Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Trong căn phòng chứa củi đơn sơ cũ nát giăng đầy mạng nhện, lúc này vì có bốn người đứng nên có vẻ hơi chật chội.
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu đứng cạnh nhau, còn Lý Tầm Hoan với Lâm Thi Âm thì vẫn đứng ở chỗ cách xa nhau nhất, ngay cả ánh mắt cũng cố gắng không rơi lên người đối phương.
Đây là lần đầu tiên Tô Kết trông thấy nữ nhân huyền thoại đã khiến Lý Tầm Hoan ngày đêm thương nhớ lại đau khổ tột cùng.
Không thể phủ nhận rằng nàng thật sự rất đẹp, giống như một đóa hoa lan nở rộ trên băng sơn, mỹ lệ, lạnh lẽo nhưng yếu ớt.
Dường như thời gian cũng vô cùng ưu ái nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp đó gần như không có vết tích của năm tháng.
Nếu như không nhìn vào đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng kia, thì nàng nhất định không khác gì một thiếu nữ.
Thế nhưng cặp mắt ấy lại hiện rõ vẻ già nua.
Tô Kết nhìn nàng chợt nhớ tới một câu tình cờ đọc được khi trước: Vốn tưởng rằng già đi là chuyện cả đời, trên thực tế chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Có lẽ ngay khoảnh khắc gả cho Long Khiếu Vân, lòng nàng cũng đã chết rồi.
Có điều việc này không liên quan đến anh, Tô Kết tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Tầm Hoan nói: "Lý đại hiệp, biệt lai vô dạng? Ta nghe nói bây giờ ngươi là Mai Hoa Đạo, ngươi mới về Trung Nguyên có mấy ngày đã phát triển ra sự nghiệp mới nhanh như vậy à, thật khiến người ta bội phục nhỉ?"
Lý Tầm Hoan nghe vậy bật cười, ngữ khí nhẹ nhàng thậm chí còn chứa chút tự giễu: "Ta cũng mới hiểu được cách đây không lâu, rất nhiều lúc ngươi rốt cuộc là ai cũng không phải do bản thân ngươi quyết định."
Giọng nói của Lâm Thi Âm giống với bề ngoài của nàng, êm tai nhưng lại ẩn chứa lạnh nhạt không thể xua tan: "Tô tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu chữa cho Tiểu Vân?"
Tô Kết mỉm cười trả lời: "Ta muốn một vật."
Lâm Thi Âm: "Mời nói."
"《 Liên Hoa Bảo Giám 》."
Lâm Thi Âm kinh ngạc nhìn anh, còn Lý Tầm Hoan lại là vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Tầm Hoan: "《 Liên Hoa Bảo Giám 》là thứ gì?"
Lâm Thi Âm hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh: "Chỉ cần giao 《 Liên Hoa Bảo Giám 》ra, tiên sinh hứa nhất định sẽ chữa khỏi cho Tiểu Vân ư?"
"Đúng vậy." Nụ cười của Tô Kết không hề thay đổi, giọng điệu chém đinh chặt sắt: "Nói được làm được."
Lâm Thi Âm: "Được rồi, ta đồng ý." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Chậm đã." Tô Kết nhìn Lý Tầm Hoan đang không rõ nguyên do: "Thế thì, Lý đại hiệp, ngươi cũng đồng ý giao《 Liên Hoa Bảo Giám 》 cho ta chứ?"
Lâm Thi Âm nghe vậy thân thể mềm yếu lập tức khẽ lay động, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lý Tầm Hoan: "Chuyện này có liên quan tới ta?"
Tô Kết mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn hắn: "Đương nhiên, thứ này vốn là đồ của ngươi."
"Sao có thể là đồ......"
"Là ta." Lâm Thi Âm đang đưa lưng về phía họ bỗng nhiên quay người lại, vẻ mặt trắng bệt như tờ giấy.
Trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước đọng giờ phút này bị vật gì đó sắc nhọn phá vỡ, nàng lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan, giọng nói mang theo tia run rẩy: "Quyển sách này lẽ ra ta phải giao cho ngươi, nhưng ta vì một ít tư tâm đã trộm giấu đi.
Ngươi trách ta cũng được, hận ta cũng tốt, hôm nay ta nhất định phải dùng nó để cứu Tiểu Vân."
Lý Tầm Hoan nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy bi thương: "Thi Âm......"
Thân thể Lâm Thi Âm run lên, quay người lại lần nữa: "Ngươi gọi ta là gì?"
Lý Tầm Hoan trầm mặc, một lát sau mới miễn cưỡng cười vui nói: "Đại tẩu."
Lâm Thi Âm bỗng nhiên đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Nhưng Lâm Thi Âm vừa rời đi, Lý Tầm Hoan cứ như đứng cũng không nổi, lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngã xuống chiếc ghế duy nhất.
Hắn che miệng ho dữ dội, như muốn ho cả tim phổi ra ngoài.
Tô Kết nhìn nhìn, cảm thấy rất giống bản đặt trước của ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng trong truyền thuyết.
Chẳng qua anh nhớ mang máng cuối cùng hình như là Thiên Hàng đánh bại Thanh Mai thì phải.
Nghĩ vậy, anh nói: "Lý đại hiệp, Kinh Thi nói: Nam nhân lỡ yêu vẫn có thể thoát thân, nữ nhân lỡ yêu thì không thể thoát thân.
Tuy rằng Long phu nhân đau khổ là cả đời, nhưng ngươi đau khổ chỉ là nhất thời nha, vì vậy thật sự không cần phải vậy đâu, sau này ngươi nhất định có thể tìm được nữ hài tử thích hợp với ngươi hơn."
Lý Tầm Hoan: "......"
Nhìn thấy Lý Tầm Hoan ho ra máu luôn rồi, Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ nói: "Ngươi đang làm gì vậy hả?"
Tô Kết vẻ mặt vô tội: "Thì ta đang an ủi hắn mà."
Hoa Mãn Lâu tức khắc lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười:" Đâu có người nào an ủi như ngươi chứ."
Rõ ràng là đang đâm vào tim.
Tô Kết không hề áy náy cười: "Không phải tất cả an ủi đều được nói bằng lời dễ nghe, cũng có thể dùng sự thật để nói đó."
Hoa Mãn Lâu lắc lắc đầu, vẻ mặt càng thêm bất lực: "Ngươi nha."
Lâm Thi Âm nhanh chóng mang theo một chiếc hộp trở lại, sắc mặt nàng có thêm vài phần lạnh nhạt và tái nhợt.
Còn Lý Tầm Hoan vừa nãy vẫn đang ho đến tê tâm liệt phế lập tức ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Lâm Thi Âm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, hai tay nâng hộp đưa tới trước mặt Tô Kết: "Xin Tô tiên sinh nhất định phải giữ lời."
Tô Kết nhận lấy mở hộp ra, để lộ một quyển sách có bìa màu xanh lam bên trong, trên bìa dùng bút mực phóng khoáng viết lên bốn chữ《 Liên Hoa Bảo Giám 》.
Tô Kết cầm sách cười hỏi: "Long phu nhân, ngươi có biết Liên Hoa công tử không?"
Lâm Thi Âm ngẩn ra, sau đó nhàn nhạt nói: "Có nghe một ít."
Tuy Lâm Thi Âm lớn lên với Lý Tầm Hoan từ khi còn nhỏ, nhưng nàng là tiểu thư khuê các đoan trang được thi thư lễ giáo hun đúc ra.
Nàng không phải người giang hồ, cũng không quan tâm tới việc giang hồ, cùng lắm chỉ là học ít động tác khoa tay múa chân với Lý Tầm Hoan.
Nếu không phải vì Lý Tầm Hoan, thậm chí cả đời nàng cũng sẽ không tiếp xúc với thế giới này.
Mãi đến khi gả cho Long Khiếu Vân nàng mới chính thức được xem như nửa người giang hồ, nhưng mà tâm nàng đã chết, gần như là đóng cửa không bước ra.
Ngoại trừ Long Tiểu Vân là vướng bận duy nhất thì nàng không quan tâm chút nào đến thế giới bên ngoài, vậy nên "Có nghe một ít" của nàng rất có khả năng chỉ là "Biết một ít" mà thôi.
Tô Kết nói tiếp: "Liên Hoa công tử Vương Liên Hoa, người giang hồ gọi hắn là "Quái hiệp", tùy hứng làm bậy, vừa chính vừa tà.
Hơn nữa hắn văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm, tinh tượng bói toán, cầm kỳ thi họa, y độc dịch dung, không gì không biết, không gì không tinh, có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp.
Trước khi lui về ở ẩn hắn đã soạn tâm huyết cả đời thành một quyển sách, muốn Lý đại hiệp thay hắn tìm một truyền nhân, đó là quyển 《 Liên Hoa Bảo Giám 》này."
Lý Tầm Hoan nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ......"
Tô Kết cười chậm rãi nói: "Ta nghĩ, trong đây có lẽ có cách trị cho Long thiếu trang chủ."
Lâm Thi Âm tức khắc không thể tin nhìn anh: "Ngươi, ngươi......"
Trên mặt Lý Tầm Hoan lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận: "Ngươi làm như vậy, há là việc quân tử nên làm?"
Tô Kết thở dài: "Vậy tại sao ngươi lại nghĩ ta là một quân tử thế?"
Anh nở nụ cười gian ác của nhân vật phản diện: "Lý đại hiệp, ngươi dù sao cũng là người từng trải qua một vòng triều đình giang hồ rồi, đã nhiêu đó tuổi mà sao vẫn ngây thơ như vậy chứ?"
"Được rồi." Hoa Mãn Lâu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Không nên náo loạn."
Tô Kết: "......!À."
Anh trở tay đập《 Liên Hoa Bảo Giám 》 lên bàn, không chút để ý nói: "Tuy rằng miệng của vị Long trang chủ kia không phun được ngà voi, nhưng có một câu lại nói rất đúng.
Long Tiểu Vân làm phế nhân cả đời mới là tốt nhất, không chừng đó là đang cứu hắn.
Vì vậy Long phu nhân phải nghĩ cho kỹ, lần này chỉ là bị phế võ công, lần sau nói không chừng mạng nhỏ cũng chẳng còn."
Lâm Thi Âm cúi đầu không nói.
Yên tĩnh một lát, Lý Tầm Hoan cầm quyển《 Liên Hoa Bảo Giám 》 đưa cho Tô Kết.
Hắn không nhìn vẻ mặt nháy mắt không thể tin của Lâm Thi Âm, giọng nói khàn khàn: "Ngươi lấy nó đi thôi, Liên Hoa công tử muốn ta tìm một truyền nhân cho hắn.
Nhưng ta giờ đây bản thân còn khó giữ nổi, cuối cùng phải cô phụ kỳ vọng của hắn rồi, hy vọng tiểu huynh đệ ngươi có thể thay ta hoàn thành sứ mệnh."
Hắn nét mặt chua xót, ngữ khí lại vô cùng kiên định: "Phế võ công của hài tử kia, tuy rằng trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn, nhưng lại chưa từng hối hận."
Nước mắt Lâm Thi Âm bất chợt trào ra.
Song Tô Kết lại không vươn tay tiếp nhận, thay vào đó là nhìn Lý Tầm Hoan một lát, nở nụ cười cực kỳ xấu xa: "Nhưng nếu dựa theo giao ước, ta lấy《 Liên Hoa Bảo Giám 》 thì nhất định phải giúp Long Tiểu Vân chữa trị nha."
Lý Tầm Hoan: "......"
"Nhưng nếu ta không lấy." Anh mỉm cười nhìn Lý Tầm Hoan rồi lại nhìn Lâm Thi Âm: "Ngươi cảm thấy Long phu nhân có thể chịu được khẩn cầu của Long Tiểu Vân không?"
Lý Tầm Hoan: "......"
Lâm Thi Âm: "......"
Lâm Thi Âm: Không, ta không thể.
Lý Tầm Hoan: Cảm thấy tay dùng phi đao của mình run nhè nhẹ.
Lúc này Hoa Mãn Lâu khẽ ho một tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Đừng như vậy."
Nụ cười của Tô Kết cứng lại, nhìn y một cái, sau đó rầu rĩ trả lời: "......!Ồ."
Lúc này Lý Tầm Hoan chợt mở miệng: "Kỳ thực tiểu huynh đệ muốn 《 Liên Hoa Bảo Giám 》 cũng vì có mưu đồ đi?"
Tô Kết nhướng mày: "Nói tiếp."
Lý Tầm Hoan mỉm cười nói: "Ta có thể nhìn ra ngươi không phải loại người tham lam, cũng không phải rất coi trọng quyển sách hiếm thấy có một không hai này.
Nhưng bên trong có khả năng là có thứ ngươi muốn, vậy nên ngươi muốn xem thử, nhưng cũng vì nguyên nhân đó nên ngươi mới quyết tâm có được quyển sách này, cũng chắc chắn sẽ chữa trị cơ thể cho Tiểu Vân, ta nói có đúng không?"
Tô Kết vỗ tay tán thưởng nhìn Lý Tầm Hoan: "Không hổ là người thi đỗ Thám Hoa, đúng là thông minh, trúng hết."
Anh cười như không cười nhìn Lý Tầm Hoan: "Chẳng qua dù là như vậy thì thế nào đây? Cứ cho là ta không cầm theo được, thì ngươi có thể yên tâm để quyển sách này lại cho Long Tiểu Vân à?"
Lý Tầm Hoan im lặng, hắn không thể.
Chỉ có điều chốc lát sau hắn lại cười, nụ cười này khiến Tô Kết lập tức sinh ra dự cảm không lành.
Lý Tầm Hoan cười ôn hòa nhìn anh: "Ngươi có thể đem 《 Liên Hoa Bảo Giám 》 đi, cũng có thể chữa kinh mạch cho Tiểu Vân.
Nhưng ngươi phải đồng ý với ta thu hắn làm đồ đệ, hơn nữa mười năm sau mới được để hắn hoàn toàn hồi phục."
Tô Kết không thể tin hỏi lại: "Ta nhận hắn làm đồ đệ?"
Lý Tầm Hoan khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Kết cười lạnh nhìn hắn: "Lý đại hiệp, nếu ngươi uống ít rượu một chút thì sẽ không nói ra lời như vậy đâu.
Hoặc là hiện tại ngươi cứ đi ngủ một giấc, trong mộng cái gì cũng có."
Lý Tầm Hoan vẻ mặt không đổi: "Nếu ngươi thật sự không muốn, ta cũng không có cách nào cưỡng cầu.
Chỉ là chẳng sợ phải có lỗi với Vương tiền bối, ta cũng muốn huỷ《 Liên Hoa Bảo Giám 》này, giảm bớt một mầm móng tai hoạ cho võ lâm."
Tô Kết khó tin nhìn Lý Tầm Hoan, đây là đang uy hiếp anh đúng không? Đã bao lâu rồi anh không nếm được mùi vị bị người khác uy hiếp rồi? Anh còn nhớ lần trước người uy hiếp anh là một tên đứng thứ năm trên bảng đại thần, kiêu căng không ai bì nổi, bắt anh đi hái hoa xác chết nếu không thì sẽ ném anh vào sào huyệt cự long.
Để báo đáp Tô Kết đã rút một sợi dây khôi lỗi tiếp quản thân thể của đối phương, rồi điều khiển tên to con trong mắt đầy sợ hãi nhưng khóe miệng luôn mỉm cười ấy lẻn vào tổ rồng trộm trứng rồng ra ngoài.
Tiếp đó vào lúc cự long đuổi tới nơi thì để hắn đập bể quả trứng ngay trước mặt cự long.
Không thể không nói, trải nghiệm biến thái quá nhiều, anh hình như cũng rất có tâm đắc về việc tra tấn người khác đó nha ~
Tô Kết đang nghĩ phải báo đáp vị Tiểu Lý Phi Đao trước mặt thế nào mới được đây, ánh mắt vừa chuyển tới nam tử tao nhã ôn nhu như ngọc bên cạnh, cuối cùng vẫn chậm rãi đè xuống ác ý cuồn cuộn dưới đáy lòng.
Khóe miệng anh lại giương lên nụ cười, không nhịn được đâm Lý Tầm Hoan một nhát: "Loại chuyện này một mình Lý đại hiệp cũng có thể quyết định sao? Mẫu thân của Long thiếu trang chủ còn đang đứng ở đây, mà ngươi cũng không phải là phụ thân của hắn nha."
Khuôn mặt Lý Tầm Hoan lập tức trắng bệnh, không nói nên lời.
Nhưng vẻ mặt Lâm Thi Âm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhàn nhạt mở miệng: "Ta đồng ý."
Tô Kết nhìn quyển 《 Liên Hoa Bảo Giám 》 trên bàn một lúc, ý cười dần dần biến mất: "Ta vừa không phải quân tử, cũng không nhất định là người tốt, Lý đại hiệp ngươi đang hy vọng gì chứ?"
"Ta biết." Lý Tầm Hoan thản nhiên nói, sau đó chuyển mắt lên người Hoa Mãn Lâu: "Nhưng Hoa công tử lại là một quân tử, hơn nữa chắc chắn là người tốt."
Tô Kết: "......!Ngươi có ý gì?"
Lý Tầm Hoan khẽ mỉm cười: "Ngày xưa Liên Hoa công tử gặp Thẩm đại hiệp, hiện giờ Tô tiểu huynh đệ cũng có người như Hoa công tử làm bạn, thật sự là may mắn của giang hồ, may mắn của võ lâm."
Tô Kết: "......"
Anh hơi nheo mắt lại, vẻ mặt mang theo một tia nguy hiểm: "Người như ngươi, khó trách không sống lâu."
Nói xong cầm lấy 《 Liên Hoa Bảo Giám 》trên bàn, kéo Hoa Mãn Lâu xoay người rời đi.
Đi được một đoạn anh đột nhiên dừng lại, xoay người nhướng mày cười với Hoa Mãn Lâu, nói: "Nếu như thế thật, giữa chúng ta có phải là thiếu một Chu Thất Thất hay không? Chẳng lẽ là Lục Tiểu Phụng? Lục Thất Thất?"
Hoa Mãn Lâu: "......!Phốc."
Lục Tiểu Phụng đang chịu đói chịu khát truy đuổi Công Tôn Đại Nương: "Hắt xì!"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Kết & Lý Tầm Hoan: Tới a ~ làm tổn thương nhau đi!
Góc giải thích:
*Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng: Dịch thẳng ra là ngược vợ sướng nhất thời, truy vợ đến lò thiêu.
Ý nói lúc đầu thì ngược vợ cho lên bờ xuống ruộng, sau này vợ hết yêu lại lì lợm la liếm mặt dày theo đuổi mong nối lại tình xưa.
Hình như bên Trung có bộ truyện cũng tên vậy luôn, thế nên Thiên Hàng với Thanh Mai là tên nhân vật trong truyện đó thôi, không cần phải để ý đâu..
Trong căn phòng chứa củi đơn sơ cũ nát giăng đầy mạng nhện, lúc này vì có bốn người đứng nên có vẻ hơi chật chội.
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu đứng cạnh nhau, còn Lý Tầm Hoan với Lâm Thi Âm thì vẫn đứng ở chỗ cách xa nhau nhất, ngay cả ánh mắt cũng cố gắng không rơi lên người đối phương.
Đây là lần đầu tiên Tô Kết trông thấy nữ nhân huyền thoại đã khiến Lý Tầm Hoan ngày đêm thương nhớ lại đau khổ tột cùng.
Không thể phủ nhận rằng nàng thật sự rất đẹp, giống như một đóa hoa lan nở rộ trên băng sơn, mỹ lệ, lạnh lẽo nhưng yếu ớt.
Dường như thời gian cũng vô cùng ưu ái nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp đó gần như không có vết tích của năm tháng.
Nếu như không nhìn vào đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng kia, thì nàng nhất định không khác gì một thiếu nữ.
Thế nhưng cặp mắt ấy lại hiện rõ vẻ già nua.
Tô Kết nhìn nàng chợt nhớ tới một câu tình cờ đọc được khi trước: Vốn tưởng rằng già đi là chuyện cả đời, trên thực tế chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Có lẽ ngay khoảnh khắc gả cho Long Khiếu Vân, lòng nàng cũng đã chết rồi.
Có điều việc này không liên quan đến anh, Tô Kết tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Tầm Hoan nói: "Lý đại hiệp, biệt lai vô dạng? Ta nghe nói bây giờ ngươi là Mai Hoa Đạo, ngươi mới về Trung Nguyên có mấy ngày đã phát triển ra sự nghiệp mới nhanh như vậy à, thật khiến người ta bội phục nhỉ?"
Lý Tầm Hoan nghe vậy bật cười, ngữ khí nhẹ nhàng thậm chí còn chứa chút tự giễu: "Ta cũng mới hiểu được cách đây không lâu, rất nhiều lúc ngươi rốt cuộc là ai cũng không phải do bản thân ngươi quyết định."
Giọng nói của Lâm Thi Âm giống với bề ngoài của nàng, êm tai nhưng lại ẩn chứa lạnh nhạt không thể xua tan: "Tô tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu chữa cho Tiểu Vân?"
Tô Kết mỉm cười trả lời: "Ta muốn một vật."
Lâm Thi Âm: "Mời nói."
"《 Liên Hoa Bảo Giám 》."
Lâm Thi Âm kinh ngạc nhìn anh, còn Lý Tầm Hoan lại là vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Tầm Hoan: "《 Liên Hoa Bảo Giám 》là thứ gì?"
Lâm Thi Âm hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh: "Chỉ cần giao 《 Liên Hoa Bảo Giám 》ra, tiên sinh hứa nhất định sẽ chữa khỏi cho Tiểu Vân ư?"
"Đúng vậy." Nụ cười của Tô Kết không hề thay đổi, giọng điệu chém đinh chặt sắt: "Nói được làm được."
Lâm Thi Âm: "Được rồi, ta đồng ý." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Chậm đã." Tô Kết nhìn Lý Tầm Hoan đang không rõ nguyên do: "Thế thì, Lý đại hiệp, ngươi cũng đồng ý giao《 Liên Hoa Bảo Giám 》 cho ta chứ?"
Lâm Thi Âm nghe vậy thân thể mềm yếu lập tức khẽ lay động, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lý Tầm Hoan: "Chuyện này có liên quan tới ta?"
Tô Kết mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn hắn: "Đương nhiên, thứ này vốn là đồ của ngươi."
"Sao có thể là đồ......"
"Là ta." Lâm Thi Âm đang đưa lưng về phía họ bỗng nhiên quay người lại, vẻ mặt trắng bệt như tờ giấy.
Trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước đọng giờ phút này bị vật gì đó sắc nhọn phá vỡ, nàng lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan, giọng nói mang theo tia run rẩy: "Quyển sách này lẽ ra ta phải giao cho ngươi, nhưng ta vì một ít tư tâm đã trộm giấu đi.
Ngươi trách ta cũng được, hận ta cũng tốt, hôm nay ta nhất định phải dùng nó để cứu Tiểu Vân."
Lý Tầm Hoan nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy bi thương: "Thi Âm......"
Thân thể Lâm Thi Âm run lên, quay người lại lần nữa: "Ngươi gọi ta là gì?"
Lý Tầm Hoan trầm mặc, một lát sau mới miễn cưỡng cười vui nói: "Đại tẩu."
Lâm Thi Âm bỗng nhiên đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Nhưng Lâm Thi Âm vừa rời đi, Lý Tầm Hoan cứ như đứng cũng không nổi, lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngã xuống chiếc ghế duy nhất.
Hắn che miệng ho dữ dội, như muốn ho cả tim phổi ra ngoài.
Tô Kết nhìn nhìn, cảm thấy rất giống bản đặt trước của ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng trong truyền thuyết.
Chẳng qua anh nhớ mang máng cuối cùng hình như là Thiên Hàng đánh bại Thanh Mai thì phải.
Nghĩ vậy, anh nói: "Lý đại hiệp, Kinh Thi nói: Nam nhân lỡ yêu vẫn có thể thoát thân, nữ nhân lỡ yêu thì không thể thoát thân.
Tuy rằng Long phu nhân đau khổ là cả đời, nhưng ngươi đau khổ chỉ là nhất thời nha, vì vậy thật sự không cần phải vậy đâu, sau này ngươi nhất định có thể tìm được nữ hài tử thích hợp với ngươi hơn."
Lý Tầm Hoan: "......"
Nhìn thấy Lý Tầm Hoan ho ra máu luôn rồi, Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ nói: "Ngươi đang làm gì vậy hả?"
Tô Kết vẻ mặt vô tội: "Thì ta đang an ủi hắn mà."
Hoa Mãn Lâu tức khắc lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười:" Đâu có người nào an ủi như ngươi chứ."
Rõ ràng là đang đâm vào tim.
Tô Kết không hề áy náy cười: "Không phải tất cả an ủi đều được nói bằng lời dễ nghe, cũng có thể dùng sự thật để nói đó."
Hoa Mãn Lâu lắc lắc đầu, vẻ mặt càng thêm bất lực: "Ngươi nha."
Lâm Thi Âm nhanh chóng mang theo một chiếc hộp trở lại, sắc mặt nàng có thêm vài phần lạnh nhạt và tái nhợt.
Còn Lý Tầm Hoan vừa nãy vẫn đang ho đến tê tâm liệt phế lập tức ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Lâm Thi Âm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, hai tay nâng hộp đưa tới trước mặt Tô Kết: "Xin Tô tiên sinh nhất định phải giữ lời."
Tô Kết nhận lấy mở hộp ra, để lộ một quyển sách có bìa màu xanh lam bên trong, trên bìa dùng bút mực phóng khoáng viết lên bốn chữ《 Liên Hoa Bảo Giám 》.
Tô Kết cầm sách cười hỏi: "Long phu nhân, ngươi có biết Liên Hoa công tử không?"
Lâm Thi Âm ngẩn ra, sau đó nhàn nhạt nói: "Có nghe một ít."
Tuy Lâm Thi Âm lớn lên với Lý Tầm Hoan từ khi còn nhỏ, nhưng nàng là tiểu thư khuê các đoan trang được thi thư lễ giáo hun đúc ra.
Nàng không phải người giang hồ, cũng không quan tâm tới việc giang hồ, cùng lắm chỉ là học ít động tác khoa tay múa chân với Lý Tầm Hoan.
Nếu không phải vì Lý Tầm Hoan, thậm chí cả đời nàng cũng sẽ không tiếp xúc với thế giới này.
Mãi đến khi gả cho Long Khiếu Vân nàng mới chính thức được xem như nửa người giang hồ, nhưng mà tâm nàng đã chết, gần như là đóng cửa không bước ra.
Ngoại trừ Long Tiểu Vân là vướng bận duy nhất thì nàng không quan tâm chút nào đến thế giới bên ngoài, vậy nên "Có nghe một ít" của nàng rất có khả năng chỉ là "Biết một ít" mà thôi.
Tô Kết nói tiếp: "Liên Hoa công tử Vương Liên Hoa, người giang hồ gọi hắn là "Quái hiệp", tùy hứng làm bậy, vừa chính vừa tà.
Hơn nữa hắn văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm, tinh tượng bói toán, cầm kỳ thi họa, y độc dịch dung, không gì không biết, không gì không tinh, có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp.
Trước khi lui về ở ẩn hắn đã soạn tâm huyết cả đời thành một quyển sách, muốn Lý đại hiệp thay hắn tìm một truyền nhân, đó là quyển 《 Liên Hoa Bảo Giám 》này."
Lý Tầm Hoan nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ......"
Tô Kết cười chậm rãi nói: "Ta nghĩ, trong đây có lẽ có cách trị cho Long thiếu trang chủ."
Lâm Thi Âm tức khắc không thể tin nhìn anh: "Ngươi, ngươi......"
Trên mặt Lý Tầm Hoan lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận: "Ngươi làm như vậy, há là việc quân tử nên làm?"
Tô Kết thở dài: "Vậy tại sao ngươi lại nghĩ ta là một quân tử thế?"
Anh nở nụ cười gian ác của nhân vật phản diện: "Lý đại hiệp, ngươi dù sao cũng là người từng trải qua một vòng triều đình giang hồ rồi, đã nhiêu đó tuổi mà sao vẫn ngây thơ như vậy chứ?"
"Được rồi." Hoa Mãn Lâu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Không nên náo loạn."
Tô Kết: "......!À."
Anh trở tay đập《 Liên Hoa Bảo Giám 》 lên bàn, không chút để ý nói: "Tuy rằng miệng của vị Long trang chủ kia không phun được ngà voi, nhưng có một câu lại nói rất đúng.
Long Tiểu Vân làm phế nhân cả đời mới là tốt nhất, không chừng đó là đang cứu hắn.
Vì vậy Long phu nhân phải nghĩ cho kỹ, lần này chỉ là bị phế võ công, lần sau nói không chừng mạng nhỏ cũng chẳng còn."
Lâm Thi Âm cúi đầu không nói.
Yên tĩnh một lát, Lý Tầm Hoan cầm quyển《 Liên Hoa Bảo Giám 》 đưa cho Tô Kết.
Hắn không nhìn vẻ mặt nháy mắt không thể tin của Lâm Thi Âm, giọng nói khàn khàn: "Ngươi lấy nó đi thôi, Liên Hoa công tử muốn ta tìm một truyền nhân cho hắn.
Nhưng ta giờ đây bản thân còn khó giữ nổi, cuối cùng phải cô phụ kỳ vọng của hắn rồi, hy vọng tiểu huynh đệ ngươi có thể thay ta hoàn thành sứ mệnh."
Hắn nét mặt chua xót, ngữ khí lại vô cùng kiên định: "Phế võ công của hài tử kia, tuy rằng trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn, nhưng lại chưa từng hối hận."
Nước mắt Lâm Thi Âm bất chợt trào ra.
Song Tô Kết lại không vươn tay tiếp nhận, thay vào đó là nhìn Lý Tầm Hoan một lát, nở nụ cười cực kỳ xấu xa: "Nhưng nếu dựa theo giao ước, ta lấy《 Liên Hoa Bảo Giám 》 thì nhất định phải giúp Long Tiểu Vân chữa trị nha."
Lý Tầm Hoan: "......"
"Nhưng nếu ta không lấy." Anh mỉm cười nhìn Lý Tầm Hoan rồi lại nhìn Lâm Thi Âm: "Ngươi cảm thấy Long phu nhân có thể chịu được khẩn cầu của Long Tiểu Vân không?"
Lý Tầm Hoan: "......"
Lâm Thi Âm: "......"
Lâm Thi Âm: Không, ta không thể.
Lý Tầm Hoan: Cảm thấy tay dùng phi đao của mình run nhè nhẹ.
Lúc này Hoa Mãn Lâu khẽ ho một tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Đừng như vậy."
Nụ cười của Tô Kết cứng lại, nhìn y một cái, sau đó rầu rĩ trả lời: "......!Ồ."
Lúc này Lý Tầm Hoan chợt mở miệng: "Kỳ thực tiểu huynh đệ muốn 《 Liên Hoa Bảo Giám 》 cũng vì có mưu đồ đi?"
Tô Kết nhướng mày: "Nói tiếp."
Lý Tầm Hoan mỉm cười nói: "Ta có thể nhìn ra ngươi không phải loại người tham lam, cũng không phải rất coi trọng quyển sách hiếm thấy có một không hai này.
Nhưng bên trong có khả năng là có thứ ngươi muốn, vậy nên ngươi muốn xem thử, nhưng cũng vì nguyên nhân đó nên ngươi mới quyết tâm có được quyển sách này, cũng chắc chắn sẽ chữa trị cơ thể cho Tiểu Vân, ta nói có đúng không?"
Tô Kết vỗ tay tán thưởng nhìn Lý Tầm Hoan: "Không hổ là người thi đỗ Thám Hoa, đúng là thông minh, trúng hết."
Anh cười như không cười nhìn Lý Tầm Hoan: "Chẳng qua dù là như vậy thì thế nào đây? Cứ cho là ta không cầm theo được, thì ngươi có thể yên tâm để quyển sách này lại cho Long Tiểu Vân à?"
Lý Tầm Hoan im lặng, hắn không thể.
Chỉ có điều chốc lát sau hắn lại cười, nụ cười này khiến Tô Kết lập tức sinh ra dự cảm không lành.
Lý Tầm Hoan cười ôn hòa nhìn anh: "Ngươi có thể đem 《 Liên Hoa Bảo Giám 》 đi, cũng có thể chữa kinh mạch cho Tiểu Vân.
Nhưng ngươi phải đồng ý với ta thu hắn làm đồ đệ, hơn nữa mười năm sau mới được để hắn hoàn toàn hồi phục."
Tô Kết không thể tin hỏi lại: "Ta nhận hắn làm đồ đệ?"
Lý Tầm Hoan khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Kết cười lạnh nhìn hắn: "Lý đại hiệp, nếu ngươi uống ít rượu một chút thì sẽ không nói ra lời như vậy đâu.
Hoặc là hiện tại ngươi cứ đi ngủ một giấc, trong mộng cái gì cũng có."
Lý Tầm Hoan vẻ mặt không đổi: "Nếu ngươi thật sự không muốn, ta cũng không có cách nào cưỡng cầu.
Chỉ là chẳng sợ phải có lỗi với Vương tiền bối, ta cũng muốn huỷ《 Liên Hoa Bảo Giám 》này, giảm bớt một mầm móng tai hoạ cho võ lâm."
Tô Kết khó tin nhìn Lý Tầm Hoan, đây là đang uy hiếp anh đúng không? Đã bao lâu rồi anh không nếm được mùi vị bị người khác uy hiếp rồi? Anh còn nhớ lần trước người uy hiếp anh là một tên đứng thứ năm trên bảng đại thần, kiêu căng không ai bì nổi, bắt anh đi hái hoa xác chết nếu không thì sẽ ném anh vào sào huyệt cự long.
Để báo đáp Tô Kết đã rút một sợi dây khôi lỗi tiếp quản thân thể của đối phương, rồi điều khiển tên to con trong mắt đầy sợ hãi nhưng khóe miệng luôn mỉm cười ấy lẻn vào tổ rồng trộm trứng rồng ra ngoài.
Tiếp đó vào lúc cự long đuổi tới nơi thì để hắn đập bể quả trứng ngay trước mặt cự long.
Không thể không nói, trải nghiệm biến thái quá nhiều, anh hình như cũng rất có tâm đắc về việc tra tấn người khác đó nha ~
Tô Kết đang nghĩ phải báo đáp vị Tiểu Lý Phi Đao trước mặt thế nào mới được đây, ánh mắt vừa chuyển tới nam tử tao nhã ôn nhu như ngọc bên cạnh, cuối cùng vẫn chậm rãi đè xuống ác ý cuồn cuộn dưới đáy lòng.
Khóe miệng anh lại giương lên nụ cười, không nhịn được đâm Lý Tầm Hoan một nhát: "Loại chuyện này một mình Lý đại hiệp cũng có thể quyết định sao? Mẫu thân của Long thiếu trang chủ còn đang đứng ở đây, mà ngươi cũng không phải là phụ thân của hắn nha."
Khuôn mặt Lý Tầm Hoan lập tức trắng bệnh, không nói nên lời.
Nhưng vẻ mặt Lâm Thi Âm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhàn nhạt mở miệng: "Ta đồng ý."
Tô Kết nhìn quyển 《 Liên Hoa Bảo Giám 》 trên bàn một lúc, ý cười dần dần biến mất: "Ta vừa không phải quân tử, cũng không nhất định là người tốt, Lý đại hiệp ngươi đang hy vọng gì chứ?"
"Ta biết." Lý Tầm Hoan thản nhiên nói, sau đó chuyển mắt lên người Hoa Mãn Lâu: "Nhưng Hoa công tử lại là một quân tử, hơn nữa chắc chắn là người tốt."
Tô Kết: "......!Ngươi có ý gì?"
Lý Tầm Hoan khẽ mỉm cười: "Ngày xưa Liên Hoa công tử gặp Thẩm đại hiệp, hiện giờ Tô tiểu huynh đệ cũng có người như Hoa công tử làm bạn, thật sự là may mắn của giang hồ, may mắn của võ lâm."
Tô Kết: "......"
Anh hơi nheo mắt lại, vẻ mặt mang theo một tia nguy hiểm: "Người như ngươi, khó trách không sống lâu."
Nói xong cầm lấy 《 Liên Hoa Bảo Giám 》trên bàn, kéo Hoa Mãn Lâu xoay người rời đi.
Đi được một đoạn anh đột nhiên dừng lại, xoay người nhướng mày cười với Hoa Mãn Lâu, nói: "Nếu như thế thật, giữa chúng ta có phải là thiếu một Chu Thất Thất hay không? Chẳng lẽ là Lục Tiểu Phụng? Lục Thất Thất?"
Hoa Mãn Lâu: "......!Phốc."
Lục Tiểu Phụng đang chịu đói chịu khát truy đuổi Công Tôn Đại Nương: "Hắt xì!"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Kết & Lý Tầm Hoan: Tới a ~ làm tổn thương nhau đi!
Góc giải thích:
*Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng: Dịch thẳng ra là ngược vợ sướng nhất thời, truy vợ đến lò thiêu.
Ý nói lúc đầu thì ngược vợ cho lên bờ xuống ruộng, sau này vợ hết yêu lại lì lợm la liếm mặt dày theo đuổi mong nối lại tình xưa.
Hình như bên Trung có bộ truyện cũng tên vậy luôn, thế nên Thiên Hàng với Thanh Mai là tên nhân vật trong truyện đó thôi, không cần phải để ý đâu..
Danh sách chương