(*Lưu ý tí, chương trước tớ không biết ĐỗĐường Chu lớn hơn Sở Phi Ly mấy tuổi, tưởng chỉ sàn sàn nhau nên gọi là cậu ta, giờ thấy sai quá nên tớđã sửa lại thành anh ta nhé.
Chú thích từ sẽ xuất hiện:
*Ôm đùi: Bám theo ai đó để được lợi ích.)
Chờ đã, nói thế chẳng hóa ra là khen tên kia à? Đỗ Đường Chu bực, nghiến răng nghiến lợi hỏi Sở Phi Ly: “Sao tôi cứ cảm thấy ông đang rất tự mãn nhỉ, đúng không?”
Sở Phi Ly không hề giống anh ngày thường nữa, hai mắt hơi cong lên: “Bị ông phát hiện ra rồi.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Thẩm Tử Sơ: “…” – Đê tiện.
“Thế giờ rốt cuộc ông muốn làm gì?” Sở Phi Ly hỏi.
Đỗ Đường Chu đang cực kỳ phiền não. Anh ta thật sự bị fanboy quấn dính như sam, vừa tan làm đã thấy một anh chàng siêu hot đứng trước cửa công ty, tên kia còn không sợ mất mặt, vừa thấy anh ta là mừng như sắp vẫy đuôi đến nơi. Hơn nữa cậu ta lại đang học cao học, vẫn chưa tốt nghiệp.
Anh ta đã bị một thằng nhóc chưa rời ghế nhà trường chịch? Nhỏ hơn mình, còn là fan của mình nữa!
Đỗ Đường Chu đau lòng muốn hộc máu, tại sao mình lại uống say rồi mất trí như thế chứ?
Anh ta suy ngẫm hồi lâu, không thể nghĩ được gì ngoài một mưu kế cùi bắp: “Ông giả làm bạn trai tôi giúp tôi đi?”
“Không được.”
Đỗ Đường Chu sắp òa ra khóc luôn, đứng lên làm bộ định bỏ đi: “Ông không giúp tôi, tôi đi nhờ Thẩm Tử Sơ!”
Anh ta biết có đe dọa Sở Phi Ly cũng vô ích, đi bàn chuyện này với Thẩm Tử Sơ thì chắc chắn cậu sẽ đồng ý.
Thẩm – nằm không cũng trúng đạn – Tử Sơ: “…”
Thấy Đỗ Đường Chu như vậy, Sở Phi Ly lập tức hô lên: “Quay lại đây.”
Đỗ Đường Chu thận trọng hỏi: “Thế là ông định giúp tôi hả?”
Sở Phi Ly sầm mặt, nhìn đã biết chẳng vui chút nào: “Tôi là em họ ông, cậu ta tìm hiểu một cái là biết ngay, tôi làm hay không cũng có khác gì đâu? Ông không có bạn bè nào nữa à?”
Đỗ Đường Chu thở dài: “Tôi không muốn đồng nghiệp với bạn bè biết tôi cong.”
Biểu cảm của của Sở Phi Ly thoáng chốc nặng trĩu.
Có điều lời anh nói đã nhắc nhở Đỗ Đường Chu, anh ta vỗ đầu mình: “Cũng phải! Tôi đến nhờ ông làm gì không biết? Đúng là ngu!”
Nghĩ vậy thì… Hình như Thẩm Tử Sơ thật sự là một ứng cử viên rất tốt. Anh ta còn có thể nhân tiện giúp Sở Phi Ly một tay, thu hẹp khoảng cách giữa hai người đó.
Đỗ Đường Chu quay lưng đi thẳng, lần này không do dự nửa giây: “Tôi đi tìm Thẩm Tử Sơ nhờ cậu ấy giúp đây!”
Sở Phi Ly: “…”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Đến khi Đỗ Đường Chu đã xuống tầng dưới rồi, Sở Phi Ly mới thầm mắng một câu: “IQ đã thấp còn chả có cả EQ!”
Cũng hết cách, nếu để Đỗ Đường Chu lao bừa đi gặp Thẩm Tử Sơ thì rất có thể anh ta sẽ làm lộ chuyện của anh. Lỡ như Thẩm Tử Sơ biết anh thầm mến cậu, có lẽ hai người thậm chí chẳng thể làm bạn nữa.
Anh suy nghĩ một giây, chỉ đành cùng Đỗ Đường Chu đi tìm cậu thôi.
Trong phòng còn lại một mình Thẩm Tử Sơ trong lốt mèo đang đần mặt nhìn cánh cửa đóng chặt.
Sao mới nói mấy câu mà cả hai đã đi mất tiêu rồi? Đã thế còn là đi gặp cậu?
Thẩm Tử Sơ nóng nảy gọi: [Hệ thống, cho tao đổi thời gian về cơ thể người nhanh lên!]
Cậu luống cuống, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất…
Xong phim, có chuyện lớn rồi.
[Đổi mấy ngày?]
Thẩm Tử Sơ khẽ cắn môi: [Còn bao nhiêu đổi hết!]
…
Sở Phi Ly chạy xuống tầng ngăn Đỗ Đường Chu, hỏi anh ta: “Ông định lấy danh nghĩa gì để gặp cậu ấy đây?”
“Chả gì thì tôi cũng là đàn anh cùng trường mà!”
“À, đàn anh hơn ba khóa hả?”
Đỗ Đường Chu vừa rồi quá sốt ruột, dù sao nếu việc anh ta chịch fan bị lan truyền trên mạng thì xong đời. Không đúng… Rõ ràng là anh ta bị fan chịch!
Bỏ qua, giờ đầu óc đã tỉnh táo lại, anh ta ỉu xìu than thở: “Thế tôi phải làm sao bây giờ?”
Sở Phi Ly sợ Đỗ Đường Chu lại ấm đầu tiếp, anh ta chỉ là sinh vật đơn bào thôi mà, bèn nói: “Cậu ấy nhận tham gia thử giọng cho “Phù sinh tẫn hoan”.”
Hai mắt Đỗ Đường Chu sáng ngời: “Nhân vật nào?”
“Thụ chính, Quân Ngôn.”
“Được đấy được đấy.” Nụ cười của Đỗ Đường Chu kết hợp với gương mặt trẻ con, trái lại quả thật khá là đáng yêu.
Có cách rồi, anh ta sẽ mở cửa sau cho Thẩm Tử Sơ! Chìa đùi cho cậu ôm đấy!
Cuối cùng, Đỗ Đường Chu phấn chấn chạy đi, Sở Phi Ly về nhà soạn một cái tin ngắn nhắn cho Thẩm Tử Sơ.
Xế chiều hôm đó, tổng cộng có ba người được giới thiệu để tham gia thử giọng.
Giám khảo đều là người Thẩm Tử Sơ quen, hóa ra lại là Xuân Hàn Bạch Đường và Thương Thủy Lưu Vân.
Thanh âm của Quân Ngôn là trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại cần tông giọng khoảng 0.5 đến 0.7, nói cách khác là thiên về giọng công. Chuyện đó cũng hiển nhiên, nguyên gốc của “Phù sinh tẫn hoan” là truyện cường cường, dù là vai thụ chính cũng phải mạnh mẽ một chút.
Vấn đề là kiểu thanh âm vừa trong trẻo vừa lạnh lùng hầu hết là giọng thụ, như vậy mới có tính chất đặc biệt đó. Giọng công đáp ứng điều kiện ấy không dễ tìm chút nào, ngay cả Trà Sữa Caramen đã bỏ vai cũng chỉ đạt tông khoảng 0.4, vẫn còn hơi “mềm”.
Thẩm Tử Sơ và những người khác lần lượt thử giọng riêng. Thẩm Tử Sơ vốn không ôm hy vọng gì, cũng không có thiết bị hỗ trợ, đến cả máy còn là đồ mượn của Trình Mục Tiêu.
Không ngờ đêm đó cậu lại nhận được tin nhắn riêng của phụ trách kế hoạch.
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Tam Nguyệt Chiết Hoa đại đại~ Bọn tôi nghe anh thử giọng rồi, sau khi bàn bạc thì chúng tôi thấy giọng của anh hợp với Quân Ngôn nhất.]
Tam Nguyệt Chiết Hoa: [Tôi vốn đã ở trong nhóm kịch tình ca rồi, không cần trịnh trọng thế đâu.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Ha ha ha ha, thỉnh thoảng tôi mới nghiêm trang một lần mà.]
Từ Ca thấy cũng đúng, Tam Nguyệt Chiết Hoa đâu có xa lạ gì, cũng coi như người quen. Cô nhanh chóng kéo luôn cậu vào nhóm lớn.
Xuân Hàn Bạch Đường: [Nam thần!!]
Tam Nguyệt Chiết Hoa: [Chào mọi người.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Đờ mờ, Đường Đường, đại thần như anh lại gọi người khác là nam thần!!]
Xuân Hàn Bạch Đường: [Tôi thích nhan sắc của người ta mà.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Có gian tình]
Họa sĩ Thời Hoa: [Hai thụ đừng nghịch.]
Xuân Hàn Bạch Đường: [Biến! Ông đây là công!]
Tam Nguyệt Chiết Hoa:…
Xuân Hàn Bạch Đường bỗng âm thầm chọc nick cậu một cái, Thẩm Tử Sơ mở QQ ra.
[Xuân Hàn Bạch Đường đã chọc bạn.]
[Xuân Hàn Bạch Đường làm nũng với bạn.]
Phụt.
QQ vốn không có kiểu thông báo này đâu ạ! Đỗ Đường Chu cứ thế gõ mấy cái chữ xấu hổ chết người đó, thế mà không hiểu sao thấy cũng… đáng yêu.
Đỗ Đường Chu chỉ chọc cậu, nhưng Thẩm Tử Sơ ngược lại chẳng biết trả lời thế nào.
Vì vậy trong nhóm bỗng xuất hiện đoạn hội thoại như sau…
Xuân Hàn Bạch Đường: [Haiz, Chiết Hoa không để ý đến tôi.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Đờ mờ đại thần anh đã đi inbox rồi? Định câu mất người soạn lời của chúng tôi hả?]
Xuân Hàn Bạch Đường: [:) Đúng thế!]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Ha ha ha, Đường Đường anh chú ý hình tượng tí đi, không được dọa Chiết Hoa!]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Chiết Hoa, để bọn tôi gửi kịch bản cho anh đã nhé, kịch bản kỳ một là kiếp trước của Quân Ngôn, anh lồng tiếng Quân Ngôn kiếp trước nhớ phải công một tẹo nhé!]
Tam Nguyệt Chiết Hoa: [OK.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Ây da, tôi phát hiện ra Chiết Hoa rất là lạnh lùng nhá!]
Tam Nguyệt Chiết Hoa: [OK ]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Phụt]
Họa sĩ Thời Hoa: [Phụt]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Thêm cái icon mà vẫn lạnh lùng ghê!]
Tam Nguyệt Chiết Hoa: [OK :):)]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đây là kiểu một icon không đủ thì gửi hai cái trong truyền thuyết à!]
Xuân Hàn Bạch Đường: [Nam thần ạ cậu làm tôi cười đau ruột!!]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Chọc~ Nhanh đi luyện giọng với nhau đi. Chiết Hoa, đây là thụ của anh!]
Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly gần như đồng thời gửi hai tin nhắn.
Tam Nguyệt Chiết Hoa: [Được.]
Thương Thủy Lưu Vân: [Rõ ràng là thụ của tôi.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca:..
Họa sĩ Thời Hoa:…
Trang trí Tình Tình: [Đậu, tôi vừa thấy gì? Vân đại lặn mất tăm mất tích mấy ngày trồi lên rồi!]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [… Tình Tình, cô cũng thế.]
Trang trí Tình Tình: [Biết làm sao được, tôi cài đặt thông báo ở tài khoản của nam thần mà.]
Phụ trách kế hoạch Từ Ca: [Ha ha, tôi đổi cách nói, Đường Đường là thụ đời trước của Quân Ngôn! Sau khi Quân Ngôn sống lại, Vân đại đã thành công của Quân Ngôn!]
Trong tác phẩm “Phù sinh tẫn hoan” mà Thẩm Tử Sơ viết lời, tình duyên của hai nhân vật công thụ chính rất lận đận, dây dưa suốt chín kiếp, ngược tâm vô cùng. Kịch bản kỳ đầu tiên chủ yếu tập trung vào kiếp trước, vậy nên Từ Ca chỉ bảo Thẩm Tử Sơ và Đỗ Đường Chu đi tập thoại với nhau.
Dù sao Thẩm Tử Sơ vốn không phải CV chuyên nghiệp, trước khi lựa chọn cậu cô cũng đã do dự hồi lâu, thế nhưng Đỗ Đường Chu lại nói chất giọng của cậu phù hợp, hoàn toàn là giọng của Quân Ngôn, nếu lồng tiếng chưa tốt thì anh ta có thể chịu trách nhiệm rèn luyện đôi chút.
Có đại thần đảm bảo, Từ Ca liền đập bàn quyết định mời Tam Nguyệt Chiết Hoa vào nhóm kịch.
Đỗ Đường Chu cùng Thẩm Tử Sơ luyện riêng vài đoạn, sau đó anh ta để Thẩm Tử Sơ đọc lời thoại cho mình nghe.
Vừa nghe, anh ta vừa dương dương đắc ý mở QQ của Sở Phi Ly ra.
Xuân Hàn Bạch Đường [inbox]: Sao đấy? Thèm khát ghen tị hả?
Thương Thủy Lưu Vân [inbox]: [phẫn nộ] [phẫn nộ] [phẫn nộ]
Xuân Hàn Bạch Đường [inbox]: Ông có giỏi thì đi lồng giọng thụ đi! Đến mà chiến tôi đi!
Thương Thủy Lưu Vân [inbox]: … Tại tôi à?
Xuân Hàn Bạch Đường [inbox]: Há há há há há há há, giọng công 100% của ông tạm thời không luyện riêng với Thẩm Tử Sơ được đâu, trong kịch bản kỳ một thì đất diễn của ông ít lắm, thương thương! [thông cảm] [thông cảm] [thông cảm]
Thương Thủy Lưu Vân [inbox]: Hừ.
Đỗ Đường Chu đích xác là được nước lấn tới, có điều anh ta lại cảm thấy Sở Phi Ly quá là khẩu thị tâm phi.
“Rõ ràng thích người ta không chịu được, thế mà vừa đụng thật lại rụt về.”
Hoàn toàn khác cái tên nhiệt tình nào đó.
Đỗ Đường Chu nghĩ mà nhức đầu, mở inbox của Thiết Thiết Tư Ngữ ra.
Thiết Thiết Tư Ngữ: Đường Đường QWQ, sao anh không để ý đến em thế?
Còn gửi icon làm nũng?
Đỗ Đường Chu nhớ lại vừa nãy tên này canh trước cửa nhà mình, tay xách một đống đồ ăn, nhìn thấy anh ta thì lập tức như con cún ngoan ngoãn, suýt nữa vẫy cả đuôi… Mặt mũi anh ta lập tức tối sầm.
Xuân Hàn Bạch Đường: [Đã bảo tôi không ăn đồ cậu làm cơ mà!]
Thiết Thiết Tư Ngữ: [Nhưng mà anh bị đau dạ dày.]
Xuân Hàn Bạch Đường: [Làm gì có!!!]
Thiết Thiết Tư Ngữ: [Em hiểu rồi, lần sau em làm xong rồi mang cho anh.]
Đỗ Đường Chu: “…” – Anh ta nói thế lúc nào hả?
Danh sách chương