Daphne bước đi rất nhanh, không cho bản thân bất kỳ cơ hội nào để ngoái đầu hay lưỡng lự.

Dân chúng Phothia sau khi xem xong chuyện náo nhiệt liền tản đi, lính gác trở lại thành lũy tuần tra, ngoài vài kẻ say rượu lạc đường, trên phố gần như không còn ai qua lại. Nàng không uống dù chỉ một giọt rượu, vậy mà toàn thân lại cứng nhắc và tê dại. Không rõ là cảm giác của nàng đã mất đi, hay cơn gió đêm đang trêu đùa kẻ bộ hành hiếm hoi, mà hương trầm của buổi tế lễ trước hôn lễ khi thì phảng phất, khi lại biến mất ngay góc phố tiếp theo, như bóng ma của một cuộc cuồng hoan. Nàng cứ thế lặng lẽ đi, có cảm giác bản thân đang mắc kẹt trong một giấc mộng kỳ quái, nơi mọi bất thường, mọi sự tĩnh lặng không đúng lúc này đều là dấu hiệu của một thế giới ảo ảnh dần sụp đổ.

Nàng lần theo con đường cũ rời khỏi thành, đi mãi đến cánh đồng lúa mì sâu trong thôn trang bên ngoài, mới dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía sau.

Cung điện trên sườn núi Pelion vẫn còn sáng đèn, nhưng vầng sương vàng nhạt thuộc về thần linh đã tan biến. Chư thần đến dự lễ đã rời đi—ngoại trừ một kẻ vẫn còn say ngủ trong cung điện cũ.

Từ khi đến thế gian này, Daphne luôn tưởng tượng khoảnh khắc khi nhiệm vụ hoàn thành, nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng đến nhường nào. Một chút tưởng tượng đôi khi là phương thuốc an ủi tốt nhất cho tâm lý. Thế nhưng, giờ đây khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, nàng chỉ cảm thấy trống rỗng.

Nàng đã làm tất cả những gì cần làm và có thể làm.

Ban đầu, nàng cho rằng bản thân cần sự giúp đỡ của Hermes để thoát thân, vì vậy đã yêu cầu hắn hứa hẹn. Nhưng cuối cùng, chiếc khóa bảo hiểm này không cần dùng đến cũng tốt — tâm tư của Thần bảo hộ cho kẻ trộm vốn thâm sâu, khó mà đối phó, nàng vẫn luôn có chút kiêng dè hắn. Nếu có thể, nàng cũng không muốn nhờ đến con trai của Maia.

Thực ra, người nàng có thể nói lời từ biệt cũng chẳng nhiều. Tối qua, Daphne nhờ Thetis thử nghiệm xem rượu của Dionysus mạnh đến đâu, rồi sau đó chia tay nữ thần biển. Nàng không nói mình sẽ đi đâu, nhưng cả hai đều ngầm hiểu, lần chia ly này có lẽ là vĩnh viễn. Thetis dù có chút buồn bã, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh—bởi lẽ so với sự vĩnh hằng bất diệt của thần linh, thì những cuộc ly biệt đột ngột, những cuộc chia ly không báo trước vốn dĩ là điều thường thấy ở thế giới này. Chỉ tiếc rằng, nàng không có cơ hội để cảm tạ Dionysus.

Còn về Ladon, thần sông Arcadia, cùng những nữ thần đã chăm sóc và dạy dỗ nàng khi còn bé—nàng luôn biết ơn họ. Nhưng từ khoảnh khắc bước chân về Delphi, nàng đã chấp nhận sự thật rằng sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Giờ đây, nếu cố ý quay lại để từ biệt, cũng chỉ khiến nước mắt thêm phần vô nghĩa. Huống hồ, nàng cũng không còn nhiều thời gian.

"Ta đã làm được rồi, bây giờ là lúc ngài thực hiện lời hứa."

Lời nói của nàng bị nuốt chửng giữa tiếng lúa mì xào xạc thì thầm trong bóng tối.

Ngay sau đó, một cơn rùng mình mơ hồ bò dọc theo sau gáy.

Nàng cảm nhận được—có thứ gì đó đang dõi theo nàng.

Một sự hiện diện mà đôi mắt nàng không thể nhìn thấy đã giáng lâm.

"Ngài đang ở đó sao?"

Không có hồi đáp.

Giọng nàng không tự chủ được mà căng thẳng hơn: "Ngài còn muốn ta làm gì nữa?"

"Vở kịch ngươi dàn dựng vẫn thiếu một màn kết thúc quyết định." Giọng nói của Eros vang lên từ trên cao. Nàng lập tức nhìn theo, nhưng không tìm thấy thân ảnh của thần Ái Tình.

"Ở khoảnh khắc cuối cùng, ngươi đã để lại cho hắn một tia hy vọng. Hắn vẫn chưa tin rằng mình thực sự bị bỏ rơi."

Cùng lúc đó, một linh cảm chợt xẹt qua tâm trí, khiến nàng đột ngột quay đầu.

Ánh sáng bùng lên trên bầu trời đêm, vệt lửa chói lòa xé rách màn đêm, làm lu mờ cả dải ngân hà.

Quầng sáng dừng lại trên tầng mây, rồi bùng cháy mãnh liệt hơn nữa—như một vì sao rơi xuống, cũng như một con cắt vàng đang lao xuống với cơn thịnh nộ rực cháy, không chút do dự, không chút lưỡng lự, nhắm thẳng vào nàng.

Trước khi đầu óc kịp lý giải cảnh tượng trước mắt, cơ thể nàng đã phản ứng.

Chạy!

"Daphne!"

Nàng không đáp, không quay đầu, chỉ lao đi xuyên qua cánh đồng mùa hạ. Những cành lúa mì còn xanh như được triệu gọi, nghiêng mình tránh đường, để nàng băng qua tựa như một lưỡi dao xé rách biển lúa.

Thế nhưng, tiếng gọi đuổi sát phía sau nàng.

"Daphne, dừng lại!"

Nàng chạy nhanh hơn. Đôi tai, đôi mắt, não bộ, trái tim, lá phổi, tứ chi—từng bộ phận, từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể nàng, lúc này chỉ còn một chức năng duy nhất—chạy.

Làn gió lướt qua má ngày càng lạnh, len vào lồng ng.ực nàng, chui sâu vào lồng phổi. Thế nhưng, thay vì làm dịu cơn thở dốc, cái lạnh đó lại thiêu đốt nàng từ bên trong. Ý thức giữa hai bên thái dương vì những cú sải chân liên hồi mà trở nên hỗn loạn. Nàng dùng âm thanh để đo lường khoảng cách giữa mình và kẻ truy đuổi, dùng những khối màu vặn vẹo trước mắt để phân biệt phương hướng. Không cần suy nghĩ, cũng không có thời gian để suy nghĩ—chạy đã trở thành một bản năng như hít thở. Trước khi gót chân kịp chạm đất, nó đã được nhấc lên lần nữa—bước chân nối tiếp bước chân, không chút ngừng nghỉ.

Cánh đồng, rừng cây, đồi núi—nàng lướt đi trên vùng đất tối tăm, như một con hươu bị săn đuổi, cũng như một cánh chim vội vã tìm về tổ.

Lẽ ra nàng phải cảm thấy tự do và phấn khích hơn cả khi trốn chạy khỏi cuộc săn của Artemis. Vì lần này, nàng thực sự đang chạy đến tự do.

Nhưng không phải vậy.

Tiếng gọi dồn dập phía sau nàng như một mạng lưới vô hình, dệt từ những sợi tơ mỏng manh của tuyệt vọng, siết chặt từng vòng, từng vòng.

"Nói cho ta biết, dừng lại nói cho ta biết!"

"Rốt cuộc vì sao?"

"Daphne!! Nàng định đi đâu?"

"Eros còn ra điều kiện gì?!"

Nàng chưa từng biết rằng Apollo cũng có giọng nói như vậy—rung lên vì giận dữ, nhưng vẫn bấu víu lấy chút hy vọng mong manh.

Trong cuộc chạy trốn, tri giác dần trở lại, trước tiên là cơn đau nghẹn thắt nơi lồng ng.ực. Nàng đã sai. Đáng lẽ khi rời đi, nàng không nên mềm lòng, không nên làm những chuyện thừa thãi. Đáng lẽ nàng không nên gặp hắn.

Cũng như bức họa chỉ ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất, còn những gì diễn ra ngoài khung hình thường chỉ để lại dư vị đắng chát. Nếu thực sự muốn cắt đứt gọn ghẽ, giữ lại một ký ức tạm gọi là tốt đẹp, thì nàng đáng ra phải biến mất mà không để lại một lời nào.

Nhưng là do mũi tên vàng, hay do chính nàng? Nàng đã không làm được.

Dĩ nhiên, một kết cục thanh thoát như thế sẽ chẳng thể khiến Eros hài lòng. Chẳng trách y lại lặng lẽ giáng lâm chờ đợi, bởi màn kịch chính giờ mới khai màn: chỉ cần một bên còn vương vấn, dù là thất vọng hay vọng tưởng, thì chẳng thể nào có một cuộc chia ly đường hoàng. Những vết cắt sẽ chỉ rách toạc thêm, máu tươi đầm đìa, lộn xộn tan hoang.

"Daphne—!!!"

Giọng của Apollo đột ngột cao vút, sự hoảng hốt tràn ra từng câu chữ.

Lông tơ trên người nàng dựng đứng. Nàng vô thức khựng lại. Khi đôi mắt lấy lại tiêu cự, nàng bàng hoàng phát hiện mình đang đứng nơi mép vực xa lạ.

Một viên đá nhỏ rời khỏi gót chân, lăn dài xuống hố sâu thăm thẳm bên dưới. Khi nó vỡ vụn, tiếng kêu than yếu ớt lập tức bị gió cuốn đi không còn tung tích.

Cơn choáng váng kéo đến. Nàng cứng ngắc quay đầu.

"Daphne, bình tĩnh, ta sẽ không lại gần."

Apollo đứng cách nàng mười bước chân. Vầng quang phía sau lưng hắn gần như trải rộng hoàn toàn, nhưng gương mặt hắt dưới ánh sáng đó lại trắng bệch. Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, vội vã đảo mắt sang hướng khác.

Tình cờ thay, ánh nhìn của nàng lại rơi trúng tấm áo choàng tím rối bời của Apollo. Và ngay lập tức, nàng nhận ra một vạt vải gần cánh tay có màu đậm hơn hẳn.

Gió núi làm áo choàng phần phật lay động. Chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, nàng nhìn thấy rõ—tay trái của Apollo đầy máu.

Apollo cũng nhận ra ánh mắt kinh hoàng của nàng. Như một thợ săn giơ tay để chứng minh với con mồi rằng mình không có vũ khí, hắn từ tốn nâng tay lên, giọng nhẹ nhàng trấn an: "Không có gì đâu."

Nhưng trong lòng bàn tay hắn, một mũi tên bạc lấp lánh cắm ngập vào da thịt.

Vết thương rõ ràng đã khép lại nhiều lần rồi lại bị xé toạc, lớp máu khô chồng chất thành màu nâu sẫm, hầu như không còn thấy sắc da nguyên bản.

Nàng lập tức hiểu ra Apollo đã làm gì với chính mình: để chống chọi với men rượu còn vương lại, hắn vừa đuổi theo nàng, vừa dùng mũi tên không ngừng xuyên qua lòng bàn tay, tận dụng cơn đau để duy trì tỉnh táo, chống lại cơ thể thần thánh vốn sẽ mau chóng chữa lành.

"Chàng..." Môi nàng run rẩy, không biết vì sợ hãi hay vì day dứt, một câu trọn vẹn cũng không thể thốt ra.

Apollo không cho rằng hành động của mình có gì đáng trách. Ngược lại, hắn còn khẽ mỉm cười với nàng.

"Daphne, từ từ rời khỏi đó đi. Nguy hiểm lắm."

Hàm răng nàng khẽ va vào nhau: "Chàng lùi lại trước."

Hắn tỏ ra vô cùng dễ dãi: "Nàng tiến một bước, ta sẽ lùi một bước."

Nàng nhích lên nửa bước, Apollo cũng thực sự lùi lại nửa bước để duy trì khoảng cách. Nàng lại tiến lên nửa bước, hắn cũng lùi thêm nửa bước. Nếu thêm một bước nữa, nàng sẽ rời khỏi rìa vực an toàn. Nhưng chẳng ai dám chắc Apollo sẽ tiếp tục thoái lui hay bất chợt lao đến. Cả hai bất động, bầu không khí giữa họ căng như sợi dây cung trên đấu trường.

"Lại đây đi, đến bên ta nào." Giọng Apollo dịu dàng, nhưng lại khiến nàng sởn gai ốc không rõ lý do. "Nếu nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Ta có thể xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì."

Thấy nàng vẫn lặng im, hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt chân thành mà hoang mang: "Nàng tiếp tục trốn chạy, vậy rốt cuộc nàng định trốn đi đâu?"

"Dù hôm nay nàng có chạy thoát, thì dù nàng ẩn náu trong rừng thẳm hay nơi đầm lầy sâu nhất, ta cũng sẽ tìm được nàng." Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hắn trầm xuống, giọng điệu có chút nguy hiểm. "Hay là... nàng đã tìm được người che chở rồi?"

Nàng vô thức liếc nhanh lên bầu trời.

Nàng muốn biết Eros rốt cuộc đang suy tính điều gì.

Đồng tử của Apollo co lại. Quầng vàng quanh mống mắt xanh thẫm chớp lóe vẻ bất mãn, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo:

"Là ai? Eros không giúp nàng, vậy là Dionysus ư? Hai người đã có giao ước? Hay là Hermes? Hoặc... người cha tôn quý của ta?" Hắn bật cười nhạt đầy mỉa mai, rồi đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng vô tận: "Ai cũng được cả. Dù là ai đi nữa, ta cũng sẽ giành lại nàng."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng.

Nàng bắt đầu hoài nghi liệu rượu thần của Dionysus có còn tác dụng không. Apollo đã tỉnh lại bằng cách nào, có lẽ là nhờ nỗi đau giữ cho hắn khỏi gục ngã. Nhưng như thế không có nghĩa là hắn còn tỉnh táo.

"Thôi nào, Daphne, lại đây." Sự kiên nhẫn của hắn dường như đã cạn, giọng nói ôn hòa cuối cùng cũng để lộ sự áp đặt.

"Ta không thích chàng như thế này." Nàng thì thào.

Hắn thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt. Sau đó, ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà thẳng thắn: "Chẳng phải chính nàng khiến ta thành ra như vậy sao?"

Nàng cong môi cười: "Đúng vậy."

Lời còn chưa dứt, nàng đã lao đi!

Nhưng không phải chạy về con đường mòn bên cạnh Apollo, mà là men theo rìa vách đá, dẫm lên những tảng đá rời rạc, thuận theo sườn núi mà lao xuống!

"Gaia! Xin hãy giúp con!"

Nàng khẩn cầu đất mẹ, mong rằng người sẽ ban cho nàng chút lòng từ bi, giúp những mỏm đá bên dưới trụ vững lâu hơn, đừng lập tức sụp đổ.

Và Gaia đã lắng nghe lời khẩn cầu của nàng.

Từ góc độ của Apollo, Daphne dường như đang bay lên. Những mảnh đá vỡ tung sau bước chân nàng. Khi hắn kịp xoay người, nàng đã nhanh hơn gió mà lướt xuống, chiếc áo chưa kịp vướng bụi đã tan vào bóng rừng, biến mất trong nháy mắt.

"Daphne!"

Cuộc rượt đuổi một lần nữa lại bắt đầu.

Chẳng màng đến sự mỏi mệt của thân xác, mỗi bước chân của Daphne đều nặng nề hơn trước: Eros vẫn thờ ơ đứng nhìn, ngay cả một lời chỉ dẫn cũng không buồn ban phát. Nàng không hề biết mình đang chạy đến đâu, cũng chẳng rõ liệu phía trước có thực sự tồn tại điểm dừng hay không. Có lẽ ngay từ khởi đầu, cuộc giao dịch với thần linh chỉ là một trò cười, và Eros vốn chẳng hề có ý định giữ lời.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ có thể dốc hết sức mình mà chạy trốn.

Apollo có lẽ thực sự đã nổi giận, im lặng mà đuổi theo với tốc độ nhanh hơn trước. Khoảng cách mà nàng liều mạng giành được dần dần bị thu hẹp. Vầng hào quang phía sau vị thần tựa như ngọn lửa của đoàn thợ săn, sao cũng chẳng thể vứt bỏ. Ánh sáng thánh khiết ấy theo từng bước chân của hắn mà lan tỏa, soi rọi cả lùm cây phía trước và vùng đồng hoang mênh mang. Giống như chính nàng đang chạy trên con đường mà hắn đã định sẵn—không còn nơi nào để trốn thoát.

Không chỉ một lần, nàng nghe thấy tiếng vạt áo của Apollo bay lượn trong gió, gần kề ngay sau lưng. Chỉ cần gần thêm chút nữa, hắn sẽ có thể tóm lấy mái tóc nàng, hay chạm vào cánh tay nàng. Nàng thậm chí tin rằng, trong khoảnh khắc vừa rồi, ngón tay hắn đã lướt qua khuỷu tay mình—chỉ cách một đường tơ kẽ tóc. May thay, nàng kịp rẽ vào rừng rậm, lách qua những thân cây đại thụ, men theo đường ngoằn ngoèo mà tiến về phía trước.

Nàng biết rõ sự chênh lệch thể lực giữa một nữ thần rừng và một vị thần. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị đuổi kịp.

Nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy nàng. Bỏ mặc trái tim đang gào thét vì đau đớn, bỏ mặc đôi phổi như sắp nổ tung, nàng chỉ có thể chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Mượn một tốc độ vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, nàng lao ra khỏi cánh rừng rậm rạp, băng qua vùng đồng bằng tĩnh mịch giữa hai dãy núi. Thế nhưng, thân thể đã mỏi mệt đến cực hạn chẳng còn nghe theo ý chí. Nó phát nhiệt, rã rời, từ lòng bàn chân lan dần đến khuôn mặt, khiến đầu óc nàng quay cuồng như đang bốc cháy, sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.

Nàng gần như có thể chắc chắn rằng, Thần Tình Ái đang dõi theo màn rượt đuổi điên cuồng này, bởi ngay khoảnh khắc ấy, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc—thỏa mãn, đầy hứng thú.

Y đang nghĩ gì? Vì sao còn chưa ra tay?

Trong cơn hoảng loạn, nàng thậm chí đã nghĩ đến việc cầu xin Hermes dẫn nàng trốn đi đường vòng. Nhưng Apollo đã nói đúng: Chỉ cần nàng vẫn còn tồn tại trên thế gian này, chỉ cần thân thể nàng chưa bị hủy hoại, thì hắn nhất định có cách tìm thấy nàng.

— Chỉ cần thân thể nàng chưa bị hủy hoại.

Trong ý thức mờ mịt gần như suy sụp, tia sáng chợt lóe lên. Nàng đột nhiên nhớ đến lời Eros từng nói thuở nào: "Nếu ngươi vì lý do nào đó mà chết đi, ta chưa chắc kịp đến thu lấy linh hồn ngươi."

Nói cách khác: Chỉ cần Eros còn ở đây, thân thể này có ra sao cũng chẳng quan trọng.

Apollo biết rằng dự cảm của hắn đang thành hiện thực.

Hắn điên cuồng đuổi theo Daphne băng qua mặt đất tối tăm. Khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn, đến mức hắn có thể nhìn rõ tà váy mỏng của nàng tung bay theo từng nhịp bước, thấy cả ánh bạc ẩn hiện trong sợi vải. Mái tóc vàng nâu của nàng xõa tung đầy rối loạn trong lúc chạy trốn, chẳng khác gì lần đầu tiên họ gặp nhau. Những lọn tóc rối bời ấy như gãi vào tim hắn, khiến hắn vừa ngứa ngáy vừa điên cuồng. Đôi chân mảnh khảnh thấp thoáng hiện ra dưới vạt váy như ảo ảnh của một kẻ cuồng si, vậy mà vẫn mang theo dáng dấp phiêu dật không tưởng, một lần nữa lao nhanh về phía trước, xa rời hắn hơn nữa.

Rượu đã sớm tan khỏi tâm trí, chỉ còn lại ngọn lửa thiêu đốt bởi khao khát không thể kìm nén.

Apollo thực sự giận dữ—giận vì sự dối trá của Daphne, giận vì nàng chỉ là một nữ thần rừng nhỏ bé, vậy mà dám dâng cho hắn ly rượu độc ngầm chứa ý đồ hiểm ác. Cũng giận vì nàng vẫn đang chạy trốn, dù biết rõ trốn không nổi. Nhưng cơn giận ấy lại chỉ khiến ngọn lửa ái tình càng bùng lên dữ dội.

Muốn chạm vào nàng, muốn lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Muốn ôm nàng, mạnh mẽ đến mức xương cốt nàng phát ra tiếng nứt vỡ.

Muốn hôn nàng, hôn đến khi nàng chẳng thể thốt ra lời nào để lừa gạt hay khước từ hắn nữa...

Phi lý, điên rồ—nhưng hắn vẫn yêu nàng.

"Ha ha."

Apollo nghe thấy tiếng cười trầm thấp đầy hứng thú. Eros, chắc chắn là Eros. Nhưng hắn chẳng buồn để tâm đến kẻ cầm đầu tai họa này nữa. Hắn chỉ biết rằng mình phải bắt được Daphne.

Tiếng bước chân của nàng trở nên lảo đảo, hơi thở hỗn loạn.

Nàng đã chạy cả nửa đêm, sức cùng lực kiệt.

Tâm trí Apollo sáng bừng — hắn đã thấy điểm yếu của con mồi. Như con chó săn phát hiện ra lỗ hổng, hắn lập tức lao về phía nàng, chẳng chút chần chừ.

Daphne như đã chấp nhận số phận, hai tay vươn lên như một lời cầu nguyện gửi đến thần linh.

Hắn chỉ cần một bước nữa, đã có thể bắt lấy nàng.

"Gaia! Ta trả lại thân xác này cho đất mẹ!"

Mặt đất trầm mặc, dịu dàng như một người mẹ, bỗng khẽ rung động.

Trước khi Apollo kịp hiểu điều gì đang xảy ra, từ mái tóc vàng óng của Daphne, những nhánh cây non đột ngột vươn dài, nhưng lần này không còn dừng lại ở những mầm xanh yếu ớt. Chúng điên cuồng hút lấy sinh lực nàng, chỉ trong nháy mắt đã bừng nở thành một vòm tán xanh mướt, tràn ngập sinh khí của thảo mộc.

Trước mắt Apollo, tựa như chính những chiếc lá và cành non đã dựng lên một chiếc vương miện rực rỡ, nuốt chửng toàn bộ mái tóc nàng.

Hắn hoảng hốt cúi nhìn cánh tay mình—cánh tay vẫn còn đang níu giữ lấy nàng.

Nhưng giờ đây, những vân gỗ nâu sẫm tựa sóng dữ tràn lên lớp da trắng mịn, lan nhanh không thể ngăn cản. Trong khoảnh khắc, đầu ngón tay hắn đã hóa thành chót cành thon nhọn, cả cánh tay vốn ấm áp trở nên thô ráp như vỏ cây cổ thụ. Và rồi, hắn trông thấy cổ nàng, lưng nàng—từng đường nét thanh tú cũng bị bóng dáng của cây cối nuốt trọn.

Xa hơn nữa, đôi chân thon dài, vòng eo uyển chuyển—tất cả đều đã mất đi hình hài của con người từ lúc nào. Những rễ cây trườn xuống lòng đất, bám chặt vào nơi chúng thuộc về.

Thứ Apollo đang ôm giữ không còn là một nữ thần rừng mềm mại, mà là một mầm non đang vươn mình thành đại thụ.

Bản năng của vị thần y thuật trỗi dậy, hắn lập tức thi triển quyền năng, cố gắng xua tan "chứng bệnh quái dị" đã biến Daphne thành cây. Nhưng mọi cố gắng đều vô ích.

"Daphne! Không... Daphne!!"

Apollo nhận ra—lời cầu xin của nàng đã được Gaia đáp lại.

Nữ thần nguyên thủy, người mẹ của muôn loài, đã đưa đứa con sinh ra từ đất mẹ trở về với vòng tay người. Khi một nữ thần rừng từ bỏ sự sống, nàng vốn dĩ sẽ hóa thành cây cối.

"Không... Gaia!!"

Trước sức mạnh của thần linh thuở hồng hoang, mọi lời khẩn cầu, mọi cơn cuồng nộ đều trở nên vô nghĩa.

Trong nháy mắt, tất cả những gì còn lại trên thân Daphne chỉ là khuôn mặt nàng—mảnh ký ức cuối cùng của hắn về hình hài nàng khi còn là một nữ thần rừng.

Apollo cố xoay người về phía trước, chỉ để nhìn lại lần cuối đôi mắt xanh kia, để khắc ghi lại hình bóng ấy vào lòng. Hắn thậm chí khao khát hôn lên đôi môi nàng một lần nữa.

Nhưng hắn chưa kịp chạm đến nàng, chưa kịp làm gì cả—mọi thứ biến mất quá nhanh.

Vậy thì... ít nhất, hãy quay lại nhìn ta một lần nữa.

Một lời cầu xin không thành tiếng vang lên trong tâm trí hắn.

Dường như nghe thấy lời khẩn nài tuyệt vọng ấy, Daphne—giữa lớp vỏ cây đang dần khép chặt—khẽ động đầu, như thể nàng muốn ngoảnh lại.

Thế nhưng, động tác ấy chỉ vừa mới bắt đầu... đã ngừng lại.

Apollo không thể biết, đến giây phút cuối cùng, nàng không kịp quay đầu hay đã chọn không làm vậy.

Chỉ biết rằng, khi hắn cuối cùng cũng đứng trước nàng, Daphne đã dõi nhìn về một phương trời mà hắn chẳng thể nào thấy được nữa.

Nàng không còn là một nữ thần rừng.

Nàng đã trở thành một cây nguyệt quế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện