on Twitter 4

Biểu cảm của Sở Phi Ly càng thêm khó tả, đôi con ngươi đen láy sáng ngời, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Phục. Thấy hành động của ông ta, anh trở tay nắm lấy tay Thẩm Tử Sơ, siết chặt không buông.

Thẩm Tử Sơ chủ động nắm lại tay anh, quay sang nhìn Thẩm Phục: “Con bảo rồi, con không về.”

“Thẩm Tử Sơ! Nếu mày không theo bố về thì mày không phải con bố nữa!”

“Thế thì không phải con bố thôi.”

Một câu nhẹ bẫng, tức thì chọc Thẩm Phục giận sôi máu.

Ông ta trừng to mắt, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tử Sơ thật xa lạ, ngay cả khi ông ta đã nói vậy mà cậu vẫn thờ ơ.

Dường như đọc được suy nghĩ của ông ta, Thẩm Tử Sơ vô cảm nói: “Đau khổ cũng qua lâu rồi, bây giờ bố còn như thế chẳng phải đã quá muộn sao?”

Lời của cậu đâm sâu vào trái tim Thẩm Phục, đau nhói.

Ông ta mở to mắt, vài chữ đơn giản đó khiến ông ta dần dần buông tay.

“Giờ bố có làm gì cũng vô ích.” Thẩm Tử Sơ nói ra sự thật.

Thẩm Phục lại như vừa tỉnh mộng, nhìn cậu chẳng khác nào một người không quen.

“Bố, khi con lên cấp ba bố luôn chê con lãnh đạm, chê con không gần gũi bố như Thành Thành, bảo mặt con vô cảm, bảo con máu lạnh. Không phải con ghi thù, nhưng nghe mấy câu này nhiều quá, con muốn quên cũng không được.”

Thẩm Phục nghẹn họng, đây đúng là lời ông ta nói.

Trên gương mặt đó vẫn luôn không có bất kỳ cảm xúc nào, không thể nhìn ra được điều gì, ông ta cảm thấy Thẩm Tử Sơ như vậy có phần đáng sợ.

“Vương Phượng từng nói cho bố biết chuyện ngày bé con bị bà ấy nhốt trong phòng, bị sốt quá lâu, lúc đến bệnh viện thì dây thần kinh đã bị tổn thương chưa?”

Thẩm Phục nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Cái… Cái gì?”

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Phi Ly nghe chuyện này, nhưng anh cứ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dù sao… Khi Thẩm Tử Sơ ở trong lốt mèo, biểu cảm trên mặt cậu cực kỳ đáng yêu, khiến anh nhìn mà lâng lâng khó nhịn.

Anh lo lắng nhìn về phía cậu, Thẩm Tử Sơ lắc đầu, ý nói cậu vẫn ổn.

“Xem ra là bà ấy không nói cho bố, con còn tưởng bố biết rồi.” Thẩm Tử Sơ buông Sở Phi Ly ra. Cậu vươn hai ngón tay chọc lên má mình, bắt chước nét mặt mỉm cười tươi vui “Ngay cả cười thế này thôi con cũng không làm được, tất cả biểu cảm của con đều chỉ có một chút xíu thôi.”

Động tác của cậu khiến Sở Phi Ly rất đau lòng, dù cậu có vừa khóc vừa kể lại với anh cũng không thể đau lòng đến vậy.

Chẳng trách…

Mọi người trong trường luôn nói rằng Thẩm Tử Sơ gặp chuyện không sợ hãi, là đóa hoa lạnh lùng. Bọn họ sống cùng phòng ký túc xá ba năm, cậu luôn mang thái độ không mặn không nhạt, Sở Phi Ly còn cảm thấy cậu không biết đùa, hóa ra đây chính là lý do.

Không chờ Thẩm Phục kịp hoàn hồn lại từ cú sốc, Sở Phi Ly đã mặt lạnh lên tiếng: “Được rồi! Tử Sơ muốn học cao học thì cứ học, muốn làm gì thì làm nấy, chú không phải nuôi cậu ấy, tôi nuôi.”

Thẩm Tử Sơ quay mặt đi, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Em có tiền, không cần anh nuôi.”

Lời này lọt vào tai Sở Phi Ly lại khiến lỗ tai anh tê dại.

Thật đau lòng, chỉ hít thở thôi cũng rất đau.

Có điều nơi này không chào đón Thẩm Phục nữa, Sở Phi Ly nhanh chóng tiễn ông ta đi.

Mãi cho tới lúc ngồi trên tàu hỏa, trong đầu Thẩm Phục vẫn đang vang vọng từng câu nói của Thẩm Tử Sơ, ông ta hoàn toàn không cách nào mở miệng nữa.

Khi về tới nhà nghe Vương Phượng hỏi chuyện tiền bạc, Thẩm Phục nhìn bà ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Nếu anh ly hôn với em rồi lấy một người khác, người kia lại hành hạ Thành Thành thì em sẽ làm thế nào?”

Vương Phượng trợn mắt: “Cô ta dám à! Em sẽ lột da cô ta!”

Nghe câu trả lời đó, ông ta chỉ nói một câu: “Nếu mẹ Tiểu Sơ còn sống, chắc cô ấy cũng phải làm thế.”

Vương Phượng lộ vẻ chột dạ, gọi là hành hạ có hơi quá, nhưng đích thực bà ta bằng mặt không bằng lòng với Thẩm Tử Sơ. Bà ta cũng lập tức đoán được cậu đã nói gì đó với Thẩm Phục rồi.

Thẩm Phục càng thêm thất vọng nhìn bà ta, mâu thuẫn nhiều năm phút chốc bùng nổ. Ông ta cảm thấy việc Thẩm Tử Sơ come out thật mất mặt, ông ta xấu hổ đến không ngẩng đầu lên nổi, ông ta cố ý lấy chuyện cắt đứt quan hệ để uy hiếp cậu, có điều đứa con trai này lại hoàn toàn không để tâm, khiến ông ta thất bại cực cùng.

Khi Thẩm Thành về nhà, quan hệ giữa cha mẹ cậu ta đã lạnh xuống âm độ.

Cậu nhóc nghi ngờ hỏi: “Năm nay anh con lại không về nhà sao?”

Thẩm Phục quay đầu, nhìn con trai bằng thái độ khó nói.

Vương Phượng có vẻ sợ hãi thực sự, vội vàng chạy qua ôm lấy Thẩm Thành: “Anh muốn sao thì cứ việc nói thẳng! Nhìn Thành Thành thế để làm gì? Mặc dù tôi không đối xử tốt với Thẩm Tử Sơ lắm, nhưng tuyệt đối không đến mức hành hạ!”

Thẩm Thành mở to mắt, kinh ngạc liếc sang mẹ mình. Một cậu học sinh lớp chín đã có thể hiểu vài chuyện, cậu ta lập tức đoán ra sự tình, ánh mắt nhìn Vương Phượng cũng dần trở nên xa lạ.

Thẩm Phục có hơi xấu hổ. Ông ta vốn không muốn cho Thẩm Thành biết việc này, kết quả vài ba câu của Vương Phượng đã vạch trần tất thảy.

Thật ngu ngốc…

Tại sao trước kia ông ta lại yên tâm giao Thẩm Tử Sơ còn tấm bé cho người đàn bà này chăm nom? …

Điện thoại đã được sạc đầy, Thẩm Tử Sơ xem những tin nhắn Trình Mục Tiêu gửi tới, quả nhiên đều là tin về Thẩm Phục. Bởi Đỗ Hàn không gọi được cho hai người họ nên đã truyền tin qua Trình Mục Tiêu, cuối cùng sáng nay lại xảy ra sự việc đó.

Cả buổi chiều Sở Phi Ly đều không nói nửa câu, không biết anh đang suy nghĩ gì. Thẩm Tử Sơ xem tin nhắn xong cũng không để tâm tới chúng lắm, hỏi: “Anh sao thế?”

“Tử Sơ…”

Anh vừa cất tiếng, thanh âm khàn khàn lập tức khiến Thẩm Tử Sơ hoảng hốt.

Có lẽ anh đã nhẫn nhịn quá lâu, giọng nói cứng nhắc chai sạn như tiếng cát đổ.

“Lần đầu tiên anh thấy biết ơn bản thân vì đã cứu Khỏa Khỏa như thế.”

Thẩm Tử Sơ rốt cục nhận ra Sở Phi Ly khúc mắc chuyện gì, cậu nghiêm túc nhìn anh: “Sở Phi Ly, em thật sự không buồn.”

“Đồ ngốc, đừng cố gượng, dù thế nào cũng có anh ở đây.”

Tuy anh nói vậy khiến cậu rất vui, nhưng Thẩm Tử Sơ không khỏi buồn cười: “Em không khó chịu gì thật!”

Sở Phi Ly còn tưởng cậu chỉ giả bộ cứng rắn, mấy ngày sau đó anh đều phục vụ cậu như ông hoàng, rất sợ cậu sẽ làm chuyện ngốc nghếch.

Thẩm Tử Sơ bó tay, đành mặc anh muốn làm sao thì làm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối tháng sáu, hai người đã tốt nghiệp đại học. Đầu tháng chín, Thẩm Tử Sơ trở thành nghiên cứu sinh năm nhất.

Trước đó khi nghe tin cậu sẽ có bạn cùng phòng mới, Sở Phi Ly trằn trọc suốt mấy đêm liền, quấn chặt lấy cậu nằng nặc đòi “yêu”. Bị anh lăn qua lật lại không chịu nổi nữa, Thẩm Tử Sơ lúc này mới hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao thế hả? Nói thật!”

“Vừa nghĩ đến chuyện em sẽ sống chung với người khác là lòng anh buồn phiền, thất vọng đau khổ, cực kỳ sầu muộn.”

Nhìn cái mặt đen sì của anh, Thẩm Tử Sơ chợt phát ra một âm thanh rất nhỏ: “Phì.”

“… Tự em bắt anh nói mà còn cười? Hả?”

Cậu vội vàng đơ mặt ra, tỏ ý mình không hề cười: “Nhưng bạn cùng phòng mới của em không cong.”

“Anh chỉ muốn em sống cùng anh thôi!”

Lời đó của anh khiến nhịp tim Thẩm Tử Sơ tăng nhanh gấp bội. Cậu nghi hoặc hỏi: “… Anh đang ghen à?”

Sở Phi Ly mím môi: “Anh biểu lộ chưa đủ rõ hay sao?”

Mặt Thẩm Tử Sơ vụt đỏ. Thấy thái độ anh như vậy, không ngờ cậu còn hơi mừng thầm.

Cậu từ từ tiến sát vào Sở Phi Ly, tặng anh một nụ hôn sâu.

Nụ hôn kết thúc, đôi mắt cậu lóe lên ánh cười: “Thế thì thi đỗ cao học sớm chút đi, đàn em~”

Tiếng “đàn em” này quả thực vô cùng khiêu khích, Sở Phi Ly cảm thấy mình sắp cứng luôn rồi.

Nghĩ đến chuyện sẽ phải chia xa vài tháng, anh không nhẫn nhịn nữa, đè người yêu xuống: “Khỏa Khỏa, cho anh xem đuôi tí đi.”

Hai má Thẩm Tử Sơ hồng lên, cũng chiều anh mà biến đuôi mình ra.

Hồi lâu sau, Sở Phi Ly khẽ khàng thủ thỉ bên tai cậu: “Lúc em ở hình người thì tai rất nhạy cảm, nhưng ở trong hình dạng này thì chỗ nhạy cảm lại là cái đuôi.”

… Muốn chơi trò tình thú gì hả?

Khụ, được rồi, cậu cũng thích lắm.



Thẩm Tử Sơ tới trường nhập học vào đầu tháng chín, trong không khí vẫn còn sót lại chút hơi nóng mùa hè.

Đã gắn bó cùng Sở Phi Ly như hình với bóng nửa năm, giờ phải tách ra khiến cậu vẫn chưa quen được. Càng ngày cậu càng hay mất tập trung, cứ như đang mải suy nghĩ chuyện gì.

Có điều bạn cùng phòng mới rất cởi mở, cũng coi như hòa thuận với Thẩm Tử Sơ. Chẳng mấy chốc đã qua một tháng, đến cuối tháng chín – trước lễ quốc khánh, quan hệ giữa cậu và người bạn này đã khá thân thiết rồi.

“Cậu biết các bạn gái trong trường khen cậu thế nào không?”

“Thế nào?”

Bạn cùng phòng đếm ngón tay: “Làm gì cũng không sợ hãi ~ Đóa hoa lạnh lùng ~ Trưởng thành chững chạc ~ Còn nhiều lắm tớ không nhớ hết.”

Khóe môi Thẩm Tử Sơ cong lên một chút xíu: “Đấy là mấy cô ấy chỉ thấy bề ngoài.”

Cậu bạn than thở: “Có bạn cùng phòng như cậu chẳng biết nên gọi là may hay không may, các chị em xinh đẹp đều chả thèm nhìn tớ.”

Thẩm Tử Sơ nhìn thẳng vào cậu ta: “Tớ thì thấy có bạn cùng phòng như cậu rất tốt.”

Khen sao mà bình thản… Cậu bạn bỗng cảm thấy như mình bị trêu: “Tớ biết tại sao cô nàng từ chối tớ lần trước lại bảo thích cậu rồi…”

Thẩm Tử Sơ: Meo meo meo? Lượng thông tin hơi nhiều đấy?

“Khó khăn lắm tớ mới để ý một em… Đùa cậu mà cậu chả phản ứng gì, thôi dẹp dẹp, chơi game đi, làm một ván không?”

“Không được, tớ phải trả lời tin nhắn Wechat đã.”

[Thẩm Tử Sơ: Bạn cùng phòng mới thật sự rất là vui tính, cute phết.]

[Sở Phi Ly: …]

[Sở Phi Ly: Thế anh thì sao?]

Giọng điệu của anh khiến Thẩm Tử Sơ ngửi ra mùi u oán nồng nặc, không nhịn được bật cười.

[Thẩm Tử Sơ: Anh làm sao?]

[Sở Phi Ly: Lúc anh là bạn cùng phòng của em thì em đánh giá anh thế nào?]

Nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh, cậu không khỏi đỏ mặt.

Thẩm Tử Sơ ho nhẹ một tiếng. Cậu vẫn nhớ vì có tang ông ngoại nên cậu đến nhập học rất muộn, bỏ qua thời gian học quân sự. Lúc đó cậu không quen ai trong ký túc xá, đang một mình kéo chiếc vali vào trường thì thấy một đám người ở sân chơi bóng rổ.

Khi ấy, đường nhìn của cậu lập tức dừng lại tại người nổi bật nhất – Sở Phi Ly. Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu rọi mái tóc đen của anh, trên mặt trên người anh đầm đìa mồ hôi, xuất sắc hoàn thành một cú ném ba điểm.

Sở Phi Ly thở ra một hơi, kéo áo lên tới tận ngực lau mồ hôi ròng ròng trên mặt. Trời hoàng hôn nổi gió, rặng mây tía phía chân trời cũng đã ngà say, tán cây ngân hạnh xào xạc kêu vang, Thẩm Tử Sơ nhìn đến mê hoặc.

Đợi khi tỉnh táo lại, cậu vội vàng quay đi, mím chặt môi bước về phía phòng ký túc xá.

“Anh Sở anh Sở, vừa xong có một người cực kỳ đẹp ngó anh đấy!”

“… Lại em nào à?”

“Không phải em nào hết, chả lẽ trong mắt anh em là đứa chỉ biết mỗi mấy cô em hả?”

Đỗ Hàn chỉ chỉ về một phía: “Là cậu kia kìa, cái người đang kéo va li ấy.”

Sở Phi Ly nhìn theo ngón tay Đỗ Hàn, camera gay đảo một vòng: “Dáng trông đẹp đấy.”

“Hể??” Đỗ Hàn ngơ ngác, hình như không nghe rõ lời anh.

Sở Phi Ly cong môi cười gian xảo: “Không có gì.”

Bình thường con trai đi với nhau chỉ bàn chuyện cô gái nào dáng đẹp, đâu có ai quan tâm vóc dáng của thằng con trai khác có đẹp không, nếu anh nói ra sợ rằng Đỗ Hàn có đần độn mấy cũng sẽ phát hiện vấn đề mất.

Vậy nên Sở Phi Ly chỉ cười một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn đôi lúc lia tới phía kia.

Hồi tưởng một lát, Thẩm Tử Sơ vô cùng nghiêm túc gõ vào Wechat.

[Thẩm Tử Sơ: Lúc gặp anh lần đầu, em có ảo giác như là bị gay để ý ấy.]

[Sở Phi Ly: Lần đầu gặp ở ký túc xá á?]

[Thẩm Tử Sơ: Không, lần đầu em nhìn thấy anh thì anh đang chơi bóng rổ, chắc không chú ý tới em đâu.]

Đọc dòng tin nhắn đó, Sở Phi Ly đang ở một nơi xa trong thành phố C chợt nhớ lại cảnh tượng năm nào.

Anh nở nụ cười xấu xa, trả lời: [Đúng là em bị gay để ý đấy.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện