Mười nghìn năm chỉ trong nháy mắt
Doãn Bạch dừng một chút, rồi lại nói tiếp với Tả Tĩnh U: "Lúc đó, khi gặp lại cô ấy gần giống như khi gặp Cố Lưu, em cứu cô ấy."
Tả Tĩnh U chớp mắt một cái nắm chặt vai Doãn Bạch, thấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em......" Thanh âm Doãn Bạch hơi khàn khàn, có chút khổ sở nói: "Em......!Em cũng đã nói rồi, khi đó em cũng không phải người tốt gì."
"Em cũng không có nói mấy câu như làm chuyện tốt không cần báo đáp, mà ngược lại em lại biết cô ấy cần tiền để trả nợ, cho nên hôm sau em đã kêu trợ lý soạn một bản hợp đồng......!Em bao nuôi Tiêu Niệm......"
Doãn Bạch nói đến nơi đây, rũ mắt nhìn Tả Tĩnh U, đôi mắt sâu thẳm: "Cho nên em vốn không phải loại người đáng yêu mà chị nghĩ, em chỉ là một kim chủ vạn ác nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một nhà tư bản ghê tởm."
"Cuối cùng cô ấy rời khỏi em, cũng là em tự làm tự chịu."
"Lúc ấy em cảm thấy là theo nhu cầu, thậm chí cảm thấy bản thân đang cứu giúp một tay, là trợ giúp cô ấy.
Kết quả chỉ là gõ nát hy vọng, bẻ gãy cánh chim, nghiền nát tự tôn của cô ấy, đẩy cô ấy vào trong vực sâu."
"Em là loại người đó, em không tốt, cũng may cô ấy không yêu em......"
Doãn Bạch xoay người, ôm lấy bả vai Tả Tĩnh U chôn mặt vào đó, thanh âm rầu rĩ mà nói: "Cô Tả......!Chị nói xem sao trước kia em lại là loại người đó chứ?"
Trong lòng Tả Tĩnh U nặng trĩu, nàng giơ tay ôm lấy đầu Doãn Bạch, nhẹ giọng an ủi: "Khi trẻ tuổi người ta luôn có những lựa chọn sai làm, rồi bỏ lỡ thứ vốn bản thân quý trọng nhất.
Doãn Bạch, không phải ngay từ đầu ai cũng sẽ quý trọng người trước mắt, quý trọng người bản thân yêu, sẽ biết dùng một lòng che chở làm sao."
"Đại đa số người yêu nhau, có thể sẽ không bắt đầu giống như em, nhưng sau đó vẫn tổn thương người yêu của nhau như cũ."
"Có một số người, có thể cả đời cho đến khi bạc đầu cũng chỉ có thể học được tra tấn nhau từ tình yêu.
Nhưng có vài người......!Tựa như em vậy, sau khi trả qua quá khứ, được dạy cho một bài học rồi sẽ trở thành một người càng tốt hơn......"
Tả Tĩnh U duỗi tay, nâng mặt Doãn Bạch từ đầu vai của mình lên, trong bóng đêm ngóng nhìn đôi mắt cô, ôn nhu mà trấn an: "Chị không biết em cùng Tiêm Niệm ở chung như thế nào, cũng không biết tất cả chi tiết quá khứ của hai người.
Nhưng vì sao mà em và cô ấy đã bỏ lỡ nhau, những chỗ khuất cuối cùng của chuyện đó thì chỉ có đương sự hai người mới biết được."
"Nhưng Doãn Bạch à, lúc chị và em ở bên nhau chị cảm nhận được em vốn không phải là ngạo mạn, chậm trễ, hay không tôn trọng.
Ngược lại, em cho chị đủ quý trọng, thiên vị, cùng với tất cả những gì chị muốn."
"Ở nơi này của chị, em là người yêu rất tốt."
"Em đã trưởng thành đúng với con người em, em đã là một người có mị lực phi phàm, đáng yêu lại hoàn toàn đáng tin cậy."
An ủi của Tả Tĩnh U đã thoáng trấn an bất an trong Doãn Bạch, Doãn Bạch chống ở trên người nàng, chớp chớp mắt lại có chút không tự tin mà nói: "Thật sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu: "Thật."
Doãn Bạch nhấp môi, ngượng ngùng cười một chút: "Cô Tả, chúng ta làm một giao hẹn đi.
Nếu về sau em vô tình làm chuyện gì mà chị không thích thì chị nhất định phải nói với em."
Tả Tĩnh U giơ tay, đầu ngón tay vẽ vẽ ở trên ngực Doãn Bạch, thấp giọng cười nói: "Chẳng lẽ cho tới bây giờ chị đây không phải như thế sao? Khi gặp chuyện chị không thoải mái đều nói cho em mà."
Nàng là một người không bao giờ ủy khuất bản thân, nếu cảm thấy bị người khác mạo phạm, trong lòng không thoải mái thì sẽ nhất định sẽ nói rõ chỗ mình để ý đến.
Doãn Bạch gật gật đầu, sở hữu sở tư mà nói: "Về chuyện này thật ra......!Cô Tả lại là một người rất thành thật."
Tả Tĩnh U giơ tay, vỗ vỗ mặt Doãn Bạch: "Em cũng phải giống như chị, phải làm một người càng thẳng thắn hơn.
Chị hy vọng nếu có chuyện gì, chúng ta không nên gạt lẫn nhau.
Nếu có một ngày......!Em muốn rời khỏi chị, cũng phải nói nguyên nhân thật tinh tường mới được."
Doãn Bạch nghe được hai chữ "Rời khỏi" này thì trái tim như bị rút đi thật đau.
Cô cúi người ôm Tả Tĩnh U vào trong lòng, ghé vào bên tai nàng ôm nàng thật chặt rồi nói: "Sẽ không rời xa nhau......!Cả đời này, cũng sẽ không tách khỏi cô Tả đâu."
"Em muốn cùng chị, vượt đèo lội suối, đi qua bốn mùa......!Muốn chứng kiến mỗi một việc, mỗi một lần biểu diễn của chị......!Làm một nửa cuộc đời của chị, mỗi một việc đều hoàn thành cùng em."
"Muốn trở thành, một nửa của chị."
Tả Tĩnh U nở nụ cười, cúi người hôn hôn lỗ tai Doãn Bạch cười nói với cô: "Vậy mãi mãi để chị ở trong lòng em, trở thành nơi xuất phát của sinh mệnh em.
Cũng mong em để chị, làm một nửa của em."
Chỉ cần em mãi mãi yêu chị, chúng ta sẽ không rời khỏi nhau.
Tả Tĩnh U cho một lời hứa hẹn mãi mãi, Doãn Bạch cúi người ngậm lấy môi nàng, nói một tiếng Tốt.
Đảo mắt liền đến đầu tháng 4, 《 Đạt Oa 》 Tả Tĩnh U hợp tác với Từ Nếu Phong chính thức đóng máy.
Ngày đóng máy kia, Từ Nếu Phong vui vẻ, cùng Tả Tĩnh U dẫn theo tiểu người què Doãn Bạch nhét vào trên con ngựa trắng cao lớn rồi chụp một tấm ảnh riêng cho cô.
Hai tay Doãn Bạch gắt gao túm dây cương, khi lên đó lập tức sợ hãi đầy mặt nhìn Tả Tĩnh U: "Cô Tả cứu mạng!"
Tả Tĩnh U đứng ở nơi cách cô 1.5 mét, một thân mặc quần áo phụ kiện đóng giả dân tộc Tạng, nhưng vẫn hiên ngang như mấy cô gái trên cao nguyên cao vút này, mỉm cười nhìn cô: "Đừng sợ, sẽ không ngã xuống, chị vẫn luôn dõi theo em."
Trời cao đất rộng, ở trên cao nguyên cỏ cây tươi tốt, hai người đưa lưng về phía núi tuyết còn chưa tan, giữa trời đất rộng lớn bốn mắt nhìn nhau.
Doãn Bạch ngồi trên lưng ngựa, xinh đẹp đến như là công chúa đến từ cõi lạ.
Mà Tả Tĩnh U mặc phục sức người Tạng, là cô gái dân tộc Tạng vì nhan sắc của công chúa mà khuynh đảo.
Trong nháy mắt khuynh mộ kia, đã được Từ Nếu Phong chuẩn xác lưu giữ lại trong camera.
Ban đêm, sau khi thông báo 《 Đạt Oa 》 đóng máy xong, Tả Tĩnh U đăng bức ảnh này lên, còn thêm chú thích: "Còn thanh khiết hơn bầu trời giữa núi tuyết và cao nguyên, là ánh mắt em nhìn về phía chị."
Sau khi đăng xong fans CP hai người đều bùng cháy.
Họ phát hiện, ánh mắt của người viết lên những lời này khi nhìn về người nọ ở phía phương xa trong ảnh còn cảm động lòng người hơn chính chúng nó.
Trong ánh mắt Tả Tĩnh U ở dưới ngựa nhìn về phía Doãn Bạch chan chứa biết bao tình ý, giống như họ đã nhìn nhau hơn trăm nghìn năm, lại một lần rồi một lần nữa yêu đối phương.
Dường như giữa họ đã cùng nhau trải qua mấy đời.
Cái gọi là mười nghìn năm chỉ trong nháy mắt có lẽ chính là như vậy.
Mà bức ảnh này cũng trở thành hình ảnh tiêu biểu trong giới CP, bức ảnh xuất sắc nhất.
Mặc kệ có quen biết Doãn Bạch hay không, chỉ cần nhìn đến bức ảnh này, nhìn ánh mắt Tả Tĩnh U nhìn về phía Doãn Bạch, đều cảm khái đến điên cuồng.
Nhóm fans CP nói đến họ cảm thấy mỹ mãn, chỉ chờ một màn công khai.
Nhờ vào bức ảnh này mà tâm tình Doãn Bạch ở toàn bộ đầu tháng 4 đều cảm thấy rất tốt.
Sau khi quay xong, Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U quay trở về Hải thành, bồi Tả Tĩnh U cùng cắt nối biên tập Đạt Oa.
Vì để thuận tiện đi lại cùng nhau, Doãn Bạch còn chuyển vào ở trong chung cư xa hoa của Tả Tĩnh U.
Doãn Bạch tương đối với thanh nhàn, còn Tả Tĩnh U hoàn toàn bận rộn làm việc.
Ban ngày Doãn Bạch đơn giản xử lí mail Kim Tương Ngọc gửi qua, lại ký vài phần văn kiện, sau đó nằm trên sô pha phòng khách của Tả Tĩnh U, chán đến chết chỉ biết lướt Weibo.
Lướt một hồi, thì phát hiện một phốt mới mẻ gần đây.
Trên tin tức nói là công ty dưới trướng Tiểu Hồ Nam Group, có một nghệ sĩ có cha là lão lừa đảo, thiếu người ta gần trăm triệu mà không trả, còn có danh sách kèm theo.
Mấu chốt là người nghệ sĩ này bề ngoài như là phú nhị đại, ở biệt thự cao cấp, mang đồng hồ mấy triệu......!Kết quả thiếu tiền không trả, còn tỏ vẻ trong nhà khó khăn, còn là loại cùng mẹ đồng cam cộng khổ vượt qua khổ ải......
Doãn Bạch xem đến trợn mắt há hốc mồm, sau đó chụp màn hình gửi cho Tả Tĩnh U, hự hự đánh một hàng chữ: "Bây giờ tiêu chuẩn của giới giải trí thấp thấp như vậy sao? Lớn lên lại không tốt, cha mẹ còn lừa tiền, sau khi hưởng vinh quang lại không đau không ngứa giả mù sa mưa nói lời xin lỗi, không có nửa câu đề cập tới trả tiền, định chỉ như vậy rồi cho qua?"
"Vậy cũng không khỏi quá không biết xấu hổ đi! Bắt anh ta trả tiền! Trả tiền!"
Nhà tư bản đáng giận, thật đúng là làm người ta ghê tởm! Ăn mồ hôi nước mắt của người khác, chẳng lẽ tâm đối phương sẽ không đau sao?
Tả Tĩnh U không có trả lời, Doãn Bạch liền hự hự mà đánh thêm một hàng chữ: "Ngẫm lại mười năm trước, sau khi nhà Tiêu Niệm phá sản còn cha lại ôm tiền trốn chạy, mẹ thì đi nhảy lầu, thiếu hai món nợ hơn trăm triệu, riêng cô ấy đã dũng cảm gia nhập giới giải trí để trả!"
Tuy rằng Doãn Bạch ký hợp đồng với cô ấy rồi hỗ trợ trả hết tiền trước, sau đó Tiêu Niệm mới bắt đầu kiếm tiền trả cho Doãn Bạch.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc ấy Tiêu Niệm lấy bản thân ra sức đối phó nợ nần là phi thường dũng cảm.
Doãn Bạch càng nói càng tức: "Người trẻ tuổi hiện tại, sao thế hệ sau lại càng không bằng thế hệ trước, một chút trách nhiệm cùng gánh vác cũng không có."
Tốt, phẫn nộ này bắt đồ nổ lên toàn bản đồ người trẻ tuổi.
Sau khi Tả Tĩnh U bận công việc xong, nhìn đến mấy tin nhắn này thì dở khóc dở cười trả lời một câu: "Được rồi, rất nhiều người không thể gánh vác được, không phải mỗi người đều có thể dũng cảm như cô Tiêu.
Cùng lắm thì về sau chúng ta không hợp tác với người nghệ sĩ đó."
Doãn Bạch ngẫm lại cũng đúng, nên đã gửi ảnh chụp màn hình Weibo cho Kim Tương Ngọc, đặc biệt dặn dò một câu: "Điều tra người liên quan của người này một chút, còn có vòng bạn tốt của và tất cả các hạng mục có liên quan với anh ta, về sau chúng ta đều không hợp tác với anh ta."
Doãn Bạch lo lắng cho mình nói không đủ rõ lại bỏ thêm một câu: "Còn có, hạng mục của chúng ta mà có anh ta, thì vô luận lấy cớ gì cũng phải đá anh ta ra."
"Trừ phi anh ta trả tiền, không trả tiền thì không cần làm dơ hạng mục của tôi."
Đối mặt với yêu cầu tùy hứng này, Kim Tương Ngọc trước sau như một mà nói được, rồi đáp ứng đối phương.
Doãn Bạch tùy tay làm người dân tốt một lần, sau đó cũng không có lại chú ý chuyện này.
Thẳng đến vài ngày sau, có một account marketing rất có danh trong giới giải trí, dựa trên chuyện này bàn luận về các nghệ sĩ.
Tiêu đề chính là: "Lấy xxx làm tiền lệ, tám một chút về những người nghệ sĩ vào giới giải trí thay cha mẹ trả nợ"
Trong bài biết này, sau khi thô sơ giản lược mà nhắc đến các nghệ sĩ khác, thì trọng điểm dừng ở trên người Tiêu Niệm, mười phần lừa tình viết đến: "Rất nhiều người đều cảm thấy Tiêu Niệm tiến vào giới giải trí luôn luôn xuôi gió xuôi nước, tài nguyên tốt đến mức thái quá, vào lúc bắt đầu thì đều suy đoán có phải cô ấy có kim chủ hay không......"
"Về sau lại không có người lại dám đưa tin, làm hiện tại đại đa số người đều cảm thấy Tiêu Niệm là đại tiểu thư nhà có tiền......"
"Không nghĩ tới năm đó Tiêu Niệm cũng là vì thay cha mẹ trả nợ, mới tiến vào giới giải trí này......"
"Vốn dĩ cô ấy xuất thân từ học viện âm nhạc, vào năm ba đại học thì trong nhà phá sản, cha mẹ xảy ra chuyện......!Tiêu Niệm đã bán mình cho kim chủ, tiến vào giới giải trí......"
"Nhìn như ngăn nắp bóng bẩy nhưng sau lưng là một giao dịch tiền bạc quyền lực rất tàn nhẫn."
Bài viết của tài khoản này viết, tựa hồ như vạch trần hết những quá khứ đau xót vốn có của Tiêu Niệm.
Những đau xót đó Doãn Bạch vẫn luôn thay cô ấy che lại thật tốt mà giờ lại trong nháy mắt bị người lột ra, bại lộ dưới ánh nắng.
Vô luận là thay cha trả nợ, hay là bán mình cho kim chủ thì đây đều là chuyện Tiêu Niệm không muốn người khác biết.
Nhưng từ giờ khắc này bắt đầu, lại trở thành đề tài cho mọi người bàn luận.
Đại chúng không kiêng nể gì mà đàm luận này quá khứ bi thảm năm xưa của Tiêu Niệm, vừa thổn thức lại vừa đang tò mò: Cuối cùng, ai là kim chủ của Tiêu Niệm?.
Doãn Bạch dừng một chút, rồi lại nói tiếp với Tả Tĩnh U: "Lúc đó, khi gặp lại cô ấy gần giống như khi gặp Cố Lưu, em cứu cô ấy."
Tả Tĩnh U chớp mắt một cái nắm chặt vai Doãn Bạch, thấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em......" Thanh âm Doãn Bạch hơi khàn khàn, có chút khổ sở nói: "Em......!Em cũng đã nói rồi, khi đó em cũng không phải người tốt gì."
"Em cũng không có nói mấy câu như làm chuyện tốt không cần báo đáp, mà ngược lại em lại biết cô ấy cần tiền để trả nợ, cho nên hôm sau em đã kêu trợ lý soạn một bản hợp đồng......!Em bao nuôi Tiêu Niệm......"
Doãn Bạch nói đến nơi đây, rũ mắt nhìn Tả Tĩnh U, đôi mắt sâu thẳm: "Cho nên em vốn không phải loại người đáng yêu mà chị nghĩ, em chỉ là một kim chủ vạn ác nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một nhà tư bản ghê tởm."
"Cuối cùng cô ấy rời khỏi em, cũng là em tự làm tự chịu."
"Lúc ấy em cảm thấy là theo nhu cầu, thậm chí cảm thấy bản thân đang cứu giúp một tay, là trợ giúp cô ấy.
Kết quả chỉ là gõ nát hy vọng, bẻ gãy cánh chim, nghiền nát tự tôn của cô ấy, đẩy cô ấy vào trong vực sâu."
"Em là loại người đó, em không tốt, cũng may cô ấy không yêu em......"
Doãn Bạch xoay người, ôm lấy bả vai Tả Tĩnh U chôn mặt vào đó, thanh âm rầu rĩ mà nói: "Cô Tả......!Chị nói xem sao trước kia em lại là loại người đó chứ?"
Trong lòng Tả Tĩnh U nặng trĩu, nàng giơ tay ôm lấy đầu Doãn Bạch, nhẹ giọng an ủi: "Khi trẻ tuổi người ta luôn có những lựa chọn sai làm, rồi bỏ lỡ thứ vốn bản thân quý trọng nhất.
Doãn Bạch, không phải ngay từ đầu ai cũng sẽ quý trọng người trước mắt, quý trọng người bản thân yêu, sẽ biết dùng một lòng che chở làm sao."
"Đại đa số người yêu nhau, có thể sẽ không bắt đầu giống như em, nhưng sau đó vẫn tổn thương người yêu của nhau như cũ."
"Có một số người, có thể cả đời cho đến khi bạc đầu cũng chỉ có thể học được tra tấn nhau từ tình yêu.
Nhưng có vài người......!Tựa như em vậy, sau khi trả qua quá khứ, được dạy cho một bài học rồi sẽ trở thành một người càng tốt hơn......"
Tả Tĩnh U duỗi tay, nâng mặt Doãn Bạch từ đầu vai của mình lên, trong bóng đêm ngóng nhìn đôi mắt cô, ôn nhu mà trấn an: "Chị không biết em cùng Tiêm Niệm ở chung như thế nào, cũng không biết tất cả chi tiết quá khứ của hai người.
Nhưng vì sao mà em và cô ấy đã bỏ lỡ nhau, những chỗ khuất cuối cùng của chuyện đó thì chỉ có đương sự hai người mới biết được."
"Nhưng Doãn Bạch à, lúc chị và em ở bên nhau chị cảm nhận được em vốn không phải là ngạo mạn, chậm trễ, hay không tôn trọng.
Ngược lại, em cho chị đủ quý trọng, thiên vị, cùng với tất cả những gì chị muốn."
"Ở nơi này của chị, em là người yêu rất tốt."
"Em đã trưởng thành đúng với con người em, em đã là một người có mị lực phi phàm, đáng yêu lại hoàn toàn đáng tin cậy."
An ủi của Tả Tĩnh U đã thoáng trấn an bất an trong Doãn Bạch, Doãn Bạch chống ở trên người nàng, chớp chớp mắt lại có chút không tự tin mà nói: "Thật sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu: "Thật."
Doãn Bạch nhấp môi, ngượng ngùng cười một chút: "Cô Tả, chúng ta làm một giao hẹn đi.
Nếu về sau em vô tình làm chuyện gì mà chị không thích thì chị nhất định phải nói với em."
Tả Tĩnh U giơ tay, đầu ngón tay vẽ vẽ ở trên ngực Doãn Bạch, thấp giọng cười nói: "Chẳng lẽ cho tới bây giờ chị đây không phải như thế sao? Khi gặp chuyện chị không thoải mái đều nói cho em mà."
Nàng là một người không bao giờ ủy khuất bản thân, nếu cảm thấy bị người khác mạo phạm, trong lòng không thoải mái thì sẽ nhất định sẽ nói rõ chỗ mình để ý đến.
Doãn Bạch gật gật đầu, sở hữu sở tư mà nói: "Về chuyện này thật ra......!Cô Tả lại là một người rất thành thật."
Tả Tĩnh U giơ tay, vỗ vỗ mặt Doãn Bạch: "Em cũng phải giống như chị, phải làm một người càng thẳng thắn hơn.
Chị hy vọng nếu có chuyện gì, chúng ta không nên gạt lẫn nhau.
Nếu có một ngày......!Em muốn rời khỏi chị, cũng phải nói nguyên nhân thật tinh tường mới được."
Doãn Bạch nghe được hai chữ "Rời khỏi" này thì trái tim như bị rút đi thật đau.
Cô cúi người ôm Tả Tĩnh U vào trong lòng, ghé vào bên tai nàng ôm nàng thật chặt rồi nói: "Sẽ không rời xa nhau......!Cả đời này, cũng sẽ không tách khỏi cô Tả đâu."
"Em muốn cùng chị, vượt đèo lội suối, đi qua bốn mùa......!Muốn chứng kiến mỗi một việc, mỗi một lần biểu diễn của chị......!Làm một nửa cuộc đời của chị, mỗi một việc đều hoàn thành cùng em."
"Muốn trở thành, một nửa của chị."
Tả Tĩnh U nở nụ cười, cúi người hôn hôn lỗ tai Doãn Bạch cười nói với cô: "Vậy mãi mãi để chị ở trong lòng em, trở thành nơi xuất phát của sinh mệnh em.
Cũng mong em để chị, làm một nửa của em."
Chỉ cần em mãi mãi yêu chị, chúng ta sẽ không rời khỏi nhau.
Tả Tĩnh U cho một lời hứa hẹn mãi mãi, Doãn Bạch cúi người ngậm lấy môi nàng, nói một tiếng Tốt.
Đảo mắt liền đến đầu tháng 4, 《 Đạt Oa 》 Tả Tĩnh U hợp tác với Từ Nếu Phong chính thức đóng máy.
Ngày đóng máy kia, Từ Nếu Phong vui vẻ, cùng Tả Tĩnh U dẫn theo tiểu người què Doãn Bạch nhét vào trên con ngựa trắng cao lớn rồi chụp một tấm ảnh riêng cho cô.
Hai tay Doãn Bạch gắt gao túm dây cương, khi lên đó lập tức sợ hãi đầy mặt nhìn Tả Tĩnh U: "Cô Tả cứu mạng!"
Tả Tĩnh U đứng ở nơi cách cô 1.5 mét, một thân mặc quần áo phụ kiện đóng giả dân tộc Tạng, nhưng vẫn hiên ngang như mấy cô gái trên cao nguyên cao vút này, mỉm cười nhìn cô: "Đừng sợ, sẽ không ngã xuống, chị vẫn luôn dõi theo em."
Trời cao đất rộng, ở trên cao nguyên cỏ cây tươi tốt, hai người đưa lưng về phía núi tuyết còn chưa tan, giữa trời đất rộng lớn bốn mắt nhìn nhau.
Doãn Bạch ngồi trên lưng ngựa, xinh đẹp đến như là công chúa đến từ cõi lạ.
Mà Tả Tĩnh U mặc phục sức người Tạng, là cô gái dân tộc Tạng vì nhan sắc của công chúa mà khuynh đảo.
Trong nháy mắt khuynh mộ kia, đã được Từ Nếu Phong chuẩn xác lưu giữ lại trong camera.
Ban đêm, sau khi thông báo 《 Đạt Oa 》 đóng máy xong, Tả Tĩnh U đăng bức ảnh này lên, còn thêm chú thích: "Còn thanh khiết hơn bầu trời giữa núi tuyết và cao nguyên, là ánh mắt em nhìn về phía chị."
Sau khi đăng xong fans CP hai người đều bùng cháy.
Họ phát hiện, ánh mắt của người viết lên những lời này khi nhìn về người nọ ở phía phương xa trong ảnh còn cảm động lòng người hơn chính chúng nó.
Trong ánh mắt Tả Tĩnh U ở dưới ngựa nhìn về phía Doãn Bạch chan chứa biết bao tình ý, giống như họ đã nhìn nhau hơn trăm nghìn năm, lại một lần rồi một lần nữa yêu đối phương.
Dường như giữa họ đã cùng nhau trải qua mấy đời.
Cái gọi là mười nghìn năm chỉ trong nháy mắt có lẽ chính là như vậy.
Mà bức ảnh này cũng trở thành hình ảnh tiêu biểu trong giới CP, bức ảnh xuất sắc nhất.
Mặc kệ có quen biết Doãn Bạch hay không, chỉ cần nhìn đến bức ảnh này, nhìn ánh mắt Tả Tĩnh U nhìn về phía Doãn Bạch, đều cảm khái đến điên cuồng.
Nhóm fans CP nói đến họ cảm thấy mỹ mãn, chỉ chờ một màn công khai.
Nhờ vào bức ảnh này mà tâm tình Doãn Bạch ở toàn bộ đầu tháng 4 đều cảm thấy rất tốt.
Sau khi quay xong, Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U quay trở về Hải thành, bồi Tả Tĩnh U cùng cắt nối biên tập Đạt Oa.
Vì để thuận tiện đi lại cùng nhau, Doãn Bạch còn chuyển vào ở trong chung cư xa hoa của Tả Tĩnh U.
Doãn Bạch tương đối với thanh nhàn, còn Tả Tĩnh U hoàn toàn bận rộn làm việc.
Ban ngày Doãn Bạch đơn giản xử lí mail Kim Tương Ngọc gửi qua, lại ký vài phần văn kiện, sau đó nằm trên sô pha phòng khách của Tả Tĩnh U, chán đến chết chỉ biết lướt Weibo.
Lướt một hồi, thì phát hiện một phốt mới mẻ gần đây.
Trên tin tức nói là công ty dưới trướng Tiểu Hồ Nam Group, có một nghệ sĩ có cha là lão lừa đảo, thiếu người ta gần trăm triệu mà không trả, còn có danh sách kèm theo.
Mấu chốt là người nghệ sĩ này bề ngoài như là phú nhị đại, ở biệt thự cao cấp, mang đồng hồ mấy triệu......!Kết quả thiếu tiền không trả, còn tỏ vẻ trong nhà khó khăn, còn là loại cùng mẹ đồng cam cộng khổ vượt qua khổ ải......
Doãn Bạch xem đến trợn mắt há hốc mồm, sau đó chụp màn hình gửi cho Tả Tĩnh U, hự hự đánh một hàng chữ: "Bây giờ tiêu chuẩn của giới giải trí thấp thấp như vậy sao? Lớn lên lại không tốt, cha mẹ còn lừa tiền, sau khi hưởng vinh quang lại không đau không ngứa giả mù sa mưa nói lời xin lỗi, không có nửa câu đề cập tới trả tiền, định chỉ như vậy rồi cho qua?"
"Vậy cũng không khỏi quá không biết xấu hổ đi! Bắt anh ta trả tiền! Trả tiền!"
Nhà tư bản đáng giận, thật đúng là làm người ta ghê tởm! Ăn mồ hôi nước mắt của người khác, chẳng lẽ tâm đối phương sẽ không đau sao?
Tả Tĩnh U không có trả lời, Doãn Bạch liền hự hự mà đánh thêm một hàng chữ: "Ngẫm lại mười năm trước, sau khi nhà Tiêu Niệm phá sản còn cha lại ôm tiền trốn chạy, mẹ thì đi nhảy lầu, thiếu hai món nợ hơn trăm triệu, riêng cô ấy đã dũng cảm gia nhập giới giải trí để trả!"
Tuy rằng Doãn Bạch ký hợp đồng với cô ấy rồi hỗ trợ trả hết tiền trước, sau đó Tiêu Niệm mới bắt đầu kiếm tiền trả cho Doãn Bạch.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc ấy Tiêu Niệm lấy bản thân ra sức đối phó nợ nần là phi thường dũng cảm.
Doãn Bạch càng nói càng tức: "Người trẻ tuổi hiện tại, sao thế hệ sau lại càng không bằng thế hệ trước, một chút trách nhiệm cùng gánh vác cũng không có."
Tốt, phẫn nộ này bắt đồ nổ lên toàn bản đồ người trẻ tuổi.
Sau khi Tả Tĩnh U bận công việc xong, nhìn đến mấy tin nhắn này thì dở khóc dở cười trả lời một câu: "Được rồi, rất nhiều người không thể gánh vác được, không phải mỗi người đều có thể dũng cảm như cô Tiêu.
Cùng lắm thì về sau chúng ta không hợp tác với người nghệ sĩ đó."
Doãn Bạch ngẫm lại cũng đúng, nên đã gửi ảnh chụp màn hình Weibo cho Kim Tương Ngọc, đặc biệt dặn dò một câu: "Điều tra người liên quan của người này một chút, còn có vòng bạn tốt của và tất cả các hạng mục có liên quan với anh ta, về sau chúng ta đều không hợp tác với anh ta."
Doãn Bạch lo lắng cho mình nói không đủ rõ lại bỏ thêm một câu: "Còn có, hạng mục của chúng ta mà có anh ta, thì vô luận lấy cớ gì cũng phải đá anh ta ra."
"Trừ phi anh ta trả tiền, không trả tiền thì không cần làm dơ hạng mục của tôi."
Đối mặt với yêu cầu tùy hứng này, Kim Tương Ngọc trước sau như một mà nói được, rồi đáp ứng đối phương.
Doãn Bạch tùy tay làm người dân tốt một lần, sau đó cũng không có lại chú ý chuyện này.
Thẳng đến vài ngày sau, có một account marketing rất có danh trong giới giải trí, dựa trên chuyện này bàn luận về các nghệ sĩ.
Tiêu đề chính là: "Lấy xxx làm tiền lệ, tám một chút về những người nghệ sĩ vào giới giải trí thay cha mẹ trả nợ"
Trong bài biết này, sau khi thô sơ giản lược mà nhắc đến các nghệ sĩ khác, thì trọng điểm dừng ở trên người Tiêu Niệm, mười phần lừa tình viết đến: "Rất nhiều người đều cảm thấy Tiêu Niệm tiến vào giới giải trí luôn luôn xuôi gió xuôi nước, tài nguyên tốt đến mức thái quá, vào lúc bắt đầu thì đều suy đoán có phải cô ấy có kim chủ hay không......"
"Về sau lại không có người lại dám đưa tin, làm hiện tại đại đa số người đều cảm thấy Tiêu Niệm là đại tiểu thư nhà có tiền......"
"Không nghĩ tới năm đó Tiêu Niệm cũng là vì thay cha mẹ trả nợ, mới tiến vào giới giải trí này......"
"Vốn dĩ cô ấy xuất thân từ học viện âm nhạc, vào năm ba đại học thì trong nhà phá sản, cha mẹ xảy ra chuyện......!Tiêu Niệm đã bán mình cho kim chủ, tiến vào giới giải trí......"
"Nhìn như ngăn nắp bóng bẩy nhưng sau lưng là một giao dịch tiền bạc quyền lực rất tàn nhẫn."
Bài viết của tài khoản này viết, tựa hồ như vạch trần hết những quá khứ đau xót vốn có của Tiêu Niệm.
Những đau xót đó Doãn Bạch vẫn luôn thay cô ấy che lại thật tốt mà giờ lại trong nháy mắt bị người lột ra, bại lộ dưới ánh nắng.
Vô luận là thay cha trả nợ, hay là bán mình cho kim chủ thì đây đều là chuyện Tiêu Niệm không muốn người khác biết.
Nhưng từ giờ khắc này bắt đầu, lại trở thành đề tài cho mọi người bàn luận.
Đại chúng không kiêng nể gì mà đàm luận này quá khứ bi thảm năm xưa của Tiêu Niệm, vừa thổn thức lại vừa đang tò mò: Cuối cùng, ai là kim chủ của Tiêu Niệm?.
Danh sách chương