Mọi người trong phòng im lặng dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Tô Kết.

Tô Kết chậc một tiếng: "Chư vị, ánh mắt của các vị làm ta cảm thấy mình như đại ma đầu giết người không chớp mắt vậy." Anh giơ ba ngón tay phải lên cười nói, "Nhưng tại hạ tuyệt đối dám thề với trời, từ khi bước vào thế giới này ta chưa từng giết một người nào."
Anh thở dài, trên mặt lộ ra vẻ trách trời thương dân: "Tuy nói ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, nhưng nói thật lòng, những người đó chẳng lẽ không đáng chết sao?"
Mộc đạo nhân gật đầu, không chút do dự nói: "Đáng chết, nếu người giống Độc Hoa Phong không đáng chết, vậy trên đời sẽ không có ai đáng chết."
Kim Cửu Linh cũng chậm rãi gật gật đầu: "Quả thực chết không đáng tiếc."
Chính là chết cũng quá thảm rồi.

Tô Kết lẩm bẩm nói: "Chỉ là nhìn thấy có chút thảm cảnh, tiểu bằng hữu đã gặp ác mộng suốt mấy ngày liền."
Mọi người yên lặng nhìn về phía Long Tiểu Vân, sắc mặt Long Tiểu Vân tái nhợt, hình như nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ muốn nôn mửa, khi giơ tay lên không cẩn thận làm đổ chung trà bên cạnh.

Tô Kết tiện tay lấy một mảnh vải lau nước trà, sau đó trông thấy trên vải có một bông hoa mẫu đơn màu đen: "Giẻ lau này cũng đẹp thật."
Kim Cửu Linh lặng lẽ hít sâu một hơi, nói: "Đây là của Tú Hoa Đại Đạo để lại trong bảo khố Đông Nam Vương phủ."
"À." Tô Kết cầm khăn quan sát một lát: "Nữ nhân?"
Kim Cửu Linh lắc đầu: "Là một nam nhân râu xồm khoác áo bông màu đỏ tía, hắn chẳng những thêu hoa mà còn thêu người mù, chỉ cần hai mũi là có thể thêu ra một người mù."
Tô Kết giễu cợt: "Mai Hoa Đạo, Tú Hoa Đại Đạo cái gì, đạo tặc bây giờ thật là một người so với một người càng nữ tính hơn."

Kim Cửu Linh: "......"
"Nhưng mà khăn thêu này đúng thật rất tinh xảo." Tô Kết vỗ về đóa mẫu đơn màu đen nói, "Chỉ là ta tưởng tượng đến một tráng hán râu ria xồm xoàm đang thẹn thùng luồn kim se chỉ từng li từng tí thêu mẫu đơn......"
Anh liên tục lắc đầu: "Ai nha, hình ảnh đó thật sự quá đẹp, không dám nhìn không dám nhìn."
Mọi người: "......"
Lục Tiểu Phụng lau mặt, hữu khí vô lực mở miệng: "Cầu ngươi đừng nói nữa, hôm nay ta còn muốn ăn cơm chiều đấy."
Tô Kết bỏ khăn xuống, diện vô biểu tình nhìn Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Ngươi nên giảm cân đi, nếu cứ tiếp tục ăn như vậy nữa, mặc kệ ngươi là tiểu phụng hay tiểu kê đều bay không nổi đâu."
Trên mặt Lục Tiểu Phụng hiện lên vẻ khó tin: "Ngươi có ý gì?"
Tô Kết hừ lạnh một tiếng: "Ta dám khẳng định, so với lần trước gặp mặt, ngươi đã béo lên ít nhất ba cân."
Lục Tiểu Phụng chém đinh chặt sắt: "Không có khả năng!"
Tô Kết chỉ sang bên cạnh: "Không tin ngươi hỏi Hoa Mãn Lâu đi."
Lục Tiểu Phụng nhìn qua: "Hoa Mãn Lâu ngươi nói."
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt bất đắc dĩ: "Các ngươi có phải đã quên, ta chỉ là một người mù."
Tô Kết: "Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tiếng bước chân của hắn nặng hơn trước kia một chút hả?"
Lục Tiểu Phụng: "Ta không phải, ta không có, ngươi nói bừa."
Tô Kết: "Ngươi trốn tránh sự thật như vậy có phải rất ấu trĩ không?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Cổ Tùng cư sĩ nhịn không được cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên ta thấy có người khiến Lục Tiểu Phụng ăn mệt vậy đấy."
Hoa Mãn Lâu cũng mỉm cười nói: "Người có thể làm Lục Tiểu Phụng bó tay hết cách không ít, chỉ là Tô huynh phá lệ khiến hắn không thể chống đỡ được thôi."
Lục Tiểu Phụng không phục: "Đổi lại là ngươi, e rằng cũng không tốt hơn ta bao nhiêu."
Tô Kết cười như không cười: "Nếu đổi lại là Hoa Mãn Lâu ta mới không ghét bỏ hắn vậy đâu."
Lục Tiểu Phụng: "Thế thì tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, không khỏi bất công quá đi."
Tô Kết thò tay ôm bả vai Hoa Mãn Lâu: "Ta cứ bất công thế đấy, ngươi có thể làm gì? Ai bảo ta thích nhất Thất Đồng chứ."
Lục Tiểu Phụng lộ ra nét mặt như đang nhìn cẩu nam nam: "Ta không nói với các ngươi."
Nói xong cầm đũa lên tức giận ăn ba miếng lớn.

Mộc đạo nhân và Cổ Tùng cư sĩ thấy thế lặng lẽ cầm lấy chiếc đũa, ưu nhã nhưng không mất phong độ nhanh chóng gắp đồ ăn.

Tô Kết chú ý tới vẻ mặt có chút ngẩn ngơ của Hoa Mãn Lâu, quan tâm hỏi: "Hoa Mãn Lâu, ngươi làm sao vậy?"
Hoa Mãn Lâu hơi rũ mắt xuống, điềm nhiên như không cười nhạt nói: "Ta không sao, chỉ là chợt nghĩ đến một số việc, có chút xuất thần thôi."
Tô Kết cũng không suy nghĩ sâu xa: "Vậy thì tốt rồi."
Lúc này Kim Cửu Linh nhìn về phía Lục Tiểu Phụng: "Kỳ thật hôm nay ta tới đây để tìm một người."
Lục Tiểu Phụng dừng đũa, Kim Cửu Linh đương nhiên không phải chỉ tới ăn cơm, nếu đơn giản chỉ là ăn cơm hắn sẽ không lấy ra chiếc khăn thêu kia, nếu đã lấy ra nghĩa là có người đang ngồi phải gặp xui xẻo.


Người này là ai? Trên mặt Lục Tiểu Phụng đã lộ ra vẻ sáng tỏ.

Kim Cửu Linh hơi mỉm cười, nói: "Người có thể tìm ra Tú Hoa Đại Đạo, vạch trần những bí mật này, nhìn khắp thiên hạ có lẽ chỉ có một.

"
Lục Tiểu Phụng hai mắt sáng rực, người này đương nhiên chính là --
Kim Cửu Linh: "Người này là Tư Không Trích Tinh!"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Tô Kết vỗ tay cười to: "Lục Tiểu Phụng, vẻ mặt bây giờ của ngươi đủ để ta cười một năm!"
Biểu cảm lúc này hệt như thấy chó đang bíp bíp ấy!
Lục Tiểu Phụng vẫn không thể tin được: "Ngươi nói ai?"
Kim Cửu Linh: "Tư Không Trích Tinh......!Hắn là Thâu Vương, kỳ tài khó gặp trong chốn võ lâm, nếu trên đời người nào có khả năng tìm ra cách Tú Hoa Đại Đạo đột nhập vào bảo khố Đông Nam Vương phủ, người này nhất định là Tư Không Trích Tinh!"
Lục Tiểu Phụng mới vừa lộn nhào thua Tư Không Trích Tinh, vì thế phải ngồi đào 680 con giun, lại nghe lời này không khác nào mèo bị giẫm phải đuôi, không chút do dự bước vào bẫy của Kim Cửu Linh, trúng phép khích tướng của hắn tiếp nhận việc này, hai người còn lấy việc phá án ra đánh cược.

Tô Kết ở bên cạnh xem kịch hay, nhìn Lục Tiểu Phụng mới bình tĩnh lại không chút khách khí cười nhạo: "Ngươi có dám ấu trĩ thêm chút nữa không?"
Lục Tiểu Phụng trái lại rất thản nhiên: "Người khác thì không sao, chỉ riêng Tư Không Trích Tinh là không được!"
Tô Kết xoay chén trà trên tay thong thả ung dung mở miệng: "Tuy rằng nói ra có hơi đả kích ngươi, nhưng mà ta vẫn cảm thấy việc này quả thực tìm Tư Không Trích Tinh còn tốt hơn tìm ngươi."
Lục Tiểu Phụng rất hứng thú nói: "Vậy thì ngươi nói xem tại sao."
Tô Kết câu khóe môi: "Cho dù Lục Tiểu Phụng ngươi đúng là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng ngươi đã từng làm trộm chưa? Cứ cho là ngươi đã làm trộm rồi, vậy ngươi so được với Tư Không Trích Tinh sao?"
Lục Tiểu Phụng mỉm cười: "Quả thật là kém xa, bàn về làm trộm, ta nghĩ trên đời này khó có ai bì kịp Tư Không Trích Tinh."
Tô Kết: "Vậy thì đúng rồi, cái gọi là nghề ai người nấy làm, trên đời này hiểu trộm nhất đương nhiên vẫn là trộm rồi, vì sao không để việc chuyên môn giao cho người chuyên nghiệp làm, trái lại cứ muốn bỏ gần lấy xa tìm ngươi, một người ngoài nghề?"
Lục Tiểu Phụng trầm tư một lát, bưng chén rượu uống một ngụm, sau đó lộ ra một nụ cười vô lại "Mặc dù ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta cứ không nghe đấy" nói: "Lời này có lý, chẳng qua ta cố tình không tin ta sẽ thua kém con khỉ ốm kia, Tô huynh, ngươi hãy mỏi mắt mong chờ đi."
Tô Kết quyết định tôn trọng sự quật cường cuối cùng của hắn: "Ngươi vui vẻ thì tốt rồi."
Lục Tiểu Phụng ngẫm nghĩ một hồi: "Trước tiên chúng ta phải tìm ra lai lịch của người này."
Tô Kết nhìn Lục Tiểu Phụng: "Muốn nghe quan điểm của ta không?"
Lục Tiểu Phụng: "Cầu còn chẳng được."
Tô Kết: "Xét thấy Tú Hoa Đại Đạo gây án có mục tiêu rất rõ ràng -- tiền, vậy nên việc ngụy trang của hắn, bao gồm cả thủ pháp gây án đều là để không bị người khác phát hiện thân phận thật sự.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng người này có vấn đề về tâm lý, cho rằng người vạm vỡ hùng tráng như mình là một nữ nhân, có điều mấy năm gần đây trên giang hồ chưa từng xuất hiện tin đồn tương tự về người này, nên ta nghiêng về khả năng thứ nhất."
Kim Cửu Linh: "......!Không tồi."
Lục Tiểu Phụng: "Hơn nữa hắn thủ đoạn sạch sẽ gọn gàng, nhất định là một tay lão luyện."
Kim Cửu Linh: "Vả lại hắn võ công cao cường, có lẽ là một người rất có danh trên giang hồ!"

Tô Kết chậm rãi gật đầu: "Thứ hai, người này chắc chắn không phải một người nghèo."
Lục Tiểu Phụng suy nghĩ một hồi liền cười nói: "Đúng vậy, người nghèo không cần nhiều tiền như vậy, bọn họ thông thường cũng không có lá gan phạm nhiều đại án thế này."
Tô Kết: "Đúng, rất nhiều lúc năng lực tiêu tiền của một người cũng đủ để phản ánh hoàn cảnh và tầng lớp của người đó.

Đối với người thường, 80 vạn lượng bạc đã là số tiền khó có thể tưởng tượng, nhưng rất rõ ràng, nhiêu đây còn lâu mới thỏa mãn khẩu vị của Tú Hoa Đại Đạo kia, nên hắn mới không ngừng đi gây án.

Vì lẽ đó nên người này hẳn là rất giàu có, ít nhất nhìn bề ngoài thì vô cùng có tiền, hơn nữa còn rất giỏi xài tiền, nhưng gần đây đột nhiên nghèo đến điên rồi.

Mà hắn lại bụng dạ nham hiểm, to gan lớn mật, vậy nên trên giang hồ liền xuất hiện một tên Tú Hoa Đại Đạo."
Lục Tiểu Phụng gật đầu: "Rất có đạo lý."
Tô Kết tiếp tục nói: "Thứ ba, Trấn Viễn tiêu cục 80 vạn lượng bạc, Hoa Ngọc Hiên 70 cuốn tranh chữ, Kim Sa Hà chín vạn lạng vàng lá, Đông Nam Vương phủ mười tám hộp minh châu." Anh cười cười: "Các ngươi có nhìn thấy vấn đề không?"
Lục Tiểu Phụng: "Có vấn đề gì?"
Tô Kết: "Vấn đề lớn."
Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên nói: "Đông Nam Vương phủ......"
"Đúng." Tô Kết uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói tiếp: "Giang hồ với triều đình từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng, một tên đạo tặc giang hồ lại đột nhiên ăn trộm trên đầu công gia, còn là một Vương phủ, không khác gì chuột tìm mèo.

Ngươi nói hắn có ý đồ gì? Người có tiền trên giang hồ chẳng lẽ không đủ nhiều? Việc canh phòng của các thương gia giàu có lẽ nào còn nghiêm ngặt hơn Vương phủ?"
Lục Tiểu Phụng nhíu mày: "Ý ngươi là hắn đi trộm Đông Nam Vương phủ không phải chỉ vì tiền tài?"
Tô Kết mỉm cười: "Nghĩ xem hắn trộm được thứ gì ở Đông Nam Vương phủ?"
Lục Tiểu Phụng: "Mười tám hộp minh châu."
Tô Kết: "Không chỉ vậy, hắn còn trộm được thanh danh, hiện nay bất luận là giang hồ hay triều đình đều xem người này như sấm bên tai, thậm chí ngay cả Hoàng đế có lẽ cũng biết hắn."
Nói xong anh chuyển mắt qua Kim Cửu Linh: "Hậu quả trực tiếp nhất của việc này là Kim bộ đầu đã rửa tay về hưu cũng không thể không bị ép lần thứ hai bưng lên bát cơm công gia."
Kim Cửu Linh nghe vậy cười khổ.

Lục Tiểu Phụng lộ ra vẻ đăm chiêu: "Một người muốn nổi danh là vì để tất cả mọi người biết tới hắn, nhưng hắn lại không hy vọng người khác biết được thân phận thật của mình, chẳng lẽ hắn muốn làm Tư Không Trích Tinh thứ hai?"
Tô Kết lắc đầu, cầm lên chiếc khăn màu đỏ thêu hắc mẫu đơn: "Nếu hắn muốn làm Tư Không Trích Tinh thứ hai, vậy thì sẽ không để lại thứ này.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện