Loại động tác theo bản năng này chính là do hệ thống rèn cho cậu.
Thẩm Tử Sơ tỉnh táo lại, như bị kim đâm mà nhả ra. Cậu cúi đầu xuống, tuy mặt mày vẫn đơ như cũ nhưng hai tai đã đỏ bừng bừng.
Sở Phi Ly đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Anh rút ngón tay về, một tay chống cằm nhìn cậu.
Anh không hỏi gì nữa, chỉ là ánh mắt đã mềm đi.
Bầu không khí ám muội lượn quanh hai người, mãi cho tới khi Tạ Thu quay lại, Sở Phi Ly mới thu bớt phần nào ánh nhìn nóng bỏng của mình.
“Xin lỗi, tôi đi hơi lâu.”
Thẩm Tử Sơ ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Tạ Thu không khỏi nghi ngờ liếc cậu, cảm thấy Thẩm Tử Sơ lúc này có gì rất “sai”… Trước đó là mặt liệt, còn giờ là mặt liệt nhưng nồng nàn ý xuân.
Có điều Tạ Thu cũng lười quan sát Thẩm Tử Sơ. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Sở Phi Ly, đối diện chính là Đỗ Đường Chu.
Thấy Đỗ Đường Chu vẫn không thèm để ý đến mình, cậu ta bèn làm bộ tội nghiệp nhìn sang.
Đỗ Đường Chu không còn tránh cậu ta như trước nữa, chỉ là trông cậu ta như vậy, anh ta không khỏi ngứa ngáy hỏi một câu: “Nhìn tôi thế làm gì?”
Tạ Thu mặt dày cười: “Bởi vì anh đẹp.”
Gương mặt kia cười lên lại càng thêm sống động, đẹp trai đến mức không gian xung quanh cũng tỏa sáng. Trái tim Đỗ Đường Chu nhảy vọt lên, thiếu chút chết chìm trong sắc đẹp, không thể tự bò lên nổi.
Có điều động tác kế tiếp của Tạ Thu khiến anh ta ngơ luôn.
Tạ Thu cho anh ta phần dâu tây trên bánh kem của mình, sau đó đề phòng nhìn Thẩm Tử Sơ chòng chọc.
Tạ Thu rót cho anh ta một cốc nước ấm, sau đó đắc ý nhìn Thẩm Tử Sơ chòng chọc.
Đỗ Đường Chu: “…”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Ở đây có một con công đần, cấp cứu!
Giờ Đỗ Đường Chu đã hiểu rồi, Tạ Thu coi Thẩm Tử Sơ là tình địch.
Anh ta lúng túng muốn giải thích, ngặt nỗi đang ở chốn đông người, hoàn toàn không nói nên lời.
Thái độ của Tạ Thu chỉ đơn giản là say sưa thị uy với tình địch, ngốc nghếch đến có phần đáng yêu.
“Bánh của tôi cũng có… Cậu không cần cho tôi đâu.”
Tạ Thu mỉm cười: “Em thích nhìn anh ăn, không sao mà.”
Dứt lời, cậu ta lại khiêu khích liếc một cái.
Thẩm Tử Sơ vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ôm bụng cười phì.
Tạ Thu còn tưởng cậu đang miệt thị mình, không khỏi cau mày.
Đỗ Đường Chu bên cạnh cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Ôi, không quản nổi không quản nổi, ngu thế này thì về sau phải làm sao.
“Cậu cười cái gì?”
Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu lên. Cậu đã thu lại nụ cười trên mặt, trở về với vẻ lãnh đạm: “Cậu làm thế thì Đường Đường sẽ không buồn à?”
“Nếu Đường Đường buồn thì anh ấy sẽ nói với tôi, không cần cậu nhắc cho tôi biết.”
Địch ý quá rõ ràng, còn ra vẻ cô vợ nhỏ ôm lòng oán hận nữa, khiến Sở Phi Ly vốn chỉ định tới hóng chuyện thoáng chốc lạnh mặt.
Sở Oán Oán đã lăn lộn trên weibo bao năm, tâm thần phân liệt ra một núi nick clone, trình độ giày xéo châm biếm level max rồi.
Dám bắt nạt Thẩm Tử Sơ à, không thể nhịn được!
“Đầu óc chính cậu có vấn đề, không nhìn ra cái gì mà còn trách người khác? Ha.”
“… Là sao?”
“Ý trên mặt chữ đấy.” Sở Phi Ly vẫn chống cằm, chẳng buồn quăng cho người ta lấy một cái liếc mắt, tâm thế hệt như khi “chiến đấu” với antifan.
Anh đã bảo vệ cậu nhiều năm đến luyện thành thói quen, đây có thể coi như hành động theo phản xạ.
Tạ Thu im lặng, chợt thấy Sở Phi Ly vừa mỉm cười vừa múc dâu tây trên phần bánh trước mặt đưa sang cho Thẩm Tử Sơ, cười híp mắt nhìn cậu ta.
Tiếp đó, anh rót cốc nước ấm cho Thẩm Tử Sơ, lại cười híp mắt nhìn lần nữa.
Không khác chút gì với hành động vừa rồi của cậu ta.
Tạ Thu đột nhiên hiểu ra chuyện gì, không khỏi trợn mắt nhìn Đỗ Đường Chu.
Mà việc Đỗ Đường Chu có thể làm lúc này… cũng chỉ có che mặt mình lại.
Quá là xấu hổ.
Vừa biết mình hiểu lầm, ánh mắt Tạ Thu dành cho Thẩm Tử Sơ lập tức hiền lành hẳn. Hóa ra là người yêu của em họ, thảo nào hôm nay Đỗ Đường Chu gọi cả Sở Phi Ly tới, không ngờ là nguyên nhân này.
Chế độ tử tế được chuyển đổi trong một giây khiến Thẩm Tử Sơ không khỏi thầm run, có cảm giác quái dị một cách khó hiểu.
Tạ Thu chỉ cười nhẹ: “Không sao không sao, bây giờ tôi xin chân thành xin lỗi cậu.”
Đến khi cậu ta và Đường Đường bên nhau thì Thẩm Tử Sơ cũng xem như là em dâu rồi.
Cười đôn hậu.
Mặt Thẩm Tử Sơ đã đen sì, không biết tại sao lại thấy như mình bị thiệt.
Còn không bằng coi cậu là tình địch luôn đi!
…
Khó khăn lắm mới hòa giải được, Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly chào tạm biệt hai người kia.
Thẩm Tử Sơ đứng tại chỗ, thấy Tạ Thu bỗng ghé sát bên tai Đỗ Đường Chu thầm thì gì đó, tuy trong mắt Đỗ Đường Chu tỏ ra ghét bỏ nhưng lại không đẩy cậu ta ra.
Hình ảnh đó ấm áp vô cùng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trái tim con người cũng như tan chảy.
Nhìn một hồi, Thẩm Tử Sơ cuối cùng cũng chuyển mắt đi nơi khác. Thấy Sở Phi Ly vẫn đeo túi mèo, cậu bất đắc dĩ lên tiếng: “Không nặng à? Sao cậu đi đâu cũng cõng theo nó thế?”
“Không nặng.” Nét cười trong đôi đồng tử của Sở Phi Ly càng thêm thâm thúy, tựa hồ có ý gì “Sợ cậu ấy đột nhiên biến mất nên lúc nào cũng mang theo.”
Thẩm Tử Sơ sững người, trả lời kiểu gì vậy? Có điều thời gian hoán đổi của cậu không còn nhiều, nếu ngã lăn ra ngay trước mặt Sở Phi Ly thì có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể gành nổi. Cậu thản nhiên nói với anh: “Tôi phải về ký túc.”
“Khéo thật, đúng lúc tôi phải về ký túc lấy ít đồ.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Không đúng lúc tí nào, vừa nhìn đã biết có mưu đồ xấu!
Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ tin Sở Phi Ly đi lấy đồ thật, còn hiện giờ ấy à… Trừ phi cậu bị ngu.
Hai người bắt xe về ký túc xá, lặng lẽ bước đi trong sân trường.
Đầu tháng mười hai, những tán cây hầu như đều đã phủ vàng, trên mặt đất tích một tầng lá rất dày chẳng khác nào trải thảm. Hôm nay thời tiết dễ chịu hiếm có, gió mát thổi quanh, thậm chí khiến Thẩm Tử Sơ cảm thấy không hề rét lạnh.
Thẩm Tử Sơ hơi thất thần, không khỏi nhớ đến Trình Mục Tiêu.
Cậu vẫn luôn rất lo cho hắn. Lần gần nhất cậu nhắn tin, trạng thái của hắn có vẻ không quá tệ.
Thẩm Tử Sơ thở dài, định thần lại mới biết Sở Phi Ly không theo bên cạnh mình.
Cậu ngoái đầu nhìn. Anh đang đứng dưới tán cây, gió nhẹ phất qua mái tóc đen của anh, thổi cành lá rung lên xào xạc. Có vài chiếc lá cây bay bay rời cành, rơi xuống xung quanh nơi anh đang đứng.
Thẩm Tử Sơ ngắm bức tranh kia đến sửng sốt, thoáng chốc cảm thấy đẹp khôn cùng.
Dường như chú ý tới ánh mắt cậu, Sở Phi Ly quay đầu nở một nụ cười xấu xa, mấp máy môi nói vài chữ.
Thẩm Tử Sơ không nhìn rõ, nghi hoặc: “Lặp lại đi.”
Nhưng Sở Phi Ly không tiếp tục đứng đó nữa. Anh bước tới bên cậu: “Về phòng thôi.”
Thẩm Tử Sơ có cảm giác mình đã lỡ mất lời quan trọng nào đó, không sao bỏ qua được.
Cậu lo lắng hỏi thêm một lần: “Vừa xong tôi không nghe rõ, cậu nói lại đi.”
Sở Phi Ly cười: “Không có gì.”
Cơn tò mò của Thẩm Tử Sơ dâng lên, suốt dọc đường đi vẫn không ngừng suy nghĩ.
Khi hai người trở về ký túc xá, hai con mắt của Đỗ Hàn suýt chút lọt ra: “Hôm nay hai cậu cùng nhau về đấy hả?”
“Không được à?” Sở Phi Ly vào phòng, đặt đồ trên tay xuống.
Đỗ Hàn đã sớm quen với tính tình của anh, cũng không để bụng. Cậu ta cười lớn: “Nếu đám con gái trong trường mà thấy thì nhất định sẽ lại tưởng tượng hai cậu có chuyện gì đấy cho xem.”
Sở Phi Ly đang dọn dẹp đồ đạc thoáng ngừng tay: “Tưởng tượng cái gì?”
Đỗ Hàn cười khan hai tiếng: “Không phải dạo này các cậu ghét nhau hay sao?”
Sở Phi Ly không phản bác, chờ Thẩm Tử Sơ vào nhà vệ sinh rồi, anh bỗng cười gian nhìn Đỗ Hàn: “Nhờ cậu một việc.”
Đỗ Hàn vỗ ngực: “Việc gì cứ nói thoải mái, bọn mình còn khách sáo gì nữa.”
“Nếu Thẩm Tử Sơ ngủ lâu quá thì cậu báo cho tớ biết nhé.”
Đỗ Hàn khó hiểu: “Sao tự dưng cậu bắt đầu quan tâm Thẩm Tử Sơ thế?”
Sở Phi Ly gom nhặt vài món đồ linh tinh, trầm giọng: “Lúc nào tớ chả quan tâm cậu ấy.”
Đỗ Hàn: “…” – Câu chuyện lắm lỗ hổng quá, chả biết phê phán từ đâu trước bây giờ.
“Cậu ấy mắc chứng ham ngủ một thời gian rồi, nếu mà nghiêm trọng thì tớ muốn đưa cậu ấy đi gặp một bác sĩ tớ quen. Dù gì cũng từng là bạn cùng phòng, không nỡ mặc kệ cậu ấy như thế, hiểu chưa?”
Mắt Đỗ Hàn sáng long lanh: “OK, hiểu! Thì ra cậu muốn biết bệnh tình của cậu ấy à!”
Sở Phi Ly nhếch môi: “Thông minh lắm.” – Tưởng tượng giỏi lắm.
Đỗ Hàn cười ha ha: “Yên tâm đi, cứ tin ở tớ!”
Thẩm Tử Sơ bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy hai người kia hình như đang trao đổi chuyện gì.
Cậu nghi hoặc.
“Lấy đồ xong rồi à?”
“Ừ.”
Nhìn bộ dạng này, Thẩm Tử Sơ cảm thấy cậu vẫn chưa thể đuổi anh đi được.
Mà vài câu đối thoại của hai người khiến Đỗ Hàn tự động nhớ ra Thẩm Tử Sơ đang đuổi Sở Phi Ly về. Khó khăn lắm quan hệ giữa họ mới hòa bình một chút, nghĩ mọi người đều là bạn cùng phòng, cậu ta lập tức đề xuất: “Tử Sơ, cậu tiễn Sở Phi Ly đi.”
Thẩm Tử Sơ chần chừ nói: “… Sao cậu không đi?”
Đỗ Hàn ôm bụng: “Vừa nãy cậu chiếm nhà vệ sinh, giờ tớ không nhịn được nữa rồi, cậu tiễn đi! Tớ phải giải quyết tí đã!”
Mặt Thẩm Tử Sơ đen như đáy nồi, cái tên Đỗ Hàn này đã diễn là sẽ diễn đến cùng cho xem.
Chẳng còn cách nào khác, cậu đành nói với Sở Phi Ly: “Đi, tôi tiễn cậu.”
Hai người cùng quay về, lại cùng đi ra.
Tầng phòng của sinh viên năm tư rất vắng lặng, bạn học khác hầu như đã đi hết, chỉ còn vài người mải rúc trong phòng chơi game không chịu ra.
Rõ ràng đang là buổi chiều, hành lang vẫn tối tăm như vậy.
Thẩm Tử Sơ vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng, không ngờ ngay khi tới khúc rẽ hành lang, Sở Phi Ly đột ngột đập mạnh tay ép cậu vào tường.
Anh ghé sát bên má cậu, thầm thì: “Muốn biết vừa nãy tôi nói gì không?”
Thẩm Tử Sơ âm thầm hoảng hốt, Sở Phi Ly ở gần như vậy khiến gò má cậu cũng đỏ ửng lên. May sao cậu trời sinh mặt liệt, nếu không chẳng phải tâm trạng hiện tại của cậu đã bị anh phát hiện rồi sao?
“… Cái gì?”
Ý cười trên môi Sở Phi Ly càng rõ hơn, anh cố ý áp sát tai cậu, nói.
Dù sao anh còn nhớ rõ… hình như nơi này của cậu rất mẫn cảm mà.
Thẩm Tử Sơ tỉnh táo lại, như bị kim đâm mà nhả ra. Cậu cúi đầu xuống, tuy mặt mày vẫn đơ như cũ nhưng hai tai đã đỏ bừng bừng.
Sở Phi Ly đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Anh rút ngón tay về, một tay chống cằm nhìn cậu.
Anh không hỏi gì nữa, chỉ là ánh mắt đã mềm đi.
Bầu không khí ám muội lượn quanh hai người, mãi cho tới khi Tạ Thu quay lại, Sở Phi Ly mới thu bớt phần nào ánh nhìn nóng bỏng của mình.
“Xin lỗi, tôi đi hơi lâu.”
Thẩm Tử Sơ ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Tạ Thu không khỏi nghi ngờ liếc cậu, cảm thấy Thẩm Tử Sơ lúc này có gì rất “sai”… Trước đó là mặt liệt, còn giờ là mặt liệt nhưng nồng nàn ý xuân.
Có điều Tạ Thu cũng lười quan sát Thẩm Tử Sơ. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Sở Phi Ly, đối diện chính là Đỗ Đường Chu.
Thấy Đỗ Đường Chu vẫn không thèm để ý đến mình, cậu ta bèn làm bộ tội nghiệp nhìn sang.
Đỗ Đường Chu không còn tránh cậu ta như trước nữa, chỉ là trông cậu ta như vậy, anh ta không khỏi ngứa ngáy hỏi một câu: “Nhìn tôi thế làm gì?”
Tạ Thu mặt dày cười: “Bởi vì anh đẹp.”
Gương mặt kia cười lên lại càng thêm sống động, đẹp trai đến mức không gian xung quanh cũng tỏa sáng. Trái tim Đỗ Đường Chu nhảy vọt lên, thiếu chút chết chìm trong sắc đẹp, không thể tự bò lên nổi.
Có điều động tác kế tiếp của Tạ Thu khiến anh ta ngơ luôn.
Tạ Thu cho anh ta phần dâu tây trên bánh kem của mình, sau đó đề phòng nhìn Thẩm Tử Sơ chòng chọc.
Tạ Thu rót cho anh ta một cốc nước ấm, sau đó đắc ý nhìn Thẩm Tử Sơ chòng chọc.
Đỗ Đường Chu: “…”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Ở đây có một con công đần, cấp cứu!
Giờ Đỗ Đường Chu đã hiểu rồi, Tạ Thu coi Thẩm Tử Sơ là tình địch.
Anh ta lúng túng muốn giải thích, ngặt nỗi đang ở chốn đông người, hoàn toàn không nói nên lời.
Thái độ của Tạ Thu chỉ đơn giản là say sưa thị uy với tình địch, ngốc nghếch đến có phần đáng yêu.
“Bánh của tôi cũng có… Cậu không cần cho tôi đâu.”
Tạ Thu mỉm cười: “Em thích nhìn anh ăn, không sao mà.”
Dứt lời, cậu ta lại khiêu khích liếc một cái.
Thẩm Tử Sơ vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ôm bụng cười phì.
Tạ Thu còn tưởng cậu đang miệt thị mình, không khỏi cau mày.
Đỗ Đường Chu bên cạnh cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Ôi, không quản nổi không quản nổi, ngu thế này thì về sau phải làm sao.
“Cậu cười cái gì?”
Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu lên. Cậu đã thu lại nụ cười trên mặt, trở về với vẻ lãnh đạm: “Cậu làm thế thì Đường Đường sẽ không buồn à?”
“Nếu Đường Đường buồn thì anh ấy sẽ nói với tôi, không cần cậu nhắc cho tôi biết.”
Địch ý quá rõ ràng, còn ra vẻ cô vợ nhỏ ôm lòng oán hận nữa, khiến Sở Phi Ly vốn chỉ định tới hóng chuyện thoáng chốc lạnh mặt.
Sở Oán Oán đã lăn lộn trên weibo bao năm, tâm thần phân liệt ra một núi nick clone, trình độ giày xéo châm biếm level max rồi.
Dám bắt nạt Thẩm Tử Sơ à, không thể nhịn được!
“Đầu óc chính cậu có vấn đề, không nhìn ra cái gì mà còn trách người khác? Ha.”
“… Là sao?”
“Ý trên mặt chữ đấy.” Sở Phi Ly vẫn chống cằm, chẳng buồn quăng cho người ta lấy một cái liếc mắt, tâm thế hệt như khi “chiến đấu” với antifan.
Anh đã bảo vệ cậu nhiều năm đến luyện thành thói quen, đây có thể coi như hành động theo phản xạ.
Tạ Thu im lặng, chợt thấy Sở Phi Ly vừa mỉm cười vừa múc dâu tây trên phần bánh trước mặt đưa sang cho Thẩm Tử Sơ, cười híp mắt nhìn cậu ta.
Tiếp đó, anh rót cốc nước ấm cho Thẩm Tử Sơ, lại cười híp mắt nhìn lần nữa.
Không khác chút gì với hành động vừa rồi của cậu ta.
Tạ Thu đột nhiên hiểu ra chuyện gì, không khỏi trợn mắt nhìn Đỗ Đường Chu.
Mà việc Đỗ Đường Chu có thể làm lúc này… cũng chỉ có che mặt mình lại.
Quá là xấu hổ.
Vừa biết mình hiểu lầm, ánh mắt Tạ Thu dành cho Thẩm Tử Sơ lập tức hiền lành hẳn. Hóa ra là người yêu của em họ, thảo nào hôm nay Đỗ Đường Chu gọi cả Sở Phi Ly tới, không ngờ là nguyên nhân này.
Chế độ tử tế được chuyển đổi trong một giây khiến Thẩm Tử Sơ không khỏi thầm run, có cảm giác quái dị một cách khó hiểu.
Tạ Thu chỉ cười nhẹ: “Không sao không sao, bây giờ tôi xin chân thành xin lỗi cậu.”
Đến khi cậu ta và Đường Đường bên nhau thì Thẩm Tử Sơ cũng xem như là em dâu rồi.
Cười đôn hậu.
Mặt Thẩm Tử Sơ đã đen sì, không biết tại sao lại thấy như mình bị thiệt.
Còn không bằng coi cậu là tình địch luôn đi!
…
Khó khăn lắm mới hòa giải được, Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly chào tạm biệt hai người kia.
Thẩm Tử Sơ đứng tại chỗ, thấy Tạ Thu bỗng ghé sát bên tai Đỗ Đường Chu thầm thì gì đó, tuy trong mắt Đỗ Đường Chu tỏ ra ghét bỏ nhưng lại không đẩy cậu ta ra.
Hình ảnh đó ấm áp vô cùng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trái tim con người cũng như tan chảy.
Nhìn một hồi, Thẩm Tử Sơ cuối cùng cũng chuyển mắt đi nơi khác. Thấy Sở Phi Ly vẫn đeo túi mèo, cậu bất đắc dĩ lên tiếng: “Không nặng à? Sao cậu đi đâu cũng cõng theo nó thế?”
“Không nặng.” Nét cười trong đôi đồng tử của Sở Phi Ly càng thêm thâm thúy, tựa hồ có ý gì “Sợ cậu ấy đột nhiên biến mất nên lúc nào cũng mang theo.”
Thẩm Tử Sơ sững người, trả lời kiểu gì vậy? Có điều thời gian hoán đổi của cậu không còn nhiều, nếu ngã lăn ra ngay trước mặt Sở Phi Ly thì có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể gành nổi. Cậu thản nhiên nói với anh: “Tôi phải về ký túc.”
“Khéo thật, đúng lúc tôi phải về ký túc lấy ít đồ.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Không đúng lúc tí nào, vừa nhìn đã biết có mưu đồ xấu!
Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ tin Sở Phi Ly đi lấy đồ thật, còn hiện giờ ấy à… Trừ phi cậu bị ngu.
Hai người bắt xe về ký túc xá, lặng lẽ bước đi trong sân trường.
Đầu tháng mười hai, những tán cây hầu như đều đã phủ vàng, trên mặt đất tích một tầng lá rất dày chẳng khác nào trải thảm. Hôm nay thời tiết dễ chịu hiếm có, gió mát thổi quanh, thậm chí khiến Thẩm Tử Sơ cảm thấy không hề rét lạnh.
Thẩm Tử Sơ hơi thất thần, không khỏi nhớ đến Trình Mục Tiêu.
Cậu vẫn luôn rất lo cho hắn. Lần gần nhất cậu nhắn tin, trạng thái của hắn có vẻ không quá tệ.
Thẩm Tử Sơ thở dài, định thần lại mới biết Sở Phi Ly không theo bên cạnh mình.
Cậu ngoái đầu nhìn. Anh đang đứng dưới tán cây, gió nhẹ phất qua mái tóc đen của anh, thổi cành lá rung lên xào xạc. Có vài chiếc lá cây bay bay rời cành, rơi xuống xung quanh nơi anh đang đứng.
Thẩm Tử Sơ ngắm bức tranh kia đến sửng sốt, thoáng chốc cảm thấy đẹp khôn cùng.
Dường như chú ý tới ánh mắt cậu, Sở Phi Ly quay đầu nở một nụ cười xấu xa, mấp máy môi nói vài chữ.
Thẩm Tử Sơ không nhìn rõ, nghi hoặc: “Lặp lại đi.”
Nhưng Sở Phi Ly không tiếp tục đứng đó nữa. Anh bước tới bên cậu: “Về phòng thôi.”
Thẩm Tử Sơ có cảm giác mình đã lỡ mất lời quan trọng nào đó, không sao bỏ qua được.
Cậu lo lắng hỏi thêm một lần: “Vừa xong tôi không nghe rõ, cậu nói lại đi.”
Sở Phi Ly cười: “Không có gì.”
Cơn tò mò của Thẩm Tử Sơ dâng lên, suốt dọc đường đi vẫn không ngừng suy nghĩ.
Khi hai người trở về ký túc xá, hai con mắt của Đỗ Hàn suýt chút lọt ra: “Hôm nay hai cậu cùng nhau về đấy hả?”
“Không được à?” Sở Phi Ly vào phòng, đặt đồ trên tay xuống.
Đỗ Hàn đã sớm quen với tính tình của anh, cũng không để bụng. Cậu ta cười lớn: “Nếu đám con gái trong trường mà thấy thì nhất định sẽ lại tưởng tượng hai cậu có chuyện gì đấy cho xem.”
Sở Phi Ly đang dọn dẹp đồ đạc thoáng ngừng tay: “Tưởng tượng cái gì?”
Đỗ Hàn cười khan hai tiếng: “Không phải dạo này các cậu ghét nhau hay sao?”
Sở Phi Ly không phản bác, chờ Thẩm Tử Sơ vào nhà vệ sinh rồi, anh bỗng cười gian nhìn Đỗ Hàn: “Nhờ cậu một việc.”
Đỗ Hàn vỗ ngực: “Việc gì cứ nói thoải mái, bọn mình còn khách sáo gì nữa.”
“Nếu Thẩm Tử Sơ ngủ lâu quá thì cậu báo cho tớ biết nhé.”
Đỗ Hàn khó hiểu: “Sao tự dưng cậu bắt đầu quan tâm Thẩm Tử Sơ thế?”
Sở Phi Ly gom nhặt vài món đồ linh tinh, trầm giọng: “Lúc nào tớ chả quan tâm cậu ấy.”
Đỗ Hàn: “…” – Câu chuyện lắm lỗ hổng quá, chả biết phê phán từ đâu trước bây giờ.
“Cậu ấy mắc chứng ham ngủ một thời gian rồi, nếu mà nghiêm trọng thì tớ muốn đưa cậu ấy đi gặp một bác sĩ tớ quen. Dù gì cũng từng là bạn cùng phòng, không nỡ mặc kệ cậu ấy như thế, hiểu chưa?”
Mắt Đỗ Hàn sáng long lanh: “OK, hiểu! Thì ra cậu muốn biết bệnh tình của cậu ấy à!”
Sở Phi Ly nhếch môi: “Thông minh lắm.” – Tưởng tượng giỏi lắm.
Đỗ Hàn cười ha ha: “Yên tâm đi, cứ tin ở tớ!”
Thẩm Tử Sơ bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy hai người kia hình như đang trao đổi chuyện gì.
Cậu nghi hoặc.
“Lấy đồ xong rồi à?”
“Ừ.”
Nhìn bộ dạng này, Thẩm Tử Sơ cảm thấy cậu vẫn chưa thể đuổi anh đi được.
Mà vài câu đối thoại của hai người khiến Đỗ Hàn tự động nhớ ra Thẩm Tử Sơ đang đuổi Sở Phi Ly về. Khó khăn lắm quan hệ giữa họ mới hòa bình một chút, nghĩ mọi người đều là bạn cùng phòng, cậu ta lập tức đề xuất: “Tử Sơ, cậu tiễn Sở Phi Ly đi.”
Thẩm Tử Sơ chần chừ nói: “… Sao cậu không đi?”
Đỗ Hàn ôm bụng: “Vừa nãy cậu chiếm nhà vệ sinh, giờ tớ không nhịn được nữa rồi, cậu tiễn đi! Tớ phải giải quyết tí đã!”
Mặt Thẩm Tử Sơ đen như đáy nồi, cái tên Đỗ Hàn này đã diễn là sẽ diễn đến cùng cho xem.
Chẳng còn cách nào khác, cậu đành nói với Sở Phi Ly: “Đi, tôi tiễn cậu.”
Hai người cùng quay về, lại cùng đi ra.
Tầng phòng của sinh viên năm tư rất vắng lặng, bạn học khác hầu như đã đi hết, chỉ còn vài người mải rúc trong phòng chơi game không chịu ra.
Rõ ràng đang là buổi chiều, hành lang vẫn tối tăm như vậy.
Thẩm Tử Sơ vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng, không ngờ ngay khi tới khúc rẽ hành lang, Sở Phi Ly đột ngột đập mạnh tay ép cậu vào tường.
Anh ghé sát bên má cậu, thầm thì: “Muốn biết vừa nãy tôi nói gì không?”
Thẩm Tử Sơ âm thầm hoảng hốt, Sở Phi Ly ở gần như vậy khiến gò má cậu cũng đỏ ửng lên. May sao cậu trời sinh mặt liệt, nếu không chẳng phải tâm trạng hiện tại của cậu đã bị anh phát hiện rồi sao?
“… Cái gì?”
Ý cười trên môi Sở Phi Ly càng rõ hơn, anh cố ý áp sát tai cậu, nói.
Dù sao anh còn nhớ rõ… hình như nơi này của cậu rất mẫn cảm mà.
Danh sách chương