Tả Tĩnh U quá đỉnh!
Rõ ràng khoảng cách Tiêu Niệm rời khỏi cô đã sắp qua hơn một năm.

Nhưng lúc này nhìn đến Lộ Thanh đứng ở trước mặt thì Doãn Bạch vẫn không nhịn được nhớ lại cảm giác chua xót không cam lòng cùng với phẫn nộ rất nhỏ.

Cô không biết Lộ Thanh có biết quan hệ thật sự của cô cùng Tiêu Niệm hay không, cũng không thèm để ý Tiêu Niệm sẽ đánh giá cô như thế nào, càng không nghĩ để ý tới Lộ Thanh là xuất phát từ lý do gì mời cô đến tham gia hôn lễ.

Là thật sự giống như lời Lộ Thanh nói vậy là bởi vì chính mình trợ giúp Tiêu Niệm rất nhiều, cho nên mới chân thành đến mời.

Hay là nói, là người yêu hiện tại đã chiến thắng cô, cho nên đang đến trước mặt người cũ như cô thị uy.

Mà bất kể là lý do nào thì trong lòng Doãn Bạch đã không quan trọng.

Quan trọng là Doãn Bạch cho rằng đã trôi qua lâu như vậy, chính mình sẽ buông bỏ được lại kỳ thật lại không có.

Không chỉ có không có buông được, thậm chí chua xót không cam lòng cùng phẫn nộ của cô cũng không có giảm bớt đi nửa phần.

Cô chưa từng biết rõ bản thân mình ở trên mặt tình cảm lại là một người bụng dạ hẹp hòi như vậy.

Cô không tiêu sái, cũng không được yêu, cho nên vô luận là đối mặt với Tiêu Niệm hay là Lộ Thanh, thì nàng điều duy nhất cô có thể làm chỉ có vô năng cuồng nộ.

Cô thậm chí......!
Thậm chí việc đi thương tổn Tiêu Niệm hoặc là Lộ Thanh cũng không làm được.

Doãn Bạch cực lực nắm lấy gậy trong tay, nét hết cuồn cuộn chua xót cùng phẫn nộ trong lồng ngực.

Cô cười trừ một cái rồi làm như không có việc gì nói: "Phải không? Vậy thì tốt quá rồi.

Bất quá tháng hai thì có khả năng tôi phải đi nước ngoài tham gia hội nghị, nhưng nếu đó là hôn lễ của cô cùng Tiêu Niệm thì tôi đương nhiên rất cao hứng mà tham gia."
Ngữ khí so với lúc trước càng giống người trưởng thành hơn, ý cười lại không rời đáy mắt: "Nhớ rõ gửi thiệp mời cho tôi, đến lúc đó cho dù tôi không đến cũng sẽ tặng quà tân hôn cho hai người."
Lộ Thanh nhấp môi dùng ngữ khí thành khẩn: "Cảm ơn Doãn đổng đã vui lòng nhận lời." Lộ Thanh nói xong, quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, "Tôi cũng hy vọng cô Tả có thể tới tham gia hôn lễ của tôi."
Tả Tĩnh U đạm đạm cười: "Vậy trước chúc mừng cô." Tả Tĩnh U làm người ngoài cuộc, cũng không nên góp lời cái gì, đành phải nói một lời khách sáo.

Bất mãn trong lòng Doãn Bạch đạt tới đỉnh điểm, nhịn xuống xúc động sắp trợn trắng mắt bắt đầu đuổi khách: "Vậy về sau lại nói?".


Xin hãy đọc truyện tại || trumtruy en.M E ||
"Được Doãn đổng."
Sau khi đạt được mục đích thì Lộ Thanh cũng lưu loát xoay người rời đi.

Doãn Bạch đứng tại chỗ, chống gậy theo bản năng mà nhìn theo bóng dáng của Lộ Thanh, nhìn người kia hòa nhập vào trong đám người, ý niệm thứ nhất trong lòng lại là không biết Lộ Thanh xoay người đi có phải tìm Tiêu Niệm hay không.

Rốt cuộc Lý tiểu thư là fans của Tiêu Niệm, cho nên hôn lễ của cô ấy mời Tiêu Niệm cũng là rất bình thường.

Sau khi ý thức được khả năng này thì Doãn Bạch lập tức thu hồi tầm mắt của mình rồi xoay người nhìn về phía một phương hướng khác.

Cho dù cô rất muốn nhìn đến Tiêu Niệm, nhưng một khi đã nhận thức Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh ở bên nhau, Tiêu Niệm cũng không phải của cô nữa thì cô liền khổ sở không có biện pháp đối mặt.

Tả Tĩnh U đứng ở bên cạnh cô đem hết tất cả thu hết vào đáy mắt, nàng nhìn gương mặt Doãn Bạch kia chợt giấu đi tươi cười, có chút lo lắng mà mở miệng: "Cô có ổn không?"
Doãn Bạch thở dài, quay đầu nhìn về phía người bạn mới của mình một cái, trong mắt đều là bất đắc dĩ: "Không ổn thì thế nào, chẳng lẽ kéo cô ta đi hành hung một trận? Bây giờ đang ở hôn lễ của con gái cưng Lý tiên sinh nha, nếu tôi đại náo một hồi thì là không muốn làm ăn nữa!"
Doãn Bạch phồng má lên rồi thở phì phì mà nắm chặt nắm tay: "Đáng giận! Sớm biết thì tôi nên tìm người trùm bao bố kéo cô ta đến lối nhỏ đánh một trận! Cô ta làm tôi rất tức giận!"
Tả Tĩnh U hiểu rõ Doãn Bạch bất quá chỉ là đang nói lời tức giận thì nàng không nhịn được mà bật cười, không biết nên nhận xét cái gì: "A......!Cái này......!Đánh người vẫn luôn không tốt lắm."
Doãn Bạch nhìn mắt Tả Tĩnh U, sâu kín thở dài: "Đương nhiên tôi biết mình không nên làm mấy chuyện như vậy......!Nhưng mà......!Nhưng mà tôi rất tức giận......"
Điểm này thật ra Tả Tĩnh U lại đồng cảm khi bản thân mình cũng bị như vậy, nàng gật gật đầu nói: "Ừm, tôi có thể hiểu.

Khi ấy, tôi cũng rất muốn......!Tìm người kia rồi phát tiết cảm xúc của mình......! Nhưng......"
Tả Tĩnh U dừng một chút, có chút do dự nói: "Tình huống của tôi với cô thì không giống nhau." Dù sao cũng là Hạ Chí Văn xuất quỹ trước, nàng phẫn nộ như thế nào thì cũng biết sai lầm lớn nhất thì vẫn ở trên người chồng mình.

Mà Doãn Bạch......Mà chuyện Doãn Bạch trải qua nàng cũng không biết rõ cho nên cũng không tiện góp ý cái gì.

Doãn Bạch chống gậy, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm lại buồn bực nói: "Đúng vậy, chúng ta không giống nhau."
Hạ Chí Văn đã từng yêu cô ấy sâu đậm như vậy nhưng Tiêu Niệm trước nay đều chưa từng yêu cô.

Thậm chí sau vài tháng kết thúc hợp đồng thì Tiêu Niệm mới bắt đầu cùng Lộ Thanh ở bên nhau.

Tiêu Niệm cô ấy......!Kỳ thật đã cho cô đủ thể diện.

Thậm chí cô cũng không thể nói là Tiêu Niệm sai, hay Tiêu Niệm có người thứ ba, hay Tiêu Niệm vi phạm hợp đồng! Bởi vì Tiêu Niệm, chỉ là không yêu cô thôi.

Chẳng lẽ không yêu một người, thì sai sao? Không đáp lại tình yêu một người thì là sai sao?
Trong lòng Doãn Bạch cái gì cũng đã hiểu rõ, chỉ là không cam lòng, không cam lòng vì cái gì người được yêu không phải là cô.


Nghĩ đến đây, Doãn Bạch hít sâu một hơi rồi thở ra thành tiếng.

Nàng nhún nhún vai rồi quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Sao......!Kỳ thật tôi có thể hiểu cách làm của cô ấy, nếu tôi có thể cùng người tôi yêu kết hôn thì tôi còn muốn làm quá hơn cô ấy."
"Tôi sẽ mời hết người cũ của người yêu tôi để cho bọn họ xếp hàng ngồi thành một bàn, lại tặng cho bọn họ mấy món kỷ niệm sau đó ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị hận thù của bọn họ cùng người tôi yêu đi vào lễ đường."
"Nhân chi thường tình mà, tôi hiểu tôi hiểu."
Tả Tĩnh U nhìn cô đang tươi cười trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cong cong mi mắt mà nhìn Doãn Bạch, cười hỏi cô: "Vậy ý của cô là muốn tham gia hôn lễ của họ sao?"
Doãn Bạch xì một tiếng khinh miệt: "Tưởng bở, riêng chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
Giới hạn của cô cũng không có cao như vậy, tạm thời còn không thể từ đáy lòng mà chúc phúc người mình yêu cùng người yêu của cô ấy hạnh phúc.

Chuyện Tiêu Niệm rời khỏi cô, cô lại chưa hạnh phúc, cũng không thể vui vẻ lên được.

Cách làm tốt nhất chính là, làm như không thấy.

Tả Tĩnh U gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu cách làm của cô, vì thế đề nghị nói: "Vậy hiện tại có muốn ăn đồ ngọt hay không, để thay đổi chút tâm tình?"
Doãn Bạch đốc đốc đốc mà gõ gậy vài cái, trầm ngâm một hồi rồi quyết đoán lưu loát mà nói: "Muốn!"
Tả Tĩnh U cười trả lời: "Tốt, vậy chúng ta đi tìm món ngon."
Nàng lại bắt đầu mang theo Doãn Bạch đi nơi nơi thử điểm tâm, một bên thử một bên nghĩ, Doãn Bạch cũng không khác Đồng Đồng lắm, rất dễ hống, khó trách Doãn Bạch có thể cùng người bạn nhỏ của mình nói chuyện.

Buổi chiều bốn giờ, hôn lễ đúng giờ cử hành.

Doãn Bạch cùng người bên cạnh Tả Tĩnh U đổi vị trí rồi ngồi ở bên cạnh nàng.

Cũng chính là lúc này, cô lại một lần thấy Tiêu Niệm.

Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh ngồi cùng bàn với nhau Tả Tĩnh U, chẳng qua Tả Tĩnh U bên trái còn hai người kia ngồi bên phải, ở giữa lại cách năm sáu người.

Sau khi thấy Tiêu Niệm, Doãn Bạch lại bắt đầu thất thần, tầm mắt nhịn không được vẫn luôn nhìn về phía Tiêu Niệm.

Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh kè sát bên nhau tựa hồ muốn cùng nhau nói thầm cái gì.


Có thể là Lộ Thanh nói chuyện gì đó rất cao hứng với cô ấy.

Doãn Bạch thấy rõ trên gương mặt kiều diễm của Tiêu Niệm lộ ra tươi cười tươi đẹp.

Một khắc kia nhìn đến tươi cười trên mặt Tiêu Niệm thì Doãn Bạch ghen ghét đến bắt đầu nghĩ nghĩ.

Cô nghĩ, Tiêu Niệm cũng chưa từng cười kiều tiếu như vậy với cô đây.

Đáng chết Lộ Thanh, đáng chết!
Có lẽ là ghen ghét làm quanh thân Doãn Bạch tản ra hơi thở oán phụ, làm Tả Tĩnh U có chút không nỡ nhìn thẳng.

Ở tầm mắt lần thứ năm nàng lướt qua Doãn Bạch, nhìn thấy ánh mắt cô giống như tiểu cẩu trông mong nhìn về phía Lộ Thanh Tiêu Niệm thì Tả Tĩnh U rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà vươn tay chặn lại tầm mắt của Doãn Bạch.

Nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện trắng nõn tinh tế thon dài tay, Doãn Bạch một chút ngây ngẩn cả người.

Nàng nghiêng mắt, nhìn về phía một bên Tả Tĩnh U, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm gì?"
Tả Tĩnh U đặc biệt bất đắc dĩ mà nói: "Tôi nghĩ cô không nên nhìn nữa thì tốt hơn.

Nhìn nữa chỉ......!Dễ dàng thương tâm thôi."
Lòng Doãn Bạch có bất mãn, dù biết Tả Tĩnh U nói như thế rất đúng.

Nhưng cô chỉ biệt biệt nữu nữu mà nga một tiếng rồi thu tầm mắt về, chỉnh lại dáng ngồi.

Rất nhanh thì nghi thức kết hôn đã cử hành xong, cô dâu hôn môi chứ rễ.

Bởi vậy, đã tới nghi thức cuối cùng rồi, quăng hoa cưới
Những chàng trai cô gái chưa có gia đình ở đây đều đứng dậy, bắt đầu đi đoạt hoa cưới.

Doãn Bạch chân cẳng không tiện nên cũng lười đến tham gia loại hoạt động này, liền ngồi ở trên chỗ ngồi vẫn không nhúc nhích.

Dù chân cẳng cô không tiện nhưng tứ chi người khác lại kiện toàn.

Cho nên Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm bên kia cũng theo mọi người đứng dậy, cùng đi đoạt hoa cưới.

Doãn Bạch nhìn đến Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm nắm tay rời đi, hừ lạnh một tiếng toan chít chít mà nói: "Không phải cũng đã cầu hôn đính hôn sao, còn đi tham gia náo nhiệt gì a!"
Ngữ điệu này âm dương quái khí, làm Tả Tĩnh U một bên không nỡ nhìn thẳng.

Tả Tĩnh U giơ tay bưng kín cái trán rồi quay đầu thở dài nói với Doãn Bạch: "Được rồi được rồi, đừng nóng giận người bạn của tôi, nó không đáng."
Tả Tĩnh U duỗi tay vỗ vỗ bả vai Doãn Bạch rồi trấn an cô: "Cô ở chỗ này đợi tôi một lúc, tôi sẽ không để cho hai người họ lấy được hoa cưới."
Doãn Bạch không rõ nguyên do: "Cô muốn làm gì? Đi đoạt lấy hoa cưới sao?"
"Bằng không thì sao?"

Tả Tĩnh U nói xong, theo dòng người cùng nhau đi tới phía trước, đi đến cùng mọi người đoạt hoa cưới.

Doãn Bạch ngồi ở trên chỗ của mình, nhìn Tả Tĩnh U lẫn vào trong một nhóm người nam nữ trẻ tuổi, lại đứng bên cạnh ở Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm.

Cô ở xa xa nhìn bóng dáng Tả Tĩnh U, nắm chặt gậy trong tay.

Cô dâu ở đó không xa đang đưa lưng về phía một nhóm người trẻ tuổi chưa lập gia đình đưa hoa cưới lên: "Một......"
"Hai......"
Trong nhóm người có tuổi trẻ người lớn tiếng kêu: "Nơi này nơi này, cô dâu hãy quăng qua nơi này!"
"Đến nơi này của tôi!"
Khi mọi người ồn ào cùng kêu lên: "Ba!"
Chỉ một thoáng, hoa cưới trong tay cô dâu đã bay đi về phía sau, ở không trung vẽ ra đường cong duyên dáng, thẳng tắp mà bay về phía nơi Lộ Thanh mà đến.

Doãn Bạch lẻ loi mà ngồi ở trên ghế bên ngoài nhóm người đó nhìn Lộ Thanh chợt bùng nổ, đang ở tại chỗ lấy đà rồi hướng hoa cưới chuẩn bị chộp lấy.

Mà đúng lúc này, có một người khác còn nhanh hơn cô ta.

Ở trong tầm mắt Doãn Bạch, nhìn thấy rõ Tả Tĩnh U dẫm lên giày cao gót nhảy lên thật cao, vươn tay từ đầu ngón tay của Lộ Thanh cướp đi bó hoa cưới kia.

Vào giây khắc Doãn Bạch nhìn Tả Tĩnh U hạ xuống mặt đất thì trái tim hung hăng nhảy một chút.

Trong nháy mắt Tĩnh U bắt lấy đóa hoa cưới kia thì một trận hoan hô kịch liệt trong đám người liền bạo phát.

Giờ này khắc này, Tả Tĩnh U ở trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người lại xoay người nhìn về phía Doãn Bạch.

Tầm mắt nàng xuyên qua đám người rồi lập tức dừng ở trên người Doãn Bạch.

Tả Tĩnh U giơ lên hoa cưới trong tay, cách biển người hướng Doãn Bạch nở rộ một nụ cười thập phần tươi đẹp.

Tầm mắt mọi theo ánh nhìn của Tĩnh U cũng dừng ở trên người Doãn Bạch.

Doãn Bạch mặc một bộ tây trang trắng vôi, đeo kim cài áo ngọc bích, ngồi ở trên ghế trắng giữa lưa thưa lác đác người.

Cô cầm gậy nhìn tươi cười trên mặt Tả Tĩnh U cũng cong mắt cười theo.

Doãn Bạch cười lên, lộ ra biểu tình giống như tán dương hướng về phía Tả Tĩnh U ở nơi xa giơ ngón tay cái lên.

Quá đỉnh, mang giày cao gót mà cũng có thể nhảy cao như vậy sao!
Doãn Bạch không thể không thừa nhận, vào giây phút Tả Tĩnh U cướp đi hoa cưới từ trong tay Lộ Thanh đó làm cô sảng khoái đến không được!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện