Lý Giản có đôi chút khó xử, nhưng Triệu Trinh lại không gây khó khăn gì, nói:
- Có gì mang thứ ấy, chỉ cần ăn no là được rồi.
Lão bán rượu nói:
- Tiểm tiệm chỉ có chút món kho, và chút mì để ăn thôi ạ.
Triệu Trinh mỉm cười nói:
- Thế thì mang lên những món kho đi, mỗi người một bát là được rồi.
Lão già nhìn thấy Triệu Trinh nói thế trong lòng vui mừng, không lâu sau đã mang một vò rượu đi lên. Vương Khuê lấy ra cây kim bằng bạc để thử rượu, thấy rượu không có độc, mới rót rượu cho Triệu Trinh. Khi rót rượu, Vương Khuê liếc xéo xem bên trong tửu quán thấy có người đang dựa vào bàn mà ngủ thì nhíu mày.
Triệu Trinh mang theo một đám người đến quát tháo, những người ngồi bên cạnh thấy thế đã vội tránh đi nơi khác, chỉ có mỗi vị khách kia vẫn say sưa ngủ, hoàn toàn không để ý đến ai. Cứ dựa vào bàn mà ngủ, nhìn không rõ mặt, chỉ nhìn thấy mái tóc đen trên đầu gã, thân hình gày yếu, dường như tuổi còn rất trẻ. Người này là ai? Nếu là thường dân, lại dám to gan thế này sao? Vương Khuê nháy mắt với vài tên thị vệ, mấy tên kia gật gật đầu, làm bộ như không để ý gì ngồi xung quanh thực khách kia, bọn họ cũng không có ý sinh sự, chỉ là phòng vệ chẳng may có chuyện gì xảy ra.
Triệu Trinh không hề để ý quá nhiều, uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu đó cay vô cùng, ho khan liên tục, nước mắt trực trào ra, liền nói to:
- Rượu ngon!
Gã ở lâu trong thâm cung, lần đầu tiên uống rượu thấy sảng khoái đến thế, chỉ muốn uống cho say, nhưng lòng lại thấy nặng nề, tới lăng Vĩnh Định là vì một bí mật lớn, lại lo một đi không trở lại, vì thế không thể vui vẻ được. Thấy Vương Khuê và mọi người vẫn đang đứng, Triệu Trinh nói:
- Ngồi xuống hết cả đi, đứng làm gì! Rượu này cũng không tồi, các ngươi cũng uống một ít đi.
Vương Khuê nói:
- Thánh công tử, ta đang mang chức trách trong người, không được phép uống rượu. Mọi người đều ngồi xuống ăn mì đi.
Triệu Trinh cải trang vi hành lấy tên là Thượng Thánh. Trước mặt người ngoài Vương Khuê liền gọi Triệu Trinh là Thánh công tử. Đám thị vệ cũng lần lượt ngồi xuống bàn. Triệu Trinh một mình uống rượu cũng không mấy hứng thú, mới gọi thêm Địch Thanh tới uống, đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến.
Trong lòng Vương Khuê hơi run, đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy đầu đường đằng kia bụi mù lên, có mấy kỵ binh cưỡi như bay tới, người đi đầu cử chỉ hết sức ngông cuồng, mấy người đằng sau ăn mặc như gia đinh, đám người này đang treo trên mình mấy con thỏ và chim trĩ, xem bộ dạng như kết quả từ một cuộc đi săn về.
Tên công tử cầm đầu kia tới bên cạnh quán rượu, ghìm cương ngựa, nói:
- Mấy con thú hôm nay săn được, cứ ăn ở đây luôn đi.
Đám gia đinh đều vui mừng, lập tức xuống ngựa, mới phát hiện trong quán rượu người ngồi kín cả rồi, có một tên gia đinh mập mạp quát:
- Các ngươi ăn xong rồi cút.
Lúc này một số món ăn thị vệ gọi vẫn chưa được mang lên, nghe vậy thì giận dữ, trong bụng nghĩ: “lão mày ăn cơm ở kinh thành còn không có ai dám đuổi, chúng mày chỉ là dân chúng một huyện mà dám kiêu ngạp với lão tử như thế? ”
Vương Khuê không muốn nhiều chuyện, dặn dò thuộc hạ:
- Mấy người các ngươi ngồi tụ tập vào với nhau, để dồn ra hai chiếc bàn trống.
Mấy tên thị vệ được chỉ định tuy tỏ vẻ không đồng ý nhưng vẫn đứng dậy chuyển hai chiếc bàn trống ra, nhưng tên gia đinh béo lại được voi đòi tiên, nói với Triệu Trinh:
- Chỗ này của ngươi là tốt nhất, đem bàn trống ra đây đi.
Lời nói của tên gia đinh béo chưa dứt, chỉ nghe “bùm” một tiếng, đã kêu thảm bay ra ngoài.
Mọi người kinh hãi, chỉ nhìn thấy Vương Khuê hạ nắm tay xuống, nói:
- Còn ai dám đòi bàn nữa không?
Vương Khuê vốn tưởng đã giàn xếp ổn thỏa, nhưng thấy đám gia đinh vẫn chỉ vào mũi hoàng thượng, sao có thể chịu đựng được nữa?
Sắc mặt tên công tử thay đổi, thấy đám gia đinh định xông lên phía trước, liền ngăn bọn chúng lại:
- Các vị từ đâu tới?
Vương Khuê không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ từ ngồi xuống, Công tử kia trong lòng tức giận, ngoài miệng thì cười lớn nói:
- Tại hạ làm phiền rồi, các ngươi cứ từ từ ăn đi.
Nói xong liền lên ngựa rời đi, đám gia đinh đem tên béo lên ngựa, cùng rời đi với công tử kia.
Bọn thị vệ trong lúc vui mừng cũng có thấy chút ngạc nhiên, trong bụng nghĩ tên công tử này có vẻ như không phải là loại người dễ đối phó, sao có thể dễ dàng đi như thế được? Địch Thanh lại thường chứng kiến những vụ việc như thế này, lập tức nói:
- Đám người này hơn phân nửa là đi tìm trợ thủ.
Bọn thị vệ đều nói:
- Cứ cho là trăm quân vạn mã, chúng ta phải sợ bọn này sao?
Khi mọi người nói chuyện đều nhìn về phía Triệu Trinh, trong bụng nghĩ: “Hoàng thượng đang ở đây, chúng ta lại là thị vệ nếu thật sự lùi bước thì đúng là bị thiên hạ chê cười.”
Vương Khuê thi lễ với Triệu Trinh nói:
- Thánh công tử, tại hạ không thể không ra tay, xin công tử tha tội, trước mắt nên làm thế nào, xin công tử định đoạt.
Trong lòng Triệu Trinh vốn đang phiền muộn, thấy Vương Khuê trừng phạt tên ác nô thì thấy sảng khoái, thản nhiên nói:
- Ăn xong rồi đi tiếp vậy.
Tên công tử kia tuy đang đi tìm giúp đỡ, nhưng Triệu Trinh cũng muốn xem bản lĩnh bọn thị vệ của mình, trong lòng nghĩ ta ở trong cung chạy trốn nhiều rồi, lẽ nào đến nơi này vẫn còn phải trốn.
Vương Khuê đã hiểu dụng ý của Triệu Trinh, dặn dò nói:
- Ăn cơm đi.
Gã chậm rãi chọn mì, ý đã rõ, chính là đợi người của tên công tử kia tới. Đám thị vệ cũng xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Lúc này đột nhiên có người ngái ngủ nói:
- Ôi, trời xanh như cái nắp, che phủ ấy là cao. Ngày tháng cứ qua đi, lui tới không ngơi nghỉ, cây dẫu có muốn lặng, mà gió kia chẳng ngừng, phàm là những người muốn cầu an sao mà khó đến thế.
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ nhìn thấy người dựa vào bàn ngủ ban nãy đã duỗi lưng đứng dậy. Người đó trán cao, hai mắt sáng, dưới căm để râu. Gã mặc quần áo bình thường tuy cũng chỉ là vải thô, nhưng lại thoải mái đứng ở nơi đó, nói ra những lời nói đầy hàm ý.
Vương Khuê nhìn thấy người kia cũng đã buông lỏng cảnh giác, không biết vì sao, y luôn cảm giác người kia có thái độ thật thản nhiên, không những không thèm để mắt tới đám thị vệ của Triệu Trinh, mà cũng chẳng thèm để ý tới vạn vật trong thiên hạ, bất cứ ai khi đối mặt với người này, đều rất khó có cảm giác thù địch. Trong mắt của người đó, thâm sâu như đáy hồ nước, dường như đang ẩn chứa một bí mật nào đó.
Ánh mắt người đó quét một lượt về phía mọi người, rồi dừng lại trên người Triệu Trinh, hơi có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:
- Ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại cứ thích gây ra những chuyện không đâu như vậy?
Tim Triệu Trinh đập mạnh, cảm giác người kia đã nhìn thấu tâm can mình, nhất thời chân tay đổ mồ hôi. Người đó đã rời ánh mắt định rời đi. Trong lúc đó thân hình vẫn còn đứng yên, Vương Khuê vẫn tỏ thái độ nghiêm nghị, như hổ nằm trên đồi cao, chỉ e người đó đột nhiên gây khó dễ. Gã tuy cảm thấy người nọ bình thản nhưng bản thân đang làm nhiệm vụ, nên không thể không phòng?
Chỉ nhìn thấy người nọ chậm rãi xoay người, ánh mắt lướt qua thân người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh, và dừng trên người Địch Thanh. Y chỉ nhìn một cái lướt qua đám thị vệ, nhưng khi nhìn thấy Địch Thanh, lại xem xét một lúc, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Địch Thanh bị y nhìn tới mức nổi da gà, miễn cưỡng tươi cười, trong một thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng thế nào, người đó lẩm bẩm nói:
“Chuyện đã qua vẫn hướng quay về chỉ điểm,
Tương lai chờ đợi xoay chuyển,
Chắng biết tương lai ai xưng đế,
Mà sinh ra lắm bậc trượng phu! ”
Người đó nói giọng rất nhẹ, nhưng Địch Thanh lại nghe thấy rất rõ, nhưng nhất thời không hiểu được ý của người đó như thế nào.
Người nọ chắp tay nói:
- Đại danh của huynh đài?
Địch Thanh ngỡ ngàng nói:
- Địch Thanh
- Có gì mang thứ ấy, chỉ cần ăn no là được rồi.
Lão bán rượu nói:
- Tiểm tiệm chỉ có chút món kho, và chút mì để ăn thôi ạ.
Triệu Trinh mỉm cười nói:
- Thế thì mang lên những món kho đi, mỗi người một bát là được rồi.
Lão già nhìn thấy Triệu Trinh nói thế trong lòng vui mừng, không lâu sau đã mang một vò rượu đi lên. Vương Khuê lấy ra cây kim bằng bạc để thử rượu, thấy rượu không có độc, mới rót rượu cho Triệu Trinh. Khi rót rượu, Vương Khuê liếc xéo xem bên trong tửu quán thấy có người đang dựa vào bàn mà ngủ thì nhíu mày.
Triệu Trinh mang theo một đám người đến quát tháo, những người ngồi bên cạnh thấy thế đã vội tránh đi nơi khác, chỉ có mỗi vị khách kia vẫn say sưa ngủ, hoàn toàn không để ý đến ai. Cứ dựa vào bàn mà ngủ, nhìn không rõ mặt, chỉ nhìn thấy mái tóc đen trên đầu gã, thân hình gày yếu, dường như tuổi còn rất trẻ. Người này là ai? Nếu là thường dân, lại dám to gan thế này sao? Vương Khuê nháy mắt với vài tên thị vệ, mấy tên kia gật gật đầu, làm bộ như không để ý gì ngồi xung quanh thực khách kia, bọn họ cũng không có ý sinh sự, chỉ là phòng vệ chẳng may có chuyện gì xảy ra.
Triệu Trinh không hề để ý quá nhiều, uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu đó cay vô cùng, ho khan liên tục, nước mắt trực trào ra, liền nói to:
- Rượu ngon!
Gã ở lâu trong thâm cung, lần đầu tiên uống rượu thấy sảng khoái đến thế, chỉ muốn uống cho say, nhưng lòng lại thấy nặng nề, tới lăng Vĩnh Định là vì một bí mật lớn, lại lo một đi không trở lại, vì thế không thể vui vẻ được. Thấy Vương Khuê và mọi người vẫn đang đứng, Triệu Trinh nói:
- Ngồi xuống hết cả đi, đứng làm gì! Rượu này cũng không tồi, các ngươi cũng uống một ít đi.
Vương Khuê nói:
- Thánh công tử, ta đang mang chức trách trong người, không được phép uống rượu. Mọi người đều ngồi xuống ăn mì đi.
Triệu Trinh cải trang vi hành lấy tên là Thượng Thánh. Trước mặt người ngoài Vương Khuê liền gọi Triệu Trinh là Thánh công tử. Đám thị vệ cũng lần lượt ngồi xuống bàn. Triệu Trinh một mình uống rượu cũng không mấy hứng thú, mới gọi thêm Địch Thanh tới uống, đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến.
Trong lòng Vương Khuê hơi run, đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy đầu đường đằng kia bụi mù lên, có mấy kỵ binh cưỡi như bay tới, người đi đầu cử chỉ hết sức ngông cuồng, mấy người đằng sau ăn mặc như gia đinh, đám người này đang treo trên mình mấy con thỏ và chim trĩ, xem bộ dạng như kết quả từ một cuộc đi săn về.
Tên công tử cầm đầu kia tới bên cạnh quán rượu, ghìm cương ngựa, nói:
- Mấy con thú hôm nay săn được, cứ ăn ở đây luôn đi.
Đám gia đinh đều vui mừng, lập tức xuống ngựa, mới phát hiện trong quán rượu người ngồi kín cả rồi, có một tên gia đinh mập mạp quát:
- Các ngươi ăn xong rồi cút.
Lúc này một số món ăn thị vệ gọi vẫn chưa được mang lên, nghe vậy thì giận dữ, trong bụng nghĩ: “lão mày ăn cơm ở kinh thành còn không có ai dám đuổi, chúng mày chỉ là dân chúng một huyện mà dám kiêu ngạp với lão tử như thế? ”
Vương Khuê không muốn nhiều chuyện, dặn dò thuộc hạ:
- Mấy người các ngươi ngồi tụ tập vào với nhau, để dồn ra hai chiếc bàn trống.
Mấy tên thị vệ được chỉ định tuy tỏ vẻ không đồng ý nhưng vẫn đứng dậy chuyển hai chiếc bàn trống ra, nhưng tên gia đinh béo lại được voi đòi tiên, nói với Triệu Trinh:
- Chỗ này của ngươi là tốt nhất, đem bàn trống ra đây đi.
Lời nói của tên gia đinh béo chưa dứt, chỉ nghe “bùm” một tiếng, đã kêu thảm bay ra ngoài.
Mọi người kinh hãi, chỉ nhìn thấy Vương Khuê hạ nắm tay xuống, nói:
- Còn ai dám đòi bàn nữa không?
Vương Khuê vốn tưởng đã giàn xếp ổn thỏa, nhưng thấy đám gia đinh vẫn chỉ vào mũi hoàng thượng, sao có thể chịu đựng được nữa?
Sắc mặt tên công tử thay đổi, thấy đám gia đinh định xông lên phía trước, liền ngăn bọn chúng lại:
- Các vị từ đâu tới?
Vương Khuê không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ từ ngồi xuống, Công tử kia trong lòng tức giận, ngoài miệng thì cười lớn nói:
- Tại hạ làm phiền rồi, các ngươi cứ từ từ ăn đi.
Nói xong liền lên ngựa rời đi, đám gia đinh đem tên béo lên ngựa, cùng rời đi với công tử kia.
Bọn thị vệ trong lúc vui mừng cũng có thấy chút ngạc nhiên, trong bụng nghĩ tên công tử này có vẻ như không phải là loại người dễ đối phó, sao có thể dễ dàng đi như thế được? Địch Thanh lại thường chứng kiến những vụ việc như thế này, lập tức nói:
- Đám người này hơn phân nửa là đi tìm trợ thủ.
Bọn thị vệ đều nói:
- Cứ cho là trăm quân vạn mã, chúng ta phải sợ bọn này sao?
Khi mọi người nói chuyện đều nhìn về phía Triệu Trinh, trong bụng nghĩ: “Hoàng thượng đang ở đây, chúng ta lại là thị vệ nếu thật sự lùi bước thì đúng là bị thiên hạ chê cười.”
Vương Khuê thi lễ với Triệu Trinh nói:
- Thánh công tử, tại hạ không thể không ra tay, xin công tử tha tội, trước mắt nên làm thế nào, xin công tử định đoạt.
Trong lòng Triệu Trinh vốn đang phiền muộn, thấy Vương Khuê trừng phạt tên ác nô thì thấy sảng khoái, thản nhiên nói:
- Ăn xong rồi đi tiếp vậy.
Tên công tử kia tuy đang đi tìm giúp đỡ, nhưng Triệu Trinh cũng muốn xem bản lĩnh bọn thị vệ của mình, trong lòng nghĩ ta ở trong cung chạy trốn nhiều rồi, lẽ nào đến nơi này vẫn còn phải trốn.
Vương Khuê đã hiểu dụng ý của Triệu Trinh, dặn dò nói:
- Ăn cơm đi.
Gã chậm rãi chọn mì, ý đã rõ, chính là đợi người của tên công tử kia tới. Đám thị vệ cũng xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Lúc này đột nhiên có người ngái ngủ nói:
- Ôi, trời xanh như cái nắp, che phủ ấy là cao. Ngày tháng cứ qua đi, lui tới không ngơi nghỉ, cây dẫu có muốn lặng, mà gió kia chẳng ngừng, phàm là những người muốn cầu an sao mà khó đến thế.
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ nhìn thấy người dựa vào bàn ngủ ban nãy đã duỗi lưng đứng dậy. Người đó trán cao, hai mắt sáng, dưới căm để râu. Gã mặc quần áo bình thường tuy cũng chỉ là vải thô, nhưng lại thoải mái đứng ở nơi đó, nói ra những lời nói đầy hàm ý.
Vương Khuê nhìn thấy người kia cũng đã buông lỏng cảnh giác, không biết vì sao, y luôn cảm giác người kia có thái độ thật thản nhiên, không những không thèm để mắt tới đám thị vệ của Triệu Trinh, mà cũng chẳng thèm để ý tới vạn vật trong thiên hạ, bất cứ ai khi đối mặt với người này, đều rất khó có cảm giác thù địch. Trong mắt của người đó, thâm sâu như đáy hồ nước, dường như đang ẩn chứa một bí mật nào đó.
Ánh mắt người đó quét một lượt về phía mọi người, rồi dừng lại trên người Triệu Trinh, hơi có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:
- Ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại cứ thích gây ra những chuyện không đâu như vậy?
Tim Triệu Trinh đập mạnh, cảm giác người kia đã nhìn thấu tâm can mình, nhất thời chân tay đổ mồ hôi. Người đó đã rời ánh mắt định rời đi. Trong lúc đó thân hình vẫn còn đứng yên, Vương Khuê vẫn tỏ thái độ nghiêm nghị, như hổ nằm trên đồi cao, chỉ e người đó đột nhiên gây khó dễ. Gã tuy cảm thấy người nọ bình thản nhưng bản thân đang làm nhiệm vụ, nên không thể không phòng?
Chỉ nhìn thấy người nọ chậm rãi xoay người, ánh mắt lướt qua thân người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh, và dừng trên người Địch Thanh. Y chỉ nhìn một cái lướt qua đám thị vệ, nhưng khi nhìn thấy Địch Thanh, lại xem xét một lúc, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Địch Thanh bị y nhìn tới mức nổi da gà, miễn cưỡng tươi cười, trong một thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng thế nào, người đó lẩm bẩm nói:
“Chuyện đã qua vẫn hướng quay về chỉ điểm,
Tương lai chờ đợi xoay chuyển,
Chắng biết tương lai ai xưng đế,
Mà sinh ra lắm bậc trượng phu! ”
Người đó nói giọng rất nhẹ, nhưng Địch Thanh lại nghe thấy rất rõ, nhưng nhất thời không hiểu được ý của người đó như thế nào.
Người nọ chắp tay nói:
- Đại danh của huynh đài?
Địch Thanh ngỡ ngàng nói:
- Địch Thanh
Danh sách chương