Sở Phi Ly phản ứng nhanh nhạy như vậy khiến Thẩm Tử Sơ càng hoảng sợ. Rõ ràng cậu rất nhẹ nhàng, tại sao lại đánh động cả một người đang say giấc nồng chứ? Thẩm Tử Sơ hoài nghi hỏi: “Cậu không ngủ à?”
Sở Phi Ly ho nhẹ một tiếng, bị hỏi mà chột dạ: “Có em bên cạnh, anh ngủ ngon lắm!”
Cái gì ngon hả?
Thẩm Tử Sơ càng nghi ngờ hơn, lẩm bẩm chất vấn: “Ngủ ngon thế nào mà hôn tí đã tỉnh, chả khác nào giả vờ.”
Mặc dù cậu chỉ lẩm bẩm, nhưng khoảng cách giữa hai người hiện tại rất ngắn, Sở Phi Ly có thể loáng thoáng đoán được từ biểu cảm của cậu.
Thẩm Tử Sơ muốn lén hôn anh, đúng là hạnh phúc bất ngờ.
Ánh mặt trời bên ngoài thấm qua lớp rèm trắng hơi hé mở. Thẩm Tử Sơ ở phía ngược sáng, toàn thân chìm trong nắng ấm mùa đông, gương mặt như dát một tầng bụi vàng, chói lóa trước mắt Sở Phi Ly.
Sở Phi Ly thích cậu đến sắp phát nổ rồi, người mình thích ở bên cạnh mình, làm sao anh có thể ngủ say được?
“Em hôn trộm anh thì đang nằm mơ anh cũng phát hiện ra ngay.”
Thẩm Tử Sơ xù lông, lập tức phản bác: “Hôn trộm cái gì?”
Phản ứng của cậu rất giống đang chột dạ vì bị tóm trúng tim đen, trông càng thiếu sức thuyết phục.
Mới sáng sớm mà tâm trạng của Sở Phi Ly đã vô cùng tốt đẹp rồi. Hình như khi có Thẩm Tử Sơ ở bên, mỗi ngày anh đều cười vui vẻ.
Hạnh phúc tựa đường mật tràn đầy trái tim, ngay cả không khí hít vào phổi cũng hóa ngọt ngào.
Sở Phi Ly cười cong đuôi mắt: “Không hôn trộm, Khỏa Khỏa nhà mình sao lại làm chuyện ấy được chứ?”
Thẩm Tử Sơ nghe anh nói giọng đối phó, lại thấy mặt mày anh giấu đầy ý cười, lòng cậu cũng ngọt theo.
Cậu ho nhẹ một tiếng, giả bộ thâm trầm: “Xem ra lâu nay chúng ta cũng đã tạo được chút tin cậy cơ bản nhất rồi, yên tâm đi, tôi không làm thế đâu. Tôi mà muốn hôn thì hôn công khai thôi, sao lại hôn lén được?”
Cách ngụy biện này thật dễ thương, Sở Phi Ly cũng chiều cậu: “Dạ dạ dạ.”
Thẩm Tử Sơ tưởng rằng cái lý lẽ cùn của mình qua ải rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì giữ được mặt mũi.
Có điều Sở Phi Ly lại bắt được khe hở: “Khỏa Khỏa, em bảo muốn hôn thì sẽ hôn công khai hả?”
“Ừ, làm sao?”
Sở Phi Ly trỏ vào bản thân: “Nhưng em rất ít khi chủ động hôn anh, hôm nay muốn thử một tí không?”
Mặt Thẩm Tử Sơ bốc cháy, nếu mà không hôn… Có phải anh sẽ nghĩ cậu sợ không?
Thẩm Tử Sơ nhìn chằm chằm gò má Sở Phi Ly, hít sâu một hơi như sắp lên đường đánh giặc, cực kỳ nhanh nhẹn hôn chóc một cái lên mặt anh.
Não cậu sắp bốc hơi rồi, nhưng vẫn phải ra vẻ lão luyện: “Thế nào? Hôn một tí thôi, tôi cũng hơn hai mươi rồi, có gì mà sợ.”
Lần này Sở Phi Ly bị ngọt đến sâu răng luôn. Thẩm Tử Sơ khi gắng gượng giả làm tay chơi trông còn đáng yêu hơn khi xấu hổ nhăn nhó.
Anh kéo tay cậu, nhẹ chạm lên miệng mình: “Gan em chưa đủ to, lần sau muốn hôn thì đừng hôn mặt, hôn thẳng vào đây này.”
“Đây” – tất nhiên là đôi môi dưới ngón tay.
Cảm giác mềm mại tức thì khiến Thẩm Tử Sơ đỏ mặt. Đối mặt với đôi mắt sáng quắc của Sở Phi Ly, cậu hơi cuống: “Buông ra.”
Sở Phi Ly cong môi mỉm cười, vô cùng ấm áp.
Chỉ là ngón tay của Thẩm Tử Sơ còn đặt trên bờ môi ấy, động tác đó khiến cậu cảm thấy không phải mình đang sờ môi anh, mà là anh đang hôn lòng bàn tay mình.
Sở Phi Ly ai oán nói: “Ôi, bây giờ biết bội tình bạc nghĩa rồi đúng không?”
Quá là mặt dày. Từ sau khi cậu chịu chuyển đến ở cùng anh, anh càng ngày càng lớn mật rồi.
Ngẫm lại chuyện xưa, tấm ảnh duy nhất họ chụp chung là ảnh tốt nghiệp, tối đến Sở Phi Ly cũng chỉ dám len lén bật băng ghi âm nghe tiếng cậu thi đọc diễn cảm, sao mà dám làm càn như vậy?
Thẩm Tử Sơ: “Cậu ăn vạ! Rõ ràng tại cậu cầm tay tôi làm thế!”
Sở Phi Ly thừa cơ hỏi: “Sáng nay ai hôn trộm anh?”
Thẩm Tử Sơ á khẩu không trả lời được, vẻ mặt càng xấu hổ hơn.
Anh đã nắm đằng chuôi, cậu vừa bị hỏi đến chuyện này sẽ rụt cổ lại. Dù có cố chấp không thừa nhận, nói mình không lén hôn thì cũng chỉ là nói dối, riêng khí thế đã không đủ rồi.
Cậu chỉ sợ câu hỏi tiếp theo của anh sẽ là “em có thích anh không”. Tuy cậu thích anh từ lâu, nhưng cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho việc đột nhiên bên nhau này.
Cậu còn đang suy nghĩ miên man, Sở Phi Ly bỗng vươn tay nâng mặt cậu rồi chầm chậm áp sát.
Anh rốt cuộc cũng được như ý mà hôn lên đôi môi của Thẩm Tử Sơ, cảm xúc mềm mại khiến anh chỉ muốn cắn luôn một miếng.
Trái tim anh đã được lấp đầy. Rất thỏa mãn, sung sướng như được bay lên thiên đường.
Thẩm Tử Sơ mở to mắt. Động tác của Sở Phi Ly khiến cậu hoảng hốt, sau khi định thần lại, cậu đẩy mạnh anh ra.
Thẩm Tử Sơ quệt tay áo lau môi mình, cúi đầu oán trách: “Cậu giở trò lưu manh!”
“Nhưng anh không làm thế với người khác.” Sở Phi Ly tỏ vẻ hiển nhiên.
“Cậu còn biến thái! Giấu ảnh của tôi băng ghi âm của tôi, còn nhét áo quần tôi vào ngăn đồ lót của cậu nữa!”
Sở Phi Ly gõ gõ đầu mình, ra vẻ cực kỳ ảo não: “Ây da, bị em phát hiện rồi.”
Thẩm Tử Sơ: “…” – Không được, giả bộ đáng yêu cũng đừng hòng giấu tội.
Không đáng yêu tí nào hết!
Thẩm Tử Sơ hít sâu một hơi, hỏi Sở Phi Ly: “Lần sau cậu còn làm thế nữa không?”
Sở Phi Ly im lặng một lúc lâu: “Có.”
“Hả???”
“Không phải em bảo anh biến thái à? Trong đầu anh chỉ toàn là cảnh em mặc quần áo của anh thôi, chắc chắn là rất gợi… À không, rất dễ thương!”
Gợi cái gì? Có giỏi thì nói nốt chữ kia ra!
Thẩm Tử Sơ hơi xù lông rồi: “Á à, cậu đúng là biến thái chết tiệt, ai thèm mặc đồ của cậu?”
Sở Phi Ly tủi thân vô cùng, cúi đầu: “Sau này anh đảm bảo sẽ nghiêm túc kiểm điểm bản thân.”
Thẩm Tử Sơ tưởng rằng anh sẽ “cải tà quy chính”, thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối phương đã giác ngộ, cậu cũng không nên tiếp tục cắn chặt không tha.
Nào ngờ Sở Phi Ly lại nói thêm: “Từ giờ nếu muốn làm thế thì anh nhất định sẽ chủ động bàn bạc với em.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Ha ha, bàn cái qué gì?
Sở Phi Ly chân thành nói: “Thật ra lúc anh vừa thức dậy sáng nay đã muốn làm thế rồi, nhưng vì muốn giấu mình nên anh cứ phải kìm nén suốt. Nếu đã bị em phát hiện thì anh không muốn ngụy trang nữa, anh nghĩ bọn mình có thể thương lượng một chút…”
“Ngài cứ ngụy trang đi, tôi đây không muốn thương lượng!” Thẩm Tử Sơ khóc không ra nước mắt, bật thốt ra cả tôn xưng luôn.
Sở Phi Ly: “Muộn rồi.”
Sở Phi Ly lần nữa hôn tới, mà cái hôn này lại khác với lần trước, cực kỳ mạnh mẽ. Thẩm Tử Sơ như nghe được tiếng anh thở hổn hển nhưng rồi không thể không kiềm chế, sợ sẽ hù dọa cậu.
Cậu bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, thậm chí còn nghe rõ thanh âm trái tim mình nảy lên thình thịch.
Nhiệt độ bốn phía dần dần tăng lên, cánh tay cậu dần mất hết sức lực, sa vào nụ hôn đó.
“Ưm…” Hơi thở của cậu rối loạn, thế mà lại vô thức phát ra âm thanh ngọt ngào tột độ, dường như được hôn thoải mái vô cùng.
“Em xem, em cũng thích anh hôn em.” Sở Phi Ly vừa ăn cướp vừa la làng.
Mặt Thẩm Tử Sơ càng đỏ gay gắt, dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Sở Phi Ly chơi xấu thành công. Anh nhìn đôi đồng tử đen láy của cậu đong đầy ý xuân, bị hỏi đến mức gương mặt hồng như đánh phấn, rụt rè tựa nụ hoa, thật đẹp.
Cổ họng anh chuyển động, chìm sâu trong mê say.
“… Cậu bỏ ra.”
Nghe tiếng Thẩm Tử Sơ, Sở Phi Ly lúc này mới bừng tỉnh. Chết tiệt, suýt nữa không nhịn được mà nhào vào rồi!
Mặc dù anh biết cậu cũng thích mình, nhưng cậu lại sống chết không chịu thừa nhận.
Sở Phi Ly thở thật dài: “Lần sau đừng quyết rũ anh như thế, em toàn ra vẻ đáng yêu với anh, anh nghẹn lâu quá dễ thành biến thái lắm.”
Thẩm Tử Sơ bỗng không biết chối cãi ra sao.
Chiếc hôn vừa rồi khiến cả hai đều bốc hỏa, bộ dạng của cậu hiện giờ khiến Sở Phi Ly cảm thấy mình sắp phụt máu mũi.
Mềm mại dễ thương, muốn hôn cậu lần nữa quá.
“Cục cưng…”
“… Đừng có gọi tôi là cục cưng!”
“Bé Bánh Nếp? Nhóc đáng yêu?”
“Cũng không được gọi! Vớ vẩn đánh cậu giờ!”
Sở Phi Ly lại bật cười ra tiếng, bộ dạng thỏ con ấy là hợp để bị sói xám như anh tha đi nhất.
Có điều có vẻ cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lỡ tỏ tình xong cậu lại hoảng hốt từ chối anh thì phải làm sao?
Nhưng Sở Phi Ly sẽ không để cậu chạy như lần trước nữa.
Không phải vội, còn nhiều thời gian, cứ để cho cậu dần dần thích nghi với anh.
Lãng phí cả một buổi sáng sớm, cũng đến lúc đứng dậy rồi.
Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly cùng đứng lên. Sở Phi Ly thay quần áo, cài cúc: “Trưa nay muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
Chẳng ngờ khi anh quay đầu lại, người phía sau đã biến về hình mèo.
Đồ ngủ mà Thẩm Tử Sơ mặc tối qua lùng bùng một mớ trên giường, bé mèo con cứ thế bò ra từ đống quần áo.
Sở Phi Ly không hề khó chịu, đi tới ôm lấy cậu: “Bé Bánh Nếp~”
Thẩm Tử Sơ phản đối: “Meo!”
Sở Phi Ly buồn cười nói: “Anh không hiểu.”
Thẩm Tử Sơ không biết làm sao, móng vuốt bắt đầu ngứa. Cậu luôn cảm thấy sáng nay mình bị Sở Phi Ly đùa bỡn rồi, thêm bị hôn mấy cái nữa.
“Meo meo meo!” – Cậu còn muốn ôm tôi thế này bao lâu? Cậu mới là Bé Bánh Nếp ấy, dính chết người!
Cậu giãy giụa trong lòng Sở Phi Ly, tỏ ý rất ghét bỏ tên kia cứ ôm mình mãi.
Sở Phi Ly đã thay xong quần áo, vẫn một tay ôm mèo bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh kéo rèm cửa sổ, tia sáng vàng óng từ bên ngoài ùa vào phòng khách, căn phòng lạnh lẽo tức thì ấm áp ngập tràn.
Hôm nay vừa khéo là một ngày nắng. Tuy ánh mặt trời mùa đông không đủ nóng ấm, nhưng thời tiết này đã hiếm có lắm rồi, cũng giống tâm trạng của anh bây giờ vậy.
Sở Phi Ly đột nhiên hồi tưởng lại những ngày trước khi Thẩm Tử Sơ tới, một mình anh sống trong căn hộ này hiu quạnh đến nhường nào? Hiện tại đã có cậu rồi, dường như mọi thứ đều đã thay đổi.
Sở Phi Ly nheo mắt nhìn ra xa.
Thái dương chói lọi, khiến người ta lóa mắt.
Thẩm Tử Sơ có vẻ còn đang muốn nhảy xuống khỏi lồng ngực Sở Phi Ly, chỉ là độ cao này khiến cậu sợ hãi, thoáng chốc do dự.
Đúng lúc đó, một giọng nói khoan thai vang lên từ trên đỉnh đầu: “Đừng nghịch, nếu không anh không kiềm chế được sẽ ra tay với mèo đấy.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Ra tay cả với mèo mà còn lý do lý trấu? Nói có vẻ hùng hồn nhỉ! Nếu không phải giờ đã biến thành mèo, cậu nghĩ mình sẽ xông lên cắn cho anh một cái.
Sở Phi Ly cúi đầu nhìn mèo con trong lòng, nở nụ cười dịu dàng không gì sánh nổi: “Lỡ như bị ngã thì anh sẽ đau lòng.”
Khoảnh khắc ấy, nhịp tim Thẩm Tử Sơ tăng tốc, rơi vào một biến nắng ấm mùa đông.
Danh sách chương