Tiền Duy Tế nghe được hai chữ “ Thiệu Ung” sắc mặt có chút biến đổi, vội hỏi

- Thánh thượng có chuyện gì thế? Không biết thần có giúp được gì không? Triệu Trinh nói tóm gọn tính hình lúc nãy kể cho gã nghe, Tiền Duy Tế lập tức nói:

- Xin thánh thượng khởi giá tới cung Hiếu Nghĩa, thần sẽ phái người đi tìm, nếu có tin tức, lập tức bẩm báo Thánh Thượng.

Triệu Trinh bất đắc dĩ, gật đầu nói:

- Được, vậy ngươi phái người đi tìm đi, bọn ta đi đây.

Y lên ngựa trước, Tiền Duy Tế vội đi trước dẫn đường, bọn thị vệ vây quanh, đám người cùng đi về phía cung Hiếu Nghĩa.

Muốn tới cung Hiếu Nghĩa trước tiên phải qua đồi Ngọa Long. Đồi Ngọa Long cảnh thế hùng vĩ, phía Đông giáp núi Thanh Long, đúng là tạo nên thế ngọa hổ tàng long. Khi Triệu Trinh qua đồi, nhìn về dãy núi nguy nga, trong lòng yên lặng cầu khẩn:

- Cầu phụ hoàng phù hộ cho con, sớm được chấp chính. Con có thể lo việc nước ổn thỏa, không phụ vị trí của thiên tử, bảo vệ thiên hạ thái bình.

Phụ thân của Triệu Trinh là Chân Tông Triệu Hằng sớm đã được an táng trong đồi Ngọa Long của huyện Củng, hoàng lăng địa thế thuận lợi, địa thế cao hơn lăng của Thái Tổ Thái Tông, danh ghi Vĩnh Định. Xung quanh lăng Vĩnh Định tùng bách xanh tươi, cây cối um tùm, cứ như dáng đứng thẳng của cây thương dài.

Trước khi Triệu Trinh muốn vào nghĩa trang thì nhất định phải tắm rửa chay tịnh trong ba ngày bởi vậy cũng không thể vào khuôn viên lăng. Dưới sự dẫn đường của Tiền Duy Tế, Triệu Trinh đi tắt qua con đồi, tới trước cung Hiếu Nghĩa Hành rồi mới xuống ngựa.

Vương Khuê nhìn xung quanh cung Hiếu Nghĩa, thấy thị vệ bảo vệ lăng chưa quá mười người, bởi cung Hiếu Nghĩa rất lớn, chỉ sợ phòng bị không chu toàn liền nói với Tiền Duy Tế:

- Tiền Cung Sử, lần này Thánh thượng vi hành xuất cung, thị vệ mang theo không nhiều, chuyện hộ vệ thánh giá…

Tiền Duy Tế vội hỏi:

- Điểm này có thể yên tâm, ta đã thông báo với Trương Huyện Lệnh của huyện Củng, lệnh cho gã điều động người trong huyện tới hộ vệ, hẳn lúc này đã tới bảo vệ lối đi trên đồi Ngọa Long, người bình thường đều không thể ra vào. Thánh thượng dặn dò đây là việc phải làm thật bí mật, bởi vậy ta không dám cho bọn họ đến cung trước để hộ giá.

Vương Khuê mặc dù thấy Tiền Duy Tế suy xét chu toàn, nhưng vẫn không dám khinh suất, liền chia đám thị vệ đi theo làm ba nhóm, thay phiên hộ giá như trong đại nội vẫn thường làm.

Đợi sắp xếp thỏa đáng, Vương Khuê mới nói với Địch Thanh:

- Địch huynh, nghe nói sở dĩ ta có thể được làm Tiền điện, là bởi vì có Địch Thanh huynh tiến cử lên Thánh Thượng?

Địch Thanh cười nói:

- Chỉ là việc nên làm thôi

Vương Khuê lạnh lùng nói:

- Tại hạ và Địch Thanh không quen biết gì nhau, không biết Địch Thanh vì sao lại tiến cử ta vậy?

Địch Thanh nghiêm mặt nói:

- Chính bởi vì ta và ngươi không quen biết nhau, nên ta mới tiến cử Vương huynh. Nhiều năm ở Ma Khám, Vương huynh không than trách phận, tính tình thẳng thắn, nếu Địch Thanh ta không tiến cử người tài như thế, thì tiến cử ai đây?

Vương Khuê nhìn Địch Thanh thật lâu, mới nói:

- Địch huynh, lần này ta được Thánh thượng đề bạt, không thể không báo, sẽ tận tâm bảo vệ thánh thượng được bình an. Nếu Thánh thượng bớt đi lại, áp lực của ta cũng ít đi. Ta biết mối giao hảo giữa huynh và Thánh thượng, không biết huynh có thể ở đây được ba ngày không, đồng thời sẽ canh giữ trước cửa phòng của Thánh thượng, thuận tiện khuyên Thánh thượng chớ tùy ý đi lại nơi này.

Địch Thanh cười nói:

- Chuyện đó có khó gì, huynh yên tâm, cứ để ta lo

Vương Khuê thở phào, thi lễ nói:

- Vậy thì vất vả rồi

Vương Khuê vốn cho rằng khuyên hoàng thượng tĩnh tâm không phải là chuyện dễ, vì thế mới nhờ Địch Thanh giúp đỡ. Không ngờ rằng trong ba ngày này, Triệu Trinh không hề ra ngoài nửa bước, Triệu Trinh luôn ở trong phòng ngủ, không ai biết hoàng thượng đang làm gì trong đó.

Chả mấy chốc đã qua hai ngày, cung Hiếu nghĩa bình an vô sự, đám thị vệ tuy bên ngoài thấy buồn chán, nhưng trong lòng lại thấy vui. Địch Thanh lại cầu nguyện được bình an, để có thể sớm quay về với Vũ Thường.

Tối ngày thứ ba, trăng mới lên, Địch Thanh theo thường lệ canh trước điện, hắn ngồi trước điện, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh trăng sáng mờ ảo, lòng thầm nghĩ: “truyền thuyết từ xưa này, trên cung trăng có Ngô Cương phạt Quế, gian nan vất vả, khó gặp được ý trung nhân. Ta cũng chẳng khác gì Ngô Cương, lâu rồi chưa được gặp Vũ Thường, nàng có khỏe không? Nàng nhất định vẫn còn khỏe, vậy còn có điều gì nữa đây? Ôi!

Địch Thanh không khỏi tự trách, lại nghĩ,

- Ta đang nhớ về Vũ Thường, lúc này nàng chắc hẳn cũng đang nhớ ta, chỉ có điều nàng chắc chắn sẽ nhớ đến câu thơ tương tư gì đó, là câu gì ấy nhỉ?

Hắn đang định lấy ra quyển ra để xem, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bụi hoa đang lắc lư. Địch Thanh hơi run, chăm chú nhìn, thấy bụi hoa lại đứng yên. Vốn định qua đó xem, bỗng dưng nghĩ lại, không nên trúng kế điệu hổ ly sơn. Nói không chừng là gió thổi hoa động, hơn nữa bên ngoài cung chẳng phải cũng có thị vệ canh gác sao, ai có thể ẩn nấp ở đây chứ?

Địch Thanh ngồi yên bất động, thấy mặt trăng đã đi qua giữa trời, chiếu xuống những tia sáng trong trẻo, khóe miệng mỉm cười, trong lòng nghĩ: “ Ánh trăng này đang chiếu vào ta, cũng đang chiếu vào Vũ Thường, nàng đang yên giấc rồi chăng? ”

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Địch Thanh lấy lại cảnh giác, khẽ nói:

- Sùng Đức

Người đối diện đáp:

- Diên Khánh

Địch Thanh thở phào một cái:

- Ai?

Trương Ngọc cười nói:

- Là ta

Sùng Đức, Diên Khánh đều là cung điện trong đại nội Kinh Thành, Vương Khuê lấy đó làm khẩu lệnh, cung điện đại nội vô số, kẻ cắp trà trộn vô số, tuyệt không biết thế nào mà ứng phó.

Trương Ngọc nói:

- Địch Thanh, thánh Thượng ngủ rồi đúng không?

Địch Thanh quay đầu lại, thấy phòng của Triệu Trinh đèn vẫn sáng, nói:

- Thánh thượng chắc vẫn chưa đi ngủ đâu, người phải khuya mới ngủ.

Trương Ngọc thở dài nói:

- Đúng là làm hoàng đế mệt thật.

Địch Thanh khẽ mắng:

- Lẽ nào ta và ngươi đang trực ở đây cũng không mệt? Được rồi, không cần lo nhiều chuyện thế, giữ vững tinh thần lên nào.

Trương Ngọc đến đây cũng là để thay ca trực với Địch Thanh.

Địch Thanh khai báo vài câu, vẫn là nhớ tới chuyện ban nãy, hắn đi chậm lại bước về phía bụi hoa kia. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi kinh ngạc, tay cầm lấy chuôi đao, chỉ nhìn thấy một bóng đen chạy từ phía góc tường đi ra, nhìn thấy hình dáng trông giống một con thỏ, trong bụng nghĩ: “Hóa ra là con thỏ, thế mà làm mình giật nảy cả mình.”

Lúc đó mới chịu rời đi, đột nhiên ánh mắt dừng lại chỗ bụi hoa kia.

Lúc này ánh trăng đã chiếu thẳng vào khóm hoa, hương hoa bay trong không khí, Địch Thanh chú ý thấy có hai cành hoa bị giẫm gãy. Địch Thanh quỳ xuống, nhìn cành hoa một lúc lâu, trong bụng nghĩ”Lúc nãy nhất định có người trốn ở đây, nếu là thỏ hoang, tuyệt đối sẽ không giẫm lên cành hoa này, ai đã trốn ở đây? Sao gã có thể trốn được ở đây? Mục đích là gì?

Địch Thanh ngẫm nghĩ, đột nhiên quơ tay vào khóm hoa, từ trên cành hoa nhấc lên một miếng vải, miếng vải đó là lụa, sắc màu tối, hình như là người tới đây trong lúc vô ý, bị cành hoa cào rách quần áo.

Lúc này Địch Thanh đã xác định được nơi này chắc chắn đã có người tới! Rốt cuộc người này là ai mới được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện