Trong màn đêm tĩnh lặng, một bóng người mảnh khảnh như kinh hồng lướt qua những mái nhà san sát nhau, nhẹ nhàng đặt chân lên một mái nhà nào đó, dải băng tung bay trong nháy mắt đã xuất hiện trên một nóc nhà khác ở phía xa.
Nếu không phải dáng vẻ có hơi hoảng sợ, vậy trông chẳng khác gì tiên nữ khiêu vũ dưới ánh trăng.
Chốc lát sau một thân ảnh thon dài khác xuất hiện ở phía sau, hắn không nhanh không chậm đuổi theo bóng hình duyên dáng xinh đẹp kia, luôn giữ một khoảng cách khoảng cách nhất định như đang nhàn nhã đi dạo trong vườn, mặc dù không đuổi kịp nhưng cũng tuyệt đối không bị bỏ lại.
Đương nhiên nhất thời bị ném lại cũng không sao, Tô Kết không chút để ý cười, người bị anh khắc lên dấu ấn tinh thần cho dù có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi cảm giác của anh.
Đây cũng là lý do tại sao suốt mấy ngày nay bất luận Công Tôn Đại Nương trốn ở đâu, thậm chí dịch dung mấy chục lần, nhưng vẫn bị anh nhanh chóng mà chính xác tìm được.
Trò chơi này ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là một trò chơi không công bằng, mà thứ anh hưởng thụ là nỗi sợ hãi của con mồi đang không ngừng lượn lờ bên bờ vực sinh tử.
Đột nhiên, Công Tôn Đại Nương phá cửa sổ tầng hai của một tiểu lâu rồi lao vào, bóng dáng mau chóng biến mất trong phòng.
Tô Kết chần chờ nhìn căn phòng còn đang sáng đèn, vẫn nhún người nhảy vào, nhưng khi anh vào phòng lập tức hối hận muốn xanh ruột luôn.
Anh vẻ mặt vi diệu nhìn nam tử không ngừng lăn lộn trên đất trước mắt, đêm khuya sương dày thế này mà hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng.
Áo đơn đã bị hắn xé toạc, khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử ửng hồng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc dồn dập, ánh mắt mơ màng, nếu không phải hắn luôn kêu gào "Đánh ta, mau đánh ta", một màn này có thể nói là hoạt sắc sinh hương.
Hai mắt anh đã xác định, đây là một tên biến thái.
Tô Kết im lặng một hồi, nho nhã lễ độ nói: "Thật ngại quá, quấy rầy rồi."
Nói xong anh nhanh chóng dứt khoát đi tới một cửa sổ khác đã bị Công Tôn Đại Nương phá mở rồi định đi khỏi đây, nhưng thoáng chốc mắt cá chân đã bị một bàn tay nắm chặt.
Tô Kết nhấc chân lại phát hiện này bàn tay này cứng như thép không hề xê dịch, anh từ từ quay đầu nhìn về phía chủ nhân cái tay, người này chắc chắn là một cao thủ.
Lúc này nam tử vừa nắm lấy chân anh, vừa tràn đầy khát vọng nhìn anh, hai mắt đỏ lên, vẻ mặt mang theo hưng phấn và thống khổ không thể giải thích được, hắn run giọng nói: "Roi......!Mau......!Đánh ta......"
Khóe miệng Tô Kết giật giật, chậm rãi thở dài nói: "Bằng hữu, mấy việc này thích hợp ở một mình mỹ lệ, ngươi như vậy......!Không tốt lắm đâu ha?"
Nam tử dường như đã mất đi lý trí, đối với lời anh nói mắt điếc tai ngơ, chỉ dùng vẻ mặt cầu xin nhìn anh: "Làm ơn......"
Cảm nhận được dấu ấn tinh thần trên người Công Tôn Đại Nương càng ngày càng xa, Tô Kết chậm rãi phun ra một hơi, mắt anh đảo quanh căn phòng một lượt nhưng không tìm thấy roi.
Vì thế khom người nhặt đai lưng rơi trên mặt đất, đưa nội lực vào đó, đai lưng vốn dĩ mềm mại nháy mắt trở nên mềm dẻo như roi.
Anh nhắm mắt lại, đến khi mở ra đôi mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một ánh mắt cực kỳ tà ác.
Lười biếng, nguy hiểm, lãnh khốc, thậm chí mang theo một tia tàn nhẫn khắc sâu tận xương tủy, như một ác quỷ lột bỏ lớp da người, thế nhưng lại chứa đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy ánh mắt này đều sẽ nghĩ rằng người trước mặt không phải là người lương thiện.
Nam nhân nằm trên mặt đất càng thêm hưng phấn, hắn kích động đến mức cả người run rẩy, hai mắt cuồng nhiệt như lửa.
Tô Kết từ trên cao nhìn xuống nam tử, ngữ khí ngạo mạn lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Bây giờ ta đang rất bận, vậy nên sẽ đánh ngươi năm mươi roi."
Nói xong, giơ lên tay lên hung ác quất xuống.
Một làn gió đêm kéo theo hàn ý khe khẽ thổi qua, dắt tới một đám mây nhẹ nhàng uyển chuyển che khuất ánh trăng sáng tỏ.
Màn đêm ngày càng tối, ánh đèn trong tiểu lâu vẫn chưa tắt, gió thổi xuyên qua hai cánh cửa sổ vỡ nát, một đôi tay ngọc lớn hơn không ít so với nữ tử bình thường đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra, sau đó một bóng người bước vào.
Khuôn mặt của nữ tử đi vào rất xinh đẹp, đương nhiên trên đời này mỹ nữ rất nhiều, không phải người nào cũng đáng được nhớ kỹ, nhưng nữ nhân như nàng chỉ cần nhìn sơ qua đã khó mà quên được.
Dáng người của nàng rất cao, lại lả lướt hấp dẫn, đường nét khuôn mặt thâm thúy, đôi mắt tựa như mắt mèo sáng ngời nhưng lạnh lùng, rồi lại mang theo vẻ lười biếng và mệt mỏi, có một loại mị lực khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
Chỉ là giờ phút này biểu cảm trên mặt nàng rất kỳ quái, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh đạm như sương, trong con ngươi to như mắt mèo lộ ra vẻ chán ghét và không kiên nhẫn.
Nàng không thèm che dấu, bởi vì ngoại trừ sự ghê tởm và phiền chán đối với người nam nhân trong phòng kia, có một vài lúc nàng còn có sự ngạo mạn và cao cao tại thượng ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.
Cho dù nam nhân kia tôn quý giàu có, võ công cực kỳ kinh khủng, còn ngoan ngoãn phục tùng nàng thì nàng vẫn hận hắn, bởi vì có lúc hắn là ma quỷ, có lúc lại giống súc sinh, nhưng không hề giống người.
Thế nhưng khi nàng thấy rõ cảnh tượng trong phòng cũng phải lộ ra vẻ ngạc nhiên, nam tử ngồi cạnh bàn áo mũ chỉnh tề, tóc đen được buộc gọn trong ngọc quan, trên bộ bạch y ngay cả một nếp nhăn cũng không thấy, khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ, đôi mắt nhìn qua bình tĩnh nhưng sắc bén, khiến trái tim nữ tử chợt thắt lại.
Cung Cửu chỉ nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó lại dán mắt vào chiếc đai lưng cầm trong tay, nhìn một hồi hai mắt hắn dần mờ đi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Đương nhiên chỉ nhiêu đây vẫn chưa đến nỗi làm hắn mất đi lý trí, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bởi vì quá bình tĩnh nên hồi ức lại càng rõ ràng, loại cảm giác này cũng càng hiện rõ.
Hắn quá hưng phấn, trước nay hắn chưa từng hưng phấn như vậy, quan trọng hơn thế mà có người có thể thỏa mãn hưng phấn và khát vọng này.
Bản thân hắn không thể, Ngưu Nhục Thang không thể, thậm chí ngay cả Sa Mạn cũng không thể.
Chỉ có hắn, chỉ có hắn!
Sa Mạn đột nhiên cảm thấy hơi bất an, nàng nắm chặt cây roi trong tay, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không có việc gì?"
Cung Cửu lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi tới quá chậm."
Sa Mạn không nói gì, trên đời này không có người nào khi biết rõ bản thân phải đối mặt với thứ khiến mình mắc ói còn gấp không chờ nổi chạy tới.
Nếu là trước đây có lẽ nàng sẽ thẳng thừng đáp một câu "Ta vốn không muốn tới", nhưng hiện tại nàng lại không dám.
Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấu người nam nhân này.
Cung Cửu nhìn chăm chú nàng, ánh mắt như dao nhỏ tinh tế miêu tả khuôn mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên cây roi trong tay nàng.
Hắn đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Tại sao hắn lại thích Sa Mạn nhỉ? Có lẽ dáng vẻ hấp hối giãy giụa của nàng rất đẹp, nhất thời lọt vào hắn mắt, cũng có lẽ nàng có thể dứt khoát cởi y phục trước mặt nam nhân chỉ vì một miếng mỡ khiến hắn cảm thấy thú vị, vì thế hắn đã đưa nàng ra khỏi kỹ viện kia.
Tiếp đó mặc kệ hắn sủng ái nàng thế nào, nữ nhân này vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ với hắn, việc này làm hắn thấy rất mới lạ, bởi vì trên đời này không có thứ gì mà hắn không thể dễ như trở bàn tay lấy được, cho dù Sa Mạn có hận hắn cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Tuy nhiên, trước sau vẫn có chút khác biệt, vì thế hắn cũng khó tránh khỏi để tâm tới nàng.
Nhưng lúc này hắn nhìn nàng chỉ cảm thấy mất hết hứng thú.
Một khi nam nhân cảm thấy buồn chán tẻ nhạt với nữ nhân, khả năng chịu đựng cũng sẽ hạ thấp theo.
Cung Cửu thu mắt về, nhàn nhạt ra lệnh: "Lui ra."
Sa Mạn cắn môi, không cần nhìn thấy người này là việc nàng cầu còn không được, nhưng nàng nhạy bén nhận ra có điều gì đó đã thay đổi, mà sự thay đổi này khiến nàng cảm thấy không yên tâm.
Nhưng sau cùng nàng cũng không dám làm trái lệnh hắn, vẻ mặt không vui xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một mình Cung Cửu, hắn xem xét kỹ càng chiếc đai lưng kia như đang nhìn một bảo vật vô song, thật lâu sau hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, dùng hai tay xé rách đai lưng, trong đôi mắt như hàn tinh sát khí tràn ra bốn phía.
Tô Kết không biết trên đời này lại có thêm một người nhớ thương tính mạng của mình.
Cuối cùng anh cũng không đuổi theo Công Tôn Đại Nương, bởi vì lúc anh xử lý xong nam nhân ngoài ý muốn kia Công Tôn Đại Nương đã trốn rất xa, xa đến mức đêm nay anh không muốn chạy theo, vì thế anh quyết định quay về biệt viện của Hoa Mãn Lâu.
Vì để chơi đùa vui vẻ với Công Tôn Đại Nương, anh đã mấy ngày không quay về rồi.
Thời gian này cửa phủ đương nhiên đã đóng, Tô Kết trực tiếp leo tường vào trong, lại nhìn thấy một chút ánh sáng hắt ra từ đại sảnh.
Đêm đã khuya như vậy, chẳng lẽ Hoa Mãn Lâu còn chưa đi ngủ sao?
Anh lập tức đi đến đại sảnh, lại phát hiện trong sảnh không có ai, chỉ có một ngọn đèn lẻ loi.
Hoa Mãn Lâu không nhìn được nên nửa đêm y không cần thắp đèn.
Y để lại cũng chỉ có thể là vì người nào đó, thậm chí mấy ngày trước có lẽ cũng có một ngọn đèn như vậy, lặng lẽ đợi anh trong đêm lạnh.
Tô Kết hít một hơi thật sâu rồi ngồi vào bàn nhìn chằm chằm ngọn đèn thất thần, dường như anh đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như cũng không nghĩ gì cả, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, ngọn đèn cháy hết mới đứng lên trở về phòng.
Một giấc này Tô Kết ngủ suốt một ngày một đêm.
Anh đứng dậy đổi một bộ y phục, bước ra sân thì thấy Hoa Mãn Lâu đang chăm sóc hoa cỏ.
Khung cảnh này có vẻ rất quen thuộc, khiến anh lập tức nhớ tới ngày thứ hai khi anh đến với thế giới này, một quý công tử khom lưng ngửi hương hoa vào buổi sớm mai.
Hoa Mãn Lâu đương nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, xoay người mỉm cười nói: "Ngươi tỉnh rồi à? Có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần đâu." Tô Kết nhìn ngó khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Long Tiểu Vân, liền hỏi: "Đồ nhi ngoan của ta đâu rồi? Chẳng lẽ còn chưa dậy à?"
Hoa Mãn Lâu lắc lắc đầu, mỉm cười: "Long trang chủ truyền tin nói Long phu nhân nhớ con sốt ruột, vì vậy để hắn về nhà một chuyến, đêm nay hoặc ngày mai sẽ trở lại."
Tô Kết cười khẽ một tiếng: "Mấy chuyện này cũng không thèm đợi người làm sư phụ như ta quay về báo một tiếng, mấy ngày ta không ở đây, có phải lá gan của hắn đã lớn ra rồi không?"
Hoa Mãn Lâu ngẩn ra, sau đó ôn nhu nói: "Do ngươi không ở đây nên ta cho hắn về nhà trước, nếu ngươi muốn trách thì trách ta đi."
Tô Kết im lặng một lát rồi cười nói: "Ta chỉ đùa tí thôi mà, sao ta có thể trách ngươi được chứ.
Ngươi giúp ta trông hắn ta cảm ơn còn không kịp, huống chi mấy việc nhỏ đó ta cũng sẽ đồng ý, suy cho cùng ta thật sự không phải ma quỷ."
Hoa Mãn Lâu dừng một chút: "Câu cuối cùng......!Bản thân ngươi có tin không?"
Tô Kết vẻ mặt vô tội: "Ta thật sự không phải mà, việc luyện công có thể gọi là ma quỷ sao?"
Hoa Mãn Lâu: "Chỉ là luyện công thôi à?"
Tô Kết im lặng lần hai, anh nhìn Hoa Mãn Lâu một lát rồi sâu kín mở miệng: "Hoa Mãn Lâu, ngươi thay đổi rồi, ngươi đã không còn là Hoa đáng yêu ta nói cái gì thì ngươi tin cái đó của ngày trước nữa."
Hoa Mãn Lâu: "......"
Hoa Mãn Lâu đỡ trán hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Y không thể không đi, bởi vì y không biết nên nói cái gì, cũng hoàn toàn không muốn Tô Kết nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình.
.
Nếu không phải dáng vẻ có hơi hoảng sợ, vậy trông chẳng khác gì tiên nữ khiêu vũ dưới ánh trăng.
Chốc lát sau một thân ảnh thon dài khác xuất hiện ở phía sau, hắn không nhanh không chậm đuổi theo bóng hình duyên dáng xinh đẹp kia, luôn giữ một khoảng cách khoảng cách nhất định như đang nhàn nhã đi dạo trong vườn, mặc dù không đuổi kịp nhưng cũng tuyệt đối không bị bỏ lại.
Đương nhiên nhất thời bị ném lại cũng không sao, Tô Kết không chút để ý cười, người bị anh khắc lên dấu ấn tinh thần cho dù có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi cảm giác của anh.
Đây cũng là lý do tại sao suốt mấy ngày nay bất luận Công Tôn Đại Nương trốn ở đâu, thậm chí dịch dung mấy chục lần, nhưng vẫn bị anh nhanh chóng mà chính xác tìm được.
Trò chơi này ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là một trò chơi không công bằng, mà thứ anh hưởng thụ là nỗi sợ hãi của con mồi đang không ngừng lượn lờ bên bờ vực sinh tử.
Đột nhiên, Công Tôn Đại Nương phá cửa sổ tầng hai của một tiểu lâu rồi lao vào, bóng dáng mau chóng biến mất trong phòng.
Tô Kết chần chờ nhìn căn phòng còn đang sáng đèn, vẫn nhún người nhảy vào, nhưng khi anh vào phòng lập tức hối hận muốn xanh ruột luôn.
Anh vẻ mặt vi diệu nhìn nam tử không ngừng lăn lộn trên đất trước mắt, đêm khuya sương dày thế này mà hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng.
Áo đơn đã bị hắn xé toạc, khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử ửng hồng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc dồn dập, ánh mắt mơ màng, nếu không phải hắn luôn kêu gào "Đánh ta, mau đánh ta", một màn này có thể nói là hoạt sắc sinh hương.
Hai mắt anh đã xác định, đây là một tên biến thái.
Tô Kết im lặng một hồi, nho nhã lễ độ nói: "Thật ngại quá, quấy rầy rồi."
Nói xong anh nhanh chóng dứt khoát đi tới một cửa sổ khác đã bị Công Tôn Đại Nương phá mở rồi định đi khỏi đây, nhưng thoáng chốc mắt cá chân đã bị một bàn tay nắm chặt.
Tô Kết nhấc chân lại phát hiện này bàn tay này cứng như thép không hề xê dịch, anh từ từ quay đầu nhìn về phía chủ nhân cái tay, người này chắc chắn là một cao thủ.
Lúc này nam tử vừa nắm lấy chân anh, vừa tràn đầy khát vọng nhìn anh, hai mắt đỏ lên, vẻ mặt mang theo hưng phấn và thống khổ không thể giải thích được, hắn run giọng nói: "Roi......!Mau......!Đánh ta......"
Khóe miệng Tô Kết giật giật, chậm rãi thở dài nói: "Bằng hữu, mấy việc này thích hợp ở một mình mỹ lệ, ngươi như vậy......!Không tốt lắm đâu ha?"
Nam tử dường như đã mất đi lý trí, đối với lời anh nói mắt điếc tai ngơ, chỉ dùng vẻ mặt cầu xin nhìn anh: "Làm ơn......"
Cảm nhận được dấu ấn tinh thần trên người Công Tôn Đại Nương càng ngày càng xa, Tô Kết chậm rãi phun ra một hơi, mắt anh đảo quanh căn phòng một lượt nhưng không tìm thấy roi.
Vì thế khom người nhặt đai lưng rơi trên mặt đất, đưa nội lực vào đó, đai lưng vốn dĩ mềm mại nháy mắt trở nên mềm dẻo như roi.
Anh nhắm mắt lại, đến khi mở ra đôi mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một ánh mắt cực kỳ tà ác.
Lười biếng, nguy hiểm, lãnh khốc, thậm chí mang theo một tia tàn nhẫn khắc sâu tận xương tủy, như một ác quỷ lột bỏ lớp da người, thế nhưng lại chứa đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy ánh mắt này đều sẽ nghĩ rằng người trước mặt không phải là người lương thiện.
Nam nhân nằm trên mặt đất càng thêm hưng phấn, hắn kích động đến mức cả người run rẩy, hai mắt cuồng nhiệt như lửa.
Tô Kết từ trên cao nhìn xuống nam tử, ngữ khí ngạo mạn lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Bây giờ ta đang rất bận, vậy nên sẽ đánh ngươi năm mươi roi."
Nói xong, giơ lên tay lên hung ác quất xuống.
Một làn gió đêm kéo theo hàn ý khe khẽ thổi qua, dắt tới một đám mây nhẹ nhàng uyển chuyển che khuất ánh trăng sáng tỏ.
Màn đêm ngày càng tối, ánh đèn trong tiểu lâu vẫn chưa tắt, gió thổi xuyên qua hai cánh cửa sổ vỡ nát, một đôi tay ngọc lớn hơn không ít so với nữ tử bình thường đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra, sau đó một bóng người bước vào.
Khuôn mặt của nữ tử đi vào rất xinh đẹp, đương nhiên trên đời này mỹ nữ rất nhiều, không phải người nào cũng đáng được nhớ kỹ, nhưng nữ nhân như nàng chỉ cần nhìn sơ qua đã khó mà quên được.
Dáng người của nàng rất cao, lại lả lướt hấp dẫn, đường nét khuôn mặt thâm thúy, đôi mắt tựa như mắt mèo sáng ngời nhưng lạnh lùng, rồi lại mang theo vẻ lười biếng và mệt mỏi, có một loại mị lực khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
Chỉ là giờ phút này biểu cảm trên mặt nàng rất kỳ quái, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh đạm như sương, trong con ngươi to như mắt mèo lộ ra vẻ chán ghét và không kiên nhẫn.
Nàng không thèm che dấu, bởi vì ngoại trừ sự ghê tởm và phiền chán đối với người nam nhân trong phòng kia, có một vài lúc nàng còn có sự ngạo mạn và cao cao tại thượng ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.
Cho dù nam nhân kia tôn quý giàu có, võ công cực kỳ kinh khủng, còn ngoan ngoãn phục tùng nàng thì nàng vẫn hận hắn, bởi vì có lúc hắn là ma quỷ, có lúc lại giống súc sinh, nhưng không hề giống người.
Thế nhưng khi nàng thấy rõ cảnh tượng trong phòng cũng phải lộ ra vẻ ngạc nhiên, nam tử ngồi cạnh bàn áo mũ chỉnh tề, tóc đen được buộc gọn trong ngọc quan, trên bộ bạch y ngay cả một nếp nhăn cũng không thấy, khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ, đôi mắt nhìn qua bình tĩnh nhưng sắc bén, khiến trái tim nữ tử chợt thắt lại.
Cung Cửu chỉ nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó lại dán mắt vào chiếc đai lưng cầm trong tay, nhìn một hồi hai mắt hắn dần mờ đi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Đương nhiên chỉ nhiêu đây vẫn chưa đến nỗi làm hắn mất đi lý trí, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bởi vì quá bình tĩnh nên hồi ức lại càng rõ ràng, loại cảm giác này cũng càng hiện rõ.
Hắn quá hưng phấn, trước nay hắn chưa từng hưng phấn như vậy, quan trọng hơn thế mà có người có thể thỏa mãn hưng phấn và khát vọng này.
Bản thân hắn không thể, Ngưu Nhục Thang không thể, thậm chí ngay cả Sa Mạn cũng không thể.
Chỉ có hắn, chỉ có hắn!
Sa Mạn đột nhiên cảm thấy hơi bất an, nàng nắm chặt cây roi trong tay, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không có việc gì?"
Cung Cửu lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi tới quá chậm."
Sa Mạn không nói gì, trên đời này không có người nào khi biết rõ bản thân phải đối mặt với thứ khiến mình mắc ói còn gấp không chờ nổi chạy tới.
Nếu là trước đây có lẽ nàng sẽ thẳng thừng đáp một câu "Ta vốn không muốn tới", nhưng hiện tại nàng lại không dám.
Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấu người nam nhân này.
Cung Cửu nhìn chăm chú nàng, ánh mắt như dao nhỏ tinh tế miêu tả khuôn mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên cây roi trong tay nàng.
Hắn đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Tại sao hắn lại thích Sa Mạn nhỉ? Có lẽ dáng vẻ hấp hối giãy giụa của nàng rất đẹp, nhất thời lọt vào hắn mắt, cũng có lẽ nàng có thể dứt khoát cởi y phục trước mặt nam nhân chỉ vì một miếng mỡ khiến hắn cảm thấy thú vị, vì thế hắn đã đưa nàng ra khỏi kỹ viện kia.
Tiếp đó mặc kệ hắn sủng ái nàng thế nào, nữ nhân này vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ với hắn, việc này làm hắn thấy rất mới lạ, bởi vì trên đời này không có thứ gì mà hắn không thể dễ như trở bàn tay lấy được, cho dù Sa Mạn có hận hắn cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Tuy nhiên, trước sau vẫn có chút khác biệt, vì thế hắn cũng khó tránh khỏi để tâm tới nàng.
Nhưng lúc này hắn nhìn nàng chỉ cảm thấy mất hết hứng thú.
Một khi nam nhân cảm thấy buồn chán tẻ nhạt với nữ nhân, khả năng chịu đựng cũng sẽ hạ thấp theo.
Cung Cửu thu mắt về, nhàn nhạt ra lệnh: "Lui ra."
Sa Mạn cắn môi, không cần nhìn thấy người này là việc nàng cầu còn không được, nhưng nàng nhạy bén nhận ra có điều gì đó đã thay đổi, mà sự thay đổi này khiến nàng cảm thấy không yên tâm.
Nhưng sau cùng nàng cũng không dám làm trái lệnh hắn, vẻ mặt không vui xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một mình Cung Cửu, hắn xem xét kỹ càng chiếc đai lưng kia như đang nhìn một bảo vật vô song, thật lâu sau hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, dùng hai tay xé rách đai lưng, trong đôi mắt như hàn tinh sát khí tràn ra bốn phía.
Tô Kết không biết trên đời này lại có thêm một người nhớ thương tính mạng của mình.
Cuối cùng anh cũng không đuổi theo Công Tôn Đại Nương, bởi vì lúc anh xử lý xong nam nhân ngoài ý muốn kia Công Tôn Đại Nương đã trốn rất xa, xa đến mức đêm nay anh không muốn chạy theo, vì thế anh quyết định quay về biệt viện của Hoa Mãn Lâu.
Vì để chơi đùa vui vẻ với Công Tôn Đại Nương, anh đã mấy ngày không quay về rồi.
Thời gian này cửa phủ đương nhiên đã đóng, Tô Kết trực tiếp leo tường vào trong, lại nhìn thấy một chút ánh sáng hắt ra từ đại sảnh.
Đêm đã khuya như vậy, chẳng lẽ Hoa Mãn Lâu còn chưa đi ngủ sao?
Anh lập tức đi đến đại sảnh, lại phát hiện trong sảnh không có ai, chỉ có một ngọn đèn lẻ loi.
Hoa Mãn Lâu không nhìn được nên nửa đêm y không cần thắp đèn.
Y để lại cũng chỉ có thể là vì người nào đó, thậm chí mấy ngày trước có lẽ cũng có một ngọn đèn như vậy, lặng lẽ đợi anh trong đêm lạnh.
Tô Kết hít một hơi thật sâu rồi ngồi vào bàn nhìn chằm chằm ngọn đèn thất thần, dường như anh đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như cũng không nghĩ gì cả, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, ngọn đèn cháy hết mới đứng lên trở về phòng.
Một giấc này Tô Kết ngủ suốt một ngày một đêm.
Anh đứng dậy đổi một bộ y phục, bước ra sân thì thấy Hoa Mãn Lâu đang chăm sóc hoa cỏ.
Khung cảnh này có vẻ rất quen thuộc, khiến anh lập tức nhớ tới ngày thứ hai khi anh đến với thế giới này, một quý công tử khom lưng ngửi hương hoa vào buổi sớm mai.
Hoa Mãn Lâu đương nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, xoay người mỉm cười nói: "Ngươi tỉnh rồi à? Có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần đâu." Tô Kết nhìn ngó khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Long Tiểu Vân, liền hỏi: "Đồ nhi ngoan của ta đâu rồi? Chẳng lẽ còn chưa dậy à?"
Hoa Mãn Lâu lắc lắc đầu, mỉm cười: "Long trang chủ truyền tin nói Long phu nhân nhớ con sốt ruột, vì vậy để hắn về nhà một chuyến, đêm nay hoặc ngày mai sẽ trở lại."
Tô Kết cười khẽ một tiếng: "Mấy chuyện này cũng không thèm đợi người làm sư phụ như ta quay về báo một tiếng, mấy ngày ta không ở đây, có phải lá gan của hắn đã lớn ra rồi không?"
Hoa Mãn Lâu ngẩn ra, sau đó ôn nhu nói: "Do ngươi không ở đây nên ta cho hắn về nhà trước, nếu ngươi muốn trách thì trách ta đi."
Tô Kết im lặng một lát rồi cười nói: "Ta chỉ đùa tí thôi mà, sao ta có thể trách ngươi được chứ.
Ngươi giúp ta trông hắn ta cảm ơn còn không kịp, huống chi mấy việc nhỏ đó ta cũng sẽ đồng ý, suy cho cùng ta thật sự không phải ma quỷ."
Hoa Mãn Lâu dừng một chút: "Câu cuối cùng......!Bản thân ngươi có tin không?"
Tô Kết vẻ mặt vô tội: "Ta thật sự không phải mà, việc luyện công có thể gọi là ma quỷ sao?"
Hoa Mãn Lâu: "Chỉ là luyện công thôi à?"
Tô Kết im lặng lần hai, anh nhìn Hoa Mãn Lâu một lát rồi sâu kín mở miệng: "Hoa Mãn Lâu, ngươi thay đổi rồi, ngươi đã không còn là Hoa đáng yêu ta nói cái gì thì ngươi tin cái đó của ngày trước nữa."
Hoa Mãn Lâu: "......"
Hoa Mãn Lâu đỡ trán hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Y không thể không đi, bởi vì y không biết nên nói cái gì, cũng hoàn toàn không muốn Tô Kết nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình.
.
Danh sách chương