Người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh hắn lặp lại,
- Đúng vậy, chị Nhi.

Anh Nguyên đã chấp nhận để chị ở bên cạnh anh ấy rồi.

Chị xoá ảnh đi.

Để lại không tốt cho anh ấy đâu.
Lời cô ta nói nghe qua thì có vẻ như là vì người đàn ông kia, nhưng thực chất điều cô ta đang lo sợ hơn chính là những bức ảnh đó đã chụp được khuôn mặt của cô ta.

Một khi bị công khai, hình tượng ngọc nữ mà cô ta dùng biết bao nhiêu thủ đoạn để tạo nên sẽ bị huỷ hoại.

Tuệ Nhi thờ ơ liếc cô ta một cái.
Người phụ nữ này chính là nữ chính trong nguyên tác, Tô Diệp Chi.
Thật đúng như nguyên tác, cô ta trông rất thuần khiết và đáng yêu.

Mái tóc đen dài, thẳng đến ngang lưng, làn da trắng nõn, khuôn mặt ngây thơ.

Cô ta là kiểu phụ nữ mà đàn ông chỉ nhìn một cái là đã cuồng si, chỉ muốn đến ôm lấy cô ta mà che chở.
Đáng tiếc, Tuệ Nhi lại không phải đàn ông.

Cô thấy được sự gian xảo trong mắt Diệp Chi, điều này khiến cô rất khó chịu.
Tuệ Nhi khẽ cong môi nói:

- Đừng gọi tôi là chị thân mật như vậy.

Bố tôi không có đứa con gái lăng loàn như cô.
Diệp Chi nghẹn ứ ở cổ, uất ức không nói nên lời.

Cô ta cảm thấy rất kỳ lạ.

Tại sao người phụ nữ này từ khi tỉnh dậy dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Mắt cô ta bắt đầu rưng rưng lệ, hiển nhiên là sắp bày ra một bộ mặt lê hoa đái vũ.
- Tuệ Nhi, chị đừng giận… Em biết thời gian qua em có điều không phải với chị, nhưng chúng ta làm vậy đều là vì anh Nguyên mà, đúng không? Nếu chị muốn, tất cả chúng ta có thể sống cùng nhau.

Em sẽ xem chị như chị gái của mình.
Tuệ Nhi ngồi xuống không nói lời nào.

Cô cởi áo khoác ra xé một mảnh vải.

Vừa băng bó vết thương vừa tiếp tục nghe cô ta diễn.
Trái tim Dương Đình Nguyên xót xa khi thấy Diệp Chi khóc.

Anh ta lườm Tuệ Nhi, cô vẫn giữ thái độ im lặng.
- Diệp Chi đã khóc ra thế này rồi.

Tại sao cô còn lạnh nhạt với cô ấy như vậy?
Tuệ Nhi không quan tâm vẫn chăm chú băng bó vết thương của mình.

Viên đạn găm trên vai cô, vết thương vẫn còn rỉ máu, nhưng hiện tại cô không có thời gian để lau, trực tiếp băng lại vài vòng.
Cô đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
Nói chuyện với đôi cẩu nam nữ này thật mất thời gian, rõ ràng chúng không hiểu tiếng người, đe doạ cũng vô dụng.

Vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực thôi.

Thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Tuệ Nhi đột nhiên đứng dậy đá vào háng Dương Đình Nguyên.

Anh ta bị bất ngờ không kịp né tránh, đau đớn cúi gập người xuống ôm hạ bộ của mình.

Cùng lúc đó, một bàn tay của cô tạo thành hình móng vuốt nhắm thẳng vào cổ anh ta.
Đó là một động tác tấn công kẻ thù để đánh bại chúng nhanh nhất.
Đồng tử Dương Đình Nguyên co rút lại.

Thật không may cho cô, hắn ta vẫn là nam chính, hắn tránh được đòn tấn công của cô trong gang tấc.


Tuy nhiên, cổ hắn vẫn bị cô cào xước, để lại một vài vết máu.

Giây tiếp theo, hắn dùng sức nắm lấy cổ tay Tuệ Nhi.
- Mẹ kiếp! Cô điên đủ chưa.

Dừng lại ngay.

Cô đắc tội với Lưu Vĩnh Thụy, nếu bây giờ tôi đá cô ra ngoài, cô chỉ có một con đường chết.
Tuệ Nhi im lặng, không lên tiếng.
Cơ thể này của cô thực sự yếu đến mức cô thậm chí còn không thể xử lý được một tên cặn bã
Đúng như nguyên tác, hình tượng nữ phụ của cô chính là bia đỡ đạn, là rác rưởi.
Không khí căn phòng trở nên ngột ngạt.

Đột nhiên, một người giúp việc từ bên ngoài chạy vào.

Cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó trực tiếp bỏ qua cảnh tượng trước mắt, trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng loạn không thể giấu.
- Thiếu gia, có chuyện rồi.

Không biết từ đâu có hàng chục chiếc ô tô bao vây bên ngoài biệt thự của chúng ta.
Trái tim Tuệ Nhi như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Lưu Vĩnh Thụy đến rồi sao?
Chẳng mấy chốc, cô đã có câu trả lời cho mình.

Người làm của nhà họ Dương lần lượt từ ngoài cửa chạy vào trong biệt thự đóng cửa lại.

Sau đó là một tràng tiếng va đập phá cửa, cánh cửa bị đạp tung mạnh ra.

Hai vệ sĩ đá mạnh vào cửa nhà thêm một cái.


Một nhóm người mặc đồ đen lần lượt tiến vào, đứng thành hai hàng đối mặt nhau, tạo thành một con đường.
Ở cuối con đường là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai.

Anh bước tới chậm rãi như một vị Thần cao quý.
Lưu Vĩnh Thụy!
Tuệ Nhi chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông đó.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen.

Đôi chân dài sải bước tiến vào trong.

Khí chất của anh ta cực kỳ mạnh mẽ, gương mặt đẹp như tượng tạc, mái tóc đen nhánh, đôi lông mày đậm, sống mũi cao và đôi môi mỏng.
Điều hấp dẫn nhất chính là ánh mắt sắc lạnh của anh.

Anh nhìn Tuệ Nhi cười nửa miệng.

Nụ cười của anh có thể khiến trái tim người khác loạn nhịp.

Nhưng tim Tuệ Nhi hiện tại không phải đập loạn theo nghĩa đó.

Mà là cô đang hoảng sợ tột độ.
- Tiểu bảo bối, em chạy đi đâu?
Tuệ Nhi không nói nên lời.
Cô không thể chạy trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện