Trịnh Dụ khôi ngô tuấn tú, khí phách đầy mình, nhưng đấy chỉ là lúc không mở miệng, chứ mà cười lên trông cũng ngốc ngốc đáng yêu ra phết.

Tuy không biết vì sao chủ tử nhà mình tự dưng lại thích ăn bánh của tiệm bánh ngọt Dương Ký, để rồi ngày nào cũng bắt mình đi mua, thế nhưng Trịnh Dụ tất nhiên chả dám làm trái ý, sau nửa tháng trời liên tục tới mua bánh, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Triệu Hoài, hắn đã "bắt sống" được tiểu cô nương phương tâm (*).

(*) Từ này giải thích từ chương trước rồi nha mấy ba~

Hai người tình nồng ý đậm, cấp tốc quyết định hôn kỳ. Hôm tổ chức hôn lễ, Triệu Hoài không những đích thân tới tham dự, mà còn tặng cho cặp vợ chồng mới cưới này một bao đỏ nặng trình trịch, hớn ha hớn hở như vừa mới gả được con gái đi vậy.

Triệu Phi Song nhìn bao lì xì, mặt đầy vẻ hâm mộ, mắt đảo một vòng, "Không biết tới lúc ta thành thân có được lì xì như vậy không?"

"Ngươi không có đâu." Triệu Hoài tức khắc xị mặt xuống, nói chắc như đinh đóng cột.

"Tại sao?" Triệu Phi Song uất ức vô cùng, cố gắng thương lượng lại, "Ta cũng không cần nhiều như vậy, chỉ bằng một nửa bao kia là được rồi."

"Không là không." Triệu Hoài hầm hừ, "Nếu ngươi chịu thành thân với ta, đừng nói là tiền lì xì, mà một nửa Hoài Vương phủ này sẽ đều là của ngươi tất."

"Thành thân?" Triệu Phi Song lặp lại với vẻ khiếp sợ, thậm chí không nhịn được còn muốn đưa tay lên ngoáy lỗ tai để xác nhận xem có phải là mình đã nghe nhầm rồi hay không.

Nhất thời cả người Triệu Hoài cứng đờ, màu đỏ lan từ mặt xuống tận cổ, y vừa nói cái gì vậy? Quả nhiên là đã bị Triệu Phi Song chọc cho cuồng trí mất rồi.

Sau một lúc ngớ người, Triệu Hoài quyết định đã lỡ toang rồi thì cho toang luôn (*), "Đúng thế, là thành hôn. Nếu ngươi chịu thành hôn với ta, một nửa Hoài Vương phủ này sẽ là của ngươi."

"Không, không được đâu." Triệu Phi Song từ chối theo bản năng, nhưng không biết làm sao mà lời nói ra miệng lại lắp bắp đến vậy.

Hắn vẫn luôn xem Cố Chủ xúi quẩy là Cố Chủ, thế mà Cố Chủ xúi quẩy lại muốn đi tán tỉnh hắn?

Kể ra Cố Chủ xúi quẩy trông rất ưa nhìn, lúc không mở miệng quả thật là một mỹ nhân.

Có người quân tử tài ba

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần,

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang. (*)

Thế nhưng hễ cứ mở miệng ra là lại chọc cho Triệu Phi Song tức muốn chết.

Có điều Cố Chủ xúi quẩy cũng tốt lắm, ngoại trừ nhưng lúc bủn xủn cắt xén tiền công của hắn ra, thì thật sự là rất tốt, biết được chuyện hắn từng kiếm cơm ở chỗ An Vương, cũng không có làm khó hắn, lúc hắn bị thương còn dốc lòng chăm sóc dịu dàng với hắn.

Nếu như Triệu Hoài là nữ nhân...

Triệu Phi Song còn chưa nghĩ ra được xem là có nên đồng ý hay không thì Triệu Hoài đã gầm lên một tiếng.

"RA NGOÀI." Triệu Hoài mặt đỏ bừng, tai đỏ bừng, cổ cũng đỏ bừng, không biết có phải là do hắn bị lỗi giác hay không, mà sao hắn cứ cảm thấy mắt của Triệu Hoài hình như cũng đỏ lên, y thở phỉ phò đuổi cổ hắn ra ngoài.

Cự tuyệt thì cự tuyệt, nhưng có thể uyển chuyển hơn một chút được không hả, bày ra cái bộ dạng chỉ sợ tránh còn không kịp để làm gì, Triệu Hoài thật sự tức muốn chết.

- --

(*) Thực ra tác giả chỉ viết có 3 câu "有匪君子, 如切如磋, 如琢如磨", đây là 3 câu trong bài thơ "Kỳ Úc" của Trọng Tử. Bản dịch trên mình lấy từ thivien.net, được viết theo thể lục bát nên mình để nốt một câu phía sau cho cân đối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện