đầu. Cô cũng không rõ mình đang phủ định điều gì nữa.

"Jason, lại đây. Đây là Kassandra, bạn cùng phòng mà em đã kể với anh."

Kassandra ban đầu hình dung Jason là kiểu công tử bột màu mè. Ấn tượng từ những bức ảnh mà Medea đăng trên mạng xã hội cũng góp phần tạo cảm giác ấy.

Thực tế thì Jason đúng là có vẻ uể oải. Rõ ràng là chủ nhà tổ chức tiệc, vậy mà anh ta mặc hoodie với dép xỏ ngón, nằm ườn trên ghế sofa chơi game online. Ánh sáng phản chiếu từ máy chiếu khiến mái tóc nâu vàng và khuôn mặt anh ta rực rỡ đầy màu sắc, nhưng vẫn có thể nhận ra nét điển trai.

"Jason. Rất vui được gặp cậu." Anh đứng dậy – chiều cao khiến Kassandra hơi ngạc nhiên. Không hổ là đội trưởng đội chèo thuyền, tay dài chân dài, dáng người cao lớn, làn da mang màu rám nắng khỏe mạnh đặc trưng của người hay hoạt động ngoài trời. Trái ngược với vóc dáng vạm vỡ ấy là khuôn mặt khá thanh tú – có lẽ đó là sức hút đặc biệt của anh trong mắt nhiều người.

Jason bắt tay rất chắc, thái độ thân thiện khi bước vào "chế độ xã giao":

"Cứ coi nơi này như nhà mình, đừng ngại. Lúc nào rảnh thì tới chơi nhé."

Biết rõ đó có thể chỉ là lớp vỏ giả tạo để che mắt người khác, nhưng trên người Jason vẫn toát ra khí chất lãnh đạo tự nhiên, khiến người ta rất khó có thể trở mặt với anh ta ngay tại chỗ.

"Mình còn có lớp vào sáng mai, nên xin phép về trước. Buổi tiệc rất tuyệt, cảm ơn vì đã mời."

Medea còn muốn ở lại với bạn trai thêm chút nữa, nên Kassandra lặng lẽ rút lui trước. Cầu thang căn hộ dạng duplex có hai bên, cô xuống nhầm phía, rồi dựa theo trí nhớ đi về hướng vừa chia tay với Apollo.

Bên dưới cầu thang là một quầy bar mini, phía đối diện được dựng lên một tấm kính mờ để tạo không khí riêng tư. Kassandra nhận ra vóc dáng và giọng nói của Apollo, đang định đi đến thì bất ngờ khựng lại.

"Cậu thực sự đang hẹn hò với cô nàng tóc đỏ đó à?" Giọng điệu của người nói rất thoải mái, có vẻ là bạn thân với Apollo.

Tiếng cụng ly vang lên, cả hai đang uống rượu.

Apollo quay lưng về phía cô, dựa vào tấm kính, còn người kia thì ngồi tựa vào quầy bar, cả hai đều không nhận ra có người nghe thấy cuộc trò chuyện sau lớp kính. Không rõ vì lý do gì, Kassandra âm thầm lùi vào bóng tối ở góc cầu thang.

"Ừ." Apollo đáp gọn lỏn.

"Sao trước giờ tôi lại không nghĩ ra cậu thích kiểu đó nhỉ?"

"Kiểu nào?"

Người kia rõ ràng đã uống chút rượu, lè nhè mãi mới nói ra được: "Kiểu khó cưa ấy."

Hình như Apollo bật cười khẽ: "Lần đầu tôi bắt chuyện với cô ấy, chỉ rời đi năm phút thôi mà cô ấy đã biến mất cùng bạn bè. Thú thật, tôi không chắc mình có thể theo đuổi được cô ấy."

"Thôi nào," Người kia đấm nhẹ vào vai Apollo, "Tôi cũng từng quen kiểu con gái như vậy, nhưng một khi đã có được rồi thì chán ngắt. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Apollo không đáp.

Đối phương vẫn chưa chịu buông tha chủ đề: "Muốn cá cược không? Cô ấy sẽ đổ cậu trong vòng vài ngày, còn cậu thì..."

Chàng trai đỏ mặt vì rượu bỗng ngưng bặt, từ tiếp theo mắc kẹt nơi cổ họng.

Apollo quay lại theo ánh mắt của người kia – và chạm phải ánh mắt Kassandra đang bước ra từ sau lớp kính.

"Đây là Oliver, bạn học cấp ba của anh, đã hai năm không gặp." Apollo lúc này mới nhận ra vẻ mặt Kassandra không ổn.

Cô nhìn thẳng vào anh không biểu cảm, không chớp mắt. Dưới ánh đèn quầy bar, đôi mắt xám nhạt của cô trở nên lạnh lẽo bất thường.

"Kate, anh..."

Kassandra bất ngờ mỉm cười, rút túi xách từ tay Apollo, không nói một lời nào mà bước thẳng qua anh.

"Đợi đã, Kate, không phải như em nghĩ đâu..."

Cô nghe thấy tiếng Apollo thầm chửi thề, bước chân càng nhanh hơn, chẳng thèm để ý phản ứng của những người xung quanh.

Thang máy vẫn còn trên tầng cao nhất, cô bước vào, đóng cửa trước rồi mới nhấn tầng trệt.

Thang máy của căn hộ cao cấp vận hành êm ái và nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, cửa thang đã mở ra lần nữa. Tầm nhìn hơi mờ, cô theo trí nhớ đi qua sảnh lớn mà không để tâm đến lễ tân hỏi có cần gọi xe giúp không.

Cô lao vào màn đêm, gió lạnh sau khi mặt trời lặn là dấu hiệu rõ ràng của mùa đông đang đến.

Kassandra mở ứng dụng gọi xe một cách máy móc, thấy chiếc xe gần nhất phải mất năm phút mới đến. Quá lâu. Cô không chịu nổi thêm năm giây nào nữa.

Lúc đến đây là do Medea chở, nên cô cũng chẳng biết hướng nào là lối ra khỏi khu này. Cô chọn đại một hướng, miễn là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Những điều càng sợ lại càng dễ thành hiện thực.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên trên vỉa hè, vọng vào trong màn đêm, lạc nhịp hoàn toàn với tiếng nhạc đang phát ra từ tầng cao.

"Kate! Kate! Kassandra!" – Giọng Apollo vang lên, dường như đã thấm mệt.

Phản ứng đầu tiên của Kassandra là nghi ngờ anh không chờ được thang máy mà đã chạy thẳng cầu thang mười mấy tầng.

Thật nực cười khi đó lại là phản ứng đầu tiên. Cô nghiến răng đến mức gần như run lên vì tức, tức chính mình.

Apollo chạy rất nhanh, chỉ chốc lát đã đuổi kịp cô. Anh túm lấy cánh tay cô, cố gắng chắn trước mặt: "Anh có thể giải thích. Cho anh giải thích. Không phải như em nghĩ đâu."

"Tiếp tục đi." Kassandra quay mặt sang hướng khác, giọng nói sắc như dao, đến mức chính cô cũng giật mình.

Apollo nắm chặt tay cô theo phản xạ, giọng nói gấp gáp, như thể nếu chậm thêm một chút, cô sẽ đóng kín mọi cảm xúc lại: "Bố mẹ của Oliver là nhà tài trợ quan trọng trong chiến dịch tái cử của cha anh. Anh phải giữ mối quan hệ tốt với cậu ta, ít nhất là bề ngoài. Việc anh nói chuyện với cậu ấy không có nghĩa là anh đồng ý với những gì cậu ta nói."

Kassandra sặc nhẹ, rồi cười khẽ: "Em quên mất vụ tái cử. Anh là con trai nghị sĩ."

"Anh biết những lời của Oliver khiến em khó chịu, anh xin lỗi vì để em nghe thấy những thứ đó. Kate, đừng như vậy, anh..."

Cô ngắt lời: "Nói thẳng đi. Tại sao lại là em? Em có gì khiến anh hứng thú? Vì em là kiểu người anh chưa từng chinh phục? Vì em khó tiếp cận? Hay là gì khác?"

Vừa nói, Kassandra vừa không kiềm được mà mong mình đừng nói tiếp. Thực ra, cô không định hỏi dồn dập như thế. Giọng nghẹn ngào khiến cô nghe như một kẻ hoảng loạn và tự ti.

Nếu có người ngoài đứng xem, họ chắc sẽ thấy cô làm quá, phản ứng thái quá, bởi vì mọi sự chịu đựng đã tích tụ cả buổi tối, và những nghi ngờ ngấm ngầm từ lâu nay nay mới trồi lên mặt nước.

Trước khi gặp Apollo, cô vốn không như vậy. Cô từng sống thoải mái suốt vài tháng, kết bạn mới, để lại phía sau những rắc rối gia đình ở bờ bên kia đại dương... Vậy mà cuối cùng, cô lại quay trở về con người mà mình ghét nhất.

Kassandra không thực sự muốn Apollo trả lời, nhưng khi anh im lặng thật, nước mắt lại muốn trào ra.

Mặt Apollo trắng bệch, giọng nói cứng đờ: "Không phải vậy. Không phải vì em biến mất giữa chừng nên anh mới hứng thú. Không phải vì em tỏ ra không quan tâm nên anh muốn chinh phục để chứng minh sức hút của mình. Không phải. Kassandra, từ trước đó, từ khi anh nói câu đầu tiên với em..."

Anh hít sâu một hơi, như đang hạ quyết tâm rất lớn.

"Là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Đầu Kassandra như ong ong.

"Anh biết điều đó nghe thật điên rồ, dễ khiến người ta bỏ chạy, nhưng đúng là như vậy – ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã bị em thu hút."

Nghe như cổ tích. Nhưng đồng thời cũng hợp lý đến lạ, khiến người ta không thể ngừng lắng nghe.

"Và càng ở bên em, anh càng tin rằng điều đó không phải ảo giác do tâm lý bất ổn."

Apollo bước đến trước mặt Kassandra, nuốt nước bọt, giọng trầm xuống: "Nhìn anh đi, làm ơn."

"Em không thể nhìn anh." Giọng cô như nghiến qua kẽ răng.

Anh gần như thì thầm đầy ấm ức: "Tại sao?"

"Vì nếu em nhìn anh, bất kể anh nói lời nhảm nhí gì..." Kassandra cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, "Em cũng sẽ tin."

Apollo quên cả chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô chằm chằm.

Kassandra ngẩng đầu lên, cố gắng gỡ tay anh ra, vừa thì thầm như tự ra lệnh cho bản thân: "Chuyện này quá nhanh... Em không biết nên làm gì, nên tin vào điều gì. Em cần thời gian. Em phải bình tĩnh lại... Hãy để em về nhà trước."

Apollo không buông tay. Cuộc giằng co vụng về giữa hai người chỉ kéo dài vài giây, rồi anh dứt khoát ôm chặt lấy cô.

Cô lập tức cứng người lại, khiến cơ thể anh cũng trở nên căng cứng theo.

"Hứa với anh là em sẽ không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh, thì anh sẽ buông ra."

"..."

"Anh biết cảm giác bị đối xử như một chiếc cúp trưng bày là như thế nào. Anh không bao giờ đối xử với em như vậy."

Trong bóng đêm, hơi thở của Apollo nóng bỏng đến mức khiến tai cô cũng bừng đỏ.

Kassandra nhắm mắt lại: "Bây giờ em không thể suy nghĩ gì được cả..."

"Vậy thì đừng suy nghĩ nữa." Apollo ngập ngừng một chút, môi chạm nhẹ lên tóc cô. "Cho anh một cơ hội... để chứng minh những gì anh vừa nói đều là sự thật."

Tim cô đập mạnh đến mức như dội thẳng vào tai, rung lên trong đầu. Kassandra nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Ý anh là... kết thúc giai đoạn hẹn hò, và nghiêm túc tiếp tục?"

Khóe mắt Apollo cong lên, cánh tay ôm lấy cô càng siết chặt hơn.

"Đúng vậy. Anh muốn trở thành bạn trai của em – chính thức, và công khai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện