Không biết giãy giụa bao lâu, cuối cùng Thẩm Tử Sơ vẫn thỏa hiệp.
Được… Được Sở Phi Ly tắm rửa sạch sẽ cho.
Gió nóng từ máy sấy thổi vào người cậu, Sở Phi Ly nhẹ nhàng hỏi: “Có nóng không?”
“Meo.” – Không đâu.
Rừ rừ rừ.
Thẩm Tử Sơ thậm chí bắt đầu hưởng thụ, rất mất mặt mà lộn mèo qua lại trên đất, giúp Sở Phi Ly tiện thổi luôn mấy chỗ đang ướt nước ròng ròng.
Không ngờ động tác này khiến Sở Phi Ly phì cười thành tiếng.
Thẩm Tử Sơ nghi ngờ nhìn sang, cậu bỗng nhớ ra gần đây tần suất anh nói chuyện với mình quả thực nhiều đến khiến người ta nổi giận.
Khoan đã… Lạ quá nhỉ? Nhưng nếu như Sở Phi Ly thật sự đã biết hết, sao anh không vạch trần cậu?
Thẩm Tử Sơ chìm vào suy tư, cậu cảm thấy không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Lông đã khô, Sở Phi Ly bế cậu lên, để một cục nho nhỏ co rúc trước ngực.
“Lần sau mà còn chạy lung tung nữa thì anh sẽ mua một cái lồng sắt cho em đấy.”
Thẩm Tử Sơ cứng đờ: “…Meo?” – Cậu nói đùa đấy phỏng?
Nụ cười của Sở Phi Ly càng thêm đậm: “Trông anh giống đang nói đùa à?”
Thẩm Tử Sơ trừng mắt đối mắt với anh.
“Em còn bé, ngoài đường nguy hiểm lắm biết không? Đừng rời khỏi tầm mắt anh lâu quá.”
Ờmmmmm… Không phải cậu là mèo thành tinh sao? Anh quên “vai” của cậu rồi hả?
Sở Phi Ly miễn cưỡng nói thêm một câu: “Sau này cũng đừng tiếp xúc nhiều với Mướp Ú.”
“Meo!?” – Điều kiện này lại moi đâu ra đấy?
Anh nhấn mạnh: “Nó là mèo gay.”
Thẩm Tử Sơ đần thối.
Sở Phi Ly có vẻ cứng rắn: “Nó khiến anh bất an.”
Con mèo gay làm anh bất an? Anh biết Mướp Ú là mèo gay từ đời rồi còn gì!
Thẩm Tử Sơ càng rối não hơn, cái thái độ nghiêm trang lòng dạ hẹp hòi của Sở Phi Ly khiến cậu cực kỳ nghi ngờ rằng mình đã bị lộ.
Trong lúc cậu đang đăm chiêu, Sở Phi Ly lại lẩm bẩm: “Cứ xem thế nào rồi gọi điện thoại cho cậu ấy luôn thôi, cậu ấy còn chưa biết Đỗ Đường Chu muốn hẹn gặp nữa.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Tử Sơ hoàn toàn yên tâm. Xem ra mình chưa lộ đâu!
Tắm rửa xong xuôi rồi, Thẩm Tử Sơ được quấn trong một chiếc khăn tắm màu trắng, mắt mũi bị che kín mít chẳng thấy gì.
Lát sau, cậu bỗng nghe thấy tiếng nước ào ào.
Cậu vén một góc khăn nhỏ lên, đôi tai lập tức bắt được thanh âm kìm nén tột cùng của Sở Phi Ly.
Nương theo vòi sen trên đỉnh đầu, vô số tia sáng chiếu rọi trên cơ thể trước mắt, bọt nước từ mái tóc đen lăn xuống tới lồng ngực, nấn ná đọng lại tại cơ bụng anh. Một tay anh chống tường, một tay cầm chỗ ấy của mình, hình như đang làm gì đó.
Hình ảnh này khiêu gợi không sao tả nổi.
Khí nóng bốc lên, Thẩm Tử Sơ vội vã rụt về.
Sở Phi Ly làm chuyện như thế cũng không nghĩ tới cậu còn đang ở đây, Thẩm Tử Sơ giật giật hai tai, nằm trong bọc khăn tắm mềm mại mà hoảng sợ vô cùng.
Cậu sẽ coi như mình mắt mù tai điếc. Mỗi… mỗi cái việc ấy thôi mà! Cậu chính là một người đàn ông, cũng chả phải chưa thấy bao giờ!
Khó khăn lắm cậu mới bình tĩnh được, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên ba tiếng trầm thấp: “Thẩm Tử Sơ…”
Thẩm Tử Sơ:!!!
Không ổn không ổn, tiếp tục theo dõi nữa thì cậu cũng sắp có phản ứng luôn!
Thẩm Tử Sơ hốt hoảng cựa quậy chui khỏi tấm khăn, lao thẳng ra cửa nhà tắm.
Động tác của Sở Phi Ly tức khắc chậm lại, không nhịn được nở một nụ cười.
“Anh làm trò lưu manh luôn đấy, ai bảo em lừa anh.”
…
Trái tim Thẩm Tử Sơ vẫn đang đập rất nhanh, cậu có đầu gỗ đến mấy cũng đã hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi.
Tên con trai nào đang làm việc ấy mà còn gọi tên người khác chứ. Sở Phi Ly… thật sự thích cậu?
Trước kia Thẩm Tử Sơ vẫn có phần không dám chắc chắn, nhưng hiện giờ cậu có thể khẳng định mười phần.
Nếu không phải đang ở trong thân mèo, có lẽ cậu đã phá ra cười ngu luôn.
Người mình thầm mến lại thích mình?
Lồng ngực cậu nảy lên bình bịch. Có điều nhớ tới bức ảnh tập thể và đoạn băng thi đọc diễn cảm mà Sở Phi Ly “sưu tầm”, mặt cậu chớp mắt đen kịt.
Khoan đã, sao cậu cứ cảm thấy có gì không đúng!
Cảm giác nam thần u mê hơi lố ấy nhỉ?
Thẩm Tử Sơ đi vào phòng ngủ, trong máy tính bảng không chỉ lưu QQ của Sở Phi Ly mà còn có weibo của anh. Trước kia khi cậu bị bao người tấn công vì bộ kịch truyền thanh, cậu thường thấy Sở Phi Ly cầm máy tính bảng bình luận trả lời gì gì đó.
Tò mò khó nén mở máy ra, tới khi nhìn thấy một đống nick ảo như tâm thần phân liệt, cậu quả thực chỉ biết trợn mắt há miệng.
Ví dụ thế này…
[Răng đỏ: Rành rành là Tam Nguyệt Chiết Hoa cướp vai của Caramen đại đại nhà bọn tôi! Ghê tởm!]
[mo: Đừng có dắt mũi dư luận, rõ ràng là đại đại không có thời gian để nhận vai.]
Hoặc thế này…
[Khói vàng: Tam Nguyệt Chiết Hoa là con gà cay*, miễn giải thích.]
[Gió xướng: Gọi ai là gà cay? Hả?]
(*“Gà” là lính mới, trình độ thấp; “cay” là cay độc, độc ác.)
Ước chừng phải có hơn chục nick ảo như vậy, Thẩm Tử Sơ không nhịn được đỡ trán, anh đào đâu ra nhiều số điện thoại để đăng ký thế nhỉ?
Sở Phi Ly, cậu là đồ đa nhân cách!
Có điều tất cả bình luận của anh đều bênh vực cậu, Thẩm Tử Sơ cảm thấy nóng đến phát hoảng rồi.
Chốc lát sau, Thẩm Tử Sơ lại biến thành người. Cánh tay trắng nõn xuất hiện khiến cậu hết hồn đứng bật dậy, ý nghĩ đầu tiên là phải lập tức khóa trái cửa phòng ngủ.
Đúng lúc đó, Sở Phi Ly cũng vừa tắm xong, đang đi về phía phòng này.
Anh đột ngột nghe cửa sập một tiếng…
Khóa rồi à?
Sở Phi Ly nhíu màu, chỉ cần một giây đã đoán ra tình hình hiện tại: “Khỏa Khỏa, mở cửa ra.”
Người trong phòng vô cùng bối rối: “Em…”
Sở Phi Ly chớp chớp mắt: “Không ngờ em thông minh thế, còn biết cách khóa cửa cơ, thành tinh từ bao giờ đấy hả?”
Thẩm Tử Sơ cực kỳ hoảng loạn, sự việc diễn biến quá nhanh khiến cậu không kịp phản ứng. Nghe Sở Phi Ly nói, cậu chỉ có thể ho khan một tiếng: “Đương nhiên em biết cách khóa cửa, em cũng chả phải mèo đần. Đừng có nói kiểu gom em vào với mấy con mèo kém thông minh ấy!”
Thẩm Tử Sơ đứng sau cánh cửa. Cách một tầng vách ngăn, cậu nghe thấy Sở Phi Ly khẽ bật cười.
Thanh âm của anh dễ nghe trầm lắng vô cùng, chọc cho mặt cậu càng thêm đỏ. Đối với một kẻ cuồng giọng, tiếng cười cố ý đó quả thực như… đang ra sức quyến rũ cậu vậy!
Anh lại nói: “Em đóng cửa anh cũng không ý kiến, nhưng chí ít là cho anh mặc quần áo cái đã.”
“Không… Không được! Em đang bận!”
Anh im lặng một chút, lại hỏi: “Đưa cho anh cái quần lót đi, cảm ơn.”
Toàn thân Thẩm Tử Sơ phừng lửa: “Đưa qua đây á?”
“Nhét qua khe cửa ấy, em nỡ để anh trần truồng thế này à?”
Lời của anh có tính hướng dẫn quá mạnh, hình ảnh kia vụt xuất hiện trong đầu Thẩm Tử Sơ, chưa kể vừa rồi khi ở trong phòng tắm, cậu còn nghe nghe anh mờ ám gọi tên mình.
Kích thích quá rồi, tim cậu sắp không đỡ nổi.
Cứ đập thình thình.
Thẩm Tử Sơ hít sâu một hơi, muốn thổi tan cảm giác khô nóng trong lồng ngực. Cậu đi tới mở ngăn kéo tủ quần áo ra, nhưng vừa ngó vào trong, sắc mặt cậu lần nữa đỏ rần.
“Sao trong đây lại có cái áo sơ mi!”
“À… Đấy là đồ Thẩm Tử Sơ cởi ra lần trước, Khỏa Khỏa em có nhớ không?”
“Em em em em nhớ! Nhưng cũng không thể cất ở ngăn này chứ?”
Sở Phi Ly vô tội hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Tử Sơ câm nín, thò đầu ngón tay rón rén kẹp lấy một góc tí xíu trên quần lót, cầm như cầm đồ bẩn, gò má đỏ au đút qua khe cửa cho Sở Phi Ly.
“Em đưa tay ra tí nữa, không thì vẫn kẹt ở trong, anh không kéo ra được.”
Thẩm Tử Sơ lí nhí: “Khe cửa này hẹp thế sao mà duỗi ra nổi.”
“Hé một tí, đưa đồ lót ra.”
Thẩm Tử Sơ chỉ đành nghe theo, dù sao đã khóa cửa còn không cho người khác mặc đồ là cậu sai trước.
Không ngờ mới thò ra một chút đã bị Sở Phi Ly tóm được.
Óa!!?
“Bé Bánh Nếp, bắt ~ được ~ em ~ rồi.”
Thẩm Tử Sơ lập tức hiểu, Sở Phi Ly nói dối để dụ cậu! Cái gì mà không muốn khỏa thân, chẳng qua là lừa cậu làm theo lời mình thôi.
Cậu nghiến răng nghiến lợi, lại nghe anh nhẹ nhàng nói: “Mở cửa ra, cho anh xem mặt em một tí đi.”
“… Không cho.”
“Tại sao?” Sở Phi Ly vẫn nắm chặt ngón tay lộ ra sau khe cửa của cậu.
Thẩm Tử Sơ rút không ra, chỉ biết phần da thịt tiếp xúc với da của anh hơi ngưa ngứa.
Trái tim đã đập loạn xạ rồi, nhưng cậu vẫn nói cứng: “Em… Em biến hóa không được hoàn chỉnh, không muốn bị anh thấy.”
“Em lo sẽ làm anh sợ à?”
“… Ừ.”
Sở Phi Ly buông tay cậu, khẽ cười xấu xa như vừa đùa giỡn được người ta: “Thôi được.”
Thẩm Tử Sơ thở phào một hơi, đứng lên rồi cậu mới phát hiện toàn thân mình đã đẫm mồ hôi. Rõ ràng trong nhà có bật hệ thống sưởi, thế mà cậu vẫn cảm thấy lành lạnh.
Vì không muốn mặc đồ của Sở Phi Ly, cậu đảo mắt nhìn xuống áo sơ mi của mình.
Là áo của mình, chỉ là hôm trước vô ý để quên thôi.
Thẩm Tử Sơ thoáng do dự, nhưng cuối cùng cậu vẫn thận trọng thò tay cầm lấy, dù gì bây giờ mà bị cảm thì không hay chút nào.
Sau khi cài hết khuy áo, cậu chợt nhận ra chiếc áo này rất rộng so với cơ thể mười lăm tuổi của mình, ống tay áo và vạt áo dài thượt, y như trẻ con mặc đồ của người lớn vậy.
Cũng khó trách, hồi mười lăm tuổi cậu chỉ cao có 1m7, hai mươi mốt tuổi mới được 1m8, hơn nữa ngày đó cậu còn rất gầy gò…
Thẩm Tử Sơ vừa mặc áo quần chỉnh tề, giọng Sở Phi Ly lại vang lên: “Nếu lạnh thì có thể mặc quần lót của anh, anh không ngại.”
Cậu đỏ mặt tía tai gào trả: “Tôi ngại!”
—
Danh sách chương