Daphne trầm mặc hồi lâu.
"Nàng đang nghĩ gì?" Apollo cọ cằm vào đỉnh tóc nàng.
Nàng nhìn xuống cánh tay đang ôm lấy mình, giọng điệu vẫn bình thản: "Vì sao ngài đột nhiên đưa ta đến đảo Delos?"
Động tác nũng nịu của Apollo khựng lại trong chốc lát: "Ta đã muốn đưa nàng đến nơi ta sinh ra từ lâu, giờ thời điểm vừa khéo." Hắn cúi xuống, chạm mắt với nàng, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "Nàng sẽ thích nơi này."
Chưa đợi nàng đáp, hắn đã kéo nàng ra ngoài: "Ta dẫn nàng đi làm quen với chỗ ở mới."
Mặt sàn cẩm thạch tráng lệ của cung điện lạnh lẽo khiến nàng bất giác run lên. Apollo lập tức nhận ra nguyên do, xoay người bế nàng trở lại ghế, mỉm cười chỉ ra sự thật hiển nhiên: "Nàng quên mang giày."
Hắn cầm lên một đôi giày vàng tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật đặt vào tay nàng. Lúc này, Daphne mới đột nhiên nhận ra mình không còn khoác lên tấm áo giản dị Gaia ban tặng nữa, mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu lục non hoàn toàn mới. Không chỉ vậy, dải buộc vải đơn sơ dưới ngực cũng đã bị thay bằng một chiếc đai lưng khảm đầy trân châu, một chiếc vòng tay rộng đính lục bảo ôm lấy cánh tay nàng, còn sợi dây vàng đan tinh xảo thì vòng qua trán, buộc mái tóc dài phía sau. Ngọc quý, trân châu, hoàng kim... tất cả đều nặng trĩu trên người. Nàng nghi ngờ chính vì những thứ trang sức xinh đẹp nhưng nặng nề này mà lúc nãy khi tỉnh dậy, nàng mới cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Đương nhiên, để hoàn thiện tất cả, chỉ còn thiếu đôi giày thắt dây trên tay Apollo.
Từ đầu đến chân nàng đều là lễ vật từ con trai Leto.
Daphne không hề tỏ vẻ vui mừng khi nhận được những tặng phẩm quý giá. Những gì khoác lên người cũng là một loại dấu ấn, chứng tỏ mối liên hệ đặc biệt với kẻ ban tặng. Nếu đó chỉ là quà tặng bình thường, nàng có thể từ chối hoặc hoàn trả, nhưng với quà của thần linh, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là vui vẻ tiếp nhận.
Apollo lặng lẽ thu hết phản ứng của nàng vào mắt mà không nói lời nào. Hắn ngồi xuống bên cạnh, giữ lấy cổ chân nàng, đặt lên đùi mình, có ý định tự tay xỏ giày cho nàng.
Daphne giật mình, vội vàng thu chân lại. Nhưng bàn tay vững vàng giữ lấy mắt cá chân nàng không hề nhúc nhích.
Nàng giằng ra lần nữa: "Ta tự làm được..."
Sắc mặt Apollo không thay đổi, nhưng ngón tay lại siết chặt hơn: "Ta muốn tự tay làm điều đó."
Nguyện vọng của thần linh không thể bị từ chối. Hắn mang giày vàng vào chân nàng, dùng dây buộc mềm mại quấn quanh mắt cá chân, tỉ mỉ thắt chặt từng nút. Khi đã hoàn tất cả hai bên, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu vẫn bình thản: "Nàng không thích những gì ta chuẩn bị cho nàng."
"Ta... chỉ là không hiểu." Daphne siết chặt tấm vải trải trên ghế. "Vì sao ta không thể ở lại Delphi? Ở đây không có rừng núi mà ta quen thuộc, không có ai ta biết rõ... Người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có ngài."
Hắn khựng lại, dường như không hiểu vì sao nàng lại bận tâm đến điều đó đến vậy.
Daphne cũng thoáng sững sờ. Ban đầu, nàng cho rằng Apollo đã nhìn thấu tâm tư của mình, nên mới đưa nàng đến đây để đoạn tuyệt mọi khả năng trốn thoát. Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này, nàng chợt không dám chắc nữa.
"Chỗ ở của Artemis nằm ở phía bên kia đảo, nhưng nàng hiếm khi trở về. Mẹ của ta cùng các nữ thần tùy tùng của bà cũng sống ở đây. Mẹ ta sẽ rất thích nàng, lát nữa ta sẽ đưa nàng đến gặp bà."
"Không, không phải vấn đề đó." Nàng lắc đầu. "Ngài đã không hỏi ta khi ta còn tỉnh táo, rằng ta có muốn đến Delos không, mà chỉ..."
Lời nàng nghẹn lại một lúc lâu, cuối cùng mới gom đủ can đảm để thốt ra: "... Chỉ đơn thuần mang ta đi, như thể ngài có ý định giam lỏng ta, không hề định cho ta cơ hội từ chối."
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm.
Tiếng sóng biển bỗng trở nên ầm vang như thể đang vỗ trực tiếp vào tim nàng, khiến nàng khó mà thở nổi.
Apollo không nói không rằng, như một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ nhưng lạnh lẽo đến rợn người. Hắn chớp mắt một cái, nhanh như một cơn đau xẹt qua. "Ta thực sự lo lắng nàng sẽ từ chối đến Delos."
Hắn chậm rãi cúi xuống, tựa trán vào vai nàng, vòng tay siết chặt lấy nàng.
"Ta—" Giọng hắn nghẹn lại, môi mấp máy như đang tìm từ ngữ thích hợp. Hơi thở hắn phả lên làn da dưới cổ nàng, khơi lên từng cơn rùng mình tê dại. "Ta sợ rằng nếu không lập tức đưa nàng đi, ta sẽ vĩnh viễn mất nàng."
Nàng hơi sững sờ. Quá khoa trương? Nhưng hắn hoàn toàn không có vẻ đang nói dối.
"Cha đã chấp thuận. Chỉ cần ta chứng kiến lời tiên tri thứ hai thành sự thật, người sẽ ban cho ta rượu mật trường sinh. Lời tiên tri thứ hai không đòi hỏi ta phải làm gì nhiều. Nhưng dù vậy, Hera rất có thể đã biết nàng là nữ thần rừng từng phụng sự Dionysus, ta không dám để nàng ở lại Delphi. Một mảnh gương của Nữ hoàng từng rơi xuống nơi đó, dù ta đã thanh tẩy hồ nước ấy, nhưng ai dám chắc bà ta không còn cách nào khác để tiếp cận nàng? Nếu một lúc nào đó ta vắng mặt, ai biết bà ta có thể ra tay thế nào?"
Daphne cẩn trọng đề nghị: "Ta có thể đi cùng ngài khi ngài rời khỏi Delphi, như lần trước."
"Không được." Apollo cự tuyệt ngay lập tức, không chút do dự.
Nàng nín thở vì kinh ngạc.
Apollo vẫn cúi đầu. Hắn cũng nhận ra mình đã quá cứng rắn, nên lập tức dịu giọng: "Ngay cả khi nàng ở bên ta, cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối. Khi xưa Hera đã không thể chạm đến nơi ta và Artemis chào đời, thì bây giờ cũng không thể xâm nhập vào đây. Trước khi nhận được rượu trường sinh, chỉ có Delos là tuyệt đối an toàn."
Hắn ngẩng lên, đôi mắt xanh thẫm khẽ lóe lên tia sáng: "Là ta quá nóng vội rồi."
Đây có lẽ là cách gần nhất mà một vị thần có thể đưa ra một lời xin lỗi.
Những nụ hôn lặng lẽ rơi xuống trán và tóc mai của nàng, cẩn trọng và dịu dàng, tựa như chỉ cần nàng tỏ ra kháng cự một chút, hắn sẽ lập tức dừng lại. Daphne đã vài lần muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng lại không làm thế. Chính nàng cũng không rõ vì sao.
Những lời giải thích của Apollo vẫn khiến nàng có cảm giác như hắn đang tránh né điều gì đó. Nhưng hắn vốn luôn nôn nóng như lửa đốt, có chút ám ảnh bảo hộ cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc. Hơn nữa, với lòng kiêu hãnh mạnh mẽ của mình, hắn chưa bao giờ thèm nói dối.
Lần này, vấn đề chỉ là phương thức hắn chọn có phần thái quá, nhưng cũng có thể giải thích là sự vụng về của kẻ mới biết yêu.
Daphne hiếm khi do dự như lúc này.
Vấn đề lúc này không còn là liệu có thể tin tưởng Apollo hay không, mà là nàng có muốn tin tưởng hắn hay không.
"Nhân dịp này, chẳng phải thật tốt khi chúng ta có thể ở bên nhau một khoảng thời gian chỉ thuộc về đôi ta sao?" Apollo thì thầm bên tai nàng. Giọng hắn khi hạ thấp như vậy thật nguy hiểm, luôn khiến nàng có ảo giác rằng từ cột sống trở đi, toàn bộ xương cốt đều trở nên mềm nhũn như bọt biển ướt, chỉ khi được siết chặt mới có thể lấy lại hình dạng ban đầu.
Mà hắn biết cách.
Luồng ấm áp của sự chữa lành len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể, cuốn trôi mọi mệt mỏi. Quyền năng chữa lành thật hữu dụng vào những lúc như thế này. Trái tim nàng vốn đã chao đảo nay càng trở nên trì trệ, cuối cùng hoàn toàn ngưng lại. Những ngón tay vô thức siết lấy tóc hắn cũng dần thả lỏng.
"Không tốt sao?" Hắn hỏi lại lần nữa, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt xanh thẳm đến kinh người, như thể vương chút hơi nước lấp lánh.
Cuối cùng, nàng đã gật đầu.
Thừa nhận rằng Apollo có sức hấp dẫn to lớn chẳng phải điều gì khó khăn. Huống chi, nếu cư xử quá cứng rắn, tình hình sẽ chỉ trở nên khó vãn hồi. Trước khi nghĩ ra đối sách, không cần thiết phải đẩy mọi thứ đến chỗ cá chết lưới rách.
Chỉ là, khi hắn yên lặng ôm lấy nàng, bàn tay vô tình hay hữu ý đặt trên bụng nàng luôn khiến nàng thoáng rùng mình.
Dù có đôi chút trì hoãn, ngày hôm sau Apollo vẫn giữ lời, đưa Daphne đi làm quen với Delos.
Cung điện của hắn trên hòn đảo này quả thực lớn hơn rất nhiều so với tòa cung điện dưới biển trước kia, chỉ đi dạo loanh quanh thôi cũng đã tốn gần nửa ngày. Điều kỳ lạ nhất chính là không gian bên trong nơi ở của thần linh hoàn toàn không thể dùng hình dáng bên ngoài để đo lường. Mỗi lần Daphne nghĩ rằng hẳn đã đến tận cùng, thì phía trước lại xuất hiện một hành lang dẫn đến một viện mới bao quanh lối đi.
Vậy nên, khi nàng bắt gặp một cung điện vẫn còn dang dở, nàng không khỏi ngạc nhiên.
"Mỗi khi quyền năng tiên tri của ta tách ra thêm một nhánh, nơi cư ngụ của ta ở Delos cũng sẽ tự nhiên mở rộng thêm." Apollo điềm nhiên nói, không tỏ vẻ tự hào, cũng chẳng che giấu sức mạnh của mình. "Cánh cung này thuộc về quyền năng tiên tri."
Daphne gật đầu. Nàng đã sớm chán ngán những cung điện tráng lệ na ná nhau, vậy nên sự chú ý nhanh chóng bị thu hút bởi bãi cát trước mặt.
"Ta có thể xuống đó không?"
Apollo gật đầu, thoáng chốc đã đưa nàng đáp xuống bờ biển.
Daphne cúi xuống, nhanh chóng cởi dây buộc giày. Một tay nàng xách giày, tay kia vén gọn vạt áo, chân trần giẫm lên lớp cát trắng mịn màng, chạy ra một đoạn rồi mới xoay người lại, mỉm cười: "Bờ biển nơi này thật đẹp."
Gió biển thổi tung mái tóc dài màu nâu vàng của nàng. Sau lưng nàng là hoàng hôn êm dịu tô vẽ chân trời thành những gam màu hồng tím dịu dàng. Vì đứng ngược sáng, khuôn mặt nàng hơi mờ nhạt, chỉ có đôi mắt xanh lục sáng rỡ vì niềm vui chân thành.
Đây là lần đầu tiên trong ngày nàng nở nụ cười tự nhiên đến vậy.
Ánh mắt Apollo hơi khựng lại. Hắn không hề rời mắt khỏi bãi biển trước mặt, mà như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào ký ức, chăm chú nhìn nàng. Nhưng gần như cùng lúc đó, một tầng sương mỏng thoáng phủ lên đáy mắt hắn — chỉ cần nghĩ đến việc niềm vui hiện tại có thể trở thành ký ức lấp lánh trong quá khứ, thì cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể thay đổi vận mệnh tiên tri của chính mình. Và khi đó, hạnh phúc êm đềm này sẽ vĩnh viễn tan biến.
Mà đối với thần linh, những gì đã xảy ra sẽ tồn tại vĩnh viễn cùng họ, không hề có thứ gọi là lãng quên.
Những suy nghĩ ấy chẳng khác nào liều độc dược, nhuộm u ám lên mọi thời khắc tươi đẹp.
"Ngài đang nghĩ gì vậy?" Daphne không biết từ lúc nào đã đến trước mặt hắn, kiễng chân vuốt nhẹ nếp nhăn giữa đôi mày hắn.
Apollo giãn mày, nắm lấy đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên môi hôn khẽ, khóe môi cong lên thành một đường cong nhạt nhưng ôn hòa.
"Ta yêu nàng." Hắn nói.
Nàng sững lại.
Như sợ nàng chưa nghe rõ, hắn lặp lại: "Ta yêu nàng."
Những lời gần gũi với tình yêu thì hắn từng nói, nhưng trực tiếp và giản đơn như vậy thì chưa bao giờ.
Tận sâu trong cổ họng như có thứ gì đó mềm mại run rẩy, một phần là đau nhói, còn mười phần còn lại là xúc động đến mức muốn bật khóc. Nàng giơ tay che mắt Apollo. Hắn chớp mắt khó hiểu, đầu lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay nàng. Nàng áp sát hơn, chắc chắn rằng hắn không thể nhìn thấy nét mặt mình, sau đó lặng lẽ chạm vào môi hắn.
Trước khi Apollo kịp giữ lấy nàng, nàng đã xoay người chạy đi, vừa cười vừa nói: "Ta biết."
Dù ở trên bãi biển, nàng vẫn chạy rất nhanh. Đến khi Apollo có lại tầm nhìn rõ ràng, nàng đã đứng cách hắn một quãng. Nàng cúi xuống, dùng cành cây nhặt được từ đâu đó vẽ lên lớp cát ướt in dấu sóng biển.
"Đó là ký hiệu gì?" Apollo nhìn một lúc mà không đoán ra, bèn hỏi.
Daphne thoáng sững lại. Ngay sau đó, nàng mỉm cười tự giễu—suýt chút nữa quên mất loài người ở thế giới này chưa có chữ viết. Thần linh, cũng giống như ký ức của họ, vĩ đại và bất diệt, không cần chữ viết để lưu trữ. Những gì nàng vẽ lên cát, trong mắt Apollo đương nhiên chỉ là những đường nét vô nghĩa.
"Hai vòng tròn đó là mặt trời hay mặt trăng?"
"Không phải. Ta chỉ vẽ bừa, không có ý nghĩa gì cả."
Nói vậy, nhưng nàng nhìn chằm chằm vào dòng chữ 'APOLLO' viết hoa toàn bộ, định thêm vào phía dưới một vài ký tự khác.
Trước tiên là một nét thẳng đứng. Tay nàng khựng lại giữa không trung một lát, cuối cùng không vẽ thêm nét cong nửa vòng tròn, mà chỉ thêm hai nét chéo nhỏ tỏa nhánh như cành cây. Một chữ K, rồi thêm những ký tự khác.
"Đây lại là gì?" Apollo vẫn chưa từ bỏ ý định giải mã những đường nét dài ngắn uốn lượn trên cát.
"Đã nói là không có ý nghĩa gì rồi mà."
Khi hoàng hôn buông xuống, nước biển dâng lên bờ cạn. Nàng ném cành cây trong tay, nhanh chóng lùi lại, nhưng sóng triều dâng còn nhanh hơn. Làn nước lạnh buốt ùa tới cuốn qua đôi chân trần, khiến nàng bật ra một tiếng kêu khe khẽ, vui vẻ mà hốt hoảng.
"A, ta đã ném giày ở đâu rồi?" Daphne níu lấy cánh tay Apollo, kéo hắn cùng nàng lần theo lối cũ để tìm kiếm. Apollo cũng không cố chấp với những nét vẽ kỳ quái trên cát nữa, chỉ lặng lẽ để nàng dắt đi.
Hai bóng hình nép vào nhau, trải dài trên nền trời ráng đỏ dần khuất xa. Mặt biển buổi chạng vạng vẫn không ngừng dậy sóng. Từng đợt triều lên xuống xô đẩy bọt nước trắng xóa để lại vỏ sò và rêu biển, đồng thời cuốn đi những gì vô tình bị lãng quên trên bãi cát.
Dẫu là dấu chân hay những dấu vết không thể gọi tên trong tâm khảm, tất cả đều bị thủy triều xóa nhòa, trở lại phẳng lặng như thuở ban đầu.