Lời nguyền mang tên Thoát Khỏi Ác Nghiệt Trần Gian của những chú cừu muốn sống.
Những kẻ bị cuốn vào lời nguyền bởi ba cái Tham Sân Si của họ.
Đã là con người ai mà chẳng tham lam, ái dục, giận dữ, hận thù, mù quáng chứ.
Chỉ là ít hay nhiều thôi, dù có là người lương thiện tốt bụng cỡ nào thì cũng không thoát khỏi Tam Độc Phiền Não được.
Tồn tại trong cái lời nguyền này con người chỉ có đúng một thứ mang trong người đó chính là Tham Sống Sợ Chết.
Tìm cách đạp lên mạng sống người khác để được sống, rất hiếm người nào quân tử mang danh thiên thần chia sẻ mạng sống của chính mình với người khác.
Có điều nếu người tốt gặp người tốt làm đồng đội thì sẽ thuận lợi vượt qua nhiệm vụ, cùng nhau giúp đỡ giải mã để thoát khỏi lời nguyền.
Còn nếu một bầy kẻ xấu làm động đội của nhau thì chắc chắn sẽ không một kẻ nào sống sót.
Nhưng cuộc đời là ngẫu nhiên, do sắp đặt tốt xấu gặp nhau cho nên không thể nào nhìn mặt mà đoán nhân tâm được.
Chung quy những người đồng đội cùng Tạ Thành ai cũng có mặt xấu và mặt tốt.
Ác ma giấu sâu thẩm trong tiềm thức chỉ là chưa đến thời điểm để họ bộc phát, bộc lộ khỏi bộ mặt cừu muốn sống.
Bốn người bước ra ngoài sảnh, Lương Tôn bây giờ đỡ lo sợ Hiểu Hân trong phòng ăn là quỷ rồi.
Anh ta liền tung tăng nhảy vào kể sự thật với mọi người, chưa đầy ba giây liền thấy anh ta hớt hải chạy ra ngoài với toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Mọi người trong phòng ăn biến mất rồi!".
Ba người chạy vào phòng ăn, phòng ăn bây giờ trống bóng người, không có một ai.
Thế nhưng đồ ăn trên bàn mấy người kia giống như mới được đem ra, đang bốc khói nghi ngút chưa ai động đũa.
Tạ Anh bước đến bàn ăn, khom người ngửi ngửi bỗng nhiên đen mặt, thốt: "Mấy đĩa đồ ăn này có mùi thiu!".
"Đồ ăn mới đem ra thiu gì mà thiu".
Anh không thể tin liền đi đến gấp một viên thịt, không ngửi liền cho vào miệng.
"Cộp".
Đôi đũa của anh cùng viên thịt văng ra rớt xuống đất.
Tạ Thành: "?!".
Là Lưu Vũ đánh văng đôi đũa, hắn nhíu mày: "Đừng ăn, thịt người đó!".
Ba người bàng hoàng trước câu nói của hắn.
Mặc dù chưa bỏ vào miệng ăn nhưng Tạ Thành cảm thấy trong cổ họng hơi nhờn nhợn liền tái mặt nuốt đi cơn buồn nôn.
Lương Tôn đi đến ngó vào bụng bắt đầu reo lên.
"Nhìn ngon thế kia sao mà là thịt người được, cái này là thịt viên chiên xù xốt cà chua mà".
Anh ta thèm đến nhỏ dãi.
Một viên thịt trong đĩa bị Lưu Vũ gõ nứt bột chiên xù rời ra, bên trong liền lộ ra một thứ tròn tròn trắng trắng.
"Nhãn cầu sống".
Lưu Vũ múc lên.
Con mắt trắng dã nhớp nháp thứ dịch nhờn xanh đen cùng những đường chỉ máu kéo thành sợi nối đuôi nhau bao quanh cầu mắt kéo đến con ngươi đen láy đã mất đi tiêu cự
"Ọe!!!".
Lương Tôn kinh tởm liền nôn tại chỗ.
Mùi tanh phát ra phát ớn, Tạ Thành lùi ra xa: "Chời phật! Đừng nói mấy đĩa còn lại cũng là mấy bộ phận cơ thể khác nha?!".
Lương Tôn nôn mửa đến xanh xao mặt mày, loạng choạng đứng dậy chạy ra ngoài để không ngửi mấy cái mùi kinh tởm.
"Ê này!".
Tạ Anh túm cổ áo anh ta từ phía sau.
Tạ Anh: "Tên khốn thỏ đế này! Anh muốn bị quỷ bắt hay sao mà chạy ra ngoài một mình?".
Lưu Vũ dùng hai ngón tay cầm con mắt lên liền bóp nát, máu tươi lẫn dịch xanh bắn ra ngoài.
Con mắt vỡ vụn, có thứ gì đó phát sáng bên trong hắn liền phủi thịt vụn xuống đất lấy thứ đó ra.
"Là vàng sao?".
Tạ Thành đứng bên cạnh nói.
Nghe đến vàng Lương Tôn liền sáng mắt quay qua nhìn nhìn: "Vàng nữa hả?".
Nhưng lại nhớ đến Lưu Vũ từng nói vàng bạc giàu sướng trong cái lời nguyền này chả có ý nghĩa gì sất nên tia sáng hi vọng trong đôi mắt anh ta vụt tắt.
Hắn bỏ viên vàng vào túi bên hông: "Đây là viên thứ ba".
"Tại sao vàng có thể nhét vào nhãn cầu được chứ? Không lẽ bên trong nhãn cầu tự mọc vàng à?".
Tạ Thành hỏi.
Câu hỏi này thật khó đoán mà, người già kinh nghiệm lâu năm như Lưu Vũ cũng không biết nên nói thế nào.
Hắn lắc đầu: "Tôi không biết".
Từ lúc dính cái lời nguyền này tới giờ cái gì anh cũng đi hỏi mà không tự suy nghĩ liền cảm thấy hơi ngại nên mỉm cười cho qua.
"ẤUUUU!".
"Hử?! Tiếng tru này?".
Lương Tôn lắng tai.
"Tiểu Vương?!".
Tạ Thành hốt hoảng.
Anh liền theo tiếng tru chạy ra ngoài, Tạ Anh phía sau sắn quýt chạy theo anh: "Này Tạ Thành Thành!".
Như bị ma quỷ dẫn lối, điều khiển tâm trí khiến anh cứ đâm đầu chạy chẳng biết là đang chạy đi đâu.
Trước mắt như bị làn khói đen bao lấy chẳng thấy gì nhưng đôi chân cứ chạy và chạy.
Âm thanh kêu gọi của Tạ Anh phía sau đã vang ra xa dần dà im bật không còn nghe thấy.
Bước chân chạy chầm chậm rồi dừng lại, làn khói đen tản đi đôi mắt lấy lại được ánh sáng.
Anh mở to mắt dáo dát nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang đứng giữa hành lang tối om chỉ có ánh nến leo loét được đặt trên bàn bên vách.
"Đây là đâu?".
Hành lang yên tĩnh không cảm nhận được bất kỳ thứ gì ngoài hơi thở của anh.
Tại sao tự dưng anh lại chạy ra đây vậy? Bỗng nhớ khi nãy nghe thấy tiếng tru của tiểu Vương nên mới chạy ra ngoài xem.
Kết cuộc thì anh đã đi đâu cũng không biết.
Ngoảnh lại đằng sau thì thấy cuối hành lang có một cánh cửa, là cánh cửa đưa anh tới đây, liền bước đi đến.
"Lạch cạch!".
Cửa không mở được.
Tạ Thành đen mặt: "Thế quái nào?".
Cửa bị khóa thế khi nãy anh vào đây bằng cách nào, không lẽ đi xuyên cửa? Không phải, là bị quỷ bắt đi!
"Hí hí hí".
Tiếng cười nghe rợn người ở đâu văng vẳng khắp không trung.
Đổ mồ hôi lạnh, anh hít thở sâu rồi thở ra sau đó ngón tay mò xuống cây dao lưỡi dài rồi lướt đến cây gậy sắt bên hông.
Nuốt nước bọt quay người liền rút cây gậy ra, giọng run run lớn tiếng nói: "Mày giỏi thì ra đây này đừng có trốn mà dọa tao bằng dăm ba tiếng cười đó!".
Không gian hành lang tĩnh lặng không một động tĩnh đáp trả, bỗng nhiên anh nổi da gà, rợn róc gáy bởi nhiệt độ đột ngột thay đổi khiến hành lang lạnh ngắt.
Tạ Thành kéo tay áo sơ mi phủ bàn tay rồi siết cây gậy tiến lên phía trước.
Cây nến trên bàn sắp sửa cháy hết, anh dừng lại trước bàn nhanh trí mở ngăn bàn ra tìm kiếm đèn pin.
Bàn có ba ngăn, anh mở ngăn dưới cùng ra trước, bên trong không có gì ngoài hai tờ giấy cũ kỹ.
Lấy ra xem, nương theo ánh nến anh đọc được nội dung bên trong:
"Ngày 3 tháng 6 năm 1988.
Khách sạn Thanh Phi được sửa chữa cho mới và đẹp để phục vụ khách du lịch tốt hơn.
Ngài Thanh Phi Huy tuyển nhận mười ba nhân viên phục vụ mới và đưa Tần Nhĩ lên làm quản lý.
Ngày 6 tháng 6 năm 1988.
Đám tang của vợ ngài Thanh Phi Huy được tổ chức trọng đại ở biệt thự chỉ cách một mảnh rừng phía sau khách sạn Thanh Phi.
Ngày 10 tháng 6 năm 1988.
Ngài Thanh Phi Huy vô cùng đau buồn liền cùng đứa con trai 4 tuổi đi du lịch để vơi đi nỗi buồn".
"Ngài Thanh Phi Huy? Ông chủ khách sạn Thanh Phi? Sau đó thì sao?".Anh lật tờ giấy bên kia qua thì thấy mặt này không ghi gì thêm.
Xem tiếp tờ giấy thứ hai, nội dung:
"Hãy sống thật tốt mặc dù cuộc đời thật tệ!".
Đọc xong hàng chữ này cảm thấy có chút giống bản thân mình, trải qua biết bao nhiêu sự khinh thường dày vò cuộc đời kết cục chỉ tự động viên mình thật hạnh phúc mặc cuộc đời tệ bạc.
Có lẽ tờ giấy này dành cho những người cần động lực.
Anh lật qua mặt bên kia: "Hử? 8 6 3?".
Có ba con số được ghi trên góc tờ giấy, có lẽ nó là mật mã cái gì đó.
Sơ lượt nội dung trong hai tờ giấy, anh cảm nhận đây chính là manh mối của mạch cốt truyện nhiệm vụ.
Trên đường thực hiện nhiệm vụ nếu bắt gặp những tờ giấy như thế này thì nên đọc xem rốt cuộc có những câu chuyện gì bao quanh khách sạn này.
Cất hai tờ giấy vào túi, anh mở tiếp ngăn tủ thứ hai, bên trong không có gì liền đóng lại.
Mở ngăn cuối cùng, bật lửa lăn ra, anh cảm thấy mình thật may mắn cần gì thứ đó tự động xuất hiện.
Anh cần đèn pin nhưng lại có bật lửa thay thế.
Đột nhiên một luồng gió lạnh tanh ở đâu tạt đến khiến nến dập tắt, hành lang bây giờ chìm vào mảnh đen thui.
Tạ Thành quăng đi mấy nỗi sợ dùng bật lửa soi sáng đi tiếp, đi lên phía trước mới thấy hai bên tường có mấy cánh cửa.
Anh đi đến mở từng cửa nhưng cửa nào cũng bị khóa, chỉ còn cánh cửa cuối cùng ở hành lang.
"Cạch".
Mở cửa, bên dưới lăn ra một viên bi.
Như bị xui khiến anh liền nhặt lên, dưới ánh lửa Tạ Thành tái mặt liền quăng viên bi xuống đất.
Là một con mắt!
Nhãn cầu lăn lóc vào góc tường rồi nằm im, đồng tử nó cứ hướng lên dán chặt vào người anh.
Tạ Thành siết chặt cây gậy trong tay bình tâm dùng sức chân đạp thật mạnh vào con mắt.
Nhãn cầu dập bẹp, thịt văng tứ tung ra sàn.
Giở chân ra, phát hiện có thứ gì đó lóe sáng trong vũng nhầy.
Tò mò nhặt lên.
"Vàng?".
Lại có thêm một con mắt có chứa vàng.
Cho vào túi quần.
Quay người mở cửa, lần này đề phòng có thứ gì đó xuất hiện lao đến thì liền cho nó ăn gậy.
"Thình thịch, thình thịch".
Soi bật lửa vào trong, không có thứ gì lao ra anh liền thở phào bước vào.
Trong phòng tối thui, bên ngoài cửa sổ mây đen che kín không thấy tia sáng.
Tạ Thành mới phát hiện là bây giờ đã gần tối rồi, có lẽ nhiệm vụ gợi ý sẽ xuất hiện sớm thôi.
Anh soi bật lửa đi vòng quanh căn phòng, xung quanh gọn gàng ngăn nắp.
Trong phòng chỉ có một cái bàn làm việc, một cái ghế với vài chậu cây hoàn toàn không có gì hết.
Tự hỏi cái con mắt khi nãy của thứ gì lăn ra?
Mấy ngăn tủ bàn đều bị khóa hết nên không thể mở Tạ Thành liền vòng qua bước đến trước cửa phía sau bàn làm việc.
Mở cửa liền bước ra ngoài hành lang khác, cũng một mảnh tối đen.
Đi được vài bước mới thấy mình đi ra quảng trường khách sạn, bên dưới là sân khấu rộng lớn.
Bên trên có một chiếc đàn piano được ánh sáng trên trần sân khấu chiếu sáng lờ mờ.
Dựa vào chút ánh sáng anh có thể quan sát được quảng trường này đẹp đẽ sang trọng biết bao.
Hàng ghế khán giả được đặt sắp lên như bậc thang, những chiếc ghế khung viền cùng chân mạ vàng chiếu lấp lánh, thân ghế da thú đỏ in hoa văn vàng rất quý tộc.
Bước lên sân khấu thấy mặt sàn loáng bóng có thể nhìn rõ mặt mình như gương, hai bên là rèm đỏ hoa văn phượng hoàng tạo ra sức hút kỳ lạ.
Đi đến gần chiếc piano đen nhánh bóng sáng, từng ngón tay anh lướt qua phím đàn.
Ngoài việc anh là thợ cắt tóc ra anh còn rất thích chơi nhạc ca hát cho nên thấy chiếc đàn thì lại ngứa tay.
Lướt đến cuối phím liền ngưng động tác bởi vì ký ức năm xưa không thể nào quên.
Làm anh nhớ đến kẻ anh yêu thương phản bội anh.