Địch Thanh âm thầm than thở, điều kiện của Nguyệt nhi đúng là không quá lắm. Thử hỏi lão gia nhà nào lại gả con gái cho người tầm thường không có chí tiến thủ chứ? Nhưng mình thì có tài năng gì chứ? Lòng rối như tơ vò, hắn thử dò hỏi:

- Vậy lão gia nhà cô có thích gì không? Nguyệt nhi trả lời gọn gàng:

- Người làm ăn, đương nhiên thích tiền!

Hai người nói chuyện một lúc đã đi đến gần tiền đường. Nhìn từ xa xa, thấy trong nhà có ba người đang ngồi, trong đó có Vũ Thường. Nàng đang nhìn ra ngoài như mong chờ ai đó, thấy Địch Thanh và Nguyệt nhi đến liền nở nụ cười xinh đẹp, hai gò má đỏ bừng, đầu cúi xuống.

Địch Thanh từ xa trông thấy Vũ Thường nở nụ cười, tình cảm dâng lên trong lòng, thầm nghĩ lần này bất kể ra sao cũng không thể để nàng thất vọng.

Trong phòng khách trừ Vũ Thường ra, ở vị trí chủ nhà là một người lớn tuổi ngồi ngay ngắn, râu hoa râm, khuôn mặt đỏ như đồng, dáng vẻ khá uy nghiêm. Địch Thanh nghĩ rằng, người này chắc là phụ thân của Vũ Thường rồi, nhưng không giống Vũ Thường lắm, may mà cũng không giống.

Ngồi vị trí phía dưới lão là một người thanh niên, dưới mông giống như có đinh, ngồi không yên. Trên tay người thanh niên này đeo một chiếc nhẫn lục ngọc cực lớn, ăn mặc xa hoa cầu kì, mặc dù đang nói chuyện với lão giả, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Dương Vũ Thường. Lão giả phát hiện có khách đến, không khỏi kinh ngạc:

- Tiểu Nguyệt, có chuyện gì đấy?

Tiểu Nguyệt ấp úng đáp:

- Lão gia, có khách viếng thăm.

Nàng dẫu sao cũng là nha hoàn, mặc dù toàn tâm vì Vũ Thường nhưng cũng không dám làm Dương lão gia tức giận.

Dương lão gia tức giận không vui, lão đang tiếp khách mà sao Nguyệt nhi lại không biết lễ độ, dẫn người đến đây làm gì? Thấy Địch Thanh đã đến trước mặt, lại thoáng thấy hình xăm trên mặt Địch Thanh, Dương lão gia hơi giật mình, đứng dậy chắp tay hỏi:

- Vị quan quân này, không biết tới đây có việc gì không?

Vào lúc này, Địch Thanh đã định ra đối sách, nói thẳng ra:

- Tại hạ tìm Dương bá phụ.

Dương Vũ Thường vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Địch Thanh lại thẳng thắn như thế. Dương lão gia nhíu mày, tâm tư xoay chuyển, trong lúc nhất thời không biết đối đáp ra sao! Địch Thanh chỉ hiền lành trước mặt Vũ Thường thôi, còn với người ngoài thì một chút cũng không có, con ngươi khẽ đảo, hắn định giải thích lý do:

- Dương bá phụ...

Dương lão gia ngắt lời:

- Lão hủ là Dương Niệm Ân, ngươi nể mặt ta thì gọi ta là lão trượng, bá phụ thì thật không dám nhận.

Vũ Thường cúi đầu không nói, khóe miệng thủy chung vẫn mang nụ cười như có như không. Người thanh niên đỏm dáng vẫn luôn coi Địch Thanh như không khí, nhưng khi thấy Địch Thanh dường như cũng làm ngơ với gã thì nhịn không được nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Đừng có lôi kéo làm quen!

Địch Thanh quay đầu nhìn gã hỏi:

- Ngươi là ai? Vì sao đến nhà Dương lão trượng, muốn trộm cắp sao?

Người đó phẫn nộ kêu lên:

- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nói chuyện lễ độ chút!

Địch Thanh vặn lại:

- Không lễ độ thì sao nào?

Người đó sững lại, rồi nhìn thấy trên mặt Địch Thanh có xăm chữ thì cười lạnh nói:

- Ta cần gì chấp nhặt thứ đồ như ngươi?

Gã thầm nghĩ: “Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, tiểu tử này là quân nhân cấp thấp, chỉ là một cái mạng rách, mình không cần phải liều mạng với hắn.”

Dương Niệm Ân vội hòa giải:

- Quan nhân, vị tiểu ca này là La Đức Chính, đến đây nói chút chuyện riêng với lão hủ, không phải là loại người trộm cắp.

La Đức Chính tự dưng cảm thấy yếu thế đi, cả giận:

- Dương bá phụ, hà tất gì phải nói lời vô nghĩa với hắn?

- Bá phụ thì không dám nhận, hay ngươi gọi là lão trượng đi.

Chàng tiếp lấy câu chuyện, ngược lại đã chiếm được tiện nghi của La Đức Chính.

Vũ Thường không kìm được, bật cười khúc khích.

La Đức Chính chợt đứng lên, vỗ bàn nói:

- Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Đâu có, đâu có. Ta thấy Dương lão trượng khiêm tốn nên mới thay người nói ra, chẳng lẽ ngươi không muốn gọi người là lão trượng, muốn gọi là huynh đài sao?

Dương Niệm Ân nhíu chặt mày, nói lảng đi:

- Đức Chính hiền chất, vừa rồi con có nói mang tới ít trà. Đâu? Cho lão hủ xem.

La Đức Chính thấy Dương Niệm Ân khách sáo với gã thì bình tĩnh lại, lấy hộp gấm ra, hai tay đưa lên nói:

- Kính mời bá phụ đánh giá.

Dương Niệm Ân đưa tay nhận lấy, cười nói:

- Không biết đây là trà nơi nào?

Lão vốn là thương trà, chuyển chủ đề vì không muốn Địch Thanh và La Đức Chính xung đột nhau, chứ đối với trà thông thường, lão thật sự không để vào trong mắt.

La Đức Chính mỉm cười nói:

- Đây là trà Long Đoàn của Kiến Khê.

(trà Long Đoàn: một loại trà dùng để triều cống. được ép thành hình cầu, trên có vẽ hình rồng.)

Dương Niệm Ân giật mình, vội vàng mở hộp gấm ra, thấy chính giữa có để một bánh trà, màu sắc rực rỡ, trên có ký hiệu Kim Long đặc trưng của Kiến Khê, vui vẻ nói:

- Ai chà! Lễ vật này thật quý, rất quý!

Địch Thanh nhìn không ra bánh trà này quý giá ở chỗ nào, nhưng không muốn xấu mặt đành phải trầm mặc để giấu dốt. Mặc dù Địch Thanh muốn ẩn mình nhưng La Đức Chính thì lại không buông tha, gã khinh khỉnh hỏi:

- Vị quan nhân này, ngươi có biết lễ vật quý trọng này ở điểm nào không?

Địch Thanh trả lời:

- Thường lắm.

Hắn vừa nói ra lời này, Dương Vũ Thường và Nguyệt nhi đều nhíu mày, Địch Thanh biết mình đã nói sai, con ngươi đảo vòng vòng, nghĩ cách ứng đối.

La Đức Chính cười ha ha nói:

- Thường lắm? Ha ha, nếu ngươi có thể đưa ra được lễ vật nào quý trọng hơn nó, ta liền…

- Ngươi liền dập đầu gọi ta là gia gia?

Địch Thanh khiêu khích.

La Đức Chính tức giận đỏ mặt tía tai, Dương Niệm Ân vội giải vây:

- Quan nhân nói đùa rồi, lễ này không quá quý trọng, nhưng cũng không phải tầm thường. Phải biết rằng Kiến Khê - Phúc Kiến là cái nôi sản xuất trà trong cả nước, mà trà Long Đoàn lại là cực phẩm trong các loại trà ở Kiến Khê, một cân trà cũng chỉ có thể làm ra hai mươi bánh trà Long Đoàn, trị giá tới hai lượng vàng đó. Huống chi, đây là trà dùng trong cung, có tiền cũng không mua được.

Địch Thanh ra vẻ xem thường nói:

- Giá hai mươi bánh trà chỉ có hai lượng vàng? Giá cũng tàm tạm thôi.

Hắn đương nhiên biết cái giá này không phải tàm tạm, mà là đắt chết người, lương bổng một năm của hắn còn chưa được hai lượng vàng. Nhưng lúc này, dĩ nhiên Địch Thanh không thể xuống nước.

La Đức Chính cười giận dữ:

- Hừm! Thật huyênh hoang khoác lác, không biết trên người có được hai lượng bạc không nữa?

Địch Thanh cười nói:

- Không gạt ngươi chứ, tuy tại hạ bần hàn nhưng vung tay một cái cũng mua được mấy trăm bánh trà. Chừng này có là gì? À, Long Đoàn đúng không? Mua mấy trăm bánh Long Đoàn cũng không là vấn đề.

La Đức Chính tức giận:

- Nếu ngươi có thể mua mấy trăm bánh, ta liền...

- Ngươi liền dập đầu gọi ta là gia gia?

Địch Thanh hỏi.

La Đức Chính tức muốn điên lên, vỗ bàn nói:

- Được, chỉ cần ngươi có thể ngay tại đây đưa ra năm mươi lượng vàng, ta liền dập đầu gọi ngươi là gia gia, nhưng nếu ngươi không làm được thì sao nào?

Gã thấy Địch Thanh là tên cấm quân quèn, quần áo rách nát, tuyệt đối không tin Địch Thanh có vàng trong người.

Địch Thanh thầm buồn cười, giả bộ lưỡng lự:

- Nói đùa thôi mà, cần gì cho là thật chứ?

La Đức Chính thấy Địch Thanh chùn lại, càng có thêm lòng tin, quát:

- Ai mà rỗi hơi đùa với ngươi? Nếu ngươi không có năm mươi lượng vàng thì đừng có khoác lác, cút ra ngoài đi!

Địch Thanh ra vẻ giận dữ hỏi:

- Nếu ta có vàng thì sao nào?

- Ngươi không có thì sao?

- Ta có thì sao?

Dương Niệm Ân thấy bộ dáng tranh hơn thua kiểu "Anh một câu, ta một câu" của hai người, sợ đấu khẩu đến ngày mai cũng không có kết quả, liền nói:

- Hai vị đừng cãi nhau nữa, người tới là khách, hòa khí sinh tài. Tuy lão hủ không có trà Long Đoàn, nhưng vừa lúc có chút trà Tảo Xuân của Giang Nam, chờ lão hủ pha trà giảm nhiệt cho hai vị.

La Đức Chính nói:

- Dương bá phụ, không phải ta không nể mặt người, có điều người này lớn lối quá mức, nếu ta không dạy dỗ hắn một trận, hắn còn không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay ta quyết định đánh cược một trận.

Địch Thanh bỗng đứng lên, quát:

- Được, cược thì cược, nếu ta lấy ra năm mươi lượng vàng ngay tại đây. Ngươi phải lập tức gọi ta là gia gia, nếu ta không lấy ra được, ta liền rời khỏi nơi này, sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Sắc mặt Vũ Thường khẽ biến, nhỏ giọng:

- Đừng có làm việc theo cảm tính.

Địch Thanh đưa lưng về phía Vũ Thường, bàn tay vẫy vẫy. Thấy Địch Thanh có vẻ đã có dự tính trước, nàng cũng không hiểu cho lắm, bởi vì nàng rất rõ Địch Thanh, biết hắn không phải là người có tiền. La Đức Chính thấy Địch Thanh trúng kế, cười ha ha nói:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Hôm nay, xin bá phụ làm chứng cho.

Địch Thanh nói:

- Tuyệt không đổi ý?

- Tất nhiên!

Địch Thanh cười hì hì, đưa tay móc hộp sách mà Thánh công tử đưa, quăng lên mặt bàn cái rầm:

- Vậy ngươi mau mau gọi ta là gia gia đi.

Phịch một tiếng, nắp hộp sách bung ra, mấy miếng vàng lá sáng choang xuất hiện, đập vào mắt mọi người.

La Đức Chính sững sờ, thốt không nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện