Thẩm Tử Sơ nói vậy là có lý do. Nếu đặt cậu vào vị trí của Sở Phi Ly, có người lừa mình, đùa bỡn mình lâu như thế thì cậu cũng sẽ tức giận.
“… Cái gì mà ăn đòn?”
Trình Mục Tiêu tưởng thật, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Thấy vậy, Thẩm Tử Sơ vội nói: “Ví von, ví von thôi!”
Trình Mục Tiêu nghi ngờ nhìn cậu: “Thật không?”
Thẩm Tử Sơ gật đầu lia lịa: “Thật!”
Trình Mục Tiêu bước tới đè đầu Thẩm Tử Sơ vào lồng ngực mình, hung dữ nói: “Lần sau không được đùa kiểu này! Nếu cậu gặp chuyện như thế thật thì tớ sẽ không nhẫn nhịn được phải ra tay đấy.”
Thẩm Tử Sơ ú ớ hai tiếng trước ngực hắn, bởi vì cậu bị ép quá chặt.
Trình Mục Tiêu giữ một lúc lâu mới buông cậu ra, cảm xúc trong mắt đã bình lặng trở lại: “… Xin lỗi.”
Hành động của hắn khiến bầu không khí trở nên xấu hổ. Thẩm Tử Sơ cúi đầu đầy bất an.
Có phải Mục Tiêu còn thích cậu không? “Mục Tiêu, tớ…”
“Tớ biết cậu định nói gì! Đừng nói!” Trình Mục Tiêu đứng dậy khỏi giường, cười mà như khóc “Vẫn phải cho tớ chút thời gian thích nghi chứ.”
Thẩm Tử Sơ khẽ thở dài, bất đắc dĩ tiến tới gần hắn.
“Cám ơn cậu.”
Cậu chỉ nói với Trình Mục Tiêu một câu đó rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
“Cạch” một tiếng, Thẩm Tử Sơ đã ở bên ngoài, cách Trình Mục Tiêu một lớp cửa.
Nắm tay cậu siết chặt, thậm chí không hề nhận ra đầu móng đã hằn lên vết trăng khuyết trong lòng bàn tay.
Cậu thở ra một hơi, cứng rắn ngăn bản thân đi an ủi hắn.
Không thích thì không cần cho người khác hy vọng, làm vậy còn độc ác với hắn hơn.
Thẩm Tử Sơ xuống lầu, những bông hoa tuyết bé nhỏ quét tới, đậu trên mặt cậu. Cậu đội mũ áo khoác lên, che đôi tai mèo để tránh bị người ta phát hiện, thậm chí còn quấn khăn quàng cổ giấu đi phân nửa gương mặt.
Thẩm Tử Sơ không khỏi tự giễu, mình vác bộ dạng này ra ngoài có lẽ chẳng ai nhận ra nổi đâu. Cũng không cần lo lắng đến thế.
Thời hạn nhiệm vụ còn hai mươi phút, bước chân cậu thoáng do dự.
Quay đầu nhìn lại, cậu đang đứng ngay tại nút giao đường. Ánh sáng mờ ảo từ cột đèn bên cạnh cậu tràn ngập một vùng xung quanh, dường như không hề hợp với bóng tối nơi này.
Cậu nghe thấy tiếng động trong hành lang, Trình Mục Tiêu sắp xuống tới.
Có nên trốn đi không?
Đúng lúc đó, đồng tử thú của Thẩm Tử Sơ bỗng liếc qua phía kia, hình như… Từ tòa nhà của Sở Phi Ly cũng có người đang xuống.
Thính giác của động vật nhạy bén hơn con người nhiều, nhờ vậy cậu mới nhận ra những âm thanh ấy tới từ nơi nào.
Cậu run lên: “Chắc không phải Sở Phi Ly đâu… Đã muộn thế rồi…”
Cậu chợt nhớ tới câu nói mà Sở Phi Ly đã nhắc đi nhắc lại ngày hôm nay, anh nói sẽ đi tìm mèo… Không thể coi thường được! Để đề phòng, đúng là cậu nên trốn đi!
Cậu đảo mắt nhìn hai bên, vội vã tìm chỗ núp. Trời rất tối, chỉ cần cậu dựa sát vào tường thì hẳn họ sẽ không nhìn thấy.
Kết quả đúng như suy đoán của Thẩm Tử Sơ, Trình Mục Tiêu và Sở Phi Ly đụng mặt.
Thẩm Tử Sơ: “…” – May mà ông đây chạy nhanh.
Cách cậu không xa, bầu không khí giữa hai người nào đó đang cực kỳ không bình thường. Tuy giờ Trình Mục Tiêu đã cắt tóc, thay quần áo nam, Sở Phi Ly vẫn lập tức nhận ra hắn: “Là cậu? Người lần trước ở bệnh viện hả?”
Trình Mục Tiêu chớp mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
“… Tôi đi tìm mèo nhà tôi.”
“Cậu ấy chưa qua đấy à?”
Sở Phi Ly nhíu mày: “Gì cơ?”
Trình Mục Tiêu không muốn tranh cãi với anh, vừa rồi Thẩm Tử Sơ một mình chạy ra ngoài như thế khiến hắn đang rất lo lắng.
Trình Mục Tiêu toan bỏ đi, nhưng Sở Phi Ly lập tức ngăn cản: “Khỏa Khỏa không ở chỗ cậu à? Cậu ấy đi đâu rồi?”
Thẩm Tử Sơ nhìn cảnh tượng trước mắt mà run lẩy bẩy, lỡ may chạm mặt hai người họ thì cậu tiêu đời luôn!
Cậu đã bọc kín mình vậy rồi, hẳn Sở Phi Ly sẽ không nhận ra đâu. Chỉ là mà quần áo trên người cậu là của Trình Mục Tiêu, nếu chui ra chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Đầu óc Thẩm Tử Sơ hỗn loạn rồi… Khắp nơi đều là địch.
[Sợ mất mật kìa.]
[Không phải tao sợ mất mật! Bây giờ thực sự không thể đi ra được!]
[Thời gian thực hiện nhiệm vụ còn mười lăm phút.]
[Đờ mờ, mày đang đẩy tao vào núi đao biển lửa đấy!]
Thẩm Tử Sơ âm thầm khẩn cầu hai người kia nhanh nhanh tránh xa nhau đi, đừng đứng mãi một chỗ nữa.
Mà dưới cột đèn đường, hai người đang nhìn nhau căm ghét. Sở Phi Ly cảm thấy trong lòng chua đến kỳ lạ, anh vẫn chưa quên chuyện ở bệnh viện lần trước đâu. Cái tên này rõ ràng cũng thích Thẩm Tử Sơ!
Hơn nữa Khỏa Khỏa không về ba ngày nay… Chắc là ở nhà Trình Mục Tiêu đây mà.
Suy đoán đến đó, Sở Phi Ly lại càng sôi máu hơn. Anh nghĩ mình bị đau mắt rồi, trái tim thì biến thành quả chanh, ánh mắt nhìn Trình Mục Tiêu cũng không khỏi bốc mùi chua loét.
“Cậu ra ngoài tìm Thẩm Tử Sơ phải không?”
Bước chân Trình Mục Tiêu khựng lại: “Cậu biết gì rồi?”
Sở Phi Ly mím môi: “Không biết nhiều lắm, vài chuyện thôi. Tỷ như Khỏa Khỏa là Thẩm Tử Sơ, tỷ như ba ngày nay cậu ấy ở chỗ cậu.”
Trình Mục Tiêu cũng không phản bác, chỉ cười một tiếng: “Xem ra cậu cũng không ngốc.”
Đương nhiên anh không ngốc rồi, Thẩm Tử Sơ thoáng biến sắc.
Mẹ kiếp, thì ra người bị đùa bỡn là cậu!
Sở Phi Ly biết thân phận của cậu từ bao giờ? Cậu vốn định đi chịu đòn, nhưng giờ trái lại chính cậu muốn nhảy ra đánh cho anh một trận.
Thẩm Tử Sơ sờ lên tai mình, anh lại còn từng cắn cậu một miếng!
Lúc ấy cậu phản ứng thế nào nhỉ…?
Mặt đỏ, tim đập dồn dập.
Tuy mặt cậu đơ, nhưng mà trong lòng thì rạo rực ý xuân.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Thẩm Tử Sơ lập tức bưng kín mặt mình.
Xấu hổ quá!
Trong lúc cậu không để ý, hai người kia có vẻ đã thống nhất ý kiến, quyết định chia nhau đi tìm cậu.
“Nếu tìm được thì gửi tin nhắn cho tôi ngay.”
Họ chỉ trao đổi Weibo, ngay cả QQ cũng chẳng nỡ cho, số điện thoại thì đương nhiên càng không thể. Sở Phi Ly cũng không muốn thêm tình địch vào danh sách bạn bè, anh căn bản không thèm quan tâm, chỉ ghi nhớ số Wechat của đối phương mà thôi.
Nếu Thẩm Tử Sơ biết chuyện này nhất định sẽ khinh bỉ họ… Hai tên con trai nhỏ mọn y hệt nhau.
Sở Phi Ly tiến lên, trầm giọng nói trước mặt Trình Mục Tiêu: “Tôi thích cậu ấy, lần này tôi sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”
Đáy mắt Trình Mục Tiêu dậy lên đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn không đáp trả.
Đây là người mà Tử Sơ thích…
Khi đã hoàn toàn tách xa nhau, Sở Phi Ly và Trình Mục Tiêu bắt đầu tìm kiếm Thẩm Tử Sơ.
Trình Mục Tiêu đã đi rất xa rồi, Sở Phi Ly cũng dần dần tới gần vị trí của cậu. Thẩm Tử Sơ định rời khỏi đó, nhưng bên tai chợt vang lên âm thanh nhắc nhở: [Thời hạn nhiệm vụ còn tám phút.]
Cái chân toan nhúc nhích của Thẩm Tử Sơ tức thì bất động, nếu không hoàn thành nhiệm vụ… cậu sẽ phải làm mèo cả đời. Không thể thiếu dù chỉ một nhiệm vụ!
Không được không được! Chí ít không thể bị phát hiện ở đây, bằng không Sở Phi Ly sẽ biết cậu đã nghe lén!
Vừa đứng dậy, Thẩm Tử Sơ bi phẫn phát hiện một chân mình bắt đầu chuột rút vì ngồi xổm quá lâu. Cậu cực kỳ bất đắc dĩ kéo kéo cái chân đó, thận trọng bò đến vị trí xa hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ còn hai phút, Sở Phi Ly vẫn chưa tìm được cậu.
Thẩm Tử Sơ bị chuột rút quá lâu, mặt mũi đã hơi tái nhợt. Vốn cho rằng Sở Phi Ly sẽ không tìm được mình, không ngờ ngay một giây sau, cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh ở đó.
Hai người mắt đối mắt, Thẩm Tử Sơ hoảng hốt đứng bật dậy. Trông bộ dạng bây giờ của cậu… Sở Phi Ly không nhận ra đâu nhỉ?
Dù sao đã bọc kín như thế rồi!
Kỳ thực Sở Phi Ly cũng không dám chắc, ánh mắt anh nhìn cậu tối đi đôi chút.
Hồi lâu sau, anh rốt cuộc gọi một tiếng: “Khỏa Khỏa.”
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh, bóng tối xung quanh cũng dần bị thanh âm kia đẩy lùi. Thẩm Tử Sơ cứ vậy ngơ ngác nhìn Sở Phi Ly, thoáng chốc như quên mất cả ngôn ngữ.
Khi anh nhận ra cậu trong tình huống này, trong lòng cậu vẫn thật vui vẻ.
“Sao anh biết được?”
Sở Phi Ly nhẹ cười cong cong đôi mắt, cẩn thận ngồi xuống, vén chiếc mũ của cậu lên.
Mũ vừa tuột khỏi, hai cái tai dựng đứng lập tức lộ ra, mái tóc đen hơi rối, gương mặt bị bọc kín quá lâu nhuốm màu đỏ ửng.
Nụ cười của Sở Phi Ly càng thêm tươi. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, sau đó cầm lấy tay phải Thẩm Tử Sơ kéo cậu vào lòng mình.
“Quá nửa đêm rồi, không phải em thì còn ai nữa?”
Lồng ngực anh thật ấm áp, khiến Thẩm Tử Sơ tưởng như đã đắm chìm vào trong.
Chỉ là đúng lúc này, âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đột ngột vang lên, độ thân mật của họ cũng từ 88 nhảy vọt lên 95.
Thẩm Tử Sơ vội đẩy Sở Phi Ly ra, quấn khăn quàng cổ càng thêm chặt.
Mặc dù biết Sở Phi Ly đã phát hiện ra mình là Khỏa Khỏa, nhưng hiện giờ cậu không rõ phải đối mặt với anh bằng biểu cảm gì.
Sở Phi Ly cũng không giận vì bị cậu đẩy ra, anh chỉ bình thản nói: “Theo anh về nhà đi.”
“… Ừm.”
Đứng lên rồi lại thấy Thẩm Tử Sơ vẫn ngồi xổm dưới đất như cũ, anh liền hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Tử Sơ cắn môi, không muốn tỏ ra yếu thế trước Sở Phi Ly: “Không có gì.”
Chú ý thấy thái độ của cậu hơi kỳ lạ, Sở Phi Ly ngồi xuống định kéo chiếc khăn che khuôn mặt cậu ra: “Có phải quấn chặt quá nên khó thở không?”
Thẩm Tử Sơ sợ hết hồn, hoảng hốt gạt tay anh: “Chân em bị chuột rút.”
Sở Phi Ly tròn mắt. Im lặng một hồi, anh không nhịn được bật cười: “Phì.”
Thẩm Tử Sơ ngượng: “Anh cười cái gì?”
“Lần đầu tiên anh nghe nói đến chuyện… mèo thành tinh cũng bị chuột rút.”
Thẩm Tử Sơ hừ một tiếng, mặt lạnh.
Không ngờ một giây sau, Sở Phi Ly bỗng thẳng tay bế cậu lên, ôm vào ngực mình.
Vóc dáng hiện tại của cậu không cao lắm, nhỏ hơn cơ thể người một cỡ, Sở Phi Ly bế cậu cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Cảnh sắc chung quanh thay đổi, tầm nhìn của Thẩm Tử Sơ đột ngột cao lên. Hành động của Sở Phi Ly khiến sắc mặt cậu càng lúc càng thêm đỏ, đây là lần đầu tiên có người bế cậu như vậy đấy, còn là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết nữa.
Nhịp tim Thẩm Tử Sơ tăng gấp bội, hơi thở rối loạn: “Thả em xuống.”
Sở Phi Ly cong môi, nhấn mạnh từng chữ: “Không thả!”
—
Danh sách chương