Editor: Gấu Lam

Thực mau, thủ hạ đắc lực của Mặc tổng đã tra xét xong người này: Số 12 phố bắc Tây thành, một ông chủ nhỏ của cửa hàng đồ cổ.

Thời gian mở cửa của cửa hàng đồ cổ này không giống các cửa hàng khác, thời gian mở bán bắt đầu từ hai giờ chiều mỗi ngày đến rạng sáng hai giờ, nghe nói chủ tiệm kia có danh quẻ sư, tuổi còn trẻ đã  được dân bản xứ xưng "Tiểu thần tiên", "Tiểu bán tiên nhi".

Quan trọng nhất chính là: Nơi Mặc Trạch Dương sinh , chính là cửa hàng đồ cổ này.

Ông chủ cửa hàng đồ cổ có một tầng quan hệ với Cố Giai Mính, hắn giới thiệu Cố Giai Mính đến một nơi thần bí , Cố Giai Mính từng xuất hiện ở đó một tháng sau đó đến nơi thần bí đăng ký, rồi sinh ra Mặc Trạch Dương, lại đăng ký một lần nữa, nơi thần bí đó ở đâu, người phụ trách là ai, hiện tại vẫn chưa điều tra rõ.

Mặc Uẩn Tề nhìn báo cáo trong tay, càng ngày càng cảm thấy chuyện chung quanh  Cố Giai Mính khó bề phân biệt, bất quá cửa hàng đồ cổ xuất hiện, giống như đã có thể xốc lên một góc sương mù.

————

Trên sô pha trong phòng khách, Mặc Trạch Dương bò tới bò đi ở trên đó, bởi vì ngày mai được đi công viên trò chơi, đêm nay cực kỳ hưng phấn, trước khi ngủ rất high!

Tính tình Cố Giai Mính cũng trẻ con, cùng lăn trên sô pha với Mặc Trạch Dương, chơi trò chơi săn thú , giống mẹ của thú con trong trò chơi dạy cho thú con kỹ năng săn mồi, một bên nháo một bên cười. Mặc tổng rất bình tĩnh ngồi  vắt ngang ở quầy bar giữa phòng khách và nhà ăn , mở một bình vang đỏ, sắc mặt nhu hòa xem bọn họ nháo, không khí hai bên một động một tĩnh, hình thành tiên minh đối lập.

Chờ đến Mặc Trạch Dương nháo mệt mỏi, Cố Giai Mính lúc này mới ôm bé trở về ngủ, khi đi ngang qua Mặc Uẩn Tề lập tức vèo  chạy tới, nếu con người này chạm vào sẽ khiến cho loài yêu không bình thường , phải tránh xa !

Vừa định mở miệng chào hỏi- Mặc tổng: "......" Hắn muốn nói, có lẽ thời tiết ngày mai không tốt lắm, vào thanh minh, thường sẽ mưa.

Quả nhiên, lúc nửa đêm, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi rất không cho mặt mũi, sáng sớm hôm sau, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương ngồi xổm bên cửa sổ ,  động tác y xì đúc vịn cửa sổ ngó ra bên ngoài xem, mưa xuân tích táp đọng lại trên cỏ, tựa như tâm tình hiện tại của bọn họ: Ướt dầm dề, vô cùng trầm trọng!

Tối hôm qua high bao nhiêu , thì bây giờ buồn bực bấy nhiêu !

Sự tương  phản mãnh liệt này làm người ta rất là...... Muốn cười!

Mặc tổng đi đến phía sau hai người, mỗi tay sờ một cái đầu, cười trấn an nói: "Không sao, chúng ta có thể đến công viên giải trí trong nhà , hôm nay có thể bồi Trạch Dương chơi cả ngày."

Đôi mắt Mặc Trạch Dương nháy mắt liền sáng.

"Được." Cố Giai Mính nhìn ánh mắt con trai bảo bối , tâm tình uể oải nháy mắt lại bốc cháy lên, ý chí chiến đấu sục sôi nói: "Bây giờ  thay quần áo, lập tức xuất phát!"

Hai cha con mặc giống nhau như đúc, áo liền mũ, quần jean thêm giày trượt ván, Cố Giai Mính vì không để người khác nhận ra , dùng thêm thủ thuật che mắt trên mặt, còn làm bộ làm tịch đeo khẩu trang, trên phương diện ngụy trang , yêu tinh giỏi hơn con người nhiều .

Hai cha con đi ra từ phòng thay đồ , Mặc Uẩn Tề đã đợi ở cửa ,  áo sơ mi xanh đen , trên cổ tay áo là cúc áo kim cương điệu thấp lại xa hoa, ở dưới màn mưa như trút nước vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh,  quần tây được cắt may khéo léo, giày da thủ công tinh xảo , dáng người mẫu một mét chín vai rộng eo nhỏ chân dài, hoàn mỹ không một khuyết điểm nào.

Vẻ mặt Cố Giai Mính cạn lời nhìn Mặc tổng hơn mười giây, không tin tưởng hỏi: "Sao anh không đổi quần áo? Xác định muốn mặc như vậy đi ra ngoài chơi thật?"

Mặc Uẩn Tề cúi đầu nhìn mình, nghi hoặc hỏi: "Có  gì không đúng sao?"

Cố Giai Mính ghét bỏ bĩu môi, tâm nói đây là ông chủ, vì là ông chủ nên lúc nào cũng mặc như ông chủ! Thật sự không muốn dẫn hắn ra cửa làm sao bây giờ? Đến một nơi vui chơi tuyệt đối sẽ khiến cho người khác chú ý. Ghét bỏ xong rồi, Cố tiểu yêu vẫn thực hảo tâm dùng thủ thuật che mắt cho Mặc tổng, dù sao diện mạo của Mặc Uẩn Tề cũng không thua minh tinh đang nổi, hơn nữa hắn có tiền, vạn nhất gặp được phóng viên hoặc là bắt cóc, chậc chậc~

Cố Giai Mính cảm thấy mình thật là quá thiện lương, là bảo tiêu miễn phí, ok? Có cậu ở đây, ai cũng không bắt được Mặc Uẩn Tề.

Mặc Trạch Dương lắc lắc tay Cố Giai Mính, nãi sinh nãi khí hỏi: "Anh ơi, đi chưa?" Kêu rất thuận miệng, hiển nhiên không phải lần đầu tiên giả dạng như vậy.

Khóe miệng Mặc tổng giật giật, anh? Cố Giai Mính mặc  quần áo như vầy, xác thật có vẻ càng  trẻ, gọi anh quả thật sẽ có người tin.

Khóe miệng Cố Giai Mính câu lên, cười tủm tỉm nhìn Mặc tổng, "Cha!"

Mặc tổng: "......"

Cố Giai Mính cười xấu xa nhe răng, Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng cũng cong lên, hắn lấy ra một cái máy định vị, ngồi xổm xuống thân đeo cho Mặc Trạch Dương , Cố Giai Mính rũ mắt bĩu môi, có cậu ở đây sao lạc được? Cái mũi cậu ngửi một cái là biết ngay.

Lúc này Mặc tổng đứng lên, di nửa bước, đứng ở trước người Cố Giai Mính , lấy ra một cái máy định vị khác.

Cố Giai Mính trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt ghét bỏ, "Tôi không cần mang cái này! Tôi cũng không phải con nít!"

Mặc tổng không khỏi phân trần giữ chặt cổ áo cậu, đặt ngay trên quần áo. Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chọc chọc ót cậu, ôn hòa nói: "Em ấy,  cũng không khác gì con nít."

Cố Giai Mính che lại ót mờ mịt chớp chớp mắt, thẳng đến rời khỏi nhà mới phản ứng lại, trực tiếp xù lông: Nhân loại giảo hoạt này, đang ám chỉ cậu ngốc đây mà!

Cậu lớn như vậy mà bảo chỉ số thông minh cùng một trình độ với Mặc Trạch Dương , không phải nhược trí chính là ngốc!

————

"Daddy, con muốn ăn kẹo bông gòn !"

"Cha, con cũng muốn!"

"Daddy,  quả hộp!"

"Cha, con cũng muốn!"

"Daddy, con muốn chơi xe bay ong mật!"

"Cha, con cũng muốn!"

"Daddy, con muốn ngồi trên vai cha!"

Mặc tổng đã bị lăn lộn nửa ngày mặt vô biểu tình nhìn Cố Giai Mính, "Em cũng muốn sao?"

Cố Giai Mính cười xấu xa lắc đầu, "Hưm, cái này thì từ bỏ."

Mặc Uẩn Tề bị tức tới cười, thôi vậy, em vui là được.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương rốt cuộc ngồi ở trên vai cha, tầm nhìn lập tức trống trải, Mặc tổng thân cao có ưu thế tuyệt đối !

"Con thật là cao! Cao như máy bay trong thẻ bài vậy!" Mặc Trạch Dương cao hứng ôm cổ cha bé, thân mật cọ cọ mặt Mặc Uẩn Tề, động tác theo bản năng này, làm Mặc Uẩn Tề hơi hơi ngây người một chút. Cho tới nay Mặc Trạch Dương đều không chấp nhận hắn, thậm chí là phòng bị và mâu thuẫn với hắn, loại tình huống này hình như  bất tri bất giác đã thay đổi .

Cố Giai Mính tâm tắc che lại ngực, hung hăng ném con mắt hình viên đạn cho Mặc Trạch Dương, giỏi lắm Cố Đại Tráng, con có phải đã quên ai mới là ba ruột con không? Có phải muốn làm phản hay không? Ngồi ở chỗ cao ghê gớm lắm à, ba có thể chở con đứng trên nắp máy bay luôn!

Cố Đại Tráng còn chưa kịp tới trung tâm, đã bị Cố Giai Mính xách trở về, đặt ở trên vai mình, hơn nữa thực nghiêm khắc cảnh cáo bé: "Muốn xi xi nhớ nói, nếu dám tiểu ở trong cổ ba, ba sẽ bóp đinh đinh(?) của con."

(?): cái ấy ấy :)))

Mặc Trạch Dương rất nghiêm túc phun tào một câu: "Tính tình của ba còn lớn hơn vóc dáng ba nữa!"

Cố Giai Mính tức tới dậm chân, đồ thú con không lương tâm!

Mặc tổng bất đắc dĩ ôm Mặc Trạch Dương xuống , một tay ôm nhóc nhỏ, một tay lôi kéo bé lớn, thật sự rất giống dìu già dắt trẻ, "Không phải muốn ngồi máy bay xoay tròn  sao, đến lượt các "con" rồi."

Cố Giai Mính tạm thời đã quên tính sổ với Mặc Trạch Dương , thực không yên tâm dặn dò Mặc tổng: "Đợi chút xíu nữa tôi  tháo khẩu trang, anh đừng quên chụp ảnh cho chúng tôi!"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu nói được, nhìn một lớn một nhỏ vào khu trò chơi, lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh.

Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương, ngay khi máy bay chuyển tới trước mắt Mặc Uẩn Tề, khẽ meo meo tháo khẩu trang, làm mặt quỷ. Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhẹ nhàng ấn chụp hình, lưu lại hình ảnh vĩnh hằng, một tấm lại một tấm, làm thế nào cũng chụp không đủ.

Mặc Trạch Dương lôi kéo Cố Giai Mính, lại đi chơi xe đụng và thuyền đụng, chơi mệt mỏi lại đi vọc cát, bé lanh lợi Mặc Trạch Dương, sấn tới làm ba vui, làm nũng bán manh lừa dối một hồi, khiến Cố Giai Mính thật vui vẻ đáp ứng chờ khi rảnh sẽ dẫn bé đến bờ biển nhặt vỏ sò, cuối cùng hai ba con lấy mục tiêu ụ cát cao nhất lớn nhất thổi phồng thành lâu đài.

Mặc Uẩn Tề có hơi lo lắng cho an toàn của Mặc Trạch Dương, cầu thang tới bảy tám mét lỡ ngả xuống , Mặc Trạch Dương chỉ có bốn tuổi , vạn nhất không nắm đúng lực, rất có thể sẽ té bị thương.

Cố Giai Mính mua vé cho Mặc Trạch Dương, không chút nào lo lắng cởi giày giúp bé, dẫn bé con vào, còn không quên trấn an Mặc Uẩn Tề: "Yên tâm đi, nơi cao chừng ấy có ném nó cũng không bị thương đâu."

Ném xuống? Mặc Uẩn Tề nhăn nhăn mày, cảm giác một lớn một nhỏ nhà mình, thật sự không giống người thường. Cố Giai Mính cho dù che khẩu trang , lấy mức độ nổi tiếng của cậu, hắn fans cũng nên nhận ra . Mặc Trạch Dương lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, thế nhưng cũng không có ai ngó quá nhiều,  hiển nhiên không phù hợp lẽ thường. Hơn nữa hắn còn mang theo bảo tiêu chưa bao giờ tắc trách, vậy mà giờ hai bên lại lạc nhau.

Mọi chuyện không hợp lẽ thường kết hợp lại, Mặc tổng rốt cuộc bắt đầu dao động với thuyết vô thần của mình.

Khi nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã theo  thành thang cao su bò lên lầu hai, ngồi ở cầu trượt thét chói tai trượt xuống dưới, ở bên trong có thiết kết chỗ ngồi cao hơn mười centimet giảm xóc  cho bọn nhỏ, Mặc Trạch Dương trượt một lát hơi giảm tốc độ,  sau đó càng trượt nhanh hoạt vào hồ to, cả người biến mất không thấy.

Trong lòng Mặc Uẩn Tề trong lòng liền lộp bộp, lập tức vọt vào tìm con.

Cố Giai Mính giữ chặt hắn, ghét bỏ nói: "Mẹ hiền chiều hư con!"

Khóe miệng Mặc tổng giật giật, mẹ hiền con hư,  có thể sử dụng trên người hắn sao?

Hải dương cầu theo động tác của bé phồng lênthành bọc nhỏ, theo sau bắt đầu mấp máy lên, Mặc Trạch Dương bò vài bước  từ bên trong  lăn ra, phịch phịch phịch, hải dương cầu nơi nơi bay loạn, nện ở chung quanh rồi trên vách lại bắn trở về, có một cái vừa lúc nện ở trên đầu bé, bé lại cười khanh khách.

Mặc Uẩn Tề lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhãi con nghịch ngợm , mỉm cười nói: 

"Mẹ anh nói, hồi  nhỏ anh rất an tĩnh."

"Vậy ý anh là do tôi đúng không?" Cố Giai Mính chỉ vào cái mũi của mình, thực không tán đồng lời nói của đối phương , "Tuy rằng tôi đã quên hồi nhỏ tôi ra sao, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giống nó ầm ĩ như vậy, tuyệt đối là giống anh!"

Không tốt đều là do mình, chấp nhận vậy!

Mặc Uẩn Tề bật cười, giơ tay vén nhẹ sợi tóc đen trên trán Cố Giai Mính, dịu dàng nói: "Ừ, do anh, còn thông minh , là nhờ em."

Cố Giai Mính trừng lớn đôi mắt, cảm thụ hơi ấm bởi đầu ngón tay dừng ở trên trán , trái tim lại lần nữa không biết cố gắng mà xao động , sự ấm áp dần dần tràn ra từ đáy lòng, gương mặt đỏ chót, còn có đôi tai hồng hồng.

Mặc Uẩn Tề nhìn thoáng qua đã tìm thấy Mặc Trạch Dương đang chơi đùa với bạn nhỏ khác, cúi đầu trầm giọng ở bên tai Cố Giai Mính nói: "Em ở đây trông con, anh đi mua nước, muốn uống  gì?"

Cố Giai Mính hơi giật mình nói: "Nước đào."

Nếu Mặc Uẩn Tề thừa dịp vừa rồi ái muội tiếp tục đi xuống nữa, Cố Giai Mính khẳng định sẽ cảm thấy mình lại bị hạ chú, trực tiếp xù lông, nhưng giờ đối phương đột nhiên dời đề tài, cậu ngược lại không dễ cáu, vẻ mặt ngốc nghếch cuốn theo suy nghĩ của đối phương, ngoan ngoãn trả lời vấn đề.

Nhìn Mặc Uẩn Tề đến đối diện, cực kỳ thân sĩ xếp hàng ở quầy đồ uống , Cố Giai Mính chớp chớp mắt, cảm giác phản ứng vừa rồi của mình hình như không đúng lắm.

Sau đó hai người tìm thấy Mặc Trạch Dương ngồi trên ghế lúc lắc nghỉ chân, ngồi xuống yên lặng uống nước, Cố Giai Mính là người không chịu ngồi yên, cứ vặn nắp chai che dấu xấu hổ  vừa rồi, "Ở đây anh còn bạn nào không?"

Mặc tổng thực nghiêm túc nói: "Không có, trừ bỏ em, không còn ai khác."

Cố Giai Mính: "......" Thật muốn tát vào cái miệng rộng của mình, ai bảo mày lắm miệng!

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Giai Mính móc ra từ trong túi một bao ni lông, đưa cho Mặc Uẩn Tề, "Ăn nó đi."

Mặc Uẩn Tề mỉm cười mở ra nhìn nhìn, chocolate đậu? "Đây là?"

Cố Giai Mính cầm lấy nhét vào trong miệng Mặc Uẩn Tề , "Anh coi như ăn galetin da lừa (?), bổ máu."

Loại thuốc này nhân loại ăn cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ, quan trọng nhất chính là có thể làm người ta bách độc bất xâm, con muỗi không tìm đến, cậu tốn rất nhiều công phu mới mua được. Những thế gia đó không bỏ được , thế nào cũng phải bị đánh một trận mới bán cho cậu, hừ!

Miệng Mặc Uẩn Tề đều là vị thuốc, mày nhăn lại, Cố Giai Mính bị chọc cười, rất hào phóng đem nước trái cây của mình cho hắn uống, nguyên lai Mặc Uẩn Tề lớn như vậy còn sợ uống thuốc, y chang Mặc Trạch Dương .

Lúc này lại có một chị gái dẫn theo trẻ con tới,  nhìn nhìn trái phải, vừa lúc thấy Cố Giai Mính ngồi trên ghế dài, vốn là một ghế bốn người, giữa hai người còn thừa một khoảng to, cô đi tới ngượng ngùng hỏi: "Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Mặc Uẩn Tề thực thân sĩ xê dịch vị trí, dính sát vào Cố Giai Mính dính sát vào ở nhau,không lọt một khe nhỏ nào: "Mời ngồi."

Cố Giai Mính ngẩn người, dán sát vậy làm gì, sao không trực tiếp ngồi lên người tôi luôn đi?!

Mặc Uẩn Tề nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nheo nheo mắt, đột nhiên duỗi tay, tháo khẩu trang Cố Giai Mính, để cậu lộ mặt.

Nếu như vậy vẫn không ai có thể nhận ra Cố Giai Mính, hắn khi trước dùng hơn ba mươi năm đắp nặn tam quan, thật sự phải đập xây lại rồi.

Tác giả có lời muốn nói: 

Mặc  nhãi con: "Daddy daddy mau xem con, con có bạn mới"

Không có tiếng đáp lại......

Mặc  nhãi con: "Ba ba ba ba mau xem con, ta tìm được đồ chơi mới!"

Vẫn không được đáp lại......

Mặc Trạch Dương tức giận giơ lên Ultraman: "Giới thiệu với hai ba, đây là người bạn lưu vực xanh (?) của con." ╭(╯^╰)╮

Mặc Uẩn Tề + Cố Giai Mính nháy mắt trừng qua : (▼皿▼#)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện