Đối diện với suy đoán của em trai, Cassandra vừa buồn cười vừa bất lực: "Ngay cả ngươi cũng tin vào những lời đồn vô căn cứ đó sao?"

Scamandrius bĩu môi: "Cũng không hẳn là vô căn cứ. Ngươi vừa cầu nguyện xong, hắn liền khỏi bệnh, lại còn hồi phục nhanh hơn cả những người bị nhẹ hơn hắn. Hơn nữa..."

Hắn do dự một chút, rồi hạ giọng: "Mẫu thân từng lén nói với ta rằng, khi ngươi ở thần miếu, tất cả mọi người đều đột nhiên thất thần trong giây lát. Sau đó, thái độ của ngươi trở nên có chút kỳ lạ, nên người mới hỏi ta có nhận thấy điều gì khác thường không."

Hecuba dù ngoài mặt không lộ ra, nhưng luôn âm thầm chú ý đến con gái, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nhỏ nào. Cassandra hơi chột dạ, rồi khẽ vỗ lên cánh tay em trai: "Ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện như vậy sao?"

Scamandrius chớp mắt với vẻ ấm ức: "Trước đây thì không. Nhưng từ sau chuyện ở Thymbra, ngươi đã thay đổi..."

"Không có đâu." Nàng hít sâu, quả quyết nói, "Ta và Pean chỉ là người xa lạ, sao có thể vì hắn mà đánh đổi bản thân?"

Chàng thiếu niên tóc đỏ nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: "Vậy ngươi hãy hứa với ta, sau này cũng sẽ không làm chuyện như vậy."

"Ta hứa."

Khi thốt ra lời hứa ấy, Cassandra nhìn gương mặt giống mình như đúc, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi ưu tư khó tả. Vì Pean, nàng tuyệt đối không dám đánh cược với thần linh — nhưng nếu là em trai nàng thì sao?

Một cặp sinh đôi từ khi chào đời đã mặc nhiên chấp nhận sự hiện diện của đối phương, cũng như tin rằng thế gian này luôn có một bản sao vừa giống vừa khác của chính mình. Dù có thể nhớ lại cảm giác khi chỉ có một người anh trai ở kiếp trước, nàng vẫn không thể thực sự hình dung được nếu mất Scamandrius vì một biến cố, bản thân sẽ ra sao.

Scamandrius có linh cảm gì đó, liền nhíu mày: "Giờ ta đã mạnh hơn ngươi, không cần ngươi bảo vệ đâu."

Cassandra khẽ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng phai nhạt. Nàng tin rằng em trai sẽ trưởng thành thành một chiến binh xuất sắc, nhưng trận chiến thành Troy lưu danh hậu thế không chỉ vì quy mô của nó, mà còn vì sự khốc liệt và thương vong tàn khốc. Trong bất kỳ cuộc chiến nào, những người trẻ tuổi tài giỏi sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng luôn là thứ không bao giờ thiếu.

Ký ức về thế hệ cha chú cũng đủ chứng minh sự tàn khốc của chiến tranh: Khi thành Ilium thất thủ, tất cả các anh em đã trưởng thành của cha nàng, Priam, hoặc là ngã xuống chiến trường, hoặc là bị xử tử, còn nữ quyến thì trở thành nô lệ của người Achaea. Nếu tai họa sắp ập đến là sự hủy diệt hoàn toàn của Troy, Scamandrius, kẻ đã chính thức tiếp nhận huấn luyện chiến binh, e rằng khó mà có kết cục tốt đẹp.

"Lúc nhỏ chúng ta vốn giống nhau như đúc, vậy mà bây giờ lại phải đi trên hai con đường hoàn toàn khác." Scamandrius lẩm bẩm. "Ngươi thì phải chọn giữa việc thành thân hoặc trở thành tế tư của thần, còn ta hình như chỉ có con đường cưới vợ và trở thành chiến binh. Vì sao chứ? Chỉ vì ta là nam, còn ngươi là nữ sao?"

"Ngươi cũng có thể làm tế tư, chỉ cần có thần miếu nào chịu nhận ngươi." Cassandra nửa đùa nửa thật, nhưng cũng thoáng nghĩ rằng đây không chừng lại là một ý hay.

Scamandrius liếc nàng một cái, bày ra biểu cảm trách cứ.

"Thôi nào, ngươi đến đây hôm nay, chắc không chỉ vì muốn truy xét mấy lời đồn nhảm chứ?"

Hắn nghẹn lời, hiển nhiên bị nàng nói trúng tim đen. Cassandra lắc đầu, rồi bắt đầu hỏi thăm về các buổi học kiếm thuật và võ nghệ gần đây của em trai. Scamandrius đáp lời một cách ấp úng, ánh mắt né tránh.

"Sao ngươi trông như bị kiếm sư quở trách suốt ngày thế? Ta nghe nói không phải vậy mà."

Scamandrius im lặng một lúc lâu mới miễn cưỡng đáp: "So với Hector thì còn kém xa. Khi ở độ tuổi của ta, hắn đã có thể giúp phụ vương dẹp loạn phản quân rồi."

Hector quá mức xuất sắc, khiến cho tất cả các hoàng tử khác của Priam, dù vô tình hay hữu ý, đều bị đem ra so sánh. Càng nói, Scamandrius càng cảm thấy mất mặt, liền vội vàng tìm cách chuyển hướng chủ đề: "Đúng rồi, ta có cái này muốn cho ngươi xem."

Hắn gỡ một con dao găm từ thắt lưng xuống, rút ra khỏi vỏ để khoe với nàng.

Dao găm này mang tính trang trí nhiều hơn thực dụng — lưỡi dao bình thường, nhưng vỏ thì hoa lệ vô cùng, được dát vàng và nạm đá lấp lánh như vỏ sò, trông như một món đồ chơi trẻ con.

Thấy Cassandra không mấy để tâm, Scamandrius nhướng mày: "Đừng xem thường nó."

Nói rồi, hắn đột ngột dí mũi dao vào lòng bàn tay mình, làm như muốn xuyên thủng da thịt.

Cassandra giật bắn người, theo phản xạ muốn ngăn lại. Nhưng ngay khi lưỡi dao chạm vào tay hắn, toàn bộ phần sắc bén lập tức rút gọn vào cán rỗng bên trong.

"Ngươi..." Nàng thở phào.

Scamandrius hất cằm đắc ý, mặt đầy vẻ "ngươi không ngờ tới chứ gì?"

Nàng lườm hắn một cái, giật lấy con dao từ tay hắn: "Tuyệt đối đừng đem trò này ra trước mặt mẫu thân, cũng đừng để Poly nhìn thấy."

"Không cần ngươi nhắc." Hắn bĩu môi. "Thế giờ ngươi có thể trả nó lại cho ta chưa?"

Cassandra thử bấm cơ quan bên trong con dao, nhanh chóng tìm ra cách vận hành, rồi giả vờ ngang ngược: "Ngươi làm ta hoảng sợ, thứ này phải thuộc về ta."

Scamandrius há miệng, rồi bất lực nghiêng đầu nhìn nàng.

"Không được sao?" Nàng cười híp mắt nhìn hắn.

Hắn lắc đầu với vẻ ngán ngẩm, rồi nói: "Vậy ngươi cũng phải cho ta một thứ gì đó."

"Được thôi."

Scamandrius chẳng cần suy nghĩ đã nói ngay: "Ngươi phải thề rằng, trước khi đưa ra quyết định về tương lai, nhất định phải nói với ta và bàn bạc với ta."

Cassandra giơ tay lên: "Ta thề, trước khi quyết định tương lai của mình, sẽ nói cho ngươi và bàn bạc với ngươi. Yên tâm chưa?"

Hắn bĩu môi xem như đồng ý.

Nàng tra dao vào vỏ, rồi hỏi: "Ngươi lấy món đồ lạ này từ đâu vậy?"

"Tất nhiên là từ Paris. Hắn quen biết nhiều thương nhân, đây là một trong những món hàng cuối cùng của mùa trước khi tàu nghỉ đông."

Nghe cũng hợp lý.

"Gần đây Paris đang làm gì?"

Scamandrius suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có vẻ phụ vương định phái hắn đi Achaea vào đầu xuân, hắn cũng đang chuẩn bị cho việc đó."

"Achaea? Chẳng lẽ—"

Hắn gật đầu hiểu ý: "Tất nhiên lại là vì người cô Hesione."

Gần như mỗi năm một lần, vua Priam đều phái sứ giả đi thuyết phục Telamon của Salamis trả chị gái ông về Troy. Scamandrius vò mái tóc, thản nhiên tiếp lời: "Hơn nữa, Paris cũng đã đến tuổi cần nghĩ đến chuyện cưới vợ. Có lẽ phụ vương muốn hắn cưới một công chúa Achaea, lấy hôn nhân mới để đổi lại sự trở về của cô."

Cassandra chau mày. Theo lối trao đổi đơn giản và thô bạo, nữ nhân là tài sản phải tranh đoạt, vậy thì chỉ khi vương nữ thành Troy được gả đi, mới có hy vọng đưa Hesione hồi hương. Trước đây, từng có sứ giả từ Achaea trở về mang theo một đề nghị tương tự, khi ấy, chỉ có mình Cassandra đến tuổi hôn phối. Priam hiếm khi tức giận trước mặt quần thần, nhưng lần đó, ông nổi giận lôi đình. Ông không thể nào trao con gái mình vào tay những kẻ có huyết thống với bọn xâm lược ngày trước.

Điều khiến Priam không ngừng cử sứ giả, e rằng chính là hy vọng Hesione sống đến độ tuổi không thể sinh nở nữa. Đến lúc đó, Telamon sẽ không còn lý do để giam giữ nàng nơi đất khách.

"Đương nhiên, ngoài chuyện của cô, Paris cũng sẽ ghé thăm một số thành bang Achaea khác."

Nói cách khác, chuyến đi này còn là cơ hội rèn luyện cho Paris.

"Có chuyện gì sao?" Scamandrius chăm chú nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Cassandra.

Nàng lẩm bẩm: "Ta phải gặp phụ vương."

*

Bước vào hoàng cung, Cassandra thấy vua Priam đang ngồi bên mép trường kỷ, hờ hững gảy vài phím trên cây đàn lyre. Vừa thấy nàng, những đường nét cứng cỏi trên gương mặt ông lập tức trở nên mềm mại: "Lại đây, con gái ta."

Nàng là ái nữ đầu tiên của phụ vương, trước khi các em chào đời, nàng đã hưởng một địa vị đặc biệt trong lòng ông.

Cassandra bước tới, tự nhiên nhận lấy cây đàn từ tay phụ vương, chỉnh lại dây đàn, rồi tấu một khúc nhạc quen thuộc.

Nàng học đàn lyre từ nhỏ, cũng là vì phụ vương kiên quyết muốn như thế. Priam vốn yêu thích âm nhạc, nhưng khi Hector và Deiphobus ra đời, thành Troy vẫn luôn phải đề phòng nguy cơ bị xâm lược, họ chẳng còn tâm trí học nhạc cụ. Còn Paris, mãi đến khi lớn mới quay về hoàng cung, hắn khá tinh thông ống sáo của mục tử, cũng học đàn lyre đôi chút. Nhưng tính hắn là vậy, ngoài tài bắn cung và giao tế, không thứ gì có thể khiến hắn thực sự say mê luyện tập.

Vừa gảy đàn, Cassandra vừa hàn huyên cùng phụ vương, đã lâu lắm rồi họ không chuyện trò như vậy.

Priam không nhắc đến Pean, nhưng nàng cảm nhận rõ ông vẫn đang quan sát nàng.

"Nói mới nhớ, con nghe nói Paris sẽ đi sứ đến Achaea vào mùa xuân?"

"Vẫn chưa quyết định xong." Priam liếc mắt nhìn nàng, cười như thể đoán trước: "Scamandrius nói với con sao?"

Cassandra hỏi ngược lại: "Phụ vương muốn Paris cưới một tân nương Achaea?"

"Nếu trên đường đi, nó gặp thiếu nữ khiến lòng nó rung động, cũng tốt." Priam im lặng một thoáng, rồi nhìn thẳng vào nàng, nụ cười ôn hòa thoáng lộ vẻ cay đắng: "Con biết đấy, ta và mẫu hậu con chẳng thể ép buộc Paris làm điều gì..."

Lúc còn nhỏ, Paris bị bỏ rơi do lời tiên tri về điềm dữ, lẽ ra phải chết giữa rừng núi hoang dã, nhưng một chuỗi kỳ tích đã giúp hắn sống sót và trưởng thành. Vì lẽ đó, Priam và Hecuba luôn giữ thái độ dè dặt khi đối diện với hắn. Nếu Paris trở về từ chuyến đi này với Helen – người đã có phu quân – mà vẫn kiên quyết không buông tay, rất có thể, vì chút áy náy còn sót lại, phụ vương và mẫu hậu sẽ chấp nhận sự việc. Nhưng nếu là một trong những người con khác của gia đình, thái độ của họ nhất định sẽ cứng rắn hơn nhiều.

Cassandra càng lúc càng cảm thấy chuyến đi này của Paris bất ổn, dường như tất cả những mảnh ghép dẫn đến chiến tranh đã sẵn sàng.

Nàng cẩn thận lựa lời, dò xét thái độ của phụ vương: "Achaea mỗi lần đều viện cớ thoái thác, hoặc dứt khoát không tiếp sứ giả. Paris lại chưa từng đi sứ phương xa, liệu có nên phái một người lão luyện hơn thì tốt hơn không?"

"Chuyện đó con không cần lo." Priam mỉm cười, có vẻ cho rằng nàng lo xa quá mức. "Dĩ nhiên, ta sẽ phái những kẻ giàu kinh nghiệm đi cùng nó. Hơn nữa, Paris cũng rất xem trọng chuyến đi này, ta hiếm khi thấy nó chuyên tâm đến vậy."

Cassandra không khỏi hoài nghi, liệu có phải vì lời cảnh báo của nàng lần trước mà Paris lại đặc biệt để tâm đến chuyến đi này. Hắn nóng lòng muốn lập công, để chứng minh mình không phải mối họa của thành Troy.

"Nhưng..." Nàng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nói ra: "Giấc mơ năm xưa của mẫu hậu, cùng lời giải của hiền giả..."

Ánh mắt Priam lập tức trở nên sắc bén. Ông nhìn nàng chằm chằm một lúc, bầu không khí thư thái khi nãy hoàn toàn tan biến. Lúc này, kẻ đối diện nàng không chỉ là phụ vương, mà còn là vương giả của thành Troy.

"Cassandra, nếu không có lý do, con sẽ không nhắc đến chuyện này." Ông quét mắt một vòng, xác nhận không có kẻ nào nghe lén, rồi trầm giọng: "Con muốn nói điều gì?"

Nàng cắn răng: "Không thể để Paris đến Achaea."

Priam cau mày: "Con dựa vào đâu mà nói vậy?"

Môi nàng mím chặt. Nàng không biết liệu công khai bí mật từ ký ức của người biết trước tương lai có gây ra hậu quả gì không. Theo lời Gaia, những thần linh nguyên thủy của số phận vẫn hiện diện trên thế gian này. Hé lộ những bí ẩn không nên biết có thể sẽ khiến các ngài chú ý. Sức mạnh của các vị thần trên đỉnh Olympus đã đủ đáng sợ, Gaia có thể tùy ý tạo ra sinh mệnh, biến hóa thân thể, thì những vị thần cùng cấp bậc với người còn đáng kinh hãi đến nhường nào? Dù có Apollo và Dionysos bảo hộ, nàng chung quy vẫn chỉ là một phàm nhân.

Chưa có đủ sự chuẩn bị, nàng không thể hành động khinh suất.

"Hiện tại con chưa thể nói." Cassandra cúi đầu, hy vọng vẻ huyền bí này có thể tăng thêm sức thuyết phục.

"Ta không thể thay đổi quyết định chỉ dựa vào một câu nói của con. Ta cần một lý do thỏa đáng hơn."

Nàng im lặng, ánh mắt chớp động. Priam trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: "Trước chuyến đi, vẫn có lệ cầu xin thần linh ban sấm truyền. Chuyện này không đáng để con quá lo lắng. Hãy đi chơi cùng bạn bè đi."

"Con không còn là trẻ con nữa."

Priam nghe vậy, biểu cảm có phần phức tạp, nhưng chỉ phất tay ra hiệu cho nàng lui.

Cassandra rời khỏi cung điện với tâm trạng nặng nề.

Nàng cần hỏi Apollo về quả táo vàng, nhưng khi ấy bị thái độ của hắn làm xao động, lại không muốn đẩy sự căng thẳng lên cao, nên đã bỏ lỡ cơ hội. Nhưng ngoài vị thần tiên tri ra, nàng còn có thể cầu cứu ai đây?

Cùng lắm thì chủ động triệu thỉnh Apollo, trả một cái giá mà cả hai bên đều có thể chấp nhận.

Nếu xác định chuyến đi này liên quan đến sự tồn vong của thành Troy, nàng vẫn có thể thuyết phục Paris từ bỏ nó. Sau đó, nàng cũng cần gặp lại Dionysos một lần nữa. Nàng không thể yêu cầu ngài bảo vệ cả một tòa thành dưới sức ép của ba nữ thần, nhưng ít nhất, nàng muốn nghe ý kiến của ngài.

Nghĩ đến đây, Cassandra bình tâm lại đôi chút, xoay người trở về.

Trùng hợp thay, ngay tại hành lang viền quanh khu vườn, nàng chạm mặt Pean.

Hắn trông có vẻ đã hoàn toàn bình phục, gần như không còn dấu vết bệnh tật. Khi cúi chào nàng, trong mắt hắn ánh lên niềm vui: "Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, biết đâu lại có cơ hội gặp nàng. Xem ra hôm nay là ngày may mắn của ta."

Cassandra nửa đùa nửa thật: "Giờ ngươi đã gặp ta rồi, vậy cũng nên trở về thôi. Thầy thuốc hẳn sẽ không vui khi biết ngươi vừa khỏi bệnh đã phơi gió ngoài này."

"Ta không yếu ớt đến vậy. Hơn nữa, ta đã chuẩn bị rồi." Hắn khẽ kéo lớp áo choàng lông trên vai, như cố tình nhắc nàng nhớ đến lần trước, khi hắn từng nhường áo cho nàng.

Nàng không đáp lại.

"Ta đã nghe nói," Hắn nhìn nàng chăm chú, "Nàng cùng hoàng hậu đã đến đền thần cầu phúc cho ta."

Cassandra thản nhiên: "Ta chỉ làm điều nên làm."

Sự khách sáo của nàng quá rõ ràng. Pean trầm ngâm quan sát một thoáng, rồi đổi chủ đề: "Hy vọng lời hứa chỉ dạy đàn lyre lần trước vẫn còn hiệu lực."

Cassandra lặng thinh, ánh mắt từ từ lướt qua hắn, cẩn thận dò xét từ đầu đến chân.

Pean có dung mạo hoàn toàn khác với Apollo, cử chỉ cũng luôn thể hiện sự thân thiện, hòa nhã hơn. Thế nhưng, có một cảm giác quen thuộc mơ hồ mà nàng không sao xua tan được.

Hắn để mặc nàng quan sát, không tránh không né, chỉ có nụ cười trên môi là dần nhạt đi.

"Trước đây, Apollo đã giáng thần trước mắt ta." Cassandra bỗng cất lời, phá tan sự im lặng. Giọng nàng không lớn, nhưng từng từ đều rõ ràng rành mạch.

Hắn thoáng sững lại, như không ngờ nàng lại mở đầu câu chuyện bằng một lời như vậy.

Nàng khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua những vệt loang trên cột hành lang, giọng điệu dửng dưng, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình: "Ngài muốn có ta."

Dứt lời, Cassandra mới dời ánh mắt về phía Pean.

Nàng không tỏ ra bản thân vừa nói ra điều gì kinh thiên động địa. Nàng thản nhiên, không chút che giấu, chăm chú quan sát phản ứng của hắn.

Thái độ đó thậm chí còn mang theo chút tàn nhẫn, như thể đang chất vấn hắn: Vậy, ngươi định làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện