Hoàng cung Đại Minh triều, Tử Cấm thành.
Tử Cấm thành ở chính giữa con đường trong Đài Kinh thành, tọa bắc hướng nam, một con sông đào rộng chừng trăm mét vòng quanh ngoài tường thành. Mặt sông có bốn cây cầu Củng Long, lấy thân rồng làm cầu chia làm bốn hướng đông tây nam bắc, đối ứng với bốn con đường đông tây nam bắc.
Từ trên cao nhìn xuống thì thấy đầu rồng ngậm nước, cổ rồng để ở Tử Cấm thành, bốn long đạo long thân đuôi rồng xuyên qua cả Đài Kinh thành chia nó làm bốn. Chỗ đuôi rồng là bốn cửa thành Đài Kinh thành, tay rồng vòng hộ cả Đài Kinh thành và Tử Cấm Thành, cũng tượng trưng cho Tử Cấm thành là trung tâm mệnh mạch đại lục Cửu Châu, trấn áp tứ hải, thiên uy lẫm lẫm không thể xâm phạm.
Tường thành Tử Cấm thành cao hơn mười mét, còn hơn tường thành Đài Kinh thành gấp mấy lần. Cả thành sơn hai màu đỏ vàng. Mái vàng tường đỏ, màu vàng là tôn quý, màu đỏ là may mắn. Đáng tiếc tuy có mái vàng tường đỏ nhưng bây giờ tôn quý vận khí của vương triều Chu gia không bằng như trước nữa, chỉ có thể lánh trong đảo nhỏ Áo Bỉ, ngày ngày cách sông nhìn cố thổ Cửu Châu.
Ngự lâm quân ngày đêm trong Tử Cấm thành không ngừng thay ban tuần tra. Những ngự lâm quân này thấp nhất cũng là cường giả trên tam cấp cấp nhân nguyên. Mũ giáp dày nặng, đao to kiếm bén, họ sử dụng khôi giáp và đao kiếm đều do thần minh thiết quý giá nhất Đại Minh triều rèn ra, điều này khiến thực lực chiến đấu của họ tăng cao ít nhất hai tầng cấp.
Bốn chín ba mươi sáu thần minh pháo to lớn uy mãnh phân biệt ở trên bốn phía tường thành Tử Cấm thành. Họng pháo tối om om nhìn thấu tất cả trong Đài Kinh thành, bất cứ ai không có ý tốt dám to gan tới gần Tử Cấm thành, mặc kệ tu vi của ngươi cao gỡ nào đều sẽ bị thần minh uy lực to lớn bắn ra đạn pháo tạc thành mảnh vụn.
Trong Tử Cấm thành, vô số điện vũ, cung tường, phòng ốc, tầng tầng lớp lớp trải rộng bên trong. Tử Cấm thành vốn trấn áp Cửu Châu đại lục nay ẩn khuất tại Áo Bỉ đảo, giống như thiên đình giáng xuống nhân gian, nhưng chẳng thể che giấu nó bao la hùng vĩ, uy vũ, mênh mông, trang nghiêm. Nơi này không thể nghi ngờ chính là trung tâm quyền lực chính trị cả Đài Kinh thành, thậm chí là nguyên Áo Bỉ đảo.
Chân chính tới gần Tử Cấm thành thì Đường Tiêu mới cảm nhận được Đường phủ Trấn Quốc Hầu so với hoàng cung khác biệt cỡ nào, khó trách Trấn Quốc Hầu phủ xây dựng uy vũ như vậy nhưng không khiến người để ý. So sánh với Tử Cấm thành to lớn nguy nga thì Đường phủ Trấn Quốc Hầu sư tử đá khổng lồ, rường cột chạm trổ bỗng chốc thành thôn trang đơn sơ.
Đường Tiêu thầm đặt quyết tâm, sau này trở thành cường giả Thiên Nguyên, thôn tính Cửu Châu, cai quản thiên hạ, nhất định phải xây hoàng cung còn to lớn nguy nga hơn cả Tử Cấm thành, nếu không thì hắn đã uổng phí trọng sinh xuyên việt.
Nhưng phải nắm chắc thời gian, nếu không thì đợi đến bảy, tám mươi tuổi mới đến cấp Thiên Nguyên thì đừng mơ cai quản thiên hạ, khi đó cơm canh lạnh tanh rồi.
Công chúa Dực Thai nói Lôi Chấn Tử tạm thời cất trong nhà kho của ngự lâm quân Tử Cấm thành. Hoàng cung Đại Minh triều xưng là mười vạn ngự lâm quân nhưng kỳ thật số lượng bao nhiêu thì không thể biết được. Đếm từ nhân khẩu thì chắc không nhiều như vậy được, nói phóng đại lên cũng là vì bày tỏ sức uy hiếp của hoàng thất đối với bên ngoài mà thôi.
Mười vạn ngự lâm quân chia làm năm doanh, phân biệt là Kình Nỗ doanh, Trường Thương doanh, Mạch Đao doanh, Thiết Kỵ doanh, Thần Pháo doanh. Đại thống lĩnh ngự lâm quân họ Phương tên Kích, thống lĩnh năm doanh tổng cộng mười vạn ngự lâm quân, là yêu tướng của đương kim hoàng thượng, thân cửu cửu của công chúa Dực Thai, một võ giả tứ cấp cấp Địa Nguyên trải qua chinh chiến sa trường trăm trận.
Công chúa Dực Thai rất thích tới chỗ Phương Kích cửu cửu chơi. Long Cốt tiên của cô chính là Phương Kích tại trung ương sơn mạch tu luyện thì giúp cô kiếm tề tịnh tế luyện ra. Phương Kích làm đại thống lĩnh ngự lâm quân, trong nhà kho luôn có một số vật phẩm quái lạ lấy từ gian tế thích khách, và cướp từ tay lưu dân Cửu Châu. Thường ngày công chúa Dực Thai hay lén chạy tới đó đào bảo.
Nghe nói trong nhà kho đó có rất nhiều bảo bối, đa số là từ Cửu Châu đại lục tuôn ra. Đường Tiêu rất muốn tự mình đi lục tìm, nhưng công chúa Dực Thai nói Phương Kích cửu cửu của cô không muốn cô dẫn người đi qua. Nếu Đường Tiêu nhất quyết đi theo thì phải giả làm tiểu thái giám trong cung của cô mới được.
Không còn cách nào khác, vì các bảo bối, Đường Tiêu đành làm thái giám một lần.
Ở trong Dực Thai cung của công chúa Dực Thai chờ tới trời tối, Đường Tiêu mặc vào bộ cung phục, trên mặt dán chút nếp nhăn, ngay cả mình còn không nhận ra bản thân mới cầm lệnh bài thái giám, còng lưng cầm đèn lồng cho công chúa Dực Thai. Hai người cùng đi hướng nhà kho ngự lâm quân.
Đại thống lĩnh Phương Kích không có mặt, nhưng thuộc hạ của gã, sĩ tốt ngự lâm quân canh giữ nhà kho đã rất quen với công chúa Dực Thai, cho nên không ngăn cản cô. Hai người dễ dàng lẻn vào trong nhà kho.
- Thứ này rất dễ bạo tạc, ngươi phải cẩn thận chút, đừng nổ chết ta.
Công chúa Dực Thai trước tiên dặn dò Đường Tiêu, bây giờ cô hơi hối hận đưa vật phẩm nguy hiểm đó cho hắn.
- Tạc nổ ta thì sao lan tới ngươi được? Đồ đâu?
Đường Tiêu không thèm để ý bĩu môi, đời trước hắn chính là cao thủ chơi thuốc nổ.
- Hôm trước ta lại đây còn có hơn hai trăm viên mà! Sao không có rồi?
Công chúa Dực Thai ngơ ngác nhìn cái rương gỗ trống rỗng đặt nơi góc tường.
Đường Tiêu nhíu mày:
- Ngươi lừa ta?
- Không phải…đợi chút, để ta đi hỏi.
Công chúa Dực Thai đi hướng mấy binh sĩ trông nhà kho, hỏi han xong quay trở về.
Công chúa Dực Thai mặt như đưa đám nói với Đường Tiêu:
- Sáng ngày hôm qua bị hoàng thượng sai người lấy đi rồi, nói là mấy vật phẩm nguy hiểm này mai sau phải nộp lên trên, không được để các hoàng tử, công chúa lấy lung tung.
Đường Tiêu có chút bực mình, nhưng nhìn bộ dáng của công chúa Dực Thai không giống đang nói dối, nên không mắng cô nữa mà quay đầu tìm thứ khác.
- Chúng ta đi mau đi! Mấy ngày nay không có hàng mới, hễ thứ gì có chút giá trị đều bị người lục lấy đi hết rồi, còn lại thứ rách nát thì không ai cần. Lần sau có hàng mới ta sẽ báo cho ngươi biết trước, được chưa nào?
Công chúa Dực Thai đẩy Đường Tiêu. Việc cô dẫn người tới đây nếu có thể thì thật không muốn đụng phải cửu cửu, nói không chừng sẽ bị cửu cửu nhận ra Đường Tiêu.
Đường Tiêu không cam lòng. Làm thái giám thế mà lại không lấy được thứ gì hết. Cho nên hắn tiếp tục lục tìm khắp nơi.