Thẩm Tử Sơ vẫn thường xuyên đổi về cơ thể để duy trì cân bằng giữa hai bên. Chuyện lần trước Trình Mục Tiêu vác cậu tới thẳng bệnh viện khiến cậu sợ lắm rồi, thế nên bất kể ra sao thì một ngày cũng phải về một lần.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
Thẩm Tử Sơ đỡ trán. Cậu rất muốn trả lời rằng mình đang nhận một nhiệm vụ, hàng ngày phải tỏ vẻ dễ thương, nhưng cậu hoàn toàn chẳng biết làm thế nào nên mới thỉnh giáo hắn.
Nhưng nếu cậu nói thật thì chắc Trình Mục Tiêu sợ hết hồn luôn. Ngẫm nghĩ một chút, thôi thì cứ… nói dối vậy.
“Muốn biết bình thường cậu livestream thế nào.”
Trình Mục Tiêu chọc cậu: “Thì ra cậu tò mò về tớ thế à?”
Thẩm Tử Sơ mặt liệt đáp: “…Ừ.”
Trình Mục Tiêu: “…” Nhìn cậu có giống đang tò mò tí nào đâu.
Có điều việc Thẩm Tử Sơ chủ động hỏi chuyện của mình khiến Trình Mục Tiêu rất vui, giọng nói cũng ngọt như phết đường: “Nhìn kỹ đây, tớ làm một lần thôi đấy.”
Thẩm Tử Sơ nổi chút hứng thú, đôi mắt lấp lánh hẳn lên.
Rốt cuộc phải giả nai thế nào, học được chiêu này xong thì từ giờ cậu không sợ nhiệm vụ hàng ngày nữa rồi! Hơn nữa nếu ngày nào cũng thu hoạch được hai mươi phút trở về cơ thể thì sẽ không khiến Trình Mục Tiêu hoài nghi nữa. Quá là ngon.
Trong đầu có hàng loạt suy nghĩ đang nhảy nhót, ngoài mặt cậu lại vẫn cứng đơ như cũ.
Trình Mục Tiêu nhích lại gần Thẩm Tử Sơ, đáy mắt sóng sánh cảm xúc không nói nên lời, kéo ngón tay cậu cắn một cái như khiêu khích.
Thẩm Tử Sơ không nhúc nhích.
“Đừng có nghịch.”
Trình Mục Tiêu như bông hoa đang dụ ong bướm ghé qua, cố gắng tỏa hết hương thơm của mình. Hắn cất giọng khàn khàn hỏi: “Không cảm thấy tớ rất đáng yêu à?”
“Không.”
Trình Mục Tiêu chỉ đành buông Thẩm Tử Sơ ra, tổn thương vô cùng: “Ôi, tim tôi đau quá.”
Thấy hắn như vậy, Thẩm Tử Sơ xác định… Tên này đúng là đang đùa cậu!
Cậu hừ một tiếng, bò ra khỏi giường. Trình Mục Tiêu nhìn bóng lưng kia, lại thở dài trong góc tối.
Ngay cả chút cảm xúc cũng phải ra sức che giấu, sợ bị cậu phát hiện ra manh mối gì.
Trình Mục Tiêu khẽ cụp mắt xuống, gương mặt trầm trong ánh đèn bàn màu cam ấm áp. Hắn bỗng nhớ tới lời của em gái Trình Khanh…
“Anh, nếu anh cứ dùng thái độ cợt nhả với anh ấy thì anh ấy sẽ chẳng nhận ra cái gì đâu.”
Nhưng thế thì sao chứ? Càng yêu thích lại càng sợ hãi.
Khi hắn tỉnh táo lại, Thẩm Tử Sơ đã rời khỏi phòng, chỉ còn lại mình hắn lẻ loi.
Trình Mục Tiêu chống tay ngồi thẳng lưng, mái tóc dài rũ xuống gần như che khuất đôi mắt, càng thêm cô độc.
Những chuyện ngày thơ ấu còn mơ hồ đọng lại trong trí nhớ của hắn, mà điều khiến hắn tiếc nuối nhất chính là không thể ôm lấy Thẩm Tử Sơ vào lúc cậu đang sợ hãi tột cùng.
Rõ ràng khi mình bị bắt nạt, cậu ấy luôn đứng phía trước, tựa như vầng hào quang bao bọc lấy mình.
Trình Mục Tiêu mím chặt môi, nắm tay siết lại.
Hắn chợt vô cùng căm ghét cái bản thân nhu nhược này.
…
Thẩm Tử Sơ ra khỏi phòng. Từ giờ tới lúc trở lại cơ thể mèo con còn hai giờ, phải luyện tập đài từ một chút mới được.
Cậu đăng nhập YY, Đỗ Đường Chu đã ở đó chờ sẵn.
Trong lúc tập luyện, anh ta vẫn luôn có vẻ rầu rĩ không vui. Thẩm Tử Sơ nhiều chuyện hỏi một câu: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Giọng nói của Đỗ Đường Chu đầy phiền muộn: “Chuyện anh nói với cậu lần trước ấy.”
“Hửm?”
“Là… Thiết Thiết Tư Ngữ.”
“Cậu ta làm sao?”
Đỗ Đường Chu cảm thấy Thẩm Tử Sơ thật sự rất lạnh nhạt, vẫn là đóa hoa băng giá kiêu ngạo – công QWQ, Tiểu Ly nhà anh ta số khổ quá đi.
Sao lại đi thích một tên công chứ? Công với công không hạnh phúc đâu.
Đỗ Đường Chu nghĩ lệch đi mười dặm vội ho khan một tiếng, kéo đầu óc mình về: “Tiểu Sơ, cậu thật sự phải giúp tôi rồi.”
Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng kể tình hình gần đây cho cậu nghe.
Thì ra năm nay Thiết Thiết Tư Ngữ mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Đỗ Đường Chu chừng ba tuổi. Có điều cậu ta cực kỳ cứng đầu, ngày nào cũng nấu cơm đem tới cho anh ta cứ như người yêu thật, quả là chu đáo vô cùng, khiến anh ta suýt thì không biết giải thích với bạn bè đồng nghiệp đây là ai.
Mỗi khi có người hỏi, Thiết Thiết Tư Ngữ lại cười đầy hàm ý: “Em là người nhà của anh Đường Đường.”
Hai chữ “người nhà” hun nóng cả tai Đỗ Đường Chu, khiến anh ta càng thêm hoảng loạn.
Đỗ Đường Chu vốn định giải thích, nào ngờ bạn bè anh ta lại cười: “Cậu là em của Đỗ Đường Chu phải không? Bọn anh cũng hay nghe nó nhắc đến cậu.”
Hình như họ nhận nhầm Thiết Thiết Tư Ngữ là Sở Phi Ly? Đỗ Đường Chu mừng thầm, may mà mình có hơi cuồng em trai.
Thiết Thiết Tư Ngữ cực kỳ đẹp trai, đi tới đâu sáng lòa tới đó. Sau vài ngày bị Đỗ Đường Chu ngó lơ, cậu ta bắt đầu như con cún trung thành bám đuôi anh ta, ỉu xìu xìu rụt đầu.
Cực kỳ bắt mắt.
Thậm chí ngay cả Đỗ Đường Chu cũng không rời mắt được luôn.
Anh ta thở dài thườn thượt, không thể không thừa nhận, cái mặt kia… Anh ta thật sự rất thích.
Khụ.
Anh ta biết vì mình do dự không quyết mới dẫn đến cục diện này, thế nên anh ta cần Thẩm Tử Sơ hỗ trợ.
“Hẹn thời gian đi, em đến giúp anh.”
Mắt Đỗ Đường Chu tỏa sáng: “Thật không thật không?”
Còn hỏi liên tục hai lần?
Khóe miệng Thẩm Tử Sơ cong lên rất nhẹ. Cậu cảm thấy Đỗ Đường Chu thật là đáng yêu.
“Ừm.”
Thế nên họ nhanh chóng đặt xong lịch hẹn, là ba ngày sau.
Thẩm Tử Sơ có hơi chột dạ, căn cứ vào quy luật của hệ thống, chắc chắn trong vòng ba ngày nó sẽ công bố một nhiệm vụ. Mà dù không ra nhiệm vụ gì thì cũng có một tiếng đồng hồ được thưởng từ nhiệm vụ hàng ngày.
Thời gian dần trôi, quả không ngoài dự đoán của cậu, hệ thống lại thông báo nhiệm vụ mới.
[Thông báo nhiệm vụ mới: Biểu đạt tình cảm yêu mến của mình với Sở Phi Ly, thời gian hoán đổi được thưởng: một ngày.]
Một ngày!
Hai mắt Thẩm Tử Sơ sáng ngời. Mấy ngày nay cậu làm vài nhiệm vụ lặt vặt, độ thân mật của Sở Phi Ly với cậu đã tăng đến 10 rồi, hiện tại cái cậu cần chính là một nhiệm vụ có thể giành được phần thưởng nhiều hơn một chút!
Có điều cậu hơi nghi hoặc: [Tại sao lại là biểu đạt tình cảm yêu mến của mình?]
Hệ thống trả lời: [Dù gì tôi cũng là hệ thống mèo ngoan trọn đời mà.]
Cậu rất muốn nhổ nước bọt, mèo ngoan cái gì hả? Hệ thống chó ngoan thì còn tạm được!
Nhưng nhiệm vụ hiếm hoi như thế, Thẩm Tử Sơ sẽ không bỏ qua. Lần này cậu hoàn toàn không khó chịu chút nào, chạy đi tìm Sở Phi Ly.
Cậu từ từ bò đến phòng ngủ. Bởi thời gian làm mèo rất nhiều, cậu đã thăm dò hết từng ngóc ngách xó xỉnh trong căn hộ.
Khi Thẩm Tử Sơ tới gần căn phòng kia, thính giác nhạy bén của loài mèo dường như bắt được âm thanh gì đó.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng thở dốc kiềm nén rất sâu.
Thẩm Tử Sơ ngây ngẩn tại chỗ, toàn thân cứng ngắc.
Cậu bỗng chần chừ không dám đi tới.
Lỗ tai mèo có thể lập tức nghe ra Sở Phi Ly đang làm gì. Cậu cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, hình ảnh Sở Phi Ly mới tắm xong hôm trước thoáng lướt qua trong đầu cậu.
Miệng khô lưỡi khô, cậu vội nhảy ra chỗ khác.
Đúng lúc đó, Mướp Ú chui qua cửa vào nhà, trông bộ dạng như mới đánh nhau xong. Thấy Thẩm Tử Sơ bối rối, nó không khỏi meo một tiếng.
Thẩm Tử Sơ vẫn chưa giao lưu được với Mướp Ú, nhưng bây giờ cậu có thể nhìn biểu cảm của nó mà phán đoán đôi chút.
Cậu thu mình lại một góc, cụp hai tai xuống.
Mướp Ú cũng đã nghe thấy âm thanh kia rồi: “Meo.” – Thú hai chân lại động dục.
Mèo béo liếm liếm vuốt, bước tới bên Thẩm Tử Sơ, meo meo hai tiếng với cậu: Vợ, chờ em lớn lên chúng ta cũng có thể ấy ấy! *Mặt tự hào!*
Thẩm Tử Sơ: “…”
Tuy cậu nghe không hiểu, Mướp Ú vẫn hài lòng đi vào bếp, bắt đầu ăn thức ăn mèo của mình.
Thẩm Tử Sơ ngẩng nhìn, cái đuôi mèo mập lắc trái lại lắc phải, trông vô cùng dễ thương.
Kết hợp với nhạc nền là thanh âm mờ ám…
Có phải cậu độc thân lâu quá rồi không, sao nhìn con mèo cũng thấy thanh tú vậy?
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
Thẩm Tử Sơ đỡ trán. Cậu rất muốn trả lời rằng mình đang nhận một nhiệm vụ, hàng ngày phải tỏ vẻ dễ thương, nhưng cậu hoàn toàn chẳng biết làm thế nào nên mới thỉnh giáo hắn.
Nhưng nếu cậu nói thật thì chắc Trình Mục Tiêu sợ hết hồn luôn. Ngẫm nghĩ một chút, thôi thì cứ… nói dối vậy.
“Muốn biết bình thường cậu livestream thế nào.”
Trình Mục Tiêu chọc cậu: “Thì ra cậu tò mò về tớ thế à?”
Thẩm Tử Sơ mặt liệt đáp: “…Ừ.”
Trình Mục Tiêu: “…” Nhìn cậu có giống đang tò mò tí nào đâu.
Có điều việc Thẩm Tử Sơ chủ động hỏi chuyện của mình khiến Trình Mục Tiêu rất vui, giọng nói cũng ngọt như phết đường: “Nhìn kỹ đây, tớ làm một lần thôi đấy.”
Thẩm Tử Sơ nổi chút hứng thú, đôi mắt lấp lánh hẳn lên.
Rốt cuộc phải giả nai thế nào, học được chiêu này xong thì từ giờ cậu không sợ nhiệm vụ hàng ngày nữa rồi! Hơn nữa nếu ngày nào cũng thu hoạch được hai mươi phút trở về cơ thể thì sẽ không khiến Trình Mục Tiêu hoài nghi nữa. Quá là ngon.
Trong đầu có hàng loạt suy nghĩ đang nhảy nhót, ngoài mặt cậu lại vẫn cứng đơ như cũ.
Trình Mục Tiêu nhích lại gần Thẩm Tử Sơ, đáy mắt sóng sánh cảm xúc không nói nên lời, kéo ngón tay cậu cắn một cái như khiêu khích.
Thẩm Tử Sơ không nhúc nhích.
“Đừng có nghịch.”
Trình Mục Tiêu như bông hoa đang dụ ong bướm ghé qua, cố gắng tỏa hết hương thơm của mình. Hắn cất giọng khàn khàn hỏi: “Không cảm thấy tớ rất đáng yêu à?”
“Không.”
Trình Mục Tiêu chỉ đành buông Thẩm Tử Sơ ra, tổn thương vô cùng: “Ôi, tim tôi đau quá.”
Thấy hắn như vậy, Thẩm Tử Sơ xác định… Tên này đúng là đang đùa cậu!
Cậu hừ một tiếng, bò ra khỏi giường. Trình Mục Tiêu nhìn bóng lưng kia, lại thở dài trong góc tối.
Ngay cả chút cảm xúc cũng phải ra sức che giấu, sợ bị cậu phát hiện ra manh mối gì.
Trình Mục Tiêu khẽ cụp mắt xuống, gương mặt trầm trong ánh đèn bàn màu cam ấm áp. Hắn bỗng nhớ tới lời của em gái Trình Khanh…
“Anh, nếu anh cứ dùng thái độ cợt nhả với anh ấy thì anh ấy sẽ chẳng nhận ra cái gì đâu.”
Nhưng thế thì sao chứ? Càng yêu thích lại càng sợ hãi.
Khi hắn tỉnh táo lại, Thẩm Tử Sơ đã rời khỏi phòng, chỉ còn lại mình hắn lẻ loi.
Trình Mục Tiêu chống tay ngồi thẳng lưng, mái tóc dài rũ xuống gần như che khuất đôi mắt, càng thêm cô độc.
Những chuyện ngày thơ ấu còn mơ hồ đọng lại trong trí nhớ của hắn, mà điều khiến hắn tiếc nuối nhất chính là không thể ôm lấy Thẩm Tử Sơ vào lúc cậu đang sợ hãi tột cùng.
Rõ ràng khi mình bị bắt nạt, cậu ấy luôn đứng phía trước, tựa như vầng hào quang bao bọc lấy mình.
Trình Mục Tiêu mím chặt môi, nắm tay siết lại.
Hắn chợt vô cùng căm ghét cái bản thân nhu nhược này.
…
Thẩm Tử Sơ ra khỏi phòng. Từ giờ tới lúc trở lại cơ thể mèo con còn hai giờ, phải luyện tập đài từ một chút mới được.
Cậu đăng nhập YY, Đỗ Đường Chu đã ở đó chờ sẵn.
Trong lúc tập luyện, anh ta vẫn luôn có vẻ rầu rĩ không vui. Thẩm Tử Sơ nhiều chuyện hỏi một câu: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Giọng nói của Đỗ Đường Chu đầy phiền muộn: “Chuyện anh nói với cậu lần trước ấy.”
“Hửm?”
“Là… Thiết Thiết Tư Ngữ.”
“Cậu ta làm sao?”
Đỗ Đường Chu cảm thấy Thẩm Tử Sơ thật sự rất lạnh nhạt, vẫn là đóa hoa băng giá kiêu ngạo – công QWQ, Tiểu Ly nhà anh ta số khổ quá đi.
Sao lại đi thích một tên công chứ? Công với công không hạnh phúc đâu.
Đỗ Đường Chu nghĩ lệch đi mười dặm vội ho khan một tiếng, kéo đầu óc mình về: “Tiểu Sơ, cậu thật sự phải giúp tôi rồi.”
Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng kể tình hình gần đây cho cậu nghe.
Thì ra năm nay Thiết Thiết Tư Ngữ mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Đỗ Đường Chu chừng ba tuổi. Có điều cậu ta cực kỳ cứng đầu, ngày nào cũng nấu cơm đem tới cho anh ta cứ như người yêu thật, quả là chu đáo vô cùng, khiến anh ta suýt thì không biết giải thích với bạn bè đồng nghiệp đây là ai.
Mỗi khi có người hỏi, Thiết Thiết Tư Ngữ lại cười đầy hàm ý: “Em là người nhà của anh Đường Đường.”
Hai chữ “người nhà” hun nóng cả tai Đỗ Đường Chu, khiến anh ta càng thêm hoảng loạn.
Đỗ Đường Chu vốn định giải thích, nào ngờ bạn bè anh ta lại cười: “Cậu là em của Đỗ Đường Chu phải không? Bọn anh cũng hay nghe nó nhắc đến cậu.”
Hình như họ nhận nhầm Thiết Thiết Tư Ngữ là Sở Phi Ly? Đỗ Đường Chu mừng thầm, may mà mình có hơi cuồng em trai.
Thiết Thiết Tư Ngữ cực kỳ đẹp trai, đi tới đâu sáng lòa tới đó. Sau vài ngày bị Đỗ Đường Chu ngó lơ, cậu ta bắt đầu như con cún trung thành bám đuôi anh ta, ỉu xìu xìu rụt đầu.
Cực kỳ bắt mắt.
Thậm chí ngay cả Đỗ Đường Chu cũng không rời mắt được luôn.
Anh ta thở dài thườn thượt, không thể không thừa nhận, cái mặt kia… Anh ta thật sự rất thích.
Khụ.
Anh ta biết vì mình do dự không quyết mới dẫn đến cục diện này, thế nên anh ta cần Thẩm Tử Sơ hỗ trợ.
“Hẹn thời gian đi, em đến giúp anh.”
Mắt Đỗ Đường Chu tỏa sáng: “Thật không thật không?”
Còn hỏi liên tục hai lần?
Khóe miệng Thẩm Tử Sơ cong lên rất nhẹ. Cậu cảm thấy Đỗ Đường Chu thật là đáng yêu.
“Ừm.”
Thế nên họ nhanh chóng đặt xong lịch hẹn, là ba ngày sau.
Thẩm Tử Sơ có hơi chột dạ, căn cứ vào quy luật của hệ thống, chắc chắn trong vòng ba ngày nó sẽ công bố một nhiệm vụ. Mà dù không ra nhiệm vụ gì thì cũng có một tiếng đồng hồ được thưởng từ nhiệm vụ hàng ngày.
Thời gian dần trôi, quả không ngoài dự đoán của cậu, hệ thống lại thông báo nhiệm vụ mới.
[Thông báo nhiệm vụ mới: Biểu đạt tình cảm yêu mến của mình với Sở Phi Ly, thời gian hoán đổi được thưởng: một ngày.]
Một ngày!
Hai mắt Thẩm Tử Sơ sáng ngời. Mấy ngày nay cậu làm vài nhiệm vụ lặt vặt, độ thân mật của Sở Phi Ly với cậu đã tăng đến 10 rồi, hiện tại cái cậu cần chính là một nhiệm vụ có thể giành được phần thưởng nhiều hơn một chút!
Có điều cậu hơi nghi hoặc: [Tại sao lại là biểu đạt tình cảm yêu mến của mình?]
Hệ thống trả lời: [Dù gì tôi cũng là hệ thống mèo ngoan trọn đời mà.]
Cậu rất muốn nhổ nước bọt, mèo ngoan cái gì hả? Hệ thống chó ngoan thì còn tạm được!
Nhưng nhiệm vụ hiếm hoi như thế, Thẩm Tử Sơ sẽ không bỏ qua. Lần này cậu hoàn toàn không khó chịu chút nào, chạy đi tìm Sở Phi Ly.
Cậu từ từ bò đến phòng ngủ. Bởi thời gian làm mèo rất nhiều, cậu đã thăm dò hết từng ngóc ngách xó xỉnh trong căn hộ.
Khi Thẩm Tử Sơ tới gần căn phòng kia, thính giác nhạy bén của loài mèo dường như bắt được âm thanh gì đó.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng thở dốc kiềm nén rất sâu.
Thẩm Tử Sơ ngây ngẩn tại chỗ, toàn thân cứng ngắc.
Cậu bỗng chần chừ không dám đi tới.
Lỗ tai mèo có thể lập tức nghe ra Sở Phi Ly đang làm gì. Cậu cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, hình ảnh Sở Phi Ly mới tắm xong hôm trước thoáng lướt qua trong đầu cậu.
Miệng khô lưỡi khô, cậu vội nhảy ra chỗ khác.
Đúng lúc đó, Mướp Ú chui qua cửa vào nhà, trông bộ dạng như mới đánh nhau xong. Thấy Thẩm Tử Sơ bối rối, nó không khỏi meo một tiếng.
Thẩm Tử Sơ vẫn chưa giao lưu được với Mướp Ú, nhưng bây giờ cậu có thể nhìn biểu cảm của nó mà phán đoán đôi chút.
Cậu thu mình lại một góc, cụp hai tai xuống.
Mướp Ú cũng đã nghe thấy âm thanh kia rồi: “Meo.” – Thú hai chân lại động dục.
Mèo béo liếm liếm vuốt, bước tới bên Thẩm Tử Sơ, meo meo hai tiếng với cậu: Vợ, chờ em lớn lên chúng ta cũng có thể ấy ấy! *Mặt tự hào!*
Thẩm Tử Sơ: “…”
Tuy cậu nghe không hiểu, Mướp Ú vẫn hài lòng đi vào bếp, bắt đầu ăn thức ăn mèo của mình.
Thẩm Tử Sơ ngẩng nhìn, cái đuôi mèo mập lắc trái lại lắc phải, trông vô cùng dễ thương.
Kết hợp với nhạc nền là thanh âm mờ ám…
Có phải cậu độc thân lâu quá rồi không, sao nhìn con mèo cũng thấy thanh tú vậy?
Danh sách chương